Edit: Siu Nhơn Mèo“Người không phải là phu tử gì cả, Người là phu nhân của ta.”Một trăm chín mươi hai, tâm thả lỏng.
“Gia?” Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy bên hông có phần bủn rủn. Cũng không biết là giờ nào rồi, Lục Uyên chắc là đã đến xưởng dệt, Thẩm Ngôn ngọ ngoạy bò dậy, áo ngủ bằng gấm nhẹ nhàng trượt xuống, những vết lấm tấm trên đầu vai nhắc nhớ Thẩm Ngôn đêm qua Lục Uyên đã phóng túng như thế nào.
Thẩm Ngôn: “…” Hắn nhớ, hôm qua sau khi bà mối đến nhà, hai người hình như cũng nhớ lại những chuyện lúc trước ở trong cung, uống hai bình rượu, sau đó thành ra như giờ.
“Giờ nào rồi?” Thẩm Ngôn đẩy cửa ra, hỏi nha hoàn trong đình viện.
“Lão gia tỉnh rồi?” Nha hoàn đang quét hoa rơi trong sân viện cười híp mắt nói, “Đã đến giờ thân (từ 15h-17h) rồi ạ, Lục gia nói hôm nay xưởng dệt không nhiều việc, sẽ về dùng cơm tối.”
Thẩm Ngôn ngưng lại động tác phủ thêm áo choàng, hắn vốn nghĩ mấy ngày này Lục Uyên sẽ rất bận, nên đã chuẩn bị tư tưởng mang cơm đến xưởng dệt. Lúc trước ở trong cung bọn họ chưa bao giờ tách ra dùng cơm, hiện giờ an nhàn, càng không thể bỏ qua cơ hội dùng cơm cùng bàn được.
Không quan tâm là ăn món gì, chỉ để ý đến người ăn cơm.
“Xưởng dệt không bận việc?”
Nha hoàn nghĩ một hồi, nghoẹo đầu nói: “Nô tỳ nghe Lục gia nói, muốn đóng cửa xưởng dệt một đoạn thời gian, cũng cho các thợ dệt nghỉ ngơi.”
Thẩm Ngôn ngẩn ra, đóng cửa xưởng dệt? Có phải là có liên quan đến tri phủ Tô Châu hay không?
“Lão gia.” Nha hoàn giòn giã nói, “Lão gia đừng cau mày, nếu có Lục gia ở đây sợ là sẽ không vui đâu.”
“Nha đầu này…” Thẩm Ngôn buồn cười nhìn nàng, có lẽ là giấc mơ đêm qua nhắc nhớ lại những ngày trong cung, những tranh đấu đến nay vẫn còn như rõ ràng trước mắt. Tâm tình dần thả lỏng ba năm nay, lại lần nữa căng chặt.
“Đậu Đỏ nói thật mà.” Tiểu nha hoàn cười hì hì nói, “Lục gia nói, gặp chuyện chớ hoảng sợ, vạn sự đã có y.”
Cũng đúng, tri phủ Tô Châu nói cho cùng cũng là một tứ phẩm quan viên, trước kia có quan viên ở phẩm cấp nào mà bọn họ chưa từng gặp? Tuy rằng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng Hoàng đế trị nước nghiêm cẩn, cho dù là tri phủ Tô Châu cũng không thể làm ra việc ép cưới ép gả. Hơn nữa Hoàng thương… Danh sách Hoàng thương toàn bộ đều phải trình lên Hoàng thượng, Lục Uyên dùng tên giả, người ngoài có thể không biết, nhưng nếu thật đến được trước mặt đương kim thánh thượng, thì lại không thể giấu được.
Nếu quả thật muốn ép gả con gái, cùng lắm thì đánh trống kêu oan.
Thẩm Ngôn dần buông lỏng, những cảnh tượng trong mơ vẫn luôn đè ép lòng hắn cũng dần mơ hồ biến mất theo tiếng nói của nha hoàn.
Những năm tháng quá khứ đã sớm được khóa lại trong thâm cung, cuộc sống trước mắt mới là chân thực.
Có hoa có cỏ, có thịt có rượu, hai ba người tôi tớ, ái nhân cạnh bên, có gì không tốt?Một trăm chín mươi ba, nói sai rồi.
“Sao gia lại muốn đóng xưởng dệt một thời gian vậy ạ?” Thẩm Ngôn uống một ngụm rượu, đột nhiên nhớ tới câu nói lúc chiều của nha hoàn.
“Gia muốn nghỉ ngơi!” Lục Uyên cây ngay không sợ chết đứng mà nói, “Gia bỗng nhiên nghĩ, tiền đủ tiêu là được rồi, hà tất phải vất vả cực nhọc như vậy?” Lời nói ham chơi không tiến thủ như vậy, khiến cho nha đầu đang đứng bên cạnh quản gia cười khúc khích một tiếng, rồi lại vội vàng nín cười.
Thẩm Ngôn ngẫm thấy cũng đúng, cũng bắt đầu suy xét: “Không thì ta tìm thêm vài phu tử? Trường học bên kia ta cũng không đến nữa.”
“Được thôi.” Lục Uyên khẽ cong khóe môi, “Gia làm phu tử thay cho ngươi, ngươi thấy được không?”
“Vậy sao được? Sai rồi, sai rồi.” Thẩm Ngôn lắc đầu, nói như thật.
Lục Uyên tự đánh vào miệng một cái, rất chi là tủi thân: “Sai chỗ nào? Tuy không dám xưng là học vấn uyên bác, nhưng cũng xem như là đọc nhiều sách vở, dạy mấy đứa bé chắc cũng không có vấn đề gì chứ?”
“Sai ở xưng hô.” Thẩm Ngôn lắc lắc ngón tay, “Người không phải là phu tử gì cả, Người là phu nhân của ta.”
Đến đây thì mấy người xung quanh đều không nhịn nổi nữa, từ trong tiếng cười của bọn họ, hai tai Lục Uyên dần nhiễm hồng: “Khụ…”
“Phu nhân biết sai chưa?” Thẩm Ngôn trêu y.
Lục Uyên đứng dậy quay đầu bước đi, cái miệng này của A Ngôn càng ngày càng không có giới hạn, ở… Ở đây có nhiều người lắm đó!
Quản gia có thể nhìn rõ được sắc mặt của Lục Uyên đứng ra làm chứng, Lục gia có giận chỗ nào đâu, rõ ràng là đang xấu hổ.
Thẩm Ngôn ngậm cười cầm chén lên và hết miếng cơm cuối cùng vào miệng, lại uống hết nửa ly rượu còn lại của Lục Uyên, chắp tay sau lưng chậm rãi đứng dậy, quyết định đi tìm phu nhân ngạo kiều nhà mình.
( =))))))))))))))))))
Lại không biết Lục Uyên khó có được một lần muốn giận giỗi vừa ra khỏi cửa đã bị một phụ nhân khom lưng ngăn lại.
“Ôn bà bà?”
“Lục gia.” Người được Lục Uyên gọi là Ôn bà bà móc từ trong ngực ra một xấp giấy, “Già này lúc chiều không ở xưởng dệt, vừa nãy mới nghe người ta nói Lục gia muốn nghỉ.”
“Đúng là có chuyện này.” Lục Uyên cười nói, “Có điều vẫn phát tiền công như thường, bà bà không cần lo lắng, cuối tháng cứ đến phòng thu chi của xưởng mà lĩnh tiền công là được.”
“Già tìm đến Lục gia chính là vì việc này.” Ôn bà bà có phần ngại ngùng, “Cháu dâu của già sắp sinh, già muốn về chăm nom, muốn ứng trước một tháng tiền công.”
Lục Uyên tính tính, y dự định nghỉ hai tháng, ứng trước cũng không sao, y không thiếu chút tiền này.
Nghĩ như vậy, Lục Uyên liền sảng khoái đáp ứng, Ôn bà bà đưa xấp giấy cho Lục Uyên: “Tiên sinh ở phòng thu chi nói cần Lục gia ký tên.”
Lục Uyên thấy về thư phòng lấy giấy mực thì có chút phiền phức, bèn móc trong lòng ra một cây viết lý tên mình xuống góc dưới của giấy.
“Đa tạ Lục gia, đa tạ Lục gia.”
Lục Uyên khoát khoát tay áo ý bảo đừng khách khí, vừa định khép cửa thì lại bị Ôn bà bà gọi lại: “Lục gia… Ngài là người tốt.”
“Ta cũng không phải là người tốt gì.” Lục Uyên lắc đầu, đã từng làm Hoàng đế thì có mấy ai là người tốt?
Ôn bà bà lại tựa như không nghe thấy lời y, tự mình lẩm nhẩm: “Lục gia là người tốt, người tốt… Lục gia phải bảo trọng mình mới được.”
Lục Uyên không biết có phải mình bị ảo giác hay không, trong khoảnh khắc đóng cửa, nương vào ánh trăng, dường như y thấy khóe mắt bà lão có một giọt trong suốt.Một trăm chín mươi tư, Lục sư công.
Ngày hôm sau, Lục Uyên thật sự đổi sang một thân y phục thư sinh, theo Thẩm Ngôn đến thư viện.
“Giới thiệu với mấy con một chút, vị này là phu tử mới của các con, Lục phu tử.”
Lục Uyên cười tủm tỉm, nỗ lực tỏ ra hòa nhã dễ gần để không dọa sợ mấy đứa nhỏ: “Ta họ Lục, tên Hành Chỉ, mấy đứa gọi ta Lục phu tử là được.”
“Chào —— sư —— công —— ạ ——”
Lục Uyên sửng sốt, Thẩm Ngôn cũng giật mình.
Hai người đồng loạt nhìn về phía thanh niên đang nằm đánh đu trên cây xem trò vui, trăm miệng một lời nói: “Ngô Tam Tư!”
Thanh niên thấy tình thế không ổn, lòng bàn chân như bôi dầu muốn chạy trốn, vừa nhảy xuống khỏi cây đã bị Lục Uyên bắt lại, gã tội nghiệp nói: “Gia à, không phải ta đâu, thật sự không phải là ta làm mà.”
Lục Uyên bị chọc giận đến bật cười: “Không phải ngươi thì ngươi chạy cái gì? Biết thế nào gọi là không đánh đã khai không?”
Thẩm Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, nhanh chóng sửa chửa lại xưng hô cho đám nhóc con: “Không được phép không tôn sư trọng đạo, phải gọi là Lục phu tử biết không?”
Đám nhóc bị Ngô Tam Tư cùng lôi xuống nước lúc này lại gật gù đắc ý nói: “Vâng——”
Bên ngoài thì Lục Uyên vẫn còn kéo tai Ngô Tam Tư, đã có một nữ tử xinh xắn lanh lợi chạy vội tới, nhưng nhìn vào búi tóc của nàng thì không thể xưng là thiếu nữ, nàng thở hổn hển nói: “Lục gia! Tướng công nhà ta thân thể yếu đuối, Người đại nhân đại lượng, tha cho chàng một lần đi.”
Lục Uyên lặng lẽ nhìn thoáng quá thanh niên, tên này mà thân thể yếu đuối? Sao y lại không tin được?
Ngay cả Ngô Tam Tư cũng bày ra vẻ mặt bi thống, hiểu lầm này đến lúc nào mới có thể làm sáng tỏ đây? Lúc trước gã chẳng qua chỉ muốn bán thảm mượn cớ để nương nhờ ở nhà nàng, nhất cự ly mà.
Không ngờ rằng nàng đã bị hắn mang về nhà sắp hai năm rồi, nhưng hiểu lầm kia e là phải còn dài dài.
“Tướng công, hôm nay gió lớn như vậy, ngươi đừng có chạy lung tung.” Nữ tử đỡ Ngô Tam Tư, quy quy củ củ bồi lỗi với Lục Uyên, sau đó tiếp tục càm ràm, “Lỡ như lại bị bệnh, Nguyễn nhi đau lòng cho tướng công.”
Lục Uyên nhịn cười, ném cho Ngô Tam Tư một ánh mắt ý bảo gã bảo trọng, xoay người vào trong tiếp tục sự nghiệp làm Lục phu tử của y.
Về phần món nợ này?
Nghĩ tới lúc Ngô phu nhân thời khuê nữ ngưỡng mộ đại hiệp giang hồ nhất, mà tên Ngô Tam Tư kia đi ăn trộm gà còn mất nắm gạo lại bị nàng xem như là ma ốm, cảm thấy có chút buồn cười.
Món nợ này, không tính cũng được.
Giữa lúc bọn họ cười cười nói nói, lại không hề hay biết, lúc này có một nữ tử cầm một tấm giấy mỏng, quỳ gối trước ngựa của một vị đại nhân phụng theo Hoàng mệnh được cử đi tuần tra Giang Nam.