Trao Quyền Duy Nhất

Chương 30

Trên bàn gỗ trước mắt, từng đĩa thức ăn nóng hổi tỏa hương thơm bay khắp phòng ăn.

Bát cơm tẻ ngon ngọt, hạt gạo chắc nịch, từng hạt đầy đặn nằm trong bát, khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Cảm giác gia đình đã lâu anh không có được.

Cảm giác được chăm sóc, được quan tâm từ lâu anh đánh mất—

Sau đó, người đàn ông ngồi đối diện nói với anh rằng: Cậu nên tìm một người chăm sóc mình.

Nếu như đây không phải là chăm sóc, vậy cái gì mới phải?

Nếu như người trước mắt không phải là người đó, vậy thì ai mới đúng?

Cái đèn tuýp trắng phía trên bàn ăn phát ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu xuống mặt bàn, phản chiếu loang loáng trên mặt bàn gỗ đen.

Chiếc đồng hồ cũ kĩ treo trên tường vẫn tích tắc tích tắc từng giây, lặng lẽ đếm khoảng thời gian tĩnh lặng kéo dài giữa bọn họ.

Thời gian cứ trôi, không có ai cất tiếng.

Bởi vì lâu không có câu trả lời, đôi mắt đang rũ xuống của Thẩm Nhạn chậm rãi nâng lên, nhìn về phía Tề Tĩnh. Sau đó, hắn ngây ngẩn cả người.

Trên tay Tề Tĩnh còn cầm đũa, đầu đũa chọc vào trong bát cơm thơm ngào ngạt.

Chỉ là cầm như vậy, không hề động đũa.

Tay anh cứ mãi duy trì tư thế ấy, chẳng nhúc nhích chút nào, trên mặt cơm có cái gì đang nhỏ xuống. Một giọt, hai giọt, càng ngày càng nhiều. Nước mắt cứ âm thầm rơi, chậm rãi chảy xuống gò má anh, lặng yên tưới vào từng hạt gạo trắng tuyết.

Từng hạt mưa rơi xuống mái hiên như bắt nhịp cùng anh, liên tiếp gõ lên bệ cửa sổ.

Trong nhà ấm áp, trên cửa sổ thủy tinh còn phủ một tầng sương, phản chiếu lại ánh sáng mỏng manh của đèn.

Đôi mắt Tề Tình rũ xuống nhìn bát cơm, thấy từ mắt mình tuôn ra từng hạt châu, chớp mắt mấy cái cũng thấy loang loáng, trong phút chốc vỡ tung biến mất giữa hạt cơm. Anh nâng tay, dùng đũa gắp một miếng cơm, chậm rãi đưa vào trong miệng.

Quả nhiên rất thơm, rất ngọt.

Mặc dù trong lòng có biết bao cay đắng, nhưng vẫn bị chút ngọt ngào mềm mại này xua đi hết thảy.

Bát cơm này khác hoàn toàn với bát cơm trong bệnh viện ngày trước – nó mang hương vị của hạnh phúc. Những tưởng rằng còn lâu lắm mới được cảm nhận, vậy mà giờ đây, anh có thể được ăn vào miệng.

Anh biết bộ dạng mình lúc này chắc chắn sẽ dọa người kia, nhưng anh không muốn che giấu, cũng bởi vì không thể che giấu.

Nước mắt tuôn rơi không gì ngăn cản, không ai lâu đi, chỉ có thể rơi từng giọt, từng giọt vào trong bát cơm, tùy ý để lại hai hàng nước còn lưu trên mặt. Cứ bị hong khô lại ướt thêm lần nữa.

"Ăn rất ngon."

Động tác của Tề Tĩnh rất chậm, tay hẵng còn run, nhưng vẫn kiên trì đưa cơm vào miệng.

Sau đó, anh gắp một chút thức ăn.

"Ăn rất ngon." Một lời giống vậy, động tác nhai nuốt cũng chậm rãi giống vậy.

"Tề Tĩnh..." Ở đối diện, thanh âm của Thẩm Nhạn vang lên có hơi khàn khàn.

"Tôi không sao." Tề Tĩnh ép mình phải nở nụ cười.

Không biết nụ cười này rốt cuộc có thành hình hay không, điều này không quan trọng. Nước mắt vẫn không tài nào ngừng được, cho dù đây là khoảnh khắc chật vật nhất trong đời anh cũng không thể kiềm chế được mà bày ra tất cả. Anh không cảm thấy xấu hổ, trong lòng được từng hạt gạo đầy đặn này lấp đầy, không dư chỗ cho loại tâm tình khác.

"Tôi không sao." Anh lặp lại. Run rẩy trên vai dần trở nên kịch liệt hơn, anh thấp giọng khóc, còn cố gắng nhịn.

Anh không muốn để Thẩm Nhạn mất tự nhiên.

Anh không muốn để Thẩm Nhạn lo lắng – bởi vì anh khóc không phải do đau khổ, mà tại lời nói của hắn chạm vào nơi yếu ớt nhất trong đáy lòng anh, nhất thời ùa ra vô vàn cảm xúc, dâng trào trên đôi mắt.

Đáng tiếc, thanh âm nghẹn ngào ngày càng trở nên rõ ràng, không gian xung quanh tĩnh lặng càng khiến thanh âm vang vọng.

Mưa gió ngoài cửa sổ đã lắng xuống, không gian dần yên ắng.

Lúc này, Thẩm Nhạn nhẹ nhàng đứng lên từ ghế, mãi mới phun ra được sáu chữ: "Tôi đi xuống lầu lấy thư."

Tề Tĩnh không nói gì, khẽ gật đầu.

Thẩm Nhạn đứng bất động ở đó hồi lâu, rốt cuộc cũng chịu rời khỏi bản ăn, chậm rãi đi qua bên người Tề Tĩnh, mở cửa phòng ra ngoài.

Bên tai vang lên tiếng cửa nhà nhẹ nhàng khép lại, trong phòng hoàn toàn yên lặng, chừa lại chỗ trống cho Tề Tĩnh dịu dàng vỗ về tâm tình mình.

Sau khi Thẩm Nhạn rời đi, Tề Tĩnh thoáng thả lỏng khuôn mặt vẫn luôn cứng ngắc của mình, buông đôi đũa trên tay, anh dùng ống tay áo chà lau đôi mắt, vừa sụt sịt vừa xì mũi, lo lắng căng thẳng trong lòng chậm rãi tiêu biến. Anh rất biết ơn Thẩm Nhạn có thể cho anh thời gian.

Tề Tĩnh cúi đầu nhìn, ấy thế mà anh đã ăn hết nửa bát cơm.

Ánh mắt anh lướt qua toàn bộ mặt bàn, nhìn về bát cơm của Thẩm Nhạn, vẫn y nguyên như cũ không thay đổi. Người làm khách như anh thật vô duyên, ăn cơm còn nhanh hơn chủ nhà. Khóe mắt Tề Tĩnh hơi đỏ lên, đôi môi cong cong, khẽ vẽ nên một nụ cười cực nhạt.

Anh ngồi một chút, sau đó đứng dậy tới chỗ vòi nước, múc nước rửa mặt, xóa sạch toàn bộ vết tích còn lưu lại trên mặt mình.

Vừa vuốt sạch nước trên mặt xong, điện thoại di động trong túi anh bỗng nhiên vang lên.

Là thông báo có tin nhắn.

Trong khung thông báo tên người gửi chỉ có một chữ "Nhạn". Lúc đầu anh lưu là "Nhạn Bắc Hướng", nhưng tới khi biết được thân phận thực sự của người kia, anh từng muốn đổi thành "Thẩm Nhạn", cuối cùng chỉ lưu lại một chữ mà hai cái tên cùng sở hữu.

Tin nhắn ngắn ngủi, chỉ có một câu.

[Lúc nào cậu nghĩ xong thì bảo tôi lên lầu.]

Thật sự... rất chu đáo.

Đôi mắt Tề Tĩnh nhất thời lại chua xót. Anh hít sâu một hơi, ngăn chặn cảm giác đau đớn vất vả lắm mới đè nén được. Để có thể ổn định tâm trạng của mình, anh nhắn lại đơn giản: [Còn phải chờ một chút nữa.]

Sau khi gửi đi, mãi vẫn không thấy Thẩm Nhạn nhắn lại.

Khoảng chừng năm phút trôi qua, Tề Tĩnh ngây ngẩn ngắm nhìn từng giọt mưa như cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống ngoài cửa sổ, bỗng dưng di động lại vang lên. Tin nhắn thứ hai của Thẩm Nhạn tới: [Tôi không lên lầu, nhưng có thể gọi điện thoại cho cậu không?]

Tề Tĩnh đọc tới đây, không trả lời tin nhắn mà lập tức bấm số gọi điện cho đối phương luôn.

"Alô?" Ở một mình ổn định tâm trạng hồi lâu, thanh âm của anh đã trở lại như trước, không còn nghẹn ngào, thậm chí ấm áp, mềm mại như từng món ăn thơm ngào ngạt trên bàn kia, "Anh đang ở đâu?"

"Ở dưới lầu, chỗ vào nhà."

Vị trí của Thẩm Nhạn lúc này hẳn phải rất gần mái hiên, bởi tiếng mưa xung quanh nghe rất rõ ràng, thanh thúy, thánh thót.

Tề Tĩnh nghe vậy, đứng lên đi tới bên cửa sổ phòng khách, nhìn về phía hành lang tầng một.

Quả nhiên Thẩm Nhạn đang ở đó, một mình dựa vào tường, lặng lẽ chờ đợi dưới mái hiên. Từ góc độ và cự ly của hắn có thể loáng thoáng nhìn thấy động tác của người trong nhà, nếu không có lớp hơi nước mờ trên cửa sổ thủy tinh che chắn, có lẽ còn nhìn được rất rõ ràng.

Nhưng Tề Tĩnh không lau đi.

Cứ để vậy cũng không sao, không cần phải nhìn thấy thật rõ. Nhờ vậy, anh có thể tập trung nghe giọng nói của hắn.

"Ngại quá, vừa rồi dọa anh sao?" Tề Tĩnh áy náy cười cười.

"Không... Chỉ là nhất thời tôi không biết phải làm gì bây giờ." Câu trả lời của Thẩm Nhạn nằm trong dự liệu của anh.

"Thật ra tự tôi bị dọa." Tề Tĩnh tìm một chỗ đứng thoải mái, cũng dựa vào tường, đầu tựa vào khung cửa, nghiêng mặt nhìn về phía người đứng dưới lầu trò chuyện cùng mình, "Đột nhiên trở nên như vậy, một chút dự báo cũng không có, tôi không thể kiềm chế được."

Thẩm Nhạn thấp giọng nói: "Không cần phải kiềm chế, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất."

Tề Tĩnh "ừ" một tiếng. Hai người tiếp tục giữ vững quãng thời gian an tĩnh khi trò chuyện trên mạng như hằng ngày vẫn làm, để tiếng mưa rơi khỏa lấp vào chỗ trống.

Một lúc lâu sau, Tề Tĩnh cất tiếng nói lần nữa: "Vì sao muốn gọi điện cho tôi?"

"Bởi vì tôi hơi lo lắng." Khi nói ra sáu chữ này, người dưới lầu dường như cúi thấp đầu, đưa lưng về phía ánh sáng cuối hành lang. Tiếng mưa rơi nương theo nhịp thở trầm thấp của hắn, còn có chút sai lệch do sóng truyền tin, khiến Tề Tĩnh cảm giác như đã trải qua mấy đời. "Hơn nữa... Khi chúng ta không phải đối mặt mà trò chuyện, tôi nhận ra cậu dễ dàng nói lời thật lòng hơn."

Tề Tĩnh sửng sốt, sau đó nở nụ cười phiền muộn, "Anh muốn nghe lời thật lòng gì?"

Thẩm Nhạn hít sâu, nói qua microphone: "Cậu còn nhớ lời tôi đã nói ở phòng bếp không?"

Nhớ.

— "Tôi cứ tưởng rằng cậu ghét tôi." Thẩm Nhạn đã nói như vậy, còn anh lại chẳng có câu trả lời thuyết phục nào.

"Tôi..." Làm sao tôi có thể ghét anh được? Cho dù không có chứng cớ, Tề Tĩnh vẫn muốn làm sáng tỏ điều này.

Nhưng Thẩm Nhạn lại nhẹ nhàng ngắt lời anh, tiếng hắn rất nhẹ, cũng rất cố chấp mà ngắt lời.

"Trước khi cậu trả lời, có thể nghe tôi nói vài câu không?"

"Ừ, anh nói đi."

Sau khi được cho phép, Thẩm Nhạn im lặng trong chốc lát rồi mới chính thức bắt đầu: "Bởi vì hội chứng suy giảm ngôn ngữ, trước đây tôi không quá giỏi trong việc giao tiếp với người khác. Người chấp nhận nói chuyện với tôi rất ít, người chấp nhận nghe tôi nói càng ít hơn."

Điều này Tề Tĩnh từng nghe hắn nhắc tới, chỉ là lần này hắn miêu tả với nhiều cảm xúc và sắc thái hơn.

Thanh âm của Thẩm Nhạn trầm hơn: "Ngay cả nghề nghiệp của tôi cũng vậy. Tuy rằng bệnh đã sắp hoàn toàn khỏi, nhưng trong tiềm thức, tôi vẫn không thể nào thích ứng với việc giao lưu cùng người xa lạ. Khi đối mặt với động vật, tôi thấy dễ dàng hơn nhiều, không có áp lực gì. Vậy nên tôi thích ở cùng với chúng. Tôi cũng muốn chia sẻ những chuyện liên quan đến chúng với người khác, nhưng không biết phải làm sao."

Nghe đến đó, Tề Tĩnh hơi ngẩn ra.

Dường như anh đã hiểu ý nghĩa trong những lời này của Thẩm Nhạn. Quả nhiên, điều người kia đang muốn nhắc tới là: "Khi ấy, cậu bảo tôi viết nhật kí. Đây là lần đầu tiên có người chủ động muốn biết về những gì tôi đang làm."

Nhất thời, trong lòng Tề Tĩnh nổi lên trăm mối ngổn ngang, không khỏi nghẹn đắng họng, cố nói: "Thẩm Nhạn, tôi muốn anh hiểu rằng, ban đầu đúng là tôi đưa ra đề nghị đó vì muốn đưa tin, nhưng đến cuối cùng, tôi thật lòng thích đọc nhật kí của anh, không phải chỉ vì công việc."

Giọng nói của người đàn ông truyền qua điện thoại dường như có tiếng khẽ cười: "Tôi biết. Bởi vì trong thư hồi âm của cậu, mỗi đoạn văn đều trả lời, tôi biết cậu đã nghiêm túc đọc."

Không chỉ trả lời từng đoạn, anh còn không quên bất cứ chi tiết nào. Một bức thư dài như vậy, anh vẫn kiên trì.

Đó là niềm sung sướиɠ tột cùng khi nhận được sự đáp lại hoàn toàn từ đối phương.

"Tuy rằng ngày nào tôi cũng tiếp xúc với những động vật nhỏ bị bệnh, ngày nào cũng viết lịch sử bệnh án, nhưng viết theo hình thức nhật kí vẫn là lần đầu tiên." Lịch sử bệnh án miêu tả khách quan, còn nhật kí chủ yếu dựa vào cảm giác chủ quan, tương đương với miêu tả nội tâm của chính mình, "Tôi không biết viết thế nào, đành phải nghĩ ra cái gì thì viết cái đó. Sau khi gửi bức thư đầu tiên, thật ra tôi rất lo lắng, lo cậu sẽ thấy khó chịu với những miêu tả chủ quan này."

Nhưng Tề Tĩnh không hề như vậy.

Không những thế, anh còn cười nói với hắn rằng anh rất thích, thậm chí còn dùng thanh âm của mình đọc ra thành tiếng để nhiều người được nghe hơn.

"Sau đó, tôi... có chút không nỡ cứ kết thúc như vậy." Thanh âm của Thẩm Nhạn tới đây đã thấp tới mức nghe không rõ, từng từ thốt ra rất khó khăn, "Mọi thứ dường như đã đi quá giới hạn. Vậy nên khi viết cho cậu bức thư cuối cùng, tôi đã nói một vài điều với tư cách cá nhân."

Tề Tĩnh nín thở.

Giữa những lời này, hắn dừng lại nhiều lần, mỗi lần đều có tiếng mưa rơi ngày càng dày đặc truyền tới, đâm vào lòng anh.

Một lát sau, rốt cuộc Thẩm Nhạn cũng nói hết lời: "Đợi rất lâu không thấy cậu trả lời, tôi đã rất hối hận, rất sợ hãi."

Thật ra còn có một số chuyện hắn không muốn nhắc tới.

Ví dụ như khi Tề Tĩnh đi ra ngoài công tác, hắn đã từng buông bỏ việc giấu diếm thân phận Nhạn Bắc Hướng, gọi điện thoại tới đài truyền hình để hỏi thăm.

Ví dụ như khi nhìn thấy tin Tề Tĩnh bị tai nạn giao thông trong post kịch, hắn kinh hãi tột cùng, lần đầu tiên tới tìm Múa rối để hỏi số QQ.

Ví dụ như tối hôm qua, hắn nổi lên ý định đội mưa tới thăm bệnh trong đầu, cuối cùng lại lí trí mà bác bỏ.

Thanh âm Thẩm Nhạn tới đó là hoàn toàn biến mất, ngay cả hô hấp cũng không thấy đâu.

Tề Tĩnh phát hiện tiếng thở đang văng vẳng bên tai thật ra là của chính mình, Khi anh phục hồi tinh thần, ý thức trở nên choáng váng, hai hàng lông mày nhíu chặt, cái trán tựa vào cửa sổ thủy tinh.

"Thẩm Nhạn." Vừa thở gấp, anh vừa gọi, "Thẩm Nhạn, xin lỗi. Không phải vì tôi phản cảm nên mới không trả lời bức thư cuối cùng của anh."

Giọng điệu của anh dịu dàng, e dè như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Anh rất sợ nói sai dù chỉ một từ thôi cũng sẽ trở thành sai lầm không thể nào cứu vãn được.

"Đây là lời thật lòng, thực sự." Tề Tĩnh thề thốt.

"Ừ." Thẩm Nhạn nhẹ nhàng lên tiếng.

Lúc đó, khoảng thời gian tiếp theo, hai người đều không nói gì hết. Đôi mắt Tề Tĩnh nhắm nghiền, nghe tiếng mưa rơi tí tách vang lên trong tai, còn Thẩm Nhạn lẳng lặng đứng trong bóng tối, điều chỉnh tâm trạng của mình.

Đôi khi từ loa truyền ra tiếng rè rè, trở thành căn cứ duy nhất chứng minh hai người còn đang trò chuyện.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Nhạn trở lại điểm xuất phát trước: "Tề Tĩnh, sau này... Cậu có thể tạm thời coi tôi là Nhạn Bắc Hướng được không?"

Hắn đột ngột nói ra những lời kỳ quái như vậy khiến Tề Tĩnh bật cười: "Anh vốn chính là Nhạn Bắc Hướng mà."

"Ý của tôi là, cậu có thể chỉ coi tôi là Nhạn Bắc Hướng được không, hãy quên chuyện tôi là Thẩm Nhạn đi." Xuyên qua lớp hơi nước mờ trên cửa sổ thủy tinh, Tề Tĩnh thấy được Thẩm Nhạn bước thêm hai bước, tới bức tường gần mái hiên nhất thì dừng lại. Tiếng mưa rơi chợt nặng nề hơn, "Bởi vì,... chỉ có như vậy thì khi cậu trả lời câu hỏi của tôi mới khách quan được."

Tề Tĩnh mỉm cười.

Mặc dù chỉ là an ủi về tâm lí nhưng đồng ý với hắn cũng không sao: "Được rồi, tôi nhất định sẽ thật lòng. Anh hỏi đi."

Thẩm Nhạn hít sâu một hơi, dường như đang hỏi câu hỏi hoang đường nhất trong cuộc đời này, giọng nói có chút mất tự nhiên.

"Nếu như... Độ thiện cảm với một người được tính trên thang điểm từ 0 tới 10, 10 là điểm tối đa, 0 là vô cảm, thậm chí là phản cảm— Cậu sẽ cho "Thẩm Nhạn" mấy điểm?"

"Xì." Tề Tĩnh cúi đầu cười. Trái tim cảm thấy ấm áp khôn cùng, khi trả lời tràn đầy dịu dàng: "Anh hỏi cậu này cứ như phiếu điều tra thời học sinh hay phải điền vậy."

"Đừng cười, tôi thật lòng muốn hỏi đấy." Nghe thấy tiếng cười của anh, người dưới lầu càng thêm trầm giọng, nhưng vẫn không bỏ cuộc.

Tề Tĩnh vẫn cười, nụ cười rất nhẹ, ánh mắt vui vẻ nhìn bóng dáng đứng dưới nơi ẩm ướt kia. Sau đó, tiếng cười ngưng lại, nói ra một đáp án thật lòng: "11 điểm."

Đối phương giật mình kinh ngạc, không ngoài dự đoán của anh.

"11 điểm là sao?" Thanh âm trầm thấp tới mức dường như phải dán tai vào loa mới nghe được.

"Nghĩa là có thêm một điểm thưởng." Tề Tĩnh nhẹ nhàng cười nói.

Tới đây, hai người lại im lặng.

Nhưng Thẩm Nhạn vẫn cố chấp muốn có một đáp án hoàn chỉnh: "Điểm thưởng là sao?"

Tề Tĩnh rũ mắt, ngưng mắt nhìn thật lâu về phía bóng dáng lẳng lặng đứng dưới mái hiên kia, tất cả ngôn ngữ như đình chỉ trong chốc lát, tay phải cầm điện thoại tạm thời buông xuống, ngón tay đưa ra, lấy người ấy làm trung tâm vẽ bên phải một nét, bên trái một nét, mượn lớp hơi nước mỏng manh trên cửa sổ thủy tinh để tạo nên hai hình vòng cung.

Trái phải giao nhao, đúng là một hình trái tim trọn vẹn, bao vây lấy người kia ở giữa.

Anh cười cười, cầm điện thoại lên lần nữa.

"Điểm thưởng, tức là đã vượt trên cả mức thiện cảm rồi."

Còn có thể là gì được chứ.

Lúc này, anh không tài nào nghĩ ra được đáp án khác.

"Tề Tĩnh." Lúc này, trong tai đột nhiên vang lên một câu khiến anh phản ứng không kịp, "Tôi muốn lên lầu."

Mất mấy giây anh mới có thể hồi hồn, Tề Tĩnh hít một hơi khí lạnh lẽo, vội vàng nói: "Chờ một chút! Thẩm Nhạn, chờ chút! Tôi còn chưa..."

Còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí.

Khi anh phát hiện ra, điện thoại đã cúp máy, nhìn lại xuống dưới lầu, người kia đã không còn ở chỗ cũ.

Tề Tĩnh đột nhiên hoảng hốt.

Sau khi để điện thoại xuống, phản ứng đầu tiên của anh là xóa đi bức tranh trên cửa sổ, còn lau đi lau lại vài lần. Cho tới khi lớp hơi nước trên cửa sổ thủy tinh bị lau sạch không còn dấu vết, trái tim đập kịch liệt của anh vẫn chưa dịu lại.

Anh thật hối hận vì mải lau cửa sổ, làm tốn quá nhiều thời gian.

Bởi vì anh còn chưa kịp chạy tới trước cửa, từ cánh cửa đã truyền tới tiếng chìa khóa chuyển động, mở ra một khe hở.

Dưới tâm lí hoảng loạn, anh giữ cửa, nhất quyết không để cho người kia tiến vào.

"Chờ một chút, đừng vào vội!"

"Tề Tĩnh" Dù không nhìn thấy mặt người kia, nhưng vẫn có thể nghe thấy thanh âm của hắn, chất chứa tình cảm sâu nặng hơn bất cứ cái gì khiến Tề Tĩnh ngẩn ngơ, "Để anh nhìn em một chút."

"Anh chờ... Chờ một chút..."

Tề Tĩnh thở dốc, ngay cả một câu nói đơn giản cũng bị gián đoạn. Trong đầu trống rỗng, cái duy nhất còn tỉnh táo là bán cầu não chỉ huy tay phải, cố gắng bám chặt lấy cửa, không cho nó dịch chuyển một tấc.

Trước mắt, anh chỉ có một tay để dùng, hơn nữa thành thật mà nói, bởi vì tinh thần quá mức khẩn trương, toàn thân anh chẳng có mấy sức lực, làm vậy chẳng qua chỉ là chút giãy dụa vô vị. Nếu như Thẩm Nhận muốn, hoàn toàn có thể đẩy cửa xông vào. Nhưng lực đẩy của hắn truyền từ bên ngoài dường như đã tính toán, vừa vặn cân đối giữa hai bên, đủ để duy trì trạng thái mở hé cửa, vừa không thể hiện mình đang cố gắng xông vào.

Sau khi dần dần khôi phục ý thức, hiểu được điều này, Tề Tĩnh thở gấp, mệt muốn lả người.

Nhưng một giây sau đó, hô hấp của anh lại ngừng lại, bởi vì bàn tay đặt trên cửa bị người kia nhẹ nhàng chạm vào rồi nắm chặt — Cái nắm tay vô cùng kiên định, tràn đầy khát cầu.

Cửa vẫn không dịch chuyển.

Khe cửa hé ra chỉ chưa đầy hai mươi cm, dường như có thể thấy được cái bóng của Thẩm Nhạn chiếm đi một góc ánh sáng. Nhưng vào giờ khắc này, trong lòng anh, Thẩm Nhạn đã chiếm cứ toàn bộ.

Mười ngón tay dính chặt vào nhau, nóng bỏng như rực cháy.

"Chờ..." Anh thở gấp, khí hít vào ít khiến thanh âm gần như rít lên, bén nhọn vô cùng, nói cũng không nói nổi.

Thẩm Nhạn vẫn chờ.

Mặc dù đang chờ, bàn tay hai người vẫn nắm lấy nhau, không hề buông ra.

Trái tim dường như vọt lên cổ họng, đập thình thịch liên hồi. Tề Tĩnh cảm thấy choáng váng giữa những nhịp đập đinh tai nhức óc, thình thịch, thình thịch, nhanh và mạnh không gì sánh được. Thanh âm ngày càng lớn, trước mắt dần trắng xóa, cứ như đang đứng giữa bịch bông, hai đầu gối mềm nhũn.

"Tề Tĩnh." Hơn tất cả, tiếng gọi thì thào bé nhỏ này là thứ anh khó chống cứ nhất. "Anh có thể chờ, chờ tới khi em sẵn sàng."

"Ừ..." Môi anh run lẩy bẩy.

"Nhưng... có thể cho anh, đứng cạnh em để chờ không?" Thẩm Nhạn khàn khàn nói.

Dùng giọng nói như vậy nói ra lời khẩn cầu tha thiết chính là phạm quy. Thanh âm ấy dễ dàng khiến lớp phòng thủ then chốt trong lòng anh mềm nhũn, tan chảy, khiến tất cả giãy dụa trở nên vô ích.

Lực trên tay chỉ hơi nới lỏng, cửa bỗng dưng mở rộng từ phía trong.

Một khắc kia, Tề Tĩnh vô thức cúi đầu, bởi vì anh tạm thời không tài nào nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Nhạn. Tay anh rời khỏi cửa nhưng cái tay đang nắm lấy kia vẫn không rời không bỏ, đuổi theo anh.

Sau đó, nó nhẹ nhàng lôi kéo, cả người anh lập tức rơi vào trong l*иg ngực ấm áp trước mặt.