Như Chưa Từng Quen Biết

Chương 4: Cùng nhau than khổ

Lúc Tăng Tử Kiều thức dậy đã là buổi trưa, Tăng Tử Ngạo đi làm từ sáng sớm cho nên hai người hoàn toàn không chạm mặt.

Tăng Tử Kiều cảm thấy may mắn vì không gặp anh, nếu không thực sự chẳng biết nên nói gì mới phải. Vừa nghĩ đến việc trưa nay sẽ ăn gì thì bất chợt tiếng chuông điện thoại reo vang, theo tiếng chuông đó, Tử Kiều tìm khắp phòng khách một lượt, mãi lâu sau cô mới phát hiện ra nó nằm dưới gối sô pha.

Tử Kiều vừa ấn nút nghe thì đầu bên kia bỗng vang lên giọng nói tức giận của người đàn ông: “Tiểu thư Tăng Tử Kiều, đã hẹn chín giờ sáng nay sẽ quay ngoài trời, bây giờ sắp mười hai giờ rồi, cô chết mất xác ở đâu vậy hả? Từ hôm qua tôi đã không ngừng gọi điện cho cô, cô toàn tắt máy. Phải mất bao công sức tôi mới tìm được số điện thoại nhà cô, rốt cuộc cô đang giở trò quỷ quái gì thế?”

Di động? Đó là cái gì nhỉ? Kể từ khi tỉnh lại trong bệnh viện tới giờ, Tử Kiều hoàn toàn không thấy di động của mình. Do giọng nói truyền qua khá lớn nên tai cô đau nhức, hai huyệt thái dương cũng co giật liên tục, cô đành phải đặt điện thoại cách xa tai một chút. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Tử Kiều bỗng hiện lên hình ảnh của một người đàn ông cao ráo, mặc một bộ y phục màu đen bó sát, tóc buộc đuôi gà phía sau.

Một cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc hiện lên trong đầu Tăng Tử Kiều… là Vệ Tần? Nhϊếp ảnh gia Vệ Tần? Người đàn ông hung dữ này tên là Vệ Tần? Tử Kiều không dám chắc, đưa tay day hai huyệt thái dương đang nhói đau, nghi hoặc trước những hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu.

Điện thoại lại vang lên tiếng thét giận dữ: “Tăng Tử Kiều, rốt cuộc cô có nghe thấy tôi nói gì không? Cô đừng tưởng đặt điện thoại cách xa ra là có thể trốn tránh được nhé?”

“Hả? Tại sao anh lại biết tôi đặt điện thoại xa khỏi tai vậy?” Lẽ nào người đàn ông này có thiên lí nhãn?

Người đàn ông nói chuyện qua điện thoại suýt chút nữa ói máu: “Cô đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

“Nội trong mười phút cô phải có mặt ngay tại hiện trường cho tôi.”

“Vị tiên sinh này, xin hỏi anh là ai thế? Anh muốn tôi có mặt tại chỗ nào?”

Người đàn ông kia im lặng một hồi, có điều sau đó, tiếng cằn nhằn lại vang dội trở lại: “Tăng Tử Kiều, cô muốn giải trừ hợp đồng thì hãy suy nghĩ cho thật kĩ, dù gì thì cũng chỉ còn hai ngày nữa là hết hạn hợp đồng rồi!”

“Ồ, được thôi!” Tăng Tử Kiều ngoan ngoãn đáp lại, dung nhan đã bị hủy rồi còn quay ngoại cảnh gì nữa chứ?

Vừa nói dứt lời, Tử Kiều liền nghe thấy tiếng dập điện thoại từ đầu bên kia. Cô chẳng hiểu gì cả, nhún vai nghĩ thầm: “Người đàn ông này chắc vừa ăn phải pháo.”

Tăng Tử Kiều quay người đi vào phòng bếp định làm vài món ăn, thế nhưng điện thoại lại đổ chuông, cô đành nhấc máy: “A lô?”

“Tăng Tử Kiều, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô thấy khó chịu ở điểm nào? Tôi đã nói với cô bao lần rồi, người đàn ông đó chọc giận cô, cô đừng có trút lên tôi và công việc. Cô mau ly hôn đi rồi lập tức làm việc tử tế cho tôi. Cô cứ nói một câu được thôi là tưởng sẽ giải trừ hợp đồng được sao? Cô có ý gì hả?”

Lại là người đàn ông thiếu lịch sự khi nãy. Tăng Tử Kiều bị Vệ Tần mắng cho một trận tơi bời, tâm trạng lúc đầu còn vui vẻ giờ đây vô cùng ảo não. Nghĩ tới người đàn ông mà anh ta nhắc tới, hại cô bị thương rồi mất trí nhớ, sau đó tỉnh lại còn bị một người đàn ông lạ mặt mắng xa xả. Tử Kiều thực sự rất tức giận, thế là liền lớn tiếng quát lại: “Nếu tôi chết thì có cần phải bàn giao lại cho anh không? Dung nhan bị hủy rồi thì còn quay cái gì nữa? Còn gì để anh quay nữa? Không giải trừ hợp đồng, lẽ nào đợi anh mang vàng đến cho tôi chắc? Liệu có cần phải đưa đơn ly hôn của tôi cho anh đọc để bày tỏ thái độ với công việc không? Anh hét cái gì? Lẽ nào tôi không biết tức giận sao? Hưm, đồ thần kinh.”

Cộp! Lần này là Tử Kiều dập máy trước. Tâm trạng vốn vui vẻ, giờ lại bị người đàn ông xa lạ, kì quái này làm cho tụt hứng, Tăng Tử Kiều ném mạnh điện thoại lên sô pha, quay người đi vào bếp xem có thứ gì để ăn không thì chuông điện thoại lại reo. Nhất định là người đàn ông kì quái, xa lạ và thiếu lịch sự khi nãy rồi. Cô tức giận đùng đùng, xông lại cầm điện thoại ấn phím nghe thét lên đầy tức giận: “Làm gì thế? Sợ tôi lừa anh sao? Vậy thì anh mau tới đi, tới mà xem có phải trên đầu tôi đang cuốn băng, xem xem có phải dung mạo của tôi đã bị hủy hoại?”

Đầu kia im lặng một hồi lâu không nói gì. Tử Kiều lại tiếp tục thét lớn: “Ai biết được anh là cái quái gì chứ? Tôi tên là Tăng Tử Kiều, không sai, thế nhưng không phải là người mà anh muốn tìm. Người đó đã chết rồi, ba ngày trước đã nhảy xuống sông Hộ Thành tự sát rồi, vừa hay bị cô hồn dã quỷ là tôi đây nhập vào. Nếu anh muốn một cô hồn dã quỷ chiếm xác như tôi đến quay ngoại cảnh thì cũng được thôi, vậy thì mau mang kiệu tám người khiêng tới rước tôi đi!”

“… Tiểu Kiều.” Đầu kia điện thoại bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc.

Tăng Tử Kiều nín thở, tay cầm điện thoại đột nhiên cũng run lên: “Sao lại là anh…” Nỗi tức giận trước người đàn ông xa lạ khi nãy đã biến mất, lúc này cô vô cùng buồn bực và nhụt chí.

Hầy, người đàn ông đẹp trai quyến rũ này chính là ông xã của cô, không, hiện nay phải gọi là chồng cũ. Tuy tối qua đã kí đơn ly hôn rồi, thế nhưng cô vẫn cảm thấy quan hệ giữa hai người vẫn vô cùng phức tạp. Cô không hiểu nổi, nếu anh đã muốn ly hôn, tại sao sau khi cô kí tên, anh còn cố chấp ở lại? Hiện nay anh còn vô duyên vô cớ gọi điện đến nhà cô nữa? Cô vẫn luôn thấy, trong lòng như chứa một quả lựu đạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, khiến cô chẳng thể an thân.

“Em… khi nãy cãi nhau với Vệ Tần sao?” Tăng Tử Ngạo đưa lời dò thám.

Vệ Tần là một nhϊếp ảnh gia có tiếng trong nghề, cũng chính là nhϊếp ảnh gia mà Tăng Tử Kiều hợp tác lâu dài. Vì quan hệ công việc, Tăng Tử Ngạo đã từng gặp mặt nói chuyện với Vệ Tần mấy lần.

Tăng Tử Kiều mím môi, im lặng một hồi rồi nói: “Tôi cũng không biết anh ta là ai, dù sao thì cũng là một con người thiếu lịch sự, khiến người khác bực bội.”

Thì ra người đó là Vệ Tần. Tăng Tử Kiều bất giác nhíu chặt đôi mày, không phải bác sỹ đã nói cô bị mất trí rồi sao? Trong đầu cô sao lại hiện lên những hình ảnh trước kia có liên quan đến Vệ Tần? Lẽ nào đây là biểu hiện của việc sắp phục hồi trí nhớ? Cứ như vậy, cô sẽ nhanh chóng biết được rốt cuộc tại sao bản thân lại ngã xuống nước. Thế nhưng, cứ nghĩ đến điều này, Tử Kiều lại cảm thấy trái tim đau nhói như bị hàng ngàn mũi kim châm vào.

“Em đã ăn cơm chưa?” Điện thoại lại truyền tới giọng nói ấm áp của Tăng Tử Ngạo.

Bữa sáng chưa ăn thì còn nhắc đến bữa trưa làm gì chứ? Tăng Tử Kiều thầm cằn nhằn trong lòng. Không biết tại sao, cứ nghe giọng nói của người chồng cũ kiêm anh trai này là trái tim cô lại đập nhanh lạ kì, thứ cảm giác này thật chẳng dễ chịu chút nào.

Tử Kiều bình thản đáp lại: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”

Tăng Tử Ngạo nghe giọng điệu xa cách đó, hai đầu mày bất giác nhíu lại: “Cũng chẳng có việc gì đặc biệt cả, chỉ là anh muốn hỏi xem em đã ăn trưa chưa, nếu chưa ăn, chúng ta cùng ra ngoài ăn nhé!”

Đêm qua, anh gần như không thể nào ngủ được, trong đầu không ngừng vang lên những lời nói của Tăng Tử Kiều. Cũng vì đơn ly hôn kia, sau khi tỉnh lại Tiểu Kiều dường như có thành kiến sâu sắc với anh. Sự xa cách xuất phát từ tiềm thức đó tạo thành bức tường vô hình, đẩy anh ra khỏi cô. Cô phòng bị trước anh như thể một người xấu, cảm giác lạnh nhạt ấy khiến anh phiền não, anh không hi vọng người thân duy nhất còn lại trên đời này của mình lại xa cách với mình như vậy. Sau một đêm suy nghĩ cặn kẽ, anh thấy cần phải bàn lại với Tiểu Kiều về mối quan hệ giữa hai người trong tương lai.

“Thật ngại quá, tôi nghĩ với tình trạng bây giờ, tạm thời không nên ra ngoài quá nhiều. Nếu vì một bữa ăn mà gây nhiều phiền phức cho anh thì không hay lắm!” Ngữ điệu của Tăng Tử Kiều vẫn bình thản như không, khéo léo từ chối lời mời của Tăng Tử Ngạo.

Tăng Tử Ngạo lặng người đi, đôi mày thanh tú càng cau chặt lại: “Không sao đâu, anh sẽ lái xe về đón em.”

Tăng Tử Kiều im lặng một hồi, sau đó mới nói: “Tăng tiên sinh, vì tôi bị thương nên có phải anh cảm thấy áy náy không? Không cần thiết đâu, thực ra bây giờ tôi rất ổn, nghĩ theo một cách tích cực, tôi đã được sống lại thêm lần nữa. Mấy ai có cơ hội như tôi chứ?”

Áy náy? Tăng Tử Ngạo nghĩ hai từ này rất lâu, càng nghĩ càng thấy hoang mang. Đúng thế, xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao anh lại không áy náy chứ?

Anh cau chặt mày, đưa lời nhắc nhở Tử Kiều: “Em lại quên rồi hả, gọi là anh trai hoặc Tử Ngạo, chứ không phải là Tăng tiên sinh.”

Gọi “anh trai” tuy rằng không thuận miệng cho lắm, thế nhưng lại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn: “Ừm, anh trai, nếu không có việc gì, tôi dập máy trước nhé!” Nói xong Tử Kiều liền dập điện thoại luôn.

Tăng Tử Ngạo nghe tiếng tút ngắn trong điện thoại, thất thần một hồi lâu. Đã lâu rồi Tử Kiều mới gọi anh một tiếng “anh trai”, bắt đầu từ khi nào nhỉ, đã bao lâu rồi, rốt cuộc là năm hay sáu năm, bản thân anh cũng chẳng còn nhớ rõ nữa. Anh dập điện thoại, rồi vùi đầu vào đống tài liệu trước mặt.

Tăng Tử Kiều hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại hơi thở. Cô không thể không thừa nhận rằng, giọng nói của anh rất hay, trầm ồm mà lại mang sức quyến rũ khó lòng chối từ. Nếu cứ tiếp tục nói chuyện cùng anh, cô sợ bản thân sẽ thay đổi suy nghĩ trước anh mất.

Đặt điện thoại sang một bên, Tăng Tử Kiều đi vào phòng bếp, cô liếc nhìn những thực phẩm trong tủ lạnh, xem ra chỉ có thể làm một bát mỳ đơn điệu mà thôi. Cô cầm dao thái rau, nhanh nhẹn cắt tỉa hành hoa, trình độ làm bếp thành thục này thực sự đến bản thân cô cũng ngạc nhiên, dường như trước kia cô thường xuyên làm những việc này.

Không bao lâu sau, một bát mỳ thanh đạm đơn giản đã hoàn thành. Tăng Tử Kiều ngồi xuống trước bàn, ăn ngấu nghiến. Sau khi đã ăn no, cô thấy rất buồn ngủ, lúc tay chạm đến lớp băng dày trên vết thương, cô nhớ lại lời dặn của bác sỹ, phải nghỉ ngơi thật nhiều, thế là lại leo lên giường đánh một giấc đã đời.

Dù gì cô cũng chẳng có việc nào khác để làm, thôi thì dưỡng thương cho cẩn thận, ngủ nghỉ thoải mái, sau khi tỉnh dậy không khéo lại nhớ hết mọi chuyện trước kia.