Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 33: Còn cầu hôn nữa hay không?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Thanh Huyền im lặng, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng ngẫm kỹ lại vẫn cho rằng không có vấn đề …

Lẽ nào thật sự muốn y và Cố Kiến Thâm thành thân?

Cố Kiến Thâm lại nói: “Thử xem, biết đâu thành công?”

Hắn chọn thời cơ vô cùng tốt, trước mắt họ có thể thử từng nhiệm vụ một lần, nếu đã thế mà vẫn không giải quyết được thì mới là lúc “cùng đường bí lối”, hắn đưa ra phương án vô lý như thế, Thẩm Thanh Huyền mới có thể nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi.

Cố tình phương án này trông thì có vẻ hoang đường, nhưng thực ra cũng có tí hợp lý.

Thẩm Thanh Huyền động lòng, y nhìn về phía Cố Kiến Thâm: “Nhưng mà … Hai chúng ta, phải thành thân như thế nào?”

Y hỏi thế cũng bình thường, cái gọi là thành thân, thì phải là lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, rồi lại làm tiệc rượu chiêu cáo thiên hạ.

Tới đó mới được tính là kết thúc buổi lễ, xem như đã thành thân.

Với thân phận y và Cố Kiến Thâm, lệnh của phụ mẫu không có, dù sao hai người cũng không biết cha mẹ mình là ai, làm cô nhi trăm triệu năm, nói ra thấy mà dọa người.

Về phần lời của bà mối, trải mắt khắp Thiên Đạo và Tâm Vực, ai dám mai mối cho hai người họ?

Còn tiệc rượu lớn chiêu cáo thiên hạ, cái này còn đáng sợ hơn.

Tiệc rượu có thể làm, nhưng chiêu cáo thì không.

Nếu để người ta biết Liên Hoa Tôn chủ của Thiên Đạo cùng Đế tôn Cửu Uyên của Tâm Vực hoan hỉ kết thành phu thê, sợ rằng toàn bộ đại lục sẽ chấn động, bùng phát như núi lửa, thiêu đốt làm sinh linh đồ thán.

Thật ra Thẩm Thanh Huyền không lo cho đám đồ tôn lắm, nếu sáu người họ thực sự ầm ĩ, y vẫn có thể dàn xếp ổn thỏa, nhưng y sợ động tĩnh quá lớn, dẫn luôn ba đồ đệ của y ra ngoài thì mới đúng là náo nhiệt.

Nếu Tam Thánh Thiên Đạo đồng tâm hiệp lực, dù y có là sư phụ cũng không dám nói sẽ chịu nổi.

Suy cho cùng đều là thân thể nhập thánh, tu vi đã sớm không còn chênh lệch cấp bậc quá nhiều.

Huống chi ba đồ đệ này của y không dễ gạt, lão đại từ nhỏ đã thích quản y, lão nhị Xích Dương Tử nghe lời lão đại, lão tam lại là đứa không đáng tin …

Nếu để bọn hắn biết y sắp “gả” cho Cố Kiến Thâm, sợ rằng ba đứa sẽ cho nổ banh hết nửa Tâm Vực.

Nếu là trước kia Thẩm Thanh Huyền đương nhiên sẽ không quan tâm sống chết của Tâm Vực, nhưng bây giờ phải lo lắng cân nhắc cho kỹ. Dù sao quan hệ giữa y và Cố Kiến Thâm đã trở nên khác biệt, không còn đối địch như ngày xưa, mà là quan hệ hợp tác, nhà đối tượng hợp tác mà bị đồ đệ mình đốt hết bảy tám phần, sao y có thể không biết xấu hổ mà hợp tác với người ta?

Nói chuyện chữa trị thang trời cho Tam Thánh cũng không được, việc này không thấy tận mắt rất khó tin, với tiến độ của Tam Thánh, muốn đột phá quan ải sợ còn phải đợi mấy ngàn năm, lẽ nào bắt y phải chờ chừng ấy thời gian?

Thẩm Thanh Huyền không muốn chờ.

Phải làm sao mới ổn đây?

Trước mắt không phải Thẩm Thanh Huyền không muốn “gả”, mà là không dám “gả”.

Y rất có thành ý mà nói suy nghĩ của mình cho Cố Kiến Thâm nghe.

Cố Kiến Thâm đã sớm nghĩ tới điều này, tuy phía hắn không nghiêm trọng như Thẩm Thanh Huyền, nhưng nhất định có trở ngại.

Nếu thực sự để đám người kia biết hắn muốn cưới Thẩm Thanh Huyền, e rằng sẽ liều mạng tổ chức hành động ám sát, kết quả cuối cùng là 80% ám sát thất bại, bọn họ bị Thẩm Thanh Huyền gϊếŧ chết.

Hắn thực sự ngưỡng mộ Thẩm Thanh Huyền, nhưng không thể vì sắc mất đi lý trí, vứt bỏ thuộc hạ không màng tới.

Thẩm Thanh Huyền nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đây là tử cục, y thở dài nói: “Không được, quá hung hiểm.”

Nếu Cố Kiến Thâm đã đưa ra phương án này, đương nhiên có biện pháp giải quyết.

Hắn nói: “Chúng ta có thể xuống nhân gian thành thân.”

Thẩm Thanh Huyền chưa nghe hiểu: “Khác nhau chỗ nào?” Chuyển sang nơi khác thành thân thôi mà, không phải cùng một chuyện sao?

Cố Kiến Thâm nở nụ cười, mắt đỏ khóa chặt y nói: “Chúng ta song song bế quan, hóa thành phàm thai, gặp nhau ở nhân gian, tiến tới thành thân, chẳng phải một công đôi chuyện?”

Mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên, hiểu rõ: “Bệ hạ thật thông minh!”

Cố Kiến Thâm nói: “Có thể san sẻ giúp ngươi, ta cũng khuây khoả.”

Trước đây Thẩm Thanh Huyền luôn cảm thấy lời ngon tiếng ngọt của hắn giả tạo cực kì, bây giờ lại thấy sao mà dễ nghe quá chừng.

Y nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta đi ngay thôi!”

Hóa thành xác phàm vô cùng đơn giản, đổi hình dáng rồi nhập thế là được, hai người họ gặp gỡ, sau đó thành thân, đại công cáo thành!

Chắc chỉ cần thời gian vài ngày là được, thực sự dễ dàng quá sức.

Cố Kiến Thâm lại nói: “Sư thúc đừng vội, việc này cũng không dễ thế đâu.”

Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Sao đó?”

Cố Kiến Thâm nói: “Nhiệm vụ trên ngọc giản này, nếu nhìn kỹ thì gắn liền với một chữ ‘kiếp’.”

Thẩm Thanh Huyền hết sức ngay thẳng: “Tình kiếp.”

Cố Kiến Thâm nghe y nói thế, ý cười nơi khóe miệng sâu hơn: “Không sai, nếu đã vậy thì không thể xem như trò đùa, chúng ta chỉ thay đổi tướng mạo, làm cho có lệ, sợ rằng không gạt được nó.”

Thẩm Thanh nhíu mày nói: “Chẳng lẽ phải nhập vào xác phàm?”

Sau thành thánh thì có đại thừa, khi đại thừa sẽ gặp phải các loại kiếp nạn, có khi là lôi kiếp thô bạo, có khi cần đi vào luân hồi, lần nữa trải qua đời người. Cho nên việc tu sĩ nhập vào phàm thai chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Thế nhưng Thẩm Thanh Huyền rất không thích, trò này quá mất công, đi vào luân hồi sẽ mất trí nhớ, mấy chục năm không có ký ức ở nhân gian thực sự khó lường, nếu lĩnh hội được thì có thể lần nữa giác ngộ Thiên Đạo, nhưng cũng có người từ đó lưu lạc, biến mất không tung tích.

Thẩm Thanh Huyền xây thang trời vì muốn phi thăng đắc đạo, cũng không muốn vì vậy mà rơi vào bể khổ.

Cố Kiến Thâm nói: “Quả thực phải nhập vào xác phàm, nhưng không nhất thiết tuân theo thói cũ.”

Thẩm Thanh Huyền nghĩ tới, y không đồng ý nói: “Không thể đoạt xác, cả đời người phàm vốn đã đau khổ, sao có thể phá số mệnh của họ!”

Cố Kiến Thâm nói: “Không phải đoạt xác.”

Thẩm Thanh Huyền tò mò: “Vậy thì làm gì?”

Cố Kiến Thâm nói: “Chúng ta có thể tìm vài người chắc chắn phải chết, vào lúc linh hồn họ rời cơ thể, xá© ŧᏂịŧ chưa dính tử khí thì nhập vào, một công đôi việc.”

Vừa không đoạt xác, lại có chỗ tốt của đoạt xác. Dù sao làm thế họ vẫn có thể giữ lại ký ức, thậm chí dựa theo tư chất xá© ŧᏂịŧ tu chỉnh lại vài phần, có thể khống chế, qua lại tự nhiên, không cần lo bị nhốt ở thế gian.

Hơn nữa tìm kẻ chắc chắn chết không được xem là đoạt xác, đoạt xác sẽ làm linh hồn nguyên bản mất chốn về, dẫn tới tan thành mây khói, nhưng lúc này linh hồn đã rời xác đi vào luân hồi, thế thì không còn trở ngại gì nữa.

“Không đơn giản vậy đâu.” Thẩm Thanh Huyền nói, “Đoạt xác vốn đã không dễ dàng, còn phải tìm người đã chết thịt thai chưa thấm tử khí …” Càng thêm không dễ dàng!

Đoạt xác cần xá© ŧᏂịŧ họ và đối phương có cộng hưởng, bằng không sẽ không cách nào dung hợp, hiện giờ lại thêm hai điều kiện, sao có thể tìm được chứ?

Cố Kiến Thâm móc ra hai hạt châu nhỏ màu xanh ngọc: “Có chúng nó hỗ trợ thoải mái hơn nhiều.”

Thẩm Thanh Huyền thực sự không biết đây là gì.

Cố Kiến Thâm giải thích: “Chúng ta mỗi người một viên, khoảnh khắc linh hồn rời thân thể chúng sẽ dùng thời gian ngắn nhất dẫn chúng ta nhập vào xá© ŧᏂịŧ thích hợp nhất.” So với tự mình khổ sở tìm kiếm thì thuận tiện nhanh chóng hơn nhiều lắm.

Thẩm Thanh Huyền săm soi: “Ngươi lấy vật này đâu ra đấy?”

Cố Kiến Thâm nói: “Người không phận sự ở Tâm Vực có rất nhiều, không có việc làm liền luyện chơi.” Nói là luyện chơi, nhưng có thể dẫn dắt hồn phách, có thể thấy vật này ít nhất phải là thánh phẩm.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Tài ba dị sĩ ở Tâm Vực quả nhiên rất nhiều.”

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Thế nào, sư thúc muốn thử không?”

Mọi việc đã chuẩn bị thế rồi, sao y có thể từ chối?

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Được thôi!”

Cố Kiến Thâm nở nụ cười, rất chi là ý vị thâm trường: “Mục đích của chúng ta là thành thân, cho nên cần phải cho thịt thai mà sư thúc nhập vào thêm một điều kiện.”

Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Điều kiện nào?”

Cố Kiến Thâm nói: “Thế gian không có chuyện nam nam thành hôn.”

Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra: “Ngươi muốn chọn cho ta xác nữ?”

Cố Kiến Thâm nói: “Hơn nữa còn phải là nữ tử chờ gả trong khuê phòng.”

Thẩm Thanh Huyền: “…”

Cố Kiến Thâm sợ y giận, lại khuyên y: “Không sao, thân thể phàm thai, chẳng qua cũng chỉ thoảng qua như mây khói.”

Thẩm Thanh Huyền mất cả buổi mà vẫn không nói một lời.

Cố Kiến Thâm liền trấn an y: “Chúng ta mang theo ký ức nhập phàm, dù tư chất thịt thai không tốt, nhưng vẫn có thủ đoạn phép thuật thay đổi đôi chút, nếu ngươi không quen, chờ sau khi chúng ta gặp mặt, ta sửa lại giúp ngươi là được.”

Mặc dù Thẩm Thanh Huyền cảm thấy kỳ quái, nhưng lại một lòng muốn dời gạch, vất vả lắm mới có biện pháp diệu kỳ thế này, nếu bỏ lỡ thì thật sự đáng tiếc.

Cố Kiến Thâm tiếp tục dụ dỗ y: “Biết đâu một lần ở nhân gian, những nhiệm vụ khác cũng sẽ có chút manh mối.”

Cái này quả là mê ngươi, Thẩm Thanh Huyền rốt cục quyết định chủ ý: “Được, cứ vậy đi!”

Đường vấn đạo vốn đã gập ghềnh, Thẩm Thanh Huyền đều xem những thứ này thành tu hành!

Cố Kiến Thâm đưa hạt châu xanh ngọc cho y: “Không cần ăn, để ở bên người là được.”

Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ngươi phải về Duy Tâm cung bế quan sao?”

Hồn phách hai người họ phải thoát ra, đồng thời thịt thai cần được chuẩn bị sẵn, nếu xảy ra chuyện sợ là hối hận không kịp.

Thẩm Thanh Huyền ở Vạn Tú sơn, Cố Kiến Thâm về Duy Tâm cung, đây tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.

Thế nhưng …

Cố Kiến Thâm nói: “Nếu sư thúc không ngại, ta ở lại Vạn Tú Sơn vậy.”

Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc nói: “Ngươi không sợ ta …”

Cố Kiến Thâm nở nụ cười: “Tuy điều thứ tư vẫn sáng, nhưng ta tin tưởng ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác, trong mắt tất cả đều là ngờ vực: “Ngươi …”

Cố Kiến Thâm cầm tay y nói: “Không có chuyện gì, nếu thật sự chết trong tay ngươi, ta không hối hận.”

Thẩm Thanh Huyền cau mày nhìn hắn: “Tại sao?”

“Bởi vì …” Giọng Cố Kiến Thâm rất đỗi khẽ khàng, màu mắt mỹ lệ mê người như ánh bình minh, “Ta thích ngươi lắm.”

Không phải lần đầu nghe thấy bốn chữ kia, nhưng lần này Thẩm Thanh Huyền thực sự bị xúc động.

Y dừng lại một hồi, mặt giãn ra cười nói: “Ta cảm thấy ngọc giản hỏng thật rồi.”

Cố Kiến Thâm hiểu ý y: “Ừm, chúng nó vốn là vật ngu xuẩn.”

Thẩm Thanh Huyền nhịn không được thanh minh cho ngọc giản Tiểu Hồng: “Ngọc giản của ngươi trông vẫn rất thông minh.”

Ngọc giản Tiểu Bạch không ai thương QAQ!

Cố Kiến Thâm bị y chọc cười, không nhịn được kéo dài giọng hỏi: “Trước khi đi … có thể để ta hôn tí không?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Được.”

Cố Kiến Thâm đỡ gáy y, rồi đặt một nụ hôn rất đỗi dịu dàng.

Trên đỉnh Thiên Đạo, nơi cao nhất ở Vạn Tú Sơn, hai ngươi ôm hôn vẽ nên bức họa cuộn tròn tuyệt mỹ vượt thời gian … Áo trắng như tuyết, đỏ thẫm như lửa, vạt áo quấn quanh cùng hai bàn tay đan chặt bày tỏ cho nỗi lưu luyến thâm tình tươi đẹp.

Thời khắc này Thẩm Thanh Huyền rất vui, nhưng mà ngay sau đó …

“Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi!” Tiếng kêu bén nhọn của một người đàn bà làm Thẩm Thanh Huyền chấn động đến mức lỗ tai run lên.

Ngay sau đó truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, tiếp đến là một giọng nữ dịu dàng: “Con của ta ơi, sao con có thể ngu dại như thế, con đúng là đâm dao vào ngực nương mà!” Dứt lời, chính là tiếng khóc cực kỳ bi thương.

Thẩm Thanh Huyền biết mình đã nhập vào xác phàm, nhưng thân thể này quá gầy yếu, còn từng chết một lúc, cho nên tim phổi bị hao tổn, càng ngày càng chật vật.

Sau khi nhập thánh Thẩm Thanh Huyền không còn cảm nhận được nỗi khổ xá© ŧᏂịŧ, thế nhưng giờ y đã thắm thiết nếm trải thế nào là mùi vị tứ chi vô lực, cả ngươi đau xót không chịu nổi.

May mà có một lão giả trầm ổn bảo rằng: “Phu nhân đừng quá đau lòng, tiểu thư có thể tỉnh lại đã là thần tiên thương hại! Quả là tạo hóa của trời cao mà!”

Nữ tử kia vẫn còn khóc nức nở, nghe giọng có vẻ rất thương tâm, muốn thu liễm nhưng không thu được.

Một nam tử trẻ tuổi nói: “Nương, người đừng khóc mãi hại thân, tuy em gái con đã tỉnh, nhưng thân thể còn rất yếu, chúng ta nhanh chóng để Chung đại phu bắt mạch, xem thương thế ra sao, về sau còn phải cẩn thận điều dưỡng!”

Lại thêm một trận rối loạn, Thẩm Thanh Huyền cố gắng làm quen với thể xác, không hơi đâu mà xem xét.

Mê man khoảng chừng một ngày, Thẩm Thanh Huyền rốt cục thích ứng, y mở mắt ra, nhập vào là một cô gái trẻ nằm trên giường thơm màu hồng ngó sen.

Mặc dù biết mình sẽ thành nữ thể, nhưng sau khi xác định, Thẩm Thanh Huyền vẫn hơi không thích ứng được.

Thân thể cô gái này đúng là vừa nhỏ vừa mềm lại còn yếu … Không đúng, phải nói thân thể người phàm đều nhỏ yếu thế này.

Y ngồi xuống, quan sát chung quanh.

Xem dáng dấp, gia thế thân xác này rất tốt, giường khung chế tác tinh xảo, bình phong thêu hoa mẫu đơn nở, trên bàn trang điểm là một bó hoa tươi, làm căn phòng mang thêm nét xuân.Gường khung

Y thử xuống giường, lại vì hai chân yếu đuối nhẹ tênh của thân thể này mà nhíu mày.

Quả nhiên là … nhỏ yếu tới đáng thương.

Y chầm chậm đi tới trước gương trang điểm, nhìn thấy cô gái trong gương.

Môi điểm son đỏ, da mềm như ngọc, xinh đẹp động lòng người.

Trong thoáng chốc … Thẩm Thanh Huyền chợt cảm thấy mình và đứa nhỏ này có mấy phần tương tự.

Chắc hẳn do cộng hưởng giữa linh hồn và thân xác.

Hạt châu xanh ngọc kia quả nhiên hữu hiệu, tìm cơ thể này cho y rất phù hợp tiêu chuẩn.

Dung hợp phải chừng, là tiểu thư đợi gả trong khuê phòng, có thể nói rất ổn thỏa.

Bây giờ Thẩm Thanh Huyền chỉ cần lẳng lặng đợi Cố Kiến Thâm tới cửa cầu hôn. Thực sự quá đơn giản, xem ra hoàn thành nhiệm vụ đã ngay trong tầm tay.

Đang suy tư, cửa phòng mở ra, một bé gái có vẻ là nha hoàn đi tới: “Tiểu thư! Sao người lại xuống giường!”

Dứt lời nàng buông vật trong tay, nhanh chóng đến dìu Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền nào cần một tiểu cô nương tới dìu? Y đang định đứng dậy, lại run chân hoa mắt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Vạn vạn không ngờ tới, y thật sự cần tiểu cô nương nhỏ gầy đỡ!

Thẩm Thanh Huyền: “…” Nha, quên mất mình bây giờ là tiểu thư mảnh mai còn gầy còn yếu hơn.

Tiểu nha hoàn kia dìu Thẩm Thanh Huyền về giường, cẩn thận nhét chăn cho y, dịu giọng nhỏ nhẹ mà hầu hạ y uống thuốc.

Lúc uống thuốc …

Thẩm Thanh Huyền thiếu chút nữa ói ra.

Thứ quỷ quái gì vậy! Tạp chất nhiều loại, hiệu lực hỗn loạn kiểu này mà cũng gọi là thuốc à?

Đắng cũng thôi đi, còn không tinh khiết, uống vào chữa bệnh sáu phần, sợ còn phải trúng độc bốn phần.

Thấy dáng vẻ này của y, tiểu nha hoàn cho rằng y sợ đắng, không ngớt lời khuyên giải: “Tiểu thư, thuốc đắng dã tật, vì thân thể, người nhất định phải uống.”

Thẩm Thanh Huyền lại không cho là vậy.

Chính lúc này, một vị phu nhân mỹ mạo đi vào, tiểu nha hoàn vừa thấy bà liền lập tức hành lễ: “Phu nhân.”

Phu nhân mỹ mạo khoát tay bảo: “Đi xuống đi, ta tới đút Thanh Nhi uống thuốc.”

Cái tên Thanh Nhi này làm linh hồn Liên Hoa Tôn chủ run lên. Nói thật, người trước đó gọi y như thế đã chết rồi.

Phu nhân mỹ mạo hồn nhiên không biết, đáy mắt bà đều là quầng thâm, hiển nhiên đã nhịn ngủ vài đêm, trông thần thái khá là tiều tụy, vốn là thân thể mỏng manh giờ đây lảo đà lảo đảo, nhưng dù vậy, bà vẫn vui mừng ra mặt, chỉ vì con mình tìm được đường sống trong chỗ chết.

“Thanh Nhi ngoan.” Lý thị dỗ dành nữ nhi nói, “Uống thuốc đi con, lát nữa nương làm bánh mật cho con ăn.”

Thẩm Thanh Huyền hết cách, đành phải dùng cái miệng nhỏ này uống thứ thuốc không ra thuốc.

Cũng không phải bên trong thuốc này có độc, nhưng y thuật thế gian chỉ có thể phối được chén thuốc cỡ này, muốn tinh khiết hơn … Trừ phi y mở lò luyện đan.

Thôi, chỉ là chờ Cố Kiến Thâm tới cầu hôn, không cần dằn vặt quá nhiều.

Khoảng giữa trưa, Thẩm Thanh Huyền cơ bản đã thăm dò xong bối cảnh thân phận của thể xác này.

Quốc gia này là Lương Quốc, cơ thể này tên là Thẩm Thanh Thanh, quả nhiên xuất thân thế gia danh môn.

Phụ thân là Trấn Quốc tướng quân, bây giờ canh giữ kinh đô, được phong Trấn Quốc Công, có thể nói dưới một người trên vạn người.

Mẫu thân cũng xuất thân từ đại tộc thế gia, hiện giờ ngoại công cũng là trọng thần quyền khuynh nơi triều chính.

Gia thế cỡ này đã là nghìn chọn vạn tuyển, càng may mắn hơn là gia đình nàng hòa thuận, phụ mẫu ân ái.

Đến nay Thẩm phụ vẫn không nạp thϊếp, phủ Quốc Công to lớn chỉ có Lý thị làm đương gia chủ mẫu.

Lý thị sinh được hai nam một nữ, hiện giờ hai đứa con trai đều đã làm quan, tiền đồ vô lượng.

Đứa con gái duy nhất xinh đẹp tinh xảo này là tâm can máu thịt của bà, nghìn thương vạn sủng, chỉ mong nàng tìm được nhà chồng tốt nhất.

Bất luận nhìn ra sao, thân thể này của Thẩm Thanh Huyền đã thực sự có một đời hạnh phúc.

Chỉ tiếc đứa bé này bạc mệnh, đầu thai tốt như thế lại không chịu nổi loại phúc này, trượt một bước vào hồ dẫn tới hương tiêu ngọc tổn(1).

(1) Hương tiêu ngọc tổn = Đá rơi hoa tàn, dùng để hình dung vẻ đẹp đã mất đi.

Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền thành Thẩm Thanh Thanh, cái tên này … Tôn chủ đại nhân không muốn nói chuyện.

Sau khi biết được tình huống cơ bản, Thẩm Thanh Huyền an tâm chờ Cố Kiến Thâm tới cầu thân, chỉ tiếc thể xác này quá yếu, thần thức y không thả ra ngoài được, bằng không đã truyền âm gọi Cố Kiến Thâm tới, y có thể nhanh chóng gả đi rồi.

Buổi trưa, phụ thân được hời của y trở về.

Thẩm Quốc Công xuất thân quân đội, ngoại hình rất khôi ngô, tính cách nghiêm túc cứng nhắc, dáng vẻ không nói cười tùy tiện trông rất dọa người.

Nhưng vị tướng quân lòng dạ sắt đá này vừa thấy vợ con đã lập tức mềm như quấn được ngón tay(2), ông nhỏ giọng hỏi: “Thân thể Thanh Thanh thế nào rồi?”

(2) Nguyên gốc là nhiễu chỉ nhu, ý chỉ sự bất lực, bó tay

Lý thị nói: “Đại phu nói đã không còn gì đáng ngại, chẳng qua phải điều dưỡng thật tốt.”

Thẩm Quốc Công thấy thê tử mệt mỏi, không khỏi lo lắng nói: “Nàng cũng phải bảo trọng thân thể, đừng để ngã bệnh.”

Lý thị nhìn nữ nhi, không nhịn được gạt lệ nói: “Con bé thành ra thế này, ta làm mẫu thân sao có thể ngồi yên? Chỉ hận sức khỏe ta không tốt, không thể hàng đêm trông coi nàng.”

Bà vừa khóc, Thẩm Quốc Công liền luống cuống, cẩn thận dỗ dành, đồng thời căm giận: “Thằng nhóc Cố gia thật là quá đáng! Lẽ ra nên bị nghìn đao bầm thây!”

Nghe thấy hai chữ Cố gia, đôi mắt Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng sáng ngời.

Ai ngờ Lý thị lại tức giận lườm Thẩm Quốc Công: “Thanh Nhi vừa tỉnh, chàng nhắc tới chuyện này làm gì?”

Thẩm Quốc Công vội vàng nói: “Là ta không tốt, không nên nhắc chuyện mất hứng, Thanh Thanh đừng khổ sở, có vi phụ làm chủ cho con, nhất định phải gả con vào gia đình tốt nhất!”

Thẩm Thanh Huyền lộp bộp trong lòng một tiếng: Nghe có vẻ trong này có ẩn tình gì chăng? Nhưng đừng làm chậm trễ nghiệp lớn lấy chồng của y nha.

Vậy thiếu gia Cố gia kia … là Cố Kiến Thâm sao?

Thẩm Quốc Công cùng Lý thị không ở quá lâu, dù sao Thẩm Thanh Huyền vừa mới tỉnh, vẫn cần tĩnh dưỡng, y vừa ngủ, hai người cũng đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Huyền đương nhiên không ngủ, y nhắm mắt tập trung, tập hợp chút linh khí mỏng manh vào tai, cẩn thận lắng nghe lời đàm tiếu của bọn hạ nhân trong phủ.

Sau khi nghe vài đoạn ngắn, y cơ bản hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.

Thẩm Thanh Thanh này đúng là tự sát …

Đường đường là con gái Quốc Công, được nghìn ân vạn sủng, vậy mà lại nhảy hồ tự sát vì nam nhân..

Thẩm Thanh Thanh ngưỡng mộ thiếu gia Cố gia, một lòng muốn gả cho hắn. Thẩm Quốc Công cưng chiều con gái, nàng muốn gì liền theo ý nàng, vốn tưởng rằng hôn sự này Cố gia sẽ vui vẻ tiếp nhận, nào ngờ Cố thiếu gia kia nói sao cũng không đồng ý, không bằng lòng cưới Thẩm Thanh Thanh.

Thẩm Thanh Thanh bị nuông chiều trước giờ, có bao giờ chịu uất ức thế này? Chỉ mới nghĩ không thông đã đâm đầu xuống hồ.

Thẩm Thanh Huyền cũng rất khó hiểu.

Chẳng qua cũng chỉ là một mối hôn sự, đáng để đâm đầu xuống hồ sao? Lẽ nào không có nam nhân kia thì không cần cuộc đời mình nữa?

Thôi … có nghĩ những thứ này cũng vô dụng.

Hiện giờ việc y tương đối quan tâm là … vị Cố thiếu gia này có phải Cố Kiến Thâm không?

Không thấy người y không thể nào nhận biết, về phần tranh chân dung … không xem cũng được.

Có điều Thẩm Thanh Huyền không vội, nếu đó chính là Cố Kiến Thâm, vậy chắc chắn hắn sẽ tới đây cầu thân.

Quả nhiên không bao lâu, hai ngày sau, phủ Quốc Công chấn động.

Bọn hạ nhân vội vàng bẩm báo: “Trời ơi! Cố thiếu gia đến nhà cầu hôn!”

“Thật hay giả? Không phải nói thề sống chết không cưới sao?”

“Ai biết được? Dù sao cũng đã tới rồi! Lão gia thiếu gia đều trở về, ngay cả phu nhân cũng đang ở tiền thính kìa!”

“Thế thì tốt quá rồi, tiểu thư của chúng ta rốt cục cũng được thỏa mong ước!”

“Dựa vào cái gì chứ, tiểu thư như hoa như ngọc của chúng ta có chỗ nào không xứng với họ Cố kia? Hắn lại còn ngông cuồng như thế! Bây giờ tới cầu thân để làm gì? Ta thấy không nên gả!”

“Chuyện này không phải do ngươi, tiểu thư thích mới là quan trọng nhất.”

“Hừ, ta thấy họ Cố kia không phải người tốt, tám phần mười là không chịu nổi áp lực, không thể không đến cầu thân!”

Thẩm Thanh Huyền không có hứng thú với mấy lời lung tung rối loạn này, y chỉ muốn xác nhận có phải là Cố Kiến Thâm hay không.

Nếu phải, y tất nhiên vui vẻ gả cho hắn, hoàn thành nhiệm vụ rồi cùng nhau về giới tu chân.

Nếu không phải …

Chắc không có khả năng đâu ha?

Tuy vô cùng chắc chắn, nhưng trước giờ Thẩm Thanh Huyền luôn rất thận trọng, quyết định lén đi nhìn một cái.

Y lặng lẽ ra tiền thính, cách thật gần nghe được lời cuồng ngôn của một nam tử: “… Có thể được thiên kim quý phủ ưu ái như thế, Cố mỗ quả là có phúc ba đời!” Trong ngữ điệu đều là không cam lòng, không tình nguyện.

Thẩm Quốc Công giận tới mức mặt biến thành đen, nhưng nghĩ tới con gái không thể không nhịn, lại nghe nam tử kia nói tiếp: “Sính lễ đã đưa, Cố mỗ cáo từ.” Bộ dạng này nào có giống đưa lễ? Rõ ràng là đang hạ chiến thư.

Thẩm Thanh Huyền trực tiếp đi vào đại sảnh, thấy được nam tử kia.

Sau đó … y mở miệng, giọng nói lạnh lẽo vang vọng tiền thính: “Lăn.”

Toàn bộ người trong phòng nhìn lại, hiển nhiên cũng bao gồm Cố công tử kia.

Thẩm Thanh Huyền đứng cạnh cửa, tuy ngược sáng nhưng khó giấu được dáng người xinh đẹp, chỉ thấy tóc đen của y như mây, khuôn mặt tinh xảo, phong thái thanh nhã như trăng sáng giữa trời.

Cố Tư Nguyên lúc này ngây người, kinh động như gặp tiên nhân.

Thẩm Thanh Huyền không hề nhìn hắn một lần —— Không phải Cố Kiến Thâm, có gì đẹp mà nhìn?

Nói mới nhớ Cố Kiến Thâm đi đâu rồi, đã bảo sẽ cầu hôn mà? Còn cầu nữa hay không?

_____

Nuôi thụ thụ trong nhà như bát nước đổ đi, Tôn chủ nói Tôn chủ muốn gả lắm rồi

╮(╯▽╰)╭

Btw, mị rất tuyệt dọng, hôm nay gõ chương mới xấp xỉ 10 trang word, vì sự ngu si của bản thân và lap chan mà mất hết. Mị ấm ức, mị đi nằm _(Q^QZ)_