Ban đêm, tôi trợn trắng mắt, nghĩ rất lâu.
Hắn nằm ngủ bên cạnh, rất ấm áp, cảm giác đúng là khác với hai năm cô độc, một mình nằm nghĩ ngợi trên giường.
Không ngờ ngày hôm nay hắn sẽ làm đến nước này.
Mặc dù biết hắn sẽ làm tôi xiêu lòng, nhưng hôm nay lời hắn nói ra, hết lần này đến lần khác nằm ngoài dự đoán của tôi.
Từ trước nay hắn đều sẽ không hạ thấp tư thái như thế, đã gần như là cầu xin.
Liên tục lặp đi lặp lại “Anh yêu em” hoàn toàn không phải chuyện hắn sẽ làm.
Hắn chưa bao giờ để mình yếu thế với bất kỳ ai.
Cho dù hắn làm bất cứ chuyện gì thì vĩnh viễn luôn là vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nhàn nhã bình tĩnh, mạnh mẽ ung dung, xem đối phương nhỏ yếu như không.
Tôi nhớ mình đã đi tìm hắn, chất vấn vì sao lại làm thế.
Hắn thú nhận không e dè, nói là hắn cần, công ty của hắn cần.
Thế thì sẽ phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ như thế sao?
Hắn cười, nhìn tôi không đáp.
Tôi ngừng hỏi, cũng tự hiểu những thủ đoạn hắn đã sử dụng vào thời gian trước như ảnh hưởng cổ phiếu, tạo nên dư luận, xúi giục ban quản trị cấp cao, những cái đấy trên thương trường không bị xem là đê tiện, mọi người cũng đều giống thế mà thôi, nếu tôi có năng lực ra sức đánh trả, cũng có khả năng đấu một mất một còn với hắn, thì chưa biết ai thắng ai.
Về phần hắn có được thông tin từ chỗ tôi, cắt đứt mất con đường lui cuối cùng, đó cũng là do chính bản thân tôi nói hắn biết, hơn nữa dù không nói cho hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ tự mình tra được, chỉ là vấn đề thời gian.
Cuối cùng, chỉ một mình tôi sai, điều hành sai lầm, khuyết thiếu ứng đối, còn tự mình làm loạn trận tuyến, không đủ khả năng ứng phó với chèn ép của công ty đối địch.
Tôi nhìn hắn, phẫn nộ trên mặt dần dần tan biến, nhưng thù hận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt, càng lúc càng rực cháy.
Bất kể là người nào làm ra chuyện như thế với tôi, tôi đều có thể cho rằng đấy là điều hiển nhiên họ sẽ làm, duy chỉ mình hắn là không thể.
Hắn là người gần gũi thứ hai với tôi trên cuộc đời này, ngoại trừ bà nội là người gần gũi nhất.
Tôi đã từng ngỡ rằng hắn yêu tôi, tôi cũng vậy, ít nhất là thích hắn.
Đã từng ngỡ rằng hắn sẽ chẳng bao giờ nói lời yêu, khi đó tôi thiên vị, nghĩ hắn là kiểu người dùng hành động để biểu thị.
Tôi nghĩ dù không nói những lời ấy cũng không quan trọng lắm, tôi nhìn cách hắn đối xử với mình thế nào là được rồi.
Vì hắn, thậm chí tôi còn lo lắng rốt cục có nên kết hôn không, tôi luôn biết rõ chơi thì chơi, nhưng kết hôn thì vẫn phải kết hôn, quyết định một khi lập gia đình rồi sẽ yêu bà xã, thương con mình thật tốt, cũng đâu phải là tôi không thích vợ con đâu.
Bà nội vẫn luôn muốn ôm chắt, không thể để người già thất vọng được.
Vậy nên tôi đã suy nghĩ rất lâu, hao tâm tốn sức một quãng thời gian, không ngờ bỗng nhiên không cần phải phiền muộn vì chuyện này nữa.
Thực tế chứng minh, đó chỉ là mong muốn đơn phương của tôi, nhất chẩm hoàng lương.
(*) Nhất chẩm hoàng lương (hay hoàng lương nhất mộng): Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, Lư Sinh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình làm quan to, gia đình hưng vượng, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy mới biết ấy chỉ là một giấc mộng, nồi kê còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
Loại án lệ bị đối thủ đánh bại giống vậy trong giới kinh doanh có rất nhiều, nhưng rất ít người bị bại đến triệt để như tôi, để đối thủ thắng quá hoàn hảo.
Tôi biết đấy là vì hắn ở cạnh tôi quá lâu, chú ý quan sát nhất cử nhất động, phong cách làm việc, mối quan hệ bạn bè của tôi, mà tôi lại không lưu ý đến rắp tâm của hắn.
Tôi hận hắn, cũng hận bản thân mình, lúc mới phát hiện, sự căm hận với hắn mãnh liệt hoành hành như cơn sóng dữ, sau khi lắng xuống thì lại giống như dãy núi, bất động và dằng dặc trong lòng tôi.
Hắn thấy vẻ mặt tôi bình ổn trở lại, nghĩ cứ dỗ dành là được, tính nắm lấy tay tôi.
Tôi gạt tay hắn ra.
Hắn áp sát lại, ôm tôi nói: “Quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi.”
Tôi đờ ra hai giây, rồi nhìn hắn, hận thù trong mắt càng tăng thêm hai phần.
Hắn lại có thể tưởng rằng làm ra chuyện như thế với tôi, với công ty của gia đình tôi, mà quan hệ của tôi với hắn vẫn sẽ không thay đổi ư?
Không màng đến ý kiến của tôi đã nói chắc nịch câu đó, cứ như thể sau khi bị hắn lợi dụng xong không bị đá bay ra ngoài đã là ân huệ lớn lao với tôi vậy.
Bị lừa dối như thế còn ngu xuẩn đi theo sau hắn, xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn thật sự nghĩ tôi sẽ yêu hắn đến vậy? Tôi từng nói rồi cơ mà, tình yêu giữa hai người là không chứa tạp chất, yêu nhau phải yêu như thế, nhưng đó là tôi nói ra tình yêu trong lý tưởng của mình mà thôi, hắn và tôi căn bản không thể tính là yêu, từ lúc ban đầu vốn chỉ là âm mưu, vả lại công ty của bà nội là công ty tôi đã làm việc mấy năm, sao có thể xem là tạp chất được?
Tôi gần như muốn chửi thật lớn, nhưng cố nhịn xuống, chỉ thấp giọng nói “Không thể” với hắn.
Nụ cười của hắn sâu thêm, hỏi tôi: “Chẳng phải em thường hay nói công ty quá bận rộn, không có lấy một ngày nghỉ ngơi, sợ là trong tương lai trọng trách sẽ ngày càng nặng nề, nghĩ đến chuyện phải làm cả ngày không ngừng nghỉ, không thể chơi đùa thì có chút đau đầu sao?”
Nghe xong câu ấy, tôi hãy còn bình tĩnh, trả lời hắn: “Tôi từng nói như thế cũng không thể trở thành lý do cho anh rắp tâm mưu tính tôi.”
Hắn khẽ nói hắn biết, chỉ là an ủi khuyên giải tôi.
“Kẻ đầu têu lại đang khuyên giải tôi?” Thấy điệu bộ thâm tình của hắn, thậm chí còn trưng ra dáng vẻ ủ ê, lòng tôi phẫn nộ khó kìm được.
Hắn vẫn cứ ra vẻ đạo mạo, bảo thôi không nói với tôi nữa, xong nắm tay tôi muốn đi về cùng với hắn.
Tôi nói sẽ không đi với hắn nữa, hôm nay đến đây chỉ là vì hỏi cho ra lẽ ─── tuy đã sớm biết đáp án, nhưng cứ nói rõ ràng ra hết, để thanh toán xong xuôi mà thôi.
Hắn hỏi tôi muốn thế nào.
Tôi nói câu đó phải là tôi hỏi anh mới đúng, còn nếu anh nhất quyết phải hỏi thì tôi đã nói rồi đấy, chính là “thanh toán xong”, một dao chặt đứt, tất nhiên, những gì anh đã làm với công ty sẽ không thanh toán xong dễ như thế.
Hắn hết sức đê tiện, không ngờ lại dám nói tôi nằm dưới thân hắn thở dốc nửa năm có thừa, sao có thể thanh toán xong cho được.
Chẳng qua là lúc ân ái tôi không so đo tính toán, mà hắn thì lại cực kỳ không muốn nằm dưới, vì thế đã để hắn ở trên, không ngờ nó lại trở thành yếu điểm để hắn công kích tôi.
Tôi đỏ mắt, nổi cơn tam bành chửi mắng hắn, kết quả hai chúng tôi quần đánh nhau trong phòng, tôi vừa đánh vừa chửi, nói hắn biết dù thế nào cũng phải cưới vợ sinh con, nếu không phải kỹ thuật của hắn được, hầu hạ giỏi, thì đã sớm mất kiên nhẫn ở bên hắn, còn hung ác nguyền rủa hắn một vài những chuyện khác, tôi là người trong giới kinh doanh, cũng sống cạnh hắn thời gian dài, ngoại trừ chuyện của công ty tôi, dĩ nhiên tôi cũng biết vài nỗi đau không vẻ vang khác của hắn.
Kết cục sau cùng khi vừa đánh vừa chửi kẻ địch bất chấp hậu quả là tôi bị hắn đánh ngất, bị vác lên xe như bao tải, rồi lại bị vác về nhà hắn.
Tại nhà hắn, hắn lại nói chuyện, tôi một mực đáp trả bằng mắng chửi đánh đá, ban đầu bị hắn ấn xuống giường, bị trói lại, làm đến hưng phấn rêи ɾỉ, đồng thời vẫn tức giận mắng chửi ra sức đánh hắn.
Sau đó, chỉ đêm hôm sau, công ty phá sản, một đứa không xu dính túi như tôi bị cái người từng tưởng là người yêu của mình, bấy giờ là chủ nợ lớn nhất và duy nhất, lấy bệnh tình của bà nội ra uy hϊếp, bắt đầu cuộc sống bị giam lỏng một năm.
Một năm đấy, hắn đối xử với tôi không có lấy một điểm tình nghĩa.
Đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu, tôi không dự định tính toán một vài chuyện đã rồi với hắn, còn ít chuyện khác thì không có năng lực để tính, vậy mà hắn khăng khăng tìm đến tôi một lần nữa.
Bất kể những biểu hiện bây giờ của hắn là thật hay giả, nếu muốn tôi thích hắn lại từ đầu, ngay cả bản thân tôi cũng không có cách.
Cho dù là vì cái gì, hắn thật sự không cần làm ra những chuyện tối nay, cả những chuyện trong mấy ngày qua.
Tôi quá mệt mỏi, tôi không tin là hắn không mệt.
“Không cần nghĩ nhiều,” hắn nằm bên biết tôi chưa ngủ, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, “Em chỉ cần biết rằng, những lời anh nói hôm nay đều là sự thật, sau khi đón em về đây lại, những gì anh làm với em cũng là thật. Hôm nay em mệt rồi, trước cứ ngủ đi đã.” Giọng nói dịu dàng chân thành.
Tôi nhắm mắt, nghĩ, dù có là thật đi chăng nữa thì làm sao.
Con người anh khôn khéo như thế, chuyện gì mà chưa từng gặp qua, sao mà lại không hiểu chuyện này được.
Sáng sớm, tôi nghe thấy hắn khẽ xuống giường, dặn người hầu đừng làm ồn đến tôi, nói qua giữa trưa sẽ về, còn nói bất cứ lúc nào thấy tôi sắp tỉnh lại thì báo ngay cho hắn.
Tôi cười, tiếp đó, tôi mệt muốn chết rồi, ngủ thẳng đến chiều, mở mắt ra thấy hắn ngồi cạnh giường mỉm cười với mình.
Tôi vẫn xem như không nhìn thấy, ngồi dậy lê giày đi vào nhà vệ sinh.
Hắn theo phía sau, trên mặt vẫn là nụ cười đó.
Đại khái tôi cũng biết hắn làm việc vất vả thế nào mỗi ngày, chỉ nói riêng về mặt xã giao, mặc dù bây giờ hắn có chỗ đứng tốt nhưng vẫn còn rất nhiều người buộc hắn phải mỉm cười đón tiếp, những người như hắn, mệt nhọc cả ngày về đến nhà đều là được người ta xem sắc mặt để làm việc, cần gì hắn lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của người khác, mỉm cười đón người.
Bất kể hắn đang tính toán điều gì trong lòng, lãng phí thời gian nghỉ ngơi ít ỏi trên người tôi thì khá là không đáng giá.
Ngay cả nửa năm ban đầu và một năm sau đấy, hắn cũng chỉ ở bên tôi trong khoảng thời gian rất nhỏ, không giống như bây giờ cả ngày dây dưa cạnh tôi, còn phải hao tổn tinh thần đoán già đoán non mọi lúc, bồi thêm gương mặt tươi cười.
Thời gian tan ca là vô cùng quý giá với bất kỳ ai, hắn hà tất gì chứ?
Hắn ta muốn có bất kỳ cái gì, cùng lắm là bỏ thêm chút công sức, vận dụng thêm một ít quan hệ, hà tất cứ cố chấp phải mượn tay người, phí tâm tư và thời gian của bản thân với tôi.
Ngoài ra, nếu hắn muốn chiếm được, hoặc là có được tâm tôi sau đó giẫm nát nó một lần nữa, tôi không nghĩ hắn có thể thành công.
Sau khi nói những lời hôm qua, hắn càng thêm chủ động ân cần hơn trước, lúc tôi mặc quần áo thì bước đến sửa sang cổ áo và ống quần cho tôi.
Tôi nhìn xuống tư thế ngồi xổm của hắn, nhìn ánh mắt chuyên tâm của hắn, công nhận hắn ngày càng thành thục, đầy nam tính, có lẽ tôi không sánh được.
Chắc chắn có rất nhiều người yêu hắn, quá khứ có, hiện tại có, tương lai cũng sẽ có ─── nhưng sẽ không có tôi trong số đấy nữa.
Đang miên man suy nghĩ, hắn bất ngờ ngước nhìn tôi, nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời quyến rũ.
Tôi vẫn quay đầu nhìn đi hướng khác, hắn ung dung vui vẻ đứng lên, ôm tôi lắc lư trái phải như đứa trẻ, dường như nghĩ rằng làm ra hành động chỉ khi vui vẻ mới làm ấy thì cả hai cũng sẽ vui vẻ theo.
Buổi tối ăn cháo, bảy, tám loại cháo, bảy, tám loại món ăn phụ được đặt lên bàn, hắn nói tôi ngủ cả ngày, trước tiên ăn chút cháo, đói bụng thì mới ăn thêm những món khác.
Tôi mặc hắn sắp xếp, không nói một chữ.
Lúc ăn cháo, vẫn là một mình hắn ngồi nói.
Giữa chừng, tôi đang từ từ húp cháo, thầm nghĩ ngày nào hắn cũng thế này mà không biết phiền, thì hắn bất ngờ kéo tay tôi, nói một câu: “Anh cam tâm tình nguyện.” Rồi bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi không hiểu hắn bỗng nhiên nói câu đó là có ý gì, phút chốc dừng muỗng lại, sau đó cụp mắt xuống, tiếp tục húp cháo.
Trong thời gian ăn tối tẻ nhạt, tôi chỉ đơn giản là nghĩ vài chuyện linh tinh thôi, khi còn đang nghĩ hắn ngồi lải nhải một mình có phiền hay không, thì hắn lại có thể dễ dàng nhìn ra được.
Có vẻ như hắn không biết phiền, còn cho rằng mỗi ngày ngồi ăn uống cũng phải tìm đề tài nói chuyện, tuy không có hồi đáp nhưng vẫn “cam tâm tình nguyện”, có điều tôi thì lại cực kỳ phiền chán bị hắn nhốt trong nhà.
Lúc đầu tôi không hiểu hắn có ý gì, vẫn khá ổn khi ở trong ngôi nhà này, mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa hiểu, nhưng một thời gian rồi mà hắn không có hành động nào, sau khi lấy lại bình tĩnh từ sự hốt hoảng lại nhìn thấy hắn, bây giờ tôi trở nên sốt ruột khi mình phải lần nữa ở bên hắn như vậy.
Vừa là nỗi phiền chán đơn thuần khi bị nhốt trong căn nhà này, mà vừa là nỗi phiền chán phải sống cùng với hắn.
Bất luận thế nào cũng phải thử một lần, xem tôi có thể lần thứ hai rời khỏi nơi này hay không.