Cùng Quân Đi Về

Chương 57

Edit: Siu Nhơn Mèo“Thẩm Ngôn là nội nhân

(vợ)

của trẫm, không phải người ngoài.”Một trăm sáu mươi sáu, tế thái miếu.

Trời thu se lạnh, những giọt mưa thu rơi lộp bộp lên cành lá rồi lại rơi vào đất.

“Khoác áo choàng lên đi.” Lục Uyên vừa bước từ trong kiệu ra, vươn tay choàng áo cho Thẩm Ngôn đang đứng cạnh bên bung ô che cho y.

“Bệ hạ…”

Lục Uyên ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn thái miếu: “Các ngươi đều đứng lại đây hết đi.”

“Vâng!” Thị vệ đồng loạt ôm quyền, nhận được Hoàng lệnh liền tản ra quanh thái miếu đứng canh phòng. Sau khi thị vệ hồi báo tình hình xung quanh đều bình thường, Lục Uyên gật đầu, sửa sang lại y quan.

Y bước đi được hai bước thì phát hiện Thẩm Ngôn không theo cùng mình, quay đầu nhìn, lại thấy hắn đang xếp ô: “Ngẩn ra đó làm gì?”

“Bệ hạ?” Thẩm Ngôn mở to hai mắt, hắn thấy mưa đã tạnh, vả lại chiếu theo quy củ của tổ tông, vào thái miếu thì không được bung ô, Hoàng thượng đang muốn hắn theo vào cùng sao?

Lục Uyên vừa nhìn biểu cảm của Thẩm Ngôn đã biết ngay là chuyện gì, y không nén được mà nhớ đến tiền triều có một vị phi tần sau khi được sủng ái lại tác oai tác phúc, thậm chí đòi Hoàng thượng phải phong tổ tiên bên nhà mẹ nàng lên làm Hoàng thân, ban thưởng quốc họ. Đến phiên y thì hay rồi, y thậm chí mang cả người lẫn tâm, thêm cả quyền thế đều trao cho Thẩm Ngôn, thế mà sao Thẩm Ngôn… lại chẳng học được cách tác oai tác phúc cơ chứ?

Đừng nói chi đến việc được sủng rồi làm kiêu, ngày thường mà để hắn rảnh rỗi một chút thôi thì hắn cũng đã không vui rồi.

“Lại đây.” Lục Uyên nhíu nhíu mày, vươn bàn tay ra.

Thẩm Ngôn có hơi giật mình, chắc không phải bệ hạ muốn…

Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.

Bước vào cửa thái miếu, băng qua đình viện, quả nhiên khi vào đến chính điện, vị thái giám già trông coi miếu lên tiếng nói: “Bệ hạ, người ngoài không được vào chính điện.”

Thẩm Ngôn cũng lắc đầu với Lục Uyên: “Nô tài ở bên ngoài chờ bệ hạ.”

Lục Uyên hơi cười: “Dân gian có câu, vợ có xấu cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng, A Ngôn của trẫm lại không hề xấu, sao lại rụt rụt rè rè thế này?”

Thẩm Ngôn: “…” Nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu được ý của Lục Uyên, theo như kế hoạch của Lục Uyên, lần này chắc hẳn cũng là lần cuối cùng đến tế bái thái miếu. Nghĩ như vậy, hắn liền tiến lên một bước, lần nữa nhét tay mình vào tay Lục Uyên.

Lục Uyên quay đầu thi lễ với lão thái giám một cái, Lục Uyên biết người trước mặt này là thái giám tổng quan bên người phụ Hoàng. Sau khi phụ Hoàng băng hà, Lục Uyên vốn định sắp xếp cho ông về quê an hưởng tuổi già, nhưng vị công công này lại chủ động xin đến trông coi thái miếu. Cho nên, Lục Uyên rất tôn kính với ông.

“Nghiêm công công, Thẩm Ngôn là nội nhân

(vợ)

của trẫm, không phải người ngoài.”

Vị thái giám già tóc bạc phơ nhìn chăm chăm vào bọn họ một hồi lâu, cuối cùng cũng thở dài nói: “Lão nô còn nói lời đồn đãi là giả, vậy mà… Nếu đã thế, bệ hạ và Thẩm công công, mời vào trong.”

Tiến bước vào trước chính điện, Thẩm Ngôn như có điều suy nghĩ mà nhìn thoáng qua vị công công nọ, lại bất ngờ nhìn thấy từ trong đôi mắt vẩn đυ.c của vị thái giám già nọ lại ầng ậng nước, nhưng chớp mắt lại không thấy đâu nữa.

Mình nhìn nhầm rồi sao?

Thẩm Ngôn làm theo giống với Lục Uyên cầm trong tay ba nén hương, đoan đoan chính chính quỳ xuống.

Hai người đều không lên tiếng, tất cả những suy nghĩ đều đặt trong lòng.

Thẩm Ngôn nhìn những bài vị trước mặt, thật ra đây không phải là lần đầu tiên hắn quỳ, lần quỳ trước đó chính là lần Thái hậu nương nương phạt hắn quỳ ở An Thọ cung thỉnh tội. Nhưng trong chớp mắt đã trôi qua chín năm, tuy rằng trước khi chết Thái hậu nương nương đã chịu đủ hết những đày đọa của Quy vương, nhưng Lục Uyên cho đến cuối cùng vẫn còn lại một phần tình cảm huyêt thống, nhận bà trở về kinh thành chôn cất an nghỉ, phong quang đại táng.*

*Phong quang đại táng: làm lễ tang lớn và trang trọng.

Hắn vẫn còn nhớ rất rõ lúc đó khi Lục Uyên thay thuốc cho hai đầu gối bầm xanh tím của hắn, y cắn răng nói: “Sẽ có một ngày trẫm để ngươi danh chính ngôn thuận quỳ trước bài vị tổ tông.” Thẩm Ngôn khi đó không hiểu, hắn còn muốn nói thái giám sau khi chết thì không được nhập vào phần mộ tổ tiên, hắn từ sớm đã mất đi tư cách tế tổ. Nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu, Lục Uyên dùng chín năm thủ đoạn mạnh mẽ đổi lấy phồn vinh hưng thịnh cho Đại Dục, đổi lấy sự lặng im không nói của người đời về mối quan hệ của bọn họ. Cũng đổi lấy —— tư cách để Thẩm Ngôn bước chân vào thái miếu.

Thẩm Ngôn nhìn ba nén hương mình đang cầm trong tay, một mực cung kính dập đầu xuống đất lạy ba cái. Nếu có lỗi thì đều là lỗi của hắn cả, hắn vốn là một kẻ có thân phận ti tiện, nếu liệt tổ liệt tông Lục gia có trách tội, vậy cứ trách tội hắn là được rồi. Dù cho bởi vì kiếp này đại nghịch bất đạo mà kiếp sau đầu thai thành thứ gì đi chăng nữa, đời này của hắn cũng sẽ không buông tay Lục Uyên.

Mà bên tai hắn là Lục Uyên lại nhẹ giọng lên tiếng: “Lục Uyên kế vị mười chín năm, tận tụy không dám buông thả, chinh Nhu Nhiên, cải tổ khoa cử, quy chế đất đai, tước phiên Vương, sửa đổi luật pháp… Lục Uyên có thể làm nên như vậy là đều nhờ vào cơ nghiệp của tổ tiên, cũng hi vọng không phụ với những gì tổ tiên giao phó. Thái tử cũng đã trưởng thành, thông tuệ, nhân hậu, ngôi vị Hoàng đế của Đại Dục cũng đã có người kế tục.”

Lục Uyên nắm tay Thẩm Ngôn, chậm rãi nói: “Phụ Hoàng, Hoàng tổ phụ, và các vị liệt tổ liệt tông. Lục Uyên tự biết việc này là trái với tông pháp của tổ tông, nếu phải giáng tội thì xin hãy giáng tội cho ta. Nhưng Lục Uyên vẫn muốn mang Thẩm Ngôn đến để liệt tổ liệt tông nhìn một chút, đây là… người mà đời này Lục Uyên yêu thương, cũng là chốn về cho tấm lòng và tình cảm mà Lục Uyên gửi gắm.”

Sau đó, y và Thẩm Ngôn đứng dậy sóng vai, ba dập chín bái với bài vị của tổ tiên.

Một lạy cuối cùng kết thúc, hai mắt Thẩm Ngôn cũng đã đỏ, sáu nén hương mà bọn họ cắm vào lư hương vẫn còn đang an ổn cháy.

Vậy cũng có thể tính là… Tổ tiên đã tiếp nhận rồi.Một trăm sáu mươi bảy, đến già không rời.

Lúc ra khỏi chính điện, vị thái giám già lại gọi Lục Uyên: “Bệ hạ, tiên Hoàng dưới suối vàng có biết, cũng sẽ vui mừng cho bệ hạ.”

“Đa tạ công công.” Lục Uyên cười, “Có điều có việc này trẫm vẫn phải nói một lần, công công thật không muốn an hưởng tuổi già?”

Vị thái giám già lại lắc đầu: “Lão nô ở đây rất tốt.”

“Nhưng trẫm quả thật ái ngại, năm đó phụ Hoàng gọi riêng trẫm đến, bảo trẫm nhất định phải đối xử tử tế với công công…” Lục Uyên thở dài nói, Hoàng tộc Đại Dục đã bỏ đi chế độ tuẫn táng người sống từ rất sớm, nhất là phụ Hoàng và Hoành tổ phụ nhất quyết không cho người theo tuẫn táng, lấy đạo đối xử với dân như con, Nghiêm công công trước đây chắc hẳn là muốn tuẫn táng cũng không có cách nào.

Thẩm Ngôn rốt cuộc cũng tin mình lúc nãy không nhìn nhầm, vị thái giám già lúc này lại dùng ống tay áo xoa xoa khóe mắt: “Tiên Hoàng tâm từ… Vẫn luôn lo nghĩ cho nô tài.”

“Công công, mặc dù phụ Hoàng xử sự khoan dung, nhưng cũng không phải ai Người cũng lo nghĩ cho, lo cho công công là bởi vì công công đáng để Người lo nghĩ.” Lục Uyên thẳng thắn nói, sau đó móc ra mootjc hiếc chìa khóa từ trong tay áo, “Nếu công công nguyện ý, cứ việc tùy thời đi xem, cũng đừng phụ một mảnh tâm ý của phụ Hoàng.”

Nghiêm công công run rẩy tiếp nhận chìa khóa, giọng nói khàn khàn: “Đa tạ bệ hạ… Lão nô nguyện bệ hạ và Thẩm công công đến già không rời.”

Đối với ông mà nói, đến già không rời chính là lời chúc phúc tốt đẹp nhất.

“Trẫm sẽ.”Một trăm sáu mươi tám, xuất phát từ nội tâm.

“Thẩm công công!”

“Điện hạ?” Thẩm Ngôn quay đầu, thấy Lục Kiêm đang gọi hắn.

“Cô có việc thỉnh giáo, chẳng hay công công có thể bớt chút thì giờ, dời bước đến đông cung một chút.”

“Điện hạ khách khí rồi, không có gì không thể.” Thẩm Ngôn mỉm cười, sau khi đại hôn, lễ nghi của Lục Kiêm quả thật đã chua toàn lên không ít, cũng chẳng biết có phần công lao của vị Thái tử phi kia hay không.

“Mời công công.” Lục Kiêm cũng cười, nó biết vị tổng quản đại nhân này hẳn sẽ không từ chối nó.

Vào đến vườn hoa nhỏ trong đông cung, Thẩm Ngôn mới biết Lục Kiêm không phải đột nhiên mà nảy ra ý. Trên bàn đã bày đầy rượu và thức ăn, không tính là xa hoa, nhưng lại hợp với sở thích của Thẩm Ngôn.

“Điện hạ có lòng.” Sau khi ngồi xuống, trong phút chốc Thẩm Ngôn cũng không biết Lục Kiêm tìm hắn đến có việc gì.

“Hôm nay quả thật là cô tìm công công để tâm sự, cũng mong công công vui lòng chỉ giáo.”

“Thái tử hôm nay đã có thể tự đảm đương một phương, ngay cả Hoàng thượng cũng có lúc tán thưởng trước mặt nô tài, việc trong triều đình nô tài không so được với điện hạ.”

“Công công!” Lục Kiêm ngắt lời hắn, tự tay rót cho Thẩm Ngôn một ly rượu, “Sở dĩ cô tìm ngài, là do cô biết trong toàn Hoàng cung này, ngoại trừ bệ hạ cũng chỉ có ngài mới thẳng thắn với cô.” Có rất nhiều chuyện trong mấy năm qua, nó toàn phải dựa vào chỉ điểm của Thẩm Ngôn mới tránh thoát được một vài công kích trong tối lẫn ngoài sáng. Hơn nữa Thẩm Ngôn là người của phụ Hoàng, nếu nó đã không có lòng xấu xa gì với phụ Hoàng, thì hiển nhiên cũng không úy kỵ mà nói ra lời trong lòng với Thẩm Ngôn.

“Nhưng nô tài cũng phải nói thật.” Thẩm Ngôn cũng không lời lẽ khách sáo với nó nữa, nâng ly rượu lên nhấp một miếng, “Trước giờ nô tài luôn nói với bệ hạ, Thái tử còn nhỏ. Nhưng giờ, nô tài sẽ không nói như thế nữa. Ngài đã trưởng thành, đây là sự thật.”

“Nhưng cô biết mình còn kém xa phụ Hoàng, nhưng…” Lục Kiêm ngửa đầu uống cạn ly rượu, buồn bực nói, “Nhưng phụ Hoàng đã nhiều ngày tìm cô, cũng coi như là giao phó triều chính…”

“Vậy cũng nói rõ rằng Thái tử đã lớn đủ để bệ hạ giao Đại Dục cho ngài.”

“Công công!” Lục Kiêm thất thanh nói, “Phụ Hoàng thân thể vẫn khỏe mạnh, lời này của ngài là có ý gì?!”

“Điện hạ… Ngài có từng nghĩ tới, Hoàng thượng cũng không định cả đời làm Hoàng đế?” Thẩm Ngôn nhìn khuôn mặt khϊếp sợ của Lục Kiêm, ý cười nhẹ nhàng nói.

“Cạch” một tiếng, Lục Kiêm lỡ tay làm ngã ly rượu, thấp giọng nói: “Công công, ngài đang lừa cô đúng không?”

Nhìn hai mắt ngơ ngẩn của Lục Kiêm, Thẩm Ngôn thở dài một hơi, vung tay vẫy lui nhưng cung nhân nghe thấy tiếng động mà chạy tới, nhẹ giọng nói: “Điện hạ đã trưởng thành.”

“Nhưng cô không muốn!” Lục Kiêm cứ vậy mà ướt viền mắt, ngay cả chính nó cũng không ngờ rằng tâm tình của mình sẽ lộ liễu xúc động như thế, “Thẩm tổng quản… Mẫu hậu đã không cần cô, ngài và phụ Hoàng cũng không cần cô sao?”