*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Siu Nhơn MèoTiểu nương tử nói đúng, cuộc sống như thế là quá tốt, tốt đến mức ai trong bọn họ cũng không muốn quay về như trước.Một trăm chín mươi lăm, tìm gia trưởng.
Lục Uyên cảm thấy sau khi mình thoái vị thì sức nhẫn nại và tính tình ngày càng tốt, không thì cũng sẽ không ở đây nghe Ngô Tam Tư ôm vò rượu khóc lóc kể lể.
“Gia ơi…” Ngô Tam Tư hít hít mũi, mặt buồn thiu, “Gia à…”
“Gọi hồn hả?” Lục Uyên chậc lưỡi, “Khóc xong rồi thì mau về nhà đi.”
“Gia à…” Ngô Tam Tư kéo ống tay áo của Lục Uyên, “Gia à, Người lợi hại như vậy, nghĩ biện pháp giúp ta đi mà.”
“Biện pháp gì?” Lục Uyên cười xấu xa nói, “Gia giúp ngươi nói với nương tử của ngươi rằng là trước đây ngươi lừa nàng?”
“Không được, không được, tuyệt đối không được.” Ngô Tam Tư liều mạng lắc đầu, nhưng lại lập tức ỉu xìu, “Nhưng nương tử lại vô cùng sùng bái giang hồ đại hiệp.”
“Sau đó ngươi ăn giấm?” Lục Uyên thảnh thơi phe phẩy quạt, nhìn có phần hả hê nói, “Ngươi có thể nói ngươi rơi xuống vách núi, gặp được một gốc tiên thảo, đả thông hai mạch nhâm đốc.”
“Lý do này ta nói rồi!”
“Sau đó?”
Ngô Tam Tư lại thở dài một hơi: “Sau đó nương tử nói ta bị hoang tưởng, ép nằm trên giường ba ngày, dám xuống giường nàng sẽ khóc cho ta xem.”
Lục Uyên mím môi, từ trong ánh mắt ai oán của Ngô Tam Tư, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà cao giọng cười to.
“Không thì, ta nói từ bé ta đã bái sư ở danh môn, sau lại bị thương, thế nhưng bỗng nhiên có một ngày thương thế lại lành…” Ngô Tam Tư nghĩ ra lý do này.
“Bái ai làm thầy?”
“Ám…” Ngô Tam Tư lại dẫu dẫu môi, cái tên này sao có thể nói ra> Sư phụ gã là Ám Tam đời trước, sau khi sư phụ mất thì gã thay thế danh hiệu này của sư phụ gã.
“Có huynh đệ tỷ muội gì hay không?”
“Có!”
“Tên họ là gì, sao không thấy các ngươi qua lại?” Lục Uyên hỏi ra những câu mà tiểu nương tử Ngo gia có thể hỏi đến.
“Hành tẩu giang hồ ra sao? Có danh hào gì hay không? Có… sự tích anh hùng gì hay không?”
Ngô Tam Tư: “…” Những chuyện gã làm chỉ có thể giấu vào bụng, mang theo vào mộ… Lục gia thật đáng ghét!
…
Bên này Ngô Tam Tư ôm vò rượu khóc lóc kể lể với Lục Uyên, bên này Thẩm Ngôn cũng bị người ngăn lại.
“Ngô gia nương tử.” Thẩm Ngôn cười híp mắt nói, “Có việc tìm ta?”
Tiểu nương tử xinh xắn lanh lợi ngước đầu, rồi lại nghiêm túc gật đầu: “Ta muốn nhờ Thẩm phu tử một chuyện.”
“Cứ nói đừng ngại.” Đây là nương tử của Ám Tam, trong tất cả các ám vệ, chỉ có Ám Tam năm đó trong cung nhận mệnh của Lục Uyên đi theo bảo vệ mình một thời gian dài là cùng theo bọn họ thoái ẩn. Nương tử của Ám Tam, đối với hắn và Lục Uyên, cũng được x em như là một nửa người nhà.
Tiểu nương tử nghiêm túc nói: “Ta biết Lục gia không thích tướng công không chịu tiến thủ, nhưng thân thể tướng công không được tốt, phu tử có thể… Giúp ta nói với Lục gia xin đừng làm khó tướng công được không.” Nàng nói xong có hơi ngại, cũng thấy yêu cầu của mình có phần đường đột, khuôn mặt ửng lên một tầng hồng.
Thẩm Ngôn bật cười: “Ngươi tự mình đi nói với Lục gia là được.”
“Phu tử không phải là một đôi với Lục gia hay sao?” Tiểu nương tử thoáng liếc nhìn Thẩm Ngôn, lại nhanh chóng cúi đầu.
“Tam Tư nói với ngươi?” Thẩm Ngôn cũng biết Ám Tam vốn sẽ không nín được.
“Trước đây tướng công suốt ngày hi hi ha ha, ta ặc dù tình chung với chàng, nhưng vẫn luôn không an lòng. Cho đến có một ngày, tướng công say rượu lỡ miệng, nói cuộc sống mà chàng hướng tới là giống với Lục gia và Thẩm gia.” Tiểu nương tử mặt mày cong cong, “Ta lặng lẽ quan sát nhị vị, mới hiểu ra tướng công cũng muốn có thể nắm tay một người, bảo hộ một người sống hết quãng đời còn lại.”
Thẩm Ngôn không biết nói gì, hóa ra hắn và Lục Uyên trong mắt người ngoài là như vậy sao? Có điều… Hắn nhớ Ám Tam ngàn chén không say, nhìn tiểu nương tử trước mắt một lòng một dạ đều đặt hết lên người tướng công nhà mình, hắn không nhịn được mà nghĩ, phải giúp Ngô Tam Tư giải quyết phiền não: “Khụ, thật ra… Tam Tư không yếu đuối đến vậy.”
“Ta biết.” Nào ngờ tiểu nương tử ngẩng mặt lên nói: “Ta biết, những việc lúc trước mà chàng trải qua hẳn là rất bất phàm.”
Thẩm Ngôn cứng họng.
“Thế nhưng bây giờ không như lúc trước nữa.” Tiểu nương tử cười híp mắt nói, “Chàng bây giờ lúc ngủ sẽ không bởi vì ta thoáng trở mình mà giật mình tỉnh giấc, cũng sẽ không căng thẳng khi nghe thấy gió thổi cỏ lay, cũng sẽ không sinh lòng phòng bị với những người khác… Như thế rất tốt, ta cũng không hy vọng chàng trở lại sống cuộc sống như lúc trước.”
Thẩm Ngôn lại nghe thấy tiểu nương tử lẩm bẩm: “Hơn nữa hiện giờ tướng công đã mất võ công, ta càng không thể để cho chàng vất vả cực nhọc được.”
Thẩm Ngôn: “…” Tuy rằng vị tiểu nương tử này còn thông tuệ hơn hắn nghĩ, nhưng kết quả là vẫn bị Ám Tam lừa…
“Phu tử, ngài cười gì vậy?” Tiểu nương tử tò mò nhìn Thẩm Ngôn đột nhiên bật cười.
Thẩm Ngôn đang nghĩ, cuộc sống như vậy quả thật rất tốt.
Hắn sẽ ngồi ở đây nghe chuyện nhà người khác, nói chuyện nhà cũng không ngại phiền chán. Tiểu nương tử nói đúng, cuộc sống như thế là quá tốt, tốt đến mức ai trong bọn họ cũng không muốn quay về như trước.Một trăm chín mươi sáu, giải oan khuất.
Lại nói đến nữ tử đang quỳ.
Lập tức có người mặc y phục đỏ nhận lấy đơn kiện: “Ngươi có oan khuất gì muốn báo?”
“Dân nữ họ Tôn, có hôn ước với một người, hôn thư ở đây, xin đại nhân minh giám.”
Quan viên mặc y phục đỏ (hồng y quan viên) nhìn thoáng qua: “Đây là việc vui, oan ức ở đâu?”
Vành mắt nữ tử đỏ lên, lã chã chực khóc nói: “Đại nhân có chỗ không biết, tiểu nữ cùng y lưỡng tình tương duyệt, vốn đã định hôn ước, nhưng… Nhưng y…”
Ngựa của hồng y quan viên bị nữ tử cản lại trên đường, lúc này có không ít người vây xem. Hồng y quan viên cẩn thận lắng nghe, nghe thấy được những người chung quanh nói ——
“Đây chẳng phải là thiên kim nhà tri phủ đại nhân hay sao? Sao lại thành bộ dáng này?”
“Nghe nói, vị hôn phu của nàng ta mang người từ bên ngoài về, muốn hủy hôn.”
“Tôn tiểu thư tài mạo song toàn, hơn nữa chẳng phải đã nói trưởng tỷ của nàng rất được sủng ái trong cung sao? Nam nhân kia bị mù à?”
“Ta đây, nghe nói nam tử kia lớn hơn Tôn tiểu thư rất nhiều tuổi, trước kia lời ngon tiếng ngọt lừa Tôn tiểu thư, bây giờ lại vứt đi như giày rách…”
Hồng y quan viên nhíu mày, trưởng tỷ làm phi tần trong cung… Họ Tôn, vậy vị này chính là muội muội của Tôn tài nhân? Thiên kim nhà tri phủ Tô Châu?
Hắn đang nghĩ xử lý chuyện này ra làm sao, đã có một cỗ kiệu dừng lại, một trung niên nam tử mặc tứ phẩm quan phục lao ra khỏi cỗ kiệu, nam tử tức giận đẩy đám người dạt ra, vọt tới trước mặt Tôn tiểu thư, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Quay về với cha! Còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao?”
“Cha, nữ nhi nếu như không gả được cho y, nữ nhi sẽ xuống tóc làm ni cô, không làm cha mất mặt nữa.”
“Ngươi…” Trung niên nam tử giận đến mức rấu mép cũng run rẩy, “Sao lão phu lại sinh ra một nữ nhi như ngươi cơ chứ?! Theo ta về, ta sẽ đích thân chọn hôn phu cho ngươi!”
“Vậy nữ nhi thà rằng là chết!”
“Đợi đã!” Trong lúc trung niên nam tử lôi kéo Tôn tiểu thư, hồng y quan viên vươn tay lấy ra lệnh bài có khắc chữ vàng “Đại thiên tuần thú”, nhìn hai cha con trước mặt, cất cao giọng nói: “Án này bản quan thụ lí.”Một trăm chín mươi bảy, bút tảo tâm.
“Sao ta không biết ngay cả loại án này ngươi cũng quản?” Bạch y nam tử liếc mắt nhìn mẫu giấy kiện, “Cô nương này sao lại suy nghĩ cố chấp như vậy? Nhìn rõ bộ mặt thật của nam nhân như vậy trước khi thành thân chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Hơn nữa là thiên kim của tri phủ đấy thôi? Còn lo không gả được cho người tốt?”
Sắm mặc người áo đỏ lại trầm xuống vài phần: “Lúc mới đầu ta nhận vụ này là do không muốn bọn họ gây rối ở đây, đến lúc đó lại để cho Tôn tri phủ có cơ hội tố chúng ta lơ là nhiệm vụ thì không hay, nhưng sau khi xem bức hôn thư này, luôn cảm thấy không đúng lắm.”
Bạch y nam tử sửng sốt, cẩn thận xem lại bức hôn thư.
Toàn bộ đều không có vấn đề gì, thế nhưng đến chỗ kí tên, thế mà lại có hơi khác.
“Ngươi xem, Tôn gia dùng bút lông kí tên, cùng một kiểu với chữ trên hôn thư.”
Bạch y nam tử cầm lấy hôn thư ngửi kỹ một cái, quả quyết nói: “Là mực Huy Châu.”
“Không hổ là công tử của Vương phủ.” Người áo đỏ khóe môi khẽ cười, chỉ chỉ bên kia, “Nhưng ngươi xem chữ này.”
Bạch y nam tử từ sớm đã quen bị hắn trêu ghẹo, nhìn chữ viết: “Có lẽ là người kia không có mực Huy Châu, phải biết rằng nhà bình thường thì không dùng nổi mực Huy Châu.” Nghe những lời bàn tán của người khác, dòng dõi vị hôn phu của Tôn tiểu thư hình như cũng không bằng nhà gái, việc này cũng không được xem là lạ.
“Không, không, không.” Người áo đỏ sờ sờ cằm, “Nếu như dùng bút khác nhau thì chứng tỏ lúc kí tên bọn họ không ở cùng một nơi, nhưng ngươi không cảm thấy kí hôn thư mà không mặt đối mặt với nhau để kí thì có hơi kỳ quái sao? Hơn nữa hôn thư trang trọng như vậy, vậy mà lại không dùng bút lông?”
“Được rồi, vậy đây là bút gì?” Bạch y nam tử nhìn ba chữ “Lục Hành Chỉ” rồng bay phượng múa, có hơi nghi hoặc.
Quả thật là không phải bút lông, nhưng chữ viết tuy qua quýt mà không lởm chởm, vậy thì là bút gì đây…
“Bút tảo tâm*?!” Người áo đỏ bỗng nhiên nghĩ ra, lại hít một ngụm hơi lạnh, tay vói vào trong ngực bạch y nam tử mà lục lọi, “Cây mà Hoàng thượng ban cho ngươi đâu?”
*Bút tảo tâm: Một loại bút lông được làm theo phương pháp cổ, phần lông ngắn, cứng mà nhọn, đầu bút thì nhỏ mà phần thân thì to, hình dáng giống với hạt táo (tảo tâm) nên được gọi là bút tảo tâm. Nó được xem như là bút máy thời cổ đại.Bạch y nam tử tức giận đè lại bàn tay đang sờ loạn của hắn: “Nếu như bản ban hạ hôn thư, người nọ nhất định phải quy quy củ củ cẩn thận thận thận mà kí tên xuống.”
Người áo đỏ nhìn trời, lầm bầm nói: “Biết rồi, biết rồi mà.”
Vừa nói hắn vừa mò ra cây bút tảo tâm được ngự ban kia, sau đó viết xuống giấy trắng ba chữ “Lục Hành Chỉ”, đối chiếu với chữ trên hôn thư.
“Quả nhiên là bút tảo tâm, có điều… Xem ra bút kia còn tốt hơn cả cây bút này của ta.” Bạch y nam tử lẩm bẩm nói, dứt lời hắn và người áo đỏ liếc mắt nhìn nhau, cùng nhớ lại lời nói của Hoàng thượng khi ban bút này, y nói loại bút này chế tác tinh xảo, chỉ có trong cung mới có.
Ánh mắt hai người đồng thời rơi lên chữ “Lục” nọ.
Không thể nào…