Ai có khả năng trả lời không thể?
Dù sao thì Cố Kiến Thâm không từ chối được rồi đó.
Mắt hắn biến thành màu đỏ, cười đầy tình ý sâu xa:
“Vinh hạnh cực điểm.”
Thẩm Thanh Huyền đứng dậy nói: “Làm phiền.”
Cố Kiến Thâm phất tay ghép hai giường lại làm một.
Tuy phòng ở có hạn, ghép lại với nhau cũng không tính là quá lớn, nhưng Cố Kiến Thâm rất có tâm kế, bài trí giường khá xinh đẹp.
Đương nhiên đẹp theo thẩm mỹ của Tôn chủ đại nhân.
Màn hoa rũ xuống đất, chăn tơ đỏ thẫm, kim tuyến được khảm trong đó tỏa sáng lấp lánh.
Thẩm Thanh Huyền nhìn say sưa thật lâu.
Cố Kiến Thâm nói: “Sư thúc có từng sống ở thế tục chưa?”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu bảo: “Chưa từng.” Năm xưa khi còn bé y từng ở thế tục, nhưng thời gian ngắn ngủi, thời gian mấy năm nhanh như chớp mắt, không nhớ được gì dù chỉ là nửa phần ký ức.
Cố Kiến Thâm hạ giọng nói:
“Ở trần gian, khi màn đêm tân hôn buông xuống, hai người sẽ ngủ trên đệm chăn đỏ thẫm.”
Cố Kiến Thâm nói lời này vốn chỉ muốn trêu Thẩm Thanh Huyền, ám chỉ bọn họ giống như một đôi bích nhân mới cưới.
Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền không chỉ ăn ám chỉ của hắn, còn nói thẳng:
“Thì ra là thế, vậy chúng ta nằm ngủ chẳng phải là động phòng hoa chúc, điên đảo gấm đỏ sao?”
Tim Cố Kiến Thâm tức thời đập mạnh.
Không đợi hắn mở miệng, Thẩm Thanh Huyền lại cong môi cười:
“Có điều giường này hơi nhỏ, không làm giường cưới được.”
Nói gần nói xa, có điều ám chỉ.
Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền không chớp mắt, muốn từ thần thái nhìn thấu tâm tư y.
Nhưng rất tiếc, Thẩm Thanh Huyền sống hơn vạn năm, thật sự làm người ta nhìn không rõ.
Trong chớp mắt, Thẩm Thanh Huyền lại biến về dáng vẻ thiếu niên, y kéo ống tay áo Cố Kiến Thâm nói:
“Chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Y ngước đầu nhìn hắn, thiếu niên có sắc mắt trong vắt, ngây thơ khờ dại, sạch sẽ và xinh đẹp.
Cố Kiến Thâm rũ mắt nhìn y, sau một lúc lâu mới mở miệng:
“Ừ.”
Nói đoạn, hắn ôm người lên, cẩn thận đặt trên giường.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Cởi đồ giúp ta.”
Đồng tử Cố Kiến Thâm co lại, nhưng rất nhanh đã giấu đi cảm xúc: “Được.”
Thẩm Thanh Huyền quy củ ngồi trên giường, không động đậy để Cố Kiến Thâm hầu hạ y.
Cố Kiến Thâm cởϊ áσ ngoài cho y, lại thả mái tóc dài xuống giúp Thẩm Thanh Huyền.
Sợi tóc rơi lả tả, làm bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tinh xảo của y.
Y nhìn chằm chằm Cố Kiến Thâm, bờ môi non nớt khẽ mở:
“… Giày.”
Nói đoạn, y hơi nâng chân trái lên, ra hiệu Cố Kiến Thâm cởi giày cho y.
Vẫn là câu nói kia, may mà người Tâm Vực không ở đây, bằng không có liều mạng cũng phải làm Thẩm Thanh Huyền một trận! Hắc tâm liên chết tiệt! Vậy mà dám vũ nhục Bệ hạ của bọn ta!
Nhưng thực tế … một người nguyện đánh một người nguyện chịu, Bệ hạ bọn họ bị chọc cho lòng ngứa ngáy khó nhịn, phải nói tới mức hài lòng thỏa dạ.
Cởi giày vớ, Cố Kiến Thâm nhìn ngón chân mềm mượt như ngọc châu, hỏi:
“Sư thúc lạnh không?”
Tới tu vi này của họ, có lạnh cỡ nào cũng không cảm nhận được, mà có nóng cũng như thế, hỏi câu này thật sự buồn cười.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền lại trả lời hắn rằng: “Lạnh.”
Cố Kiến Thâm ngẩng phắt đầu.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Có thể tới sưởi ấm giúp ta không?”
Cố Kiến Thâm cầm mắt cá chân y, ôm cả người vào trong ngực mình.
Thẩm Thanh Huyền không chút chối từ, ngược lại còn ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn.
Cố Kiến Thâm dựa sát vào y, dán bên tai y khẽ thủ thỉ:
“Sao sư thúc không đổi về bản thể.”
Thân thể thiếu niên trước mắt rất non nớt, Cố Kiến Thâm không có khả năng làm ra chuyện gì.
Thẩm Thanh Huyền biết rõ còn hỏi: “Vì sao phải đổi về?”
Cố Kiến Thâm thấp giọng bảo: “Dễ sưởi ấm cho ngươi hơn.”
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Giường này quá nhỏ, nếu đổi về hai ta ngủ chung sẽ rất chật.”
Cố Kiến Thâm: “……”
Thẩm Thanh Huyền vùi mình trước ngực hắn, cố nén cười nói:
“Thân thể nhỏ, ngươi ôm cũng chắc hơn.”
Tay Cố Kiến Thâm đặt trên lưng y bỗng nhiên dùng sức.
Thẩm Thanh Huyền mềm giọng nói:
“Được rồi, ngủ đi.”
Sao Cố Kiến Thâm có thể ngủ được?
Chọc người ta phát hỏa, còn người chọc lại đi ngủ …
Hết lần này lần khác Cố Kiến Thâm lại không làm gì được y, nếu là thuật biến thân của người khác hắn còn có thể cởi bỏ, nhưng nếu hắn khăng khăng muốn giải thuật của Thẩm Thanh Huyền, phỏng chừng Tử Ngọ Quan sẽ hóa thành tro.
Mà không cởi bỏ được, cơ thể nhỏ như vậy …
Hắn xuống tay không đành.
Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền tốt vô cùng, khóe miệng giương cao không sao kìm được.
Tuy Tôn chủ đại nhân chưa từng yêu ai, nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, đạo lý lạt mềm buộc chặt y vẫn hiểu.
Tình kiếp chứ không phải dục kiếp, làʍ t̠ìиɦ không tính là gì, quan trọng là … động tình.
Ma tu Tâm Vực như Cố Kiến Thâm, dục lớn hơn tình, nếu để hắn dễ dàng đắc thủ, sẽ tạo ra phản ứng trái ngược.
Từ từ mà đến, vừa mới bắt đầu thôi mà.
Trước khi ngủ y nhìn ngọc giản, quả nhiên nhiệm vụ vì Cố Kiến Thâm cởϊ áσ tháo đai không dễ dàng hoàn thành, xem ra y phải tự mình ra tay, mà còn phải cởi sạch mới được.
Một đêm mộng đẹp, ừm … là Thẩm Thanh Huyền một đêm mộng đẹp.
Hôm sau, Thẩm Thanh Huyền thần thanh khí sảng, ăn cơm xong y nói:
“Chúng ta đi thu thập da trâu đi.”
Cố Kiến Thâm đương nhiên nghe theo y.
Tử Ngọ Quan cũng có rừng cây sau núi giống với các môn phái truyền thống khác.
Đệ tử mới nhập môn nếu nhận được nhiệm vụ săn bắn, có thể tìm con mồi ở bên ngoài, đánh chết rồi sau đó xử lý.
Loại động vật thuộc cấp bậc gia súc như trâu này, đơn giản vòng ra sau núi là có thể tìm được.
Vốn tưởng loài trâu có đôi mắt tinh tường là sinh vật dạng dài như kim long, kết quả …
Thẩm Thanh Huyền ghét bỏ ra mặt: “Đây là trâu?”
Cố Kiến Thâm mỉm cười: “Đúng rồi.”
Thẩm Thanh Huyền câm nín, cuối cùng vẫn nhịn được không nói ra chữ xấu.
Thật ra trâu ở Tử Ngọ Quan rất đáng yêu, dẫu sao cũng dính chút linh khí, lại còn được thả rông, một đám mắt to tròn như giọt nước, bán manh tới mức làm người ta không sao xuống tay được.
Chẳng qua Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm không phải người sẽ nhân từ nương tay.
Vì là thời gian mới vào, nên đệ tử tới làm nhiệm vụ không ít, chắc hẳn người nhận nhiệm vụ thu thập da trâu cũng có rất nhiều.
Nhiệm vụ này đối với hai vị đại lão thật sự nhỏ bé không đáng nhắc tới, nhưng với đệ tử mới nhập môn lại không phải chuyện dễ.
Đầu tiên, trâu cường tráng có lực, chạy cực kỳ nhanh, gϊếŧ không dễ.
Lại thêm trâu chạy chậm còn biết bán manh, mắt to ngập nước chớp chớp, lại kêu ngao ô ô mấy tiếng, đoán chừng sẽ có tiểu đệ tử muốn phóng sinh.
So với những kẻ tay tê chân loạn, động tác Cố Kiến Thâm bên này vô cùng nhanh gọn.
Thẩm Thanh Huyền căn bản không cần động thủ, Cố Kiến Thâm có mất tóc gáy cũng đối phó được chuyện này.
Có tiểu đệ tử nhìn mất hứng, bọn họ bên này cả người máu chảy đầm đìa, mệt thở hồng hộc, kết quả người ta ngay cả chút tro bụi không dính mà đã làm xong một miếng da trâu, đáng giận quá sức!
Thấy Thẩm Thanh Huyền bình chân như vại ngồi uống trà đằng kia, bọn họ bắt đầu châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Thiếu gia có tiền còn tu gì nữa? Thành thật ở nhà hưởng thụ là được rồi.”
“Tu hành là phải rèn luyện thân thể, mài luyện ý chí, dẫn người hầu theo làm nhiệm vụ, thật đúng là đùa!”
Lỗ tai Tôn chủ đại nhân dùng vô cùng tốt đương nhiên nghe rõ … mà dĩ nhiên nghe thấy cũng phải làm như không nghe, y không muốn so đo với đám tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu tiểu … bối này.
Có điều Thẩm Thanh Huyền cũng không định ức hϊếp tiểu bối, nơi này trâu ít người nhiều, cứ tiếp tục thế này, hai người họ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mấy tiểu đệ tử này không khỏi quá thảm rồi.
Vì quan tâm hậu bối, Thẩm Thanh Huyền gọi Cố Kiến Thâm:
“Chúng ta vào bên trong xem thử đi.”
Cố Kiến Thâm mỉm cười: “Được.”
Đáng tiếc Thẩm Thanh Huyền đồng tình giúp mấy tiểu đệ tử này, nhưng chúng lại không cảm kích, còn xì xầm bàn tán:
“Thật sự không biết trời cao đất rộng, còn vô trong đó nhìn, tốt nhất có đi không về luôn cho rồi!”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Cố Kiến Thâm dịu giọng nói: “Đi thôi, tìm một chỗ không người.” Nói xong, hắn bế Thẩm Thanh Huyền lên.
Giờ thì hay rồi, tiếng thì thào phía sau lại có chuyện để bàn:
“Trời ạ, lớn vậy còn để người ta ôm đi, rốt cục là thiếu gia ngàn kim nhà ai vậy trời!”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Cố Kiến Thâm bật cười thành tiếng.
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn.
Cố Kiến Thâm nói: “Không phải ta cố ý, do thói quen thôi.”
Thẩm Thanh Huyền không nói chuyện, nhưng hai tay lại vòng lên cổ hắn.
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm cái trán trắng mịn của y, nhịn thật lâu mới không hôn xuống.
Hai người càng chạy càng lệch, xem vị trí hẳn đã ra khỏi khu an toàn, tiến vào nơi tương đối nguy hiểm.
Đáng tiếc hai người nguy hiểm nhất thiên hạ đang ở ngay đây, cho nên nơi này có nguy hiểm cỡ nào cũng không ảnh hưởng gì tới họ.
Đi rồi lại đi, Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên nói:
“Chỗ này đi.”
Cố Kiến Thâm đáp: “Được.”
Thẩm Thanh Huyền lại bảo:
“Thả ta xuống.”
Cố Kiến Thâm cẩn thận đặt y lên một nơi sạch sẽ.
Chân vừa chạm đất, Thẩm Thanh Huyền liền khôi phục cơ thể trưởng thành.
Đồng tử Cố Kiến Thâm co lại.
Thẩm Thanh Huyền quay đầu nhìn bên hông, chầm chậm nói:
“Linh tuyền này trông không tồi.”
Theo đường nhìn đuôi mắt y, quả nhiên có một linh tuyền thiên nhiên, nước suối cuồn cuộn, linh khí dày đặc, là nơi tuyệt diệu.
Cố Kiến Thâm cũng nhìn thấy.
Thẩm Thanh Huyền đã trực tiếp sang đó.
Xuyên qua mảng lớn lá trầu bà vàng, linh tuyền được bao phủ giữa đám sương khoan thai thong thả.
Cố Kiến Thâm theo sau, vừa nhìn thoáng qua đã sửng sốt, hắn như bị cố định tại chỗ, không nhấc được nửa tấc.
Nam tử đưa lưng về phía hắn duỗi tay, tay áo trượt xuống, cánh tay trắng nõn như mỹ ngọc thượng hạng mềm mại nhất, ngón tay y khẽ nhúc nhích, cởi ruy băng buộc tóc, tóc đen mực chảy xuống như thác, rũ thẳng xuống mông.
Càng khiến người huyết mạch bành trướng ở chỗ, y lại cởi vạt áo, quần áo trắng trong như bị sớm mai chiếu rọi hóa thành sương mù dày đặc, từ tốn rơi rớt, thả ra sương sớm trong suốt cùng đóa hoa mềm mại.
Nhưng mà …
cơ thể càng mềm mại hơn nước, người còn đẹp hơn hoa.
Cố Kiến Thâm nhìn không chớp mắt, nghe được cả tiếng chấn động như nổi trống.
Truyền tới từ l*иg ngực hắn, là tiếng tim đập.