Đêm tối đầu xuân, không khí vô cùng thanh mát. Ánh trăng dịu nhẹ xuyên vào cửa sổ qua những kẽ lá cổ thụ trước nhà, thế nhưng đối với Tăng Tử Kiều, tất cả những thứ này đều khiến cô cảm thấy phiền não, chán nản.
Tử Kiều cắn đầu bút, cau chặt đôi mày, mắt không ngừng nhìn vào đề thi trước mặt suy nghĩ nát óc mà chẳng thể nào tìm ra cách giải thứ hai. Yêu cầu đề bài là một bể nước, nếu cho hai vòi chảy liên tục trong năm giờ thì bể sẽ đầy, sau đó lại có một lỗ thoát nước, cứ để như vậy liên tục thì tám giờ sau bể sẽ hết nước. Nếu để vòi dẫn nước và lỗ thoát nước cùng chạy một lúc, thì mấy giờ bể nước sẽ đầy?
Thật là đáng ghét, giải bằng một cách là được rồi, tại sao cứ nhất thiết phải đòi hai cách trở lên chứ? Đây chẳng phải là biểu hiện của kẻ biếи ŧɦái sao? Một bên cho nước vào, một bên lại dẫn nước ra, chẳng có chút ý thức tiết kiệm nguồn nước gì cả. Lẽ nào họ không biết hành vi lãng phí tài nguyên nước là đáng phê phán sao?
Tử Kiều lật giở trang sau, vẫn còn quá nửa số câu chưa làm xong liền thấy vô cùng lo lắng. Nếu không làm hết, ngày mai đến trường cô giáo đáng ghét đó nhất định lại gọi cô lên rồi phê bình trước lớp cho mà xem. Tử Kiều tức giận phẩy tay, khiến chiếc bút bi trong tay bay đi, sau đó cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ lầu dưới vang lên: “Á, ai thế?”
Thôi chết! Ném trúng người đi đường rồi. Tăng Tử Kiều sợ đến mức úp mặt xuống bàn học, vểnh một tai lên nghe. Hình như dưới đường không hề truyền lên tiếng mắng nhiếc thậm tệ gì, chỉ loáng thoáng truyền lại giọng nói của một nam một nữ, còn về việc họ đang nói gì thì cô không nghe rõ. Cô thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng người bị ném trúng đầu sẽ không biết cây bút đó được ném ra từ cửa sổ nhà ai.
Một lúc sau, Tử Kiều mới thận trọng thò đầu nhìn ra cửa sổ, lầu dưới tối đen như mực, hoàn toàn chẳng rõ đã ném trúng ai nữa. May quá, người ta cũng không so đo quá nhiều. Cô liền đưa tay vỗ ngực, lúc này mới an tâm ngồi lại bàn học.
Cạch cạch! Ai đó đang gõ cửa phòng, Tử Kiều quay đầu lại đầy hoảng hốt, run rẩy lên tiếng: “… Ai thế?”
“Là anh.” Giọng nói âm trầm mà quen thuộc truyền lại, là Tăng Tử Ngạo.
Theo phản xạ, Tử Kiều thở phào một tiếng, nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên bàn. Lúc này đã là mười giờ tối, cô khẽ cau mày, lại về nhà muộn rồi, lẽ nào chương trình học cấp hai lại nặng thế sao?
“Anh vào phòng nhé?” Tăng Tử Ngạo lại gõ cửa phòng tiếp.
“Dạ!” Tử Kiều dịu dàng đáp lại.
Khi tiếng mở cửa vang lên, Tăng Tử Kiều thấy thân hình cao dong dỏng đó tiến vào phòng mình. Cô chau mày, ngẩng đầu nhìn anh. Anh rất cao, mỗi lần nhìn anh, cô đều phải ngẩng cao đầu. Mới lên cấp hai, anh đã cao hơn rất nhiều so với các nam sinh cùng trang lứa. Hầu như tất cả các nữ sinh trong lớp cô đều khen ngợi anh, nào là đẹp trai, cao to, thậm chí còn nhờ cô chuyển thư tình, trong cặp sách hôm nay cũng có hai bức. Thực đúng là không thể nào hiểu nổi, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ nhỏ xíu, hiểu gì chuyện yêu đương chứ, hơn nữa, cô hoàn toàn không nhận ra rốt cuộc anh đẹp trai ở chỗ nào. Nhìn thế nào thì chẳng qua đôi mắt, chiếc mũi, khuôn miệng trông đoan chính, hài hòa hơn người khác mà thôi.
Nếu không nể tình số sôcôla mê hồn kia, còn lâu cô mới chịu làm người đưa thư, hơn nữa mỗi lần làm chuyện này, cô đều chứng kiến vẻ mặt khó xử của anh. Hưm! Giả tạo. Không thích thì đừng có nhận nữa, tại sao phải tỏ ra điệu bộ đau khổ như vậy chứ? Cũng chẳng có ai đặt đao trên cổ ép anh phải nhận hết.
Đột nhiên, một bàn tay khẽ lắc trước mặt cô: “Em đang nghĩ gì thế?”
Tử Kiều định thần lại, bĩu môi nói: “Không có gì!”
Tử Ngạo ngồi xuống cạnh bên, nhìn đề thi của Tử Kiều rồi nói: “Gần đầy học hành áp lực lắm sao?”
Tử Kiều đành phải nói dối: “Cũng bình thường, chẳng có gì cả.”
Tăng Tử Ngạo cảm thấy kì lạ, kể từ khi cô được cha mẹ nhận nuôi, anh rất ít khi nói chuyện cùng cô, thi thoảng lên tiếng thì đa số đều là những lời chế giễu. Lúc này tại sao tự nhiên anh lại quan tâm đến việc học hành của cô chứ?
Tử Kiều nhớ lúc vừa lên lớp một, khi mới nhập học, thành tích của cô không mấy khả quan. Sau cùng phải nhờ bố, cô mới vào được trường học có chất lượng khá tốt hiện nay. Cô cũng nhớ rõ rằng, buổi tối hôm đó, khi nghe được thành tích học tập của cô, anh đã cười rất đáng ghét, sau khi bị mẹ lườm cho một cái, mới nhún vai đi lên gác.
Điều khiến người khác tức giận nhất chính là, gần như chẳng bao giờ cô thấy anh chăm chỉ học hành, thế nhưng lần nào kiểm tra anh cũng đạt thành tích đầu lớp. Còn cô, kể từ năm lớp một đến nay, đã sáu năm rồi, kết quả lúc nào cũng thường thường bậc trung. Nếu để anh biết hôm nay cô không làm được bài tập, chắc chắn sẽ bị coi thường, cười nhạo mất thôi.
Từ trước đến nay, Tử Kiều luôn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người giống như nước với lửa, khó có thể dung hòa. Trước kia còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn bây giờ cô cũng đã hiểu nhiều, thái độ lạnh lùng, chế giễu đó của anh có thể coi là ghét bỏ. Anh ghét cô vì cô đã giành bớt tình yêu của cha mẹ.
Tử Ngạo nhìn Tử Kiều chăm chú bằng đôi mắt đen láy, một lúc lâu sau mới rút một tay từ trong túi quần ra. Dường như là ảo thuật, chiếc bút bi màu hồng của cô đang nằm trong lòng bàn tay anh. Tử Kiều bỗng trợn tròn mắt lên, là chiếc bút ban nãy cô lỡ tay ném ra ngoài cửa sổ. Cô đưa tay định lấy lại nhưng sau khi thấy ánh mắt trách cứ của anh, liền thu tay lại.
Anh từ từ lên tiếng: “Em có biết không? Chiếc bút này khi nãy suýt chút nữa thì đập vào mắt bà Vương nhà kế bên đó, may mà, chỉ chạm vào phần dưới mắt, trầy chút da mà thôi.”
Bà Vương nhà kế bên? Chính là bà Vương hung dữ nhất tòa nhà này sao? Khuôn mặt Tăng Tử Kiều bỗng trắng nhợt, cô mím chặt môi, lắp bắp lên tiếng: “Bà Vương không thét lớn mắng nhiếc là do anh đã nói đỡ cho em sao?”
Thấy Tăng Tử Ngạo khẽ gật đầu, cô liền đáp: “Em không hề cố ý.”
“Đó là cố ý!”
“Đương nhiên không phải rồi!” Tử Kiều phản bác lại đầy kích động.
“Vậy là vì sao?”
Tử Kiều chu miệng lại: “Bởi vì em không giải được bài toán này, cho nên lo lắng, lỡ tay ném chiếc bút ra ngoài cửa sổ, ai biết được… Em làm sao biết được nó lại trúng vào người ta chứ?” Muốn cười thì cười đi, dù gì bản thân cô tư chất kém, không thông minh, bị cười thêm lần nữa cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Điều bất ngờ là Tử Kiều không hề thấy Tử Ngạo cười nhạo, hay giễu cợt mình, ngược lại cô thấy anh cầm cuốn bài tập lên, chỉ vào đề thi về bể nước rồi nói: “Câu này em không biết làm?”
Tăng Tử Kiều mím môi, gật đầu thừa nhận. Thế rồi anh cầm bút viết vài chữ lên đó, đưa ra một cách giải khác nữa. Tử Kiều nhìn đáp án mà lòng đầy kinh ngạc, sau đó cô thử lại đáp số, quả thực là đáp án chuẩn xác. Tử Kiều còn chưa kịp hỏi tại sao lại làm như vậy thì anh đã đưa lời giảng giải, với vài câu ngắn gọn đã giải đáp đề bài khiến cô dằn dặt suốt hồi lâu một cách dễ dàng, nhanh chóng.
“Còn bài nào em chưa biết cách giải nữa không?” Tử Ngạo lại hỏi tiếp.
“Bài này, bài này và cả bài này nữa.” Tử Kiều chỉ tay vào mấy bài khác khiến cô đau đầu nhức óc.
“Thực ra mấy câu này đều không quá khó, cách giải đều tương tự như bài bể nước vừa rồi.” Tử Ngạo vừa viết vài chữ lên giấy nháp, lại vừa giảng giải để Tử Kiều hiểu, từ nay nếu gặp những đề bài tương tự thì nên bắt đầu giải từ đâu. Đợi đến khi giải xong gần hết các bài tập, anh liền để Tử Kiều tự giải một câu rồi nói: “Em thử làm xem.”
Tăng Tử Kiều gật đầu, mím môi, cầm bút bắt đầu khảo nghiệm trên giấy nháp, từng bước từng bước một, sau khi đưa ra đáp án, trong lòng kích động khó diễn tả bằng lời, nhoẻn miệng cười vui vẻ rồi nói: “Woa, trước đây, cứ thấy những bài tập thế này là em lại ngây người ra, mọi thứ không ngờ lại đơn giản vậy. Anh giỏi quá!”
Tăng Tử Ngạo mỉm cười: “Dù đề bài có thay đổi thế nào thì cuối cùng vẫn có kiến thức căn bản bên trong. Làm theo cách mà anh vừa dạy, em tiếp tục giải những bài tập bên dưới đi!”
“Có phải anh sẽ quay về phòng?”
Như thấy được đôi mắt lạc lõng của Tử Kiều, anh liền đáp: “Anh tạm thời ở lại, đợi khi nào em làm hết bài tập thì mới về phòng ngủ.”
“Nói lời phải giữ lời đấy!” Nhận được lời hứa của anh, cô mới an tâm tiếp tục vùi đầu vào giải bài tập. Có anh ở cạnh bên, cô không còn sợ ngày mai không nộp được bài, sợ bị cô giáo phê bình nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, khi Tử Kiều viết xong chữ cuối cùng, cô vui vẻ quay sang nhìn anh: “Em làm xong rồi! Em làm xong rồi!”
Tăng Tử Ngạo chống tay lên bàn, nhìn bộ dạng ngô nghê của Tử Kiều, anh đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của cô rồi nhẹ nhàng nói: “Sau này có bài tập nào khó không giải được, em đừng tức giận ném đồ linh tinh nữa. Ngày mai nhớ sang xin lỗi bà Vương hàng xóm nhé!” Nói xong, anh liền cốc nhẹ lên đầu cô.
“Dạ” Tử Kiều lặng người đi nhìn vào nụ cười tuyệt đẹp, quyến rũ của anh, trong đầu liền vang lên những lời tán thưởng của các bạn gái cùng lớp.
… “Cậu biết không? Anh trai cậu có nụ cười vô cùng quyến rũ.”
… “Mình thích nhất khi thấy anh trai cậu mỉm cười đó, dịu dàng, ấm áp, cứ như một ngọn gió xuân thổi lên mặt đất, khiến cho vạn vật đều xanh mướt, căng tràn sức sống.”
… “Đúng thế, đúng thế, không giống như bọn con trai lớp mình, mỉm cười gì mà trông như mếu. Hai hôm trước, thầy giáo dạy chúng ta vàng là nguyên chất quý giá đúng không? Nụ cười của anh cậu vô cùng quyến rũ, có lẽ cũng được coi là vàng nguyên chất quý giá đó.”
… “Anh trai cậu thực sự quá đỗi đẹp trai.”
Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ phản đối lại: “Quyến rũ thế nào chứ? Có khi các cậu bị cát bay vào mắt nên kích động quá rồi? Hưm! Vừa nhìn là biết đang ngất ngây vì giờ quốc ngữ, đâu có khoa trương như vậy chứ? Sau này khi mùa đông đến, bảo anh ấy cứ đứng trước cửa lớp, phải chăng là cây cối trong trường đều đâm chồi nảy lộc hết? Vàng nguyên chất với cả kim cương đá quý gì chứ”
Tăng Tử Kiều nhìn nụ cười dịu nhẹ trên khuôn mặt anh, cứ như thể trước nay cô chưa từng thấy, thật đúng với những gì mà mấy bạn đó nói, ấm áp hiền hòa như ngọn gió đầu xuân.
Tại sao anh lại xoa đầu cô chứ? Trong ánh mắt sáng như sao trời ấy dường như còn mang theo tình yêu thương dạt dào, cứ như đang âu yếm một con vật đáng yêu nào đó.
“Chắc không phải em lại giúp các bạn trong lớp mang thư về cho anh đấy chứ?”
Tử Ngạo lại đưa tay lắc lắc trước mặt cô, nụ cười ấm áp ban nãy không còn nữa, thay vào đó là khuôn mặt đầy phiền não. Cô vội ngồi thẳng người lên rồi nói: “Ai có thời gian làm người đưa thư cho anh chứ?”
Nét mặt anh dịu hiền hẳn lại: “Ừm, hy vọng em không bị những việc khác ảnh hưởng, chuyên tâm học hành, đạt được thành tích tốt.”
Tử Kiều chu miệng không nói gì. Tử Ngạo đứng dậy, đúng vào lúc anh đang định bước ra khỏi phòng, cô liền nói: “Có phải sau này có bài tập nào không biết làm, em đều có thể hỏi anh không?”
Tử Ngạo quay lại: “Vậy còn phải xem em có đủ thành tâm không? Hình như từ trước đến nay anh chưa hề nghe em gọi một tiếng anh trai bao giờ.”
“Vậy đợi khi nào không biết làm bài tập, em sẽ gọi sau.” Tử Kiều quay người đi, tiếp tục ngồi bên bàn học.
Không thấy Tử Ngạo đáp lại, Tử Kiều chỉ nghe tiếng cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại phía sau lưng. Cô nghiến răng nghiến lợi bắt dầu thu dọn cặp sách, hai bức thư được trang trí đẹp đẽ trong cặp lọt vào tầm nhìn, do dự một hồi cô ném thẳng vào thùng rác.
Sau này, cô sẽ không bao giờ vì sôcôla mà làm người đưa thư nữa, cô căm ghét làm những chuyện đó. Đáng ghét, vô cùng căm ghét. Trước kia đã ghét, bây giờ lại càng ghét hơn.
Tay đυ.ng vào mấy tờ giấy nháp, Tăng Tử Kiều lặng người đi, nhìn chăm chăm vào nét chữ kiên nghị hữu lực trên đó, bất giác lại mím chặt môi. Anh thật là lợi hại, có thể giải bài tập khó thế này một cách nhẹ nhàng, còn cô lại mất cả buổi tối mà cũng chẳng làm được gì.
Thực ra, trông anh rất đẹp trai, không cần phải đem so sánh với mấy bạn nam vừa thấp vừa xấu trong lớp cô, ngay cả học sinh nam được mệnh danh là hot boy đệ nhất ở trường lúc này, đem so với anh cũng chỉ là một con vịt xấu xí mà thôi. Tại sao trước kia cô lại thấy anh đáng ghét như vậy chứ?
Tử Kiều bỗng cầm bút lên, viết ba chữ “Tăng Tử Ngạo” lên giấy nháp, sau đó lại viết ba chữ “Tăng Tử Kiều” lên. Cô lặng người nhìn hai cái tên trên đó rồi lén mỉm cười vui vẻ.