Dày vò cả buổi, sao Thẩm Thanh Huyền có thể để bao công sức đổ sông đổ biển?
Nhưng nhìn dáng vẻ phách lối kia của Cố Kiến Thâm, y lại bất mãn quá chừng.
Cố Kiến Thâm vẫn tiếp tục giả vờ:
“Thiếu gia, nếu không có ta ở đây, ngươi có thể chăm sóc tốt cho bản thân không?”
Thẩm Thanh Huyền cười lạnh.
Cố Kiến Thâm làm như ăn chắc y rồi, ra vẻ đáng thương, đáy mắt lại toàn là trêu tức, chờ Thẩm Thanh Huyền “ôm ấp yêu thương”.
Đến lượt Cố Kiến Thâm rút thăm, người phụ trách là một nữ tu sĩ, hẳn là đệ tử ngoại môn, ban đầu nàng còn ra vẻ vênh váo tự đắc, rất chướng mắt mấy kẻ mới nhập môn này.
Nhưng khi Cố Kiến Thâm đứng trước mặt nàng, nữ tu sĩ này lập tức ngây dại.
Cố Kiến Thâm mỉm cười với nàng:
“Chào sư tỷ.”
Ba chữ này lập tức câu hồn nàng đi luôn!
Mặt Thẩm Thanh Huyền càng lạnh hơn.
Cố Kiến Thâm rút thăm xong, nhìn con số rồi quay lại nói với Thẩm Thanh Huyền:
“Sáu chín.”
=)))))))))))
Thẩm Thanh Huyền tặng cho hắn nửa con mắt.
Ý cười nơi khóe môi Cố Kiến Thâm càng sâu, yên lặng nói với y: Ta chờ ngươi.
Chờ xem!
Tiếp theo là Thẩm Thanh Huyền, y đi tới trước ống thẻ, mặt nữ tu sĩ kia vẫn còn đỏ bừng, dáng vẻ tư xuân như nai con chạy loạn.
Định lực chỉ thế này mà muốn tu hành đại đạo? Nằm mơ.
Nữ tu sĩ thấy trước khi đi Cố Kiến Thâm để ý tới Thẩm Thanh Huyền, biết họ kết bạn mà đến, nên đối với Thẩm Thanh Huyền vô cùng ân cần:
“Tiểu đệ đệ cố lên, rút được chỗ ở tốt.”
Cái gọi “tiểu đệ đệ” này làm đuôi mày Thẩm Thanh Huyền nhướn lên.
Nữ tu sĩ vẫn đang ra sức quét thiện cảm, mưu toan tặng đại lễ cho Cố Kiến Thâm.
Bình thường đồng hành đều muốn ở cùng nhau, số sáu chín còn là một tiểu viện rất tốt, có thể đưa hai người họ đến chung phòng, Cố Kiến Thâm nhất định sẽ cảm kích nàng!
Nghĩ đến đây, trái tim nữ tu sĩ đập thình thịch, càng chân thành tha thiết:
“Yên tâm rút đi!”
Loại rút thăm này đối với đệ tử mới nhập môn rất khó gian lận, nhưng nữ tu sĩ này tốt xấu gì cũng là trúc cơ, hơi nghịch chút mánh khóe chẳng có gì phải khó.
Thẩm Thanh Huyền vừa với tay vào, lập tức nhận ra có một cái thẻ dí vào tay y.
Nữ tu sĩ trừng mắt nhìn y.
Khó chịu tích lũy của Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn lêи đỉиɦ điểm!
Tên khốn Cố Cửu Uyên trêu hoa ghẹo nguyệt này!
Sáu chín hử?
Y không thèm rút số đó.
Ngọc giản thoi thóp hơi tàn trơ mắt nhìn chủ nhân nhà mình rút số “chín sáu”!=))))))))))))))))) +2
Lúc y rút thẻ ra, nữ tu sĩ ngu người luôn …
Sao lại thế này? Nàng đã nhét thẻ vào tay y rồi, sao y không rút?
Đáng tiếc trên thẻ là chữ Hán theo quy củ, nếu là chữ số Ả rập, nữ tu sĩ vẫn có thể miễn cưỡng lật ngược lại, đọc chín sáu thành sáu chín.
Thẩm Thanh Huyền giơ cái thẻ trong tay nói:
“Chín sáu.”
Nữ tu sĩ lén nhìn Cố Kiến Thâm, mặt đầy tiếc nuối ghi lại: Không quét được thiện cảm rồi … muốn khóc quá cơ.
Thẩm Thanh Huyền cầm bảng số phòng rồi xoay người rời đi.
Cố Kiến Thâm ở cách đó không xa chờ y, thấy y đến gần liền hỏi:
“Sư thúc làm vậy là sao?”
Thẩm Thanh Huyền không rên một tiếng.
Rút thăm xong sẽ có quản sự dẫn họ tới tiểu viện của mình.
Sáu chín và chín sáu nhìn vào đã biết cách nhau cực xa, hướng hai người họ đi đương nhiên cũng không giống nhau.
Toàn bộ hành trình Thẩm Thanh Huyền chẳng thèm liếc Cố Kiến Thâm một cái, chỉ nghe phân phó của quản sự, lập tức đi về tiểu viện của mình.
Cố Kiến Thâm lắc đầu, không nói gì thêm.
Ngọc giản sốt ruột vô cùng! Chời má, đại lão, ngươi không làm nhiệm vụ sao? Không muốn xây thang trời sao? Không muốn dời gạch ư? Sao có thể tùy hứng vậy hả! Trái tim thiệt mệt mỏi, chỉ muốn nằm ngay đơ!
Thẩm Thanh Huyền sẽ từ bỏ ư?
Ngây thơ.
Tiểu viện chín sáu nằm ở vị trí tương đối hẻo lánh, nhưng cũng đơn sơ cực kỳ.
Vị trí xa xôi, linh khí loãng, càng hỏng bét hơn là tiểu viện rất nhỏ, lung lay như nhà tranh sắp đổ.
Tổng kết lại là … vận may của Tôn chủ kém phát hờn, rút ngay phòng nhỏ hai người cấp bậc thấp nhất!
Thẩm Thanh Huyền nhấc chân bước vào, vừa vào phòng mi tâm liền nhíu chặt.
So với trong tưởng tượng còn dơ dáy bẩn thỉu hơn.
Nhà chỉ có một gian, buồng ngủ, phòng khách, phòng bếp, nhà ăn, phòng tắm xem như một.
Quan trọng nhất là hai người chia nhau ở.
Đương nhiên Thẩm Thanh Huyền có thể thi thuật làm gian phòng này thay đổi toàn bộ, nhưng vấn đề ở chỗ y vẫn còn bạn cùng phòng.
Vừa nghĩ tới đây, bên ngoài đã có người đến.
Một nhóc mập mạp lắc lư tiến vào:
“Trời ạ, vận may của mình sao kém quá vậy!”
Thẩm Thanh Huyền quay đầu.
Nhóc beo béo lập tức ngây người:
“Thiệt … thiệt …”
Thẩm Thanh Huyền nhướn mày.
Nhóc mập mạp cứng rắn nuốt hai chữ “xinh đẹp” xuống.
Thẩm Thanh Huyền chào hỏi nó:
“Xin chào, ta tên là Triêu Yên.”
Nhóc mập mạp nhìn Thẩm Thanh Huyền không dời mắt, nuốt miệng nói:
“Ta là Chu Tử Lâm, năm nay 12 tuổi, xu hướng tìиɧ ɖu͙© nam …”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Nhận ra mình lỡ miệng, nhóc mập mạp vội vàng sửa mồm:
“Ta tính nói … khó … khó như lên trời …”
Ánh mắt Tôn chủ lúc này đại khái chính là … thương cho mấy đứa thiểu năng trí tuệ.
Gương mặt núc nắc của Chu Tử Lâm ửng đỏ, không dám nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền vô cùng nhớ nhung tiểu hoa đào Túc Vũ.
Mà giờ khắc này, Chu Tử Lâm không còn chê mái nhà tranh này nửa lời, nó cảm thấy mình đã đến đỉnh cao của nhân sinh, nếu còn đi tiếp sẽ rớt xuống núi bỏ mình!
Quý trọng … quý trọng trước mắt … có thể ở cùng người đẹp như thế, còn cầu mong gì nữa!
Nhóc mập mạp não bổ tới mức suýt chảy nước miếng.
Thẩm Thanh Huyền vô cùng âu lo, cùng là tiểu đồng, sao beo béo này lại thua xa hoa đào quá vậy?
Chu Tử Lâm nỗ lực lấy lòng Thẩm Thanh Huyền:
“Triêu Yên, ngươi chọn giường trước đi, dù sao … dù sao ta cũng ngủ cạnh ngươi.”
Khóe miệng Thẩm Thanh Huyền giật một cái.
Chu Tử Lâm lại bảo:
“Ngươi đói không? Chỗ ta có rất nhiều đồ ngon, cho ngươi hết, ai kêu … ai kêu ngươi đẹp như vậy.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Nhóc mập mạp lại không cẩn thận nói ra lời trong lòng, tức thời vò mẻ chẳng sợ nứt:
“Ngươi đừng nóng giận, ta không biết nói dối, trong lòng có gì thì nói đó … Nhất là … nhất là gặp được người mình thích, đúng, ta thích ngươi.” Nói xong, nhóc mập mạp nhăn nhăn nhó nhó làm mặt thẹn thùng.
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Còn có thể làm gì? Y từng tuổi này còn phải đi so đo với nhóc béo 12 tuổi này à?
Đau dạ dày.
Cũng may động tác người nào đó rất nhanh, vào lúc Thẩm Thanh Huyền hết nhịn nổi đã chạy sang đây.
Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng thở ra thật sâu.
Chu Tử Lâm đang đắc ý trải giường chiếu, vừa trải vừa nói:
“Giường nhỏ ghê ý, nếu …chúng ta ghép lại một chỗ là rộng ngay.”
Nói xong nó lại vội bảo:
“Không phải ta muốn ngủ cùng ngươi đâu, ta chẳng qua … chỉ là … muốn ngủ ngươi.”
Rầm một tiếng, cửa gỗ theo tiếng ngã xuống đất.
Nhóc mập mạp hoảng sợ, vội vã ngẩng đầu nhìn:
“Ai đó!”
Cố Kiến Thâm đứng ngược sáng ngoài cửa, nhóc mập mạp không thấy rõ dung mạo hắn, chỉ cảm thấy không khí quanh thân lạnh khϊếp người, dường như có vô số đao nhỏ chém trên da thịt, cử động chút thôi mà đã máu tươi đầm đìa.
Chu Tử Lâm chẳng dám khẽ động một cái.
Bị sát khí mạnh mẽ kia trói chặt, Thẩm Thanh Huyền lại bình thản ung dung vô cùng, trông như đang dạo trong hoa viên tao nhã trầm tĩnh.
Cố Kiến Thâm nhìn y, sau một hồi mới khẽ nhếch môi mỏng:
“Thiếu gia sao có thể ngồi ở nơi dơ bẩn nhơ nhớp này.”
Nói đoạn, hắn đến gần, một tay ôm Thẩm Thanh Huyền lên.
Thẩm Thanh Huyền không từ chối, tự nhiên mà choàng tay qua cổ hắn.
Động tác này sâu sắc lấy lòng Cố Kiến Thâm, khí thế quanh thân hắn thu lại, không khí trong nhà tranh khôi phục như thường.
Rốt cục nhóc mập mạp cũng động đậy được, nó thở phì phì, trán toát mồ hôi lạnh:
“Hù chết bảo bảo, hù chết hù chết rồi …”
Nói xong, nó cũng nhìn rõ được Cố Kiến Thâm, sau đó … ngây dại!
So với lúc trước còn ngốc còn nhị(*)
hơn.
(*) Nhị
= ngốc.
Thẩm Thanh Huyền mở mắt, nhóc mập mạp rất có sức đi tìm đường chết:
“Đẹp … nhìn đẹp quá đi!”
Cố Kiến Thâm nguy hiểm nheo mắt lại.
Nhóc mập mạp cận kề cái chết hồn nhiên không hề hay biết, nó lắc đầu, đầy mặt đều là tán thưởng cùng thưởng thức:
“Trời đất tạo thành, các ngươi … các ngươi thật đúng là đôi bích nhân được trời đất tạo thành mà!”
Cố Kiến Thâm: “……”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Chu Tử Lâm cúi đầu nhìn bản thân, lại ngẩng đầu ngắm bọn họ, mặt đầy thương tâm và bất đắc dĩ:
“Ta đi đây, ta không xứng với các ngươi, các ngươi thuộc về nhau, ta … ta … sẽ không chúc phúc cho các ngươi đâu, hu hu hu!”
Nói xong, nhóc mập mạp “thất tình” che mắt chạy ra ngoài …
Diễn nhiều như vậy, thiếu niên à ngươi còn tu tiên cái rắm ấy, đi viết thoại bản còn có tiền đồ hơn!
Nhóc mập mạp chạy đi rồi, còn lại Cố Kiến Thâm cùng Thẩm Thanh Huyền trừng mắt nhau.
Cố Kiến Thâm câm nín:
“Tu sĩ Thiên Đạo quả nhiên bất phàm.” Não tàn cỡ đó Tâm Vực chưa từng gặp đâu.
Nhóc mập mạp vừa chạy đi bỗng quay trở lại, nói với Cố Kiến Thâm rằng:
“Chúng ta đổi phòng đi, ta không thể chia rẽ các ngươi.”
Cố Kiến Thâm tới đây vì muốn đổi phòng với nó, vì thế hắn còn chuẩn bị cả đống thứ tốt, đồng thời thu dọn phòng sáu chín vô cùng gọn, sợ bạn cùng phòng của Thẩm Thanh Huyền không chịu đổi với mình.
Kết quả vừa tới đã nghe kẻ này muốn ngủ với Thẩm Thanh Huyền.
Hắn tức giận muốn dùng sức mạnh, kết quả … nhóc mập mạp này chủ động rút lui, còn nói mấy lời thật lòng dễ nghe tới thế.
Đế tôn quyết định giữ cho nó một mạng.
Nhóc mập mạp chạy mất, hai người còn lại trong phòng thật lâu không lên tiếng.
Thẩm Thanh Huyền phục hồi tinh thần trước: “Thả ta xuống.” Cố Kiến Thâm vẫn còn ôm y kìa.
Cố Kiến Thâm nói: “Chờ đã.”
Nói xong hắn giơ tay, nhà tranh dơ bẩn nháy mắt biến thành cung điện hoa lệ vàng son lộng lẫy.
Đồng tử Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên co rút.
Cố Kiến Thâm cẩn thận đặt y lên tháp quý phi mềm mại đỏ thẫm viền hoa văn màu vàng:
“Thật có lỗi, là thuộc hạ tới chậm.”
Thẩm Thanh Huyền ngửa đầu nhìn hắn:
“Đôi mắt.”
Cố Kiến Thâm: “Hửm?”
Thẩm Thanh Huyền đưa tay, một tay kéo hắn lại:
“… Màu mắt của ngươi.”
Cố Kiến Thâm cười đầy nuông chiều, con ngươi màu xanh da trời lập tức biến thành đỏ tươi quang hoa lưu chuyển.
Thẩm Thanh Huyền yên lặng ngắm nhìn, sau đó y đứng lên, cơ thể từ từ dài ra, trút đi nét non nớt, thay vào đó là vẻ phong hoa tuyệt đại khuynh đảo thế nhân.
Y nhìn thẳng Cố Kiến Thâm, môi mỏng khẽ mở:
“Thật muốn nhìn Duy Tâm Cung và ngươi một cách chân chính.”
_____
Tác giả nói:
Tôn chủ à, ngài mê người như thế … là sẽ bị cᏂị©Ꮒ đó!
Người ta chỉ mới được ngủ cùng Tôn chủ thôi mà bạn mập nào đó đã đòi ngủ luôn vợ người ta rồi =)))))))))))))))))))))))) no zuo no die pls don’t try