Cùng Quân Đi Về

Chương 49

Edit: Siu Nhơn Mèo“Suốt quãng thời gian cuối cùng của đại ca, vị tiểu thái giám nọ vẫn luôn ở cạnh y”Một trăm bốn mươi lăm, đau xót.

“Hoàng thượng…” Đức phi nhìn Dung Linh bò ra khỏi thùng gỗ, thất thanh lêu lên, “Hoàng thượng, Người không thể… Người không thể, Người đây là đang đổ oan cho thần thϊếp.”

“Oan?” Lục Uyên nhíu mày, nhìn thoáng qua Dung Linh đang ngồi bệt dưới đất, hai chân kẹp chặt che che giấu giấu cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nháy mắt với thị vệ, “Cho gã tấm áo khoác.”

Chú ý tới động tác này của Lục Uyên, trong lòng Đức phi đột nhiên dấy lên hi vọng, thế nhưng vào giây kế tiếp, câu trả lời của Dung Linh liền đánh nàng ta rơi xuống vách núi: “Hồi Bệ hạ… Là, là Đức phi nương nương sai ta tới đây.”

Dung Linh bọc áo khoác của thị vệ, tóc đen ướt nhẹp, cả người lộ vẻ điềm đạm đáng yêu.

“Ngươi tên tiện nô này! Ngươi, sao ngươi dám?!” Đức phi như nổi cơn điên giãy giụa muốn thoát khỏi sự kìm hãm của thị vệ, nàng ta ra sức túm lấy mắt cá chân của Dung Linh, móng tay dài bấm sâu vào da thịt.

Dung Linh bị đau kêu lên một tiếng, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Uyên, lông mi gã ướŧ áŧ dính bọt nước trong suốt, lã chã yểu điệu: “Hoàng thượng…”

Lục Uyên hài lòng với hành động thức thời của Dung Linh, nói với thị vệ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đưa vào lãnh cung, biếm đến… cung của Lệ phi trước đó đã ở đi.”

“Không! Không! Không!” Đức phi lắc đầu, nàng ta đã từng nghĩ đến kết cục của mình, nhưng không ngờ đến sẽ bị đối đãi qua loa như vậy. Những hạt trân châu đính trên tóc nàng ta rơi rụng đầy đất, thế nhưng cũng không thể gợi dậy sự đồng tình từ Lục Uyên.

Đợi đến khi Đức phi bị kéo đi, một thị vệ mới nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng, vậy vị tiểu công công này… Thuộc hạ đưa về Hà Thanh điện?”

Lục Uyên lại khó hiểu nhìn hắn: “Đưa về Hà Thanh điện làm gì?”

“…” Thị vệ lặng lẽ nhìn thoáng qua nét mặt của Thẩm Ngôn, thận trọng nói, “Vậy Hoàng thượng Người nói đưa đi đâu đây ạ?”

“Nội ngục, để Doãn công công thẩm vấn cho kĩ.”

Thị vệ: “…” Đợi đã… kết quả của việc Hoàng thượng thương hương tiếc ngọc sao lại là đưa gã đến nội ngục?!

Đến khi thị vệ mù mịt mang Dung Linh vừa khóc vừa gào đi khỏi, Lục Uyên vẫn còn buồn bực: “Tại sao phải đưa về Hà Thanh điện? A Ngôn, ngươi nói xem ta có nên đổi nhóm thị vệ khác hay không?” Sao lại cảm thấy đầu óc bọn họ không nhanh nhạy gì cả?

Thẩm Ngôn nhịn cười: “Có lẽ là Hứa thị vệ đại ca cho rằng Dung Linh là người chúng ta sắp xếp, gài bẫy Đức phi?” Hắn đương nhiên biết thị vệ hiểu lầm hành động của Lục Uyên, nhưng hắn cũng không định nhắc nhở Lục Uyên.

Dung Nhan Dung Linh gì đó vẫn nên nhanh chóng biến mất mới tốt.

“Cũng đúng.” Lục Uyên ngẩng đầu nhìn tấm biển khắc chữ Hàm Hi cung, “Đi thôi.”

“Dạ.”Một trăm bốn mươi sáu, chuyện của Mật vương.

“Trẫm chưa bao giờ sai người quét tước Hàm Hi cung, ngươi có cảm thấy trẫm rất bạc tình hay không?” Trăng đã lên cao, Lục Uyên cũng không muốn về Hà Thanh điện sớm như vậy, bình lui mọi người, kéo Thẩm Ngôn đi về hướng khác.

Thẩm Ngôn lắc đầu: “Hoàng thượng là không muốn có người quấy rối Mật vương.”

Lục Uyên cười: “Ngươi đó… Thật ra không chỉ vậy, trẫm biết đại ca không thích toà cung điện kia, thứ mà chỗ đó mang đến cho y chỉ có giam cầm và sỉ nhục.” Cho nên không quét tước, cho nên không nhắc đến. Bởi vì nhắc đến nó thì chắc chắn sẽ kéo theo cả chuyện xưa đã phủ bụi.

“Chuyện của đại ca, ngươi biết được bao nhiêu?”

“Khi đó nô tài mới vừa mười hai, nô tài nhớ mông lung rằng Mật vương nuôi nam sủng, tiên Hoàng vì chuyện này mà giận dữ. Sau đó tước ngôi Thái tử của Mật vương, nhốt người vào Hàm Hi cung. Lúc tiên Hoàng muốn xử lí tiểu thái giám bên người Mật vương, bị Mật vương chống đối. Sau đó nữa… Mật vương phát động cung biến.”

“Những gì ngươi biết quả thực cũng là tình hình thực tế lúc đó… Thế nhưng sự việc lại không hoàn toàn đúng như vậy.” Lục Uyên nhớ lại chuyện nhiều năm trước, “Trước khi đại ca bị tước vị, phụ Hoàng cũng đã tìm trẫm.”

Thẩm Ngôn sửng sốt.

“Ngươi còn nhớ có một đoạn thời gian trẫm bận rộn không về phủ không? Thật ra khi đó là lúc phụ Hoàng khảo nghiệm trẫm.” Lục Uyên hỏi đến một vấn đề mà rất nhiều người đã hiểu lầm, “A Ngôn, ngươi nghĩ vì sao phụ Hoàng phế đại ca? Thật là vì chuyện nuôi nam sủng sao?”

Thẩm Ngôn chăm chú suy nghĩ kĩ càng, cũng lắc đầu: “Nô tài vốn cho rằng tiên Hoàng thấy hành vi của Mật vương không đúng đắn, thế nhưng… Tiên hoàng để lại Thái hậu nương nương, nô tài lại cho rằng tiên Hoàng không phải vì việc nhỏ này mà phế bỏ Mật vương.”

“Ngươi nói không sai…” Vẻ mặt Lục Uyên vô cùng bất đắc dĩ, “Từ nhỏ đại ca đã được nuôi bên người phụ Hoàng, hai tuổi được lập làm Thái tử, bọn họ quá mức giống nhau. Tự kiêu giống nhau, cái tính không chịu thỏa hiệp cũng giống nhau. Thật ra điều mà phụ Hoàng mong muốn chỉ là đại ca thần phục và thuận theo, đại ca thì lại muốn phụ Hoàng tin trọng, nhưng bậc đế giả… Thứ khuyết thiếu nhất đó chính là tín nhiệm.

“Rất nhiều người tài tập hợp bên người đại ca, cũng có rất nhiều người lòng mang ý xấu. Nhưng khi đó đại ca đã qua tuổi ba mươi, vốn không bằng lòng để phụ Hoàng động vào người của y. Phụ Hoàng phế đại ca là vì cảm thấy nguy cơ… Nhưng đại ca mưu phản lại là bất chấp tất cả.”

“Ngươi nói xem vì sao ta bội phục đại ca?” Lục Uyên nắm tay Thẩm Ngôn, đi trên con đường nhỏ trong Hoàng cung dần lạnh lẽo theo ánh trăng lên cao, “Trẫm kính nể ngạo khí của đại ca… Đêm trước cung biến, đại ca đến tìm trẫm, y bảo trẫm phải canh giữ cho tốt bên người phụ Hoàng.”

“Sao ạ?” Thẩm Ngôn ngạc nhiên, việc này hắn không biết.

“Tất cả mọi người đều nói đại ca điên rồi, chỉ có một ít thân binh mà muốn bức Vua thoái vị, thậm chí đến cuối cùng tay không tất sắc mà xông về phía Vũ Lâm vệ. Nhưng trẫm vẫn luôn cảm thấy đại ca chẳng qua là thà làm ngọc vỡ mà thôi.”

Y đã làm trữ Quân thì không còn có thể làm thần tử được nữa, cho nên thà rằng chết.

“Trẫn nói việc này với phụ Hoàng, sau đó… Phụ Hoàng bệnh nặng một hồi. Cũng bởi vì đại ca chết, thân thể phụ Hoàng thoáng cái liền sụp đổ.”

“Hoàng thượng…” Thẩm Ngôn chợt ôm lấy Lục Uyên từ phía sau, “Có nô tài ở bên Người.”

Khi đó Thẩm Ngôn còn nhỏ, Lục Uyên cũng không để hắn dính vào những việc này. Thế như dù cho đã qua hơn mười năm, ngay cả Hàm Hi cung cũng đã tích đầy bụi, Thẩm Ngôn vẫn có thể cảm nhận được tình cảnh thảm thiết khi ấy.

Đế vương gia, mộ xương trắng. Phụ tử còn như vậy, càng không nói đến huynh đệ.

Hắn dường như cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng của Lục Uyên khi đó vẫn còn chưa đến hai mươi, hơn nữa, là người mà tiên Hoàng nhắm đến việc kế vị, Lục Uyên khi đó tựa như đi trên vách núi, một khi sơ sẩy là sẽ tan xương nát thịt.

“Thật ra, trẫm nguyện ý đối đãi tử tế với con cái của đại ca, cũng là bởi vì trước đây đại ca đối đãi với ta không tệ. Y biết được phụ Hoàng có ý muốn lập ta làm người kế vị, nhưng lại không giận chó đánh mèo lây sang ta.” Nói đến đây Lục Uyên có phần xúc động, “Sau khi đại ca bị giam lỏng, lúc y ngồi uống rượu với trẫm ở Hàm Hi cung, đại ca có nói, việc giữa y và phụ Hoàng là một nút thắt chết, không có trẫm thì còn có người khác, chọn người ngoài không bằng chọn trẫm, chí ít Đại Dục sẽ không rơi vào kết cục tan tác.”Một trăm bốn mươi bảy, người từng trải.

“Mật vương…” Thẩm Ngôn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng không nói ra được lời gì.

“Trẫm và ngươi nghĩ giống nhau, thật ra đại ca quả rất thích hợp với ngôi Hoàng đế.” Lúc y nói ra lời ấy với mình, Lục Uyên liền biết, vị phế Thái tử đang ngồi trước mặt mình này thật sự có đặt thiên hạ vào lòng.

Hơn nữa y quá kiêu ngạo, đối thủ có thể khiến y đặt vào mắt chỉ có phụ Hoàng. Không có phụ Hoàng công nhận cái ngôi Hoàng đế, Lục Uyên nghĩ vị đại ca này của mình e là cũng coi thường.

“Có điều…” Lục Uyên lại nói sang chuyện khác, “Y và tiểu thái giám nọ dường như cũng thật có chút gì đó, khiến phụ Hoàng nổi giận quá chừng.”

“Mật vương… Thật ra chắc cũng có ý giận giỗi với Tiên Hoàng ạ?” Người đã lấy tội danh nuôi nam sủng để phế ta, vậy thì ta đây nuôi cho Người xem.

“Ừ, cũng coi như vậy.” Lục Uyên cười hỏi Thẩm Ngôn, “Ngươi có còn nhớ đợt nọ có lần ngươi bị Quy vương hãm hại, tổ mẫu muốn phạt ngươi, sau lại do Từ Thái phi ra mặt bảo vệ ngươi không?”

“Nô tài nhớ ạ, sau đó lúc nô tài đến chỗ Từ Thái phi tạ ơn, bà lại không muốn gặp nô tài, chỉ bảo nô tài phải quý trọng người trước mắt.”

Lục Uyên cũng không biết gì về việc này, thế nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy có hơi buồn cười. Có lẽ phần tình cảm giữa y và Thẩm Ngôn cũng chỉ có hai người họ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường: “Vậy ngươi có biết Từ Thái phi xuất thân là cung nữ bên người thân mẫu của đại ca, vẫn luôn săn sóc cho đại ca?”

“Hoàng thượng muốn nói… Người cứu ta là Mật vương?” Thẩm Ngôn nhíu mày, “Nhưng khi đó, chẳng phải Mật vương đã bị giam lỏng sao ạ?”

“Suốt quãng thời gian cuối cùng của đại ca, vị tiểu thái giám nọ vẫn luôn ở cạnh y, trẫm khi ấy cũng không hiểu chuyện tình cảm, không biết rõ giữa bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu phần chân tình.” Lục Uyên nhớ lại tình cảnh lúc ấy, “Nhưng trẫm biết, vẻ tàn bạo nơi đại ca bớt đi rất nhiều, lúc chuyện xảy ra trẫm cũng vừa khéo đang ở Hàm Hi cung, đại ca tìm người chuyển lời. Đại ca nói, bởi vì chuyện của y, nếu trẫm mà ra mặt vì ngươi, khó tránh khỏi sẽ khiến phụ Hoàng có cảm nhận không tốt. Lúc trẫm đến nói cảm tạ với đại ca, đại ca lại nói với trẫm…”

“Nói gì ạ?” Thẩm Ngôn vội hỏi, hắn vốn không hề biết trong chuyện này còn có những uẩn khúc khác.

“Ngươi đoán xem?”

Thẩm Ngôn hơi chần chừ: “Mật vương khuyên bệ hạ không nên dẫm vào vết xe đổ của y?”

Lục Uyên lắc đầu, hai người đã dạo về đến Hà Thanh điện, cánh cửa đại điện chỉ cách bọn họ vài chục bước chân.

“Đại ca nói, chân tình khó có được, bảo trẫm phải quý trọng.”

Thẩm Ngôn nghẹn lời.

“Cho nên vừa rồi lúc trẫm thắp hương, nói với đại ca, trẫm tìm được rồi, trẫm cũng sẽ quý trọng.” Lục Uyên nắm tay Thẩm Ngôn bước vào cửa Hà Thanh điện.

Thẩm Ngôn cũng nắm lại tay y, không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc của các cung nữ xung quanh.

“Còn vị tiểu thái giám nọ sau này thì sao ạ?”

Lục Uyên ngoảnh lại nhìn hắn, có phần bất đắc dĩ: “Trẫm không nói được không?”

“Hoàng thượng không nói…” Thẩm Ngôn cười híp mắt, “Nô tài cũng sẽ cầu được Hoàng thượng nói.”

“Đại ca nhờ trẫm thả hắn xuất cung…” Nơi đầu lưỡi Lục Uyên có phần đắng chát, “Thế nhưng hắn khăng khăng đòi được tuẫn táng theo đại ca.”