Edit & Beta: Cafesvictim
~ Đi lưu vực Amazon tự tay chặt một cái cây ~
Xe vừa dừng lại, Phillip lập tức cởi dây an toàn, xqoay lại vươn dài tay giúp anh trai ngồi đằng sau sửa lại cà vạt và kiểu tóc.
Augustine: “…….”
“Xuống xe đi, nhớ là cười phải thật ôn nhu và mê người.” Phillip vỗ vỗ ngực anh, dù sao đây cũng là tình nhân cửu biệt tương phùng, tiếp theo sẽ phát sinh cái gì mọi người ai cũng biết.
Kì thật cũng không phải rất muốn xem a.
Phillip hào hứng mở cửa xe, chạy ra đầu tiên.
Dạ Phong Vũ nhét hai tay trong túi áo gió, đứng trên mặt cỏ cười nhìn bên này.
Augustine bước nhanh đến, ôm người vào lòng.
“Lạnh không?” Dạ Phong Vũ vỗ vai anh, “Mặc ít vậy, hôm nay Milan hạ nhiệt độ.”
Augustine hơi buông người ra, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại kia.
Phillip hào hứng mở to hai mắt.
“Nhiều chuyện.” Trình Hạ tiến hành khiển trách đối với anh ta.
“Hôm nay tôi say máy bay!” Phillip lập tức kêu khổ.
“Cho nên?” Trình Hạ đối với đề tài này hoàn toàn không có hứng thú.
“Cho nên cần sự an ủi đặc thù.” Phillip giơ tay ôm vai cậu, “Nếu cậu đồng ý nấu đồ Trung, tôi có thể tặng cho cậu một món quà.”
“Là cái gì?” Trình Hạ hỏi.
“Từ từ sẽ có người đưa đến phòng ngủ cho cậu.” Phillip cười tươi roi rói.
“Tôi không cần người đẹp.” Chuột chũi nhỏ cảnh giác, dù sao đối phương là cái đồ da^ʍ ma, chuyện này cũng không phải không có khả năng.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, người đẹp thì phải là của tôi.” Phillip kéo nhẹ cà vạt, “Bít tết kho được không?”
“Cái đó gọi là bò kho….. được rồi thống nhất thế.” Trình Hạ đập tay với anh ta. Dù sao vừa mới về từ Nam Phi, biết đâu lại là kim cương hay vàng khối? Nếu như là thế thì quả thật rất có lời a! Ôm ấp giấc mơ sắp phát tài nho nhỏ, Trình Hạ không…. không……… lưu ý liền bỏ lỡ hiện trường của nam thần và anh họ.
“Ở đây có nhiều người.” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh.
Nhìn đôi môi đã bị mình hôn đến lấp lánh ánh nước, Augustine nắm chặt tay trái cậu, xoay người cùng nhau đi nhanh về phía lâu đài, một khoảng cuối cùng, hai người gần như là chạy về nhà.
Quản gia cung kính đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn thoáng qua Phillip.
“Tôi đã nói rồi, căn bản là không cần chuẩn bị bữa trưa.” Phillip rất có khả năng dự đoán. Tuy rằng chất lượng bữa sáng do máy bay phục vụ rất thấp, nhưng đối với Augustine mà nói, hẳn là cũng đủ cung cấp năng lượng cho cả một ngày…… không chừng còn cho cả sáng sớm ngày mai nữa chứ.
Phòng khách rộng lớn không một bóng người, Dạ Phong Vũ nằm trên thảm, cười muốn tách khỏi đôi môi của anh.
Augustine nửa quỳ bên cạnh cậu, đáy mắt là ý cười thoải mái mà mấy tháng qua khó thấy được.
“Kéo em dậy.” Dạ Phong Vũ chìa tay.
Augustine lắc đầu, ngược lại đè cả người xuống dưới thân mình.
“Anh vừa mới trải qua một chuyến bay dài.” Dạ Phong Vũ nắm hai tai anh.
“Cho nên?” Augustine cọ trán cậu.
“…..Ít nhất về phòng ngũ đã.” Dạ Phong Vũ nhìn anh.
“Sau này cho dù đi đâu, anh cũng đều sẽ dẫn em theo.” Augustine nâng cằm cậu, ánh mắt vô cùng chuyên chú, giống như đang thưởng thức viên kim cương lóa mắt nhất trong tủ bảo hiểm.
“Nếu em có công việc thì sao?” Hai tay Dạ Phong Vũ ôm vòng qua vai anh.
“Anh cũng vẫn đi cùng em.” Augustine cúi đầu hôn môi cậu, nỉ non dần biến thành thở dốc ồ ồ, áo gió bị vứt lung tung bên cạnh, Dạ Phong Vũ ngửa đầu nhìn hoa văn màu sắc tinh xảo trên trần nhà, đèn thủy tinh lấp lánh chói mắt, như là chiếu rọi phía chân trời u tối bên ngoài cửa sổ.
“Đi mau, anh cái đồ cuồng xem lén!” Ngoài cửa sổ, Trình Hạ dùng sức kéo Phillip, “Xuống bếp nấu cơm!”
“Làm ơn, đây là hiện trường của Augustine.” Phillip cắn nắm tay, trăm ngàn lưu luyến, vươn cái cổ thất tha thất thểu bị mạnh mẽ kéo đi, cảm thấy tâm tình thực u buồn.
A!
Chuột chũi nhỏ tàn nhẫn!
Thảm lông dê là màu trắng thuần nhất, thân thể tuổi trẻ gợi cảm lại thanh thuần, giống như lông vũ mềm mại hoặc là như thiên sứ, luôn dễ dàng có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý niệm bảo hộ của người ta, mà khi bị tìиɧ ɖu͙© ép đến khóc lóc nỉ non rồi run rẩy, thì bỗng như trở thành thứ thuốc phiện đến từ địa ngục, làm cho người ta từng bước trầm luân không thể khống chế được, thầm muốn lại càng nhìn thấy được nhiều biểu tình mê loạn của người.
Augustine nâng gáy cậu, hung hăng cắn đầu lưỡi mềm mại, hận không thể hủy diệt toàn bộ thế giới của cậu, từ nay về sau chỉ thuộc về một mình mình, vĩnh viễn ở lại lâu đài này.
“Em yêu anh.” Lý trí bị cắn nuốt trong nháy mắt, giọng Dạ Phong Vũ khàn khàn, hốc mắt đỏ bừng.
“Anh cũng yêu em.” Augustine ôm eo cậu, hôn không ngừng dù chỉ một chút, “Bảo bối, anh cũng yêu em.”
Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, ôm anh thật chặt.
Augustine vỗ lưng trấn an cậu, cẩn thận hôn lên từng giọt nước mắt: “Đừng sợ.”
Bó hoa hồng lớn ở góc tường đang nở rộ hương, hòa với hơi thở hormone giống đực, xinh đẹp và mê loạn. Augustine giúp cậu qua loa cọ xát thân thể: “Muốn đi tắm không?”
Dạ Phong Vũ lắc đầu.
Augustine cúi xuống, một lần nữa hôn lên trán cậu.
Trong phòng bếp đang khí thế ngất trời, Phillip bám cửa, như là muốn ho cả phổi ra.
“Tôi chỉ cho có một quả ớt mà thôi.” Trình Hạ vô cùng cạn lời.
“Quả thực chính là thuốc độc của phù thủy.” Phillip mắt rưng rưng.
“Vậy anh đừng ăn nữa.” Trình Hạ bỏ cái xẻng nấu ăn xuống.
“Không.” Phillip hít thêm một ngụm không khí trong lành, sau đó một lần nữa về lại phòng bếp hỗ trợ.
“Augustine tiên sinh có nghi ngờ gì không?” Trình Hạ vừa thái rau vừa hỏi, “Ý tôi là chuyện Baru đột nhiên đồng ý nhận lỗi đó.”
“Hẳn là không, tôi lấy cớ rất hoàn hảo.” Phillip nói, “Bây giờ công trình ở Nam Phi tiến triển hết sức thuận lợi, nhanh nhất năm sau có thể chính thức đi vào sản xuất, đến lúc đó cậu có thể đến thăm.”
“Vậy Bernal con vì sao lại muốn Augustine tiên sinh rời Milan?” Trình Hạ tiếp tục hỏi.
“Tạm thời còn chưa tra được nguyên nhân.” Phillip nói, “Liên lụy rất nhiều người.”
“Vậy tiếp theo phải chuẩn bị gì?” Trình Hạ hỏi.
“Augustine sẽ cùng chị dâu đi Amazon quay quảng cáo.” Phillip nói.
“Cho nên anh phải ở lại đây một mình?” Trình Hạ nhíu mày.
Phillip lập tức nâng cao tình thần: “Nếu cậu đồng ý theo giúp tôi——“
“Tôi một chút cũng không đồng ý a!” Em họ liều mạng lắc đầu ngắt lời anh, ai muốn theo!
Tâm tráng hán của Phillip lại bị tổn thương.
“Cái này, tôi là trợ lý của anh họ.” Chuột chũi nhỏ đại khái cũng hiểu được mình rất tuyệt tình, vì thế dùng chi trước chọc chọc anh, “Đương nhiên phải cùng đi.”
“Bỏ đi, đã biết trước là thế mà.” Phillip nói, “Tôi cũng sẽ cùng đi Amazon.”
“Anh cũng đi?” Trình Hạ trợn mắt.
“Đương nhiên a, nhỡ đâu Augustine muốn cầu hôn thì làm sao?” Phillip xốc nhẹ áo khoác, “Hơn nữa ở đó còn có người đẹp Nam Mỹ cuồng nhiệt.”
“Vậy Bernal con thì sao?” Trình Hạ hỏi.
“Đừng lo, nhóc đáng yêu.” Phillip vỗ đầu cậu, “Chỉ khi chúng ta đều đi, người đứng sau kia mới có thể hành động. Mà trước khi xuất phát, Augustine đương nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, sẽ không cho đối phương bất cứ cơ hội nào.”
Trong mắt Trình Hạ lại bắt đầu hiện lên ánh sáng của fan não tàn.
“Đương nhiên bây giờ anh ấy hẳn là không có tâm trạng lo những cái này,” Phillip sờ sờ cằm, vẻ mặt bí hiểm.
Sau đó đã bị Chuột chũi nhỏ đạp một phát.
“Dáng vẻ của anh thật sự rất dâʍ đãиɠ!” Trình Hạ chính nghĩa khiển trách, còn rất muốn lấy cái xẻng gõ đầu anh ta.
Đừng có ý da^ʍ nam thần và anh họ của tôi!
Giường trong phòng ngủ mềm mại, Augustine cầm máy sấy tóc, ôn nhu giúp cậu sấy khô tóc, sau đó lại cúi xuống hôn một cái: “Muốn ngủ một chút không?”
Dạ Phong Vũ gật đầu.
Cuối thu đầu đông thời tiết hơi lạnh, trong ổ chăn nhiệt độ vừa đủ, không khí ẩm ướt sau khi tắm quen thuộc mà lại khiến người ta yên lòng, hai người đan mười ngón tay vào nhau, thỉnh thoảng lại nhào nắn một chút, ngây thơ mà lại ấm áp ngọt ngào.
Xung quảnh yên tĩnh, Dạ Phong Vũ tựa vào ngực anh, nhắm mắt lại ngủ say.
Ngón tay Augustine nhẹ nhàng cách một khoảng không miêu tả ngũ quan của cậu, cuối cùng đặt nhẹ lên đôi môi, lại bị cắn đầu ngón tay.
Không phân biệt được là tình nhân nhỏ của mình đang tán tỉnh hay đang mơ màng, Augustine cúi đầu muốn nhìn cho rõ, ánh mắt lại một lần nữa lướt qua ngũ quan xinh đẹp đến không thể soi mói, một chút cũng không rời đi được.
Như là cảm nhận được suy nghĩ của anh, Dạ Phong Vũ mở mắt, khẽ nhíu mày nhìn anh.
“Em thật sự rất hoàn mỹ.” Augustine nhìn không chớp mắt.
“Con mắt hay là cái mũi?” Dạ Phong Vũ lười biếng hỏi.
“Tất cả.” Augustine mơn trớn sườn mặt cậu, “Em là món quà Thượng đế ban cho thế giới này.”
“Nhưng em chỉ muốn được tặng cho một mình anh.” Dạ Phong Vũ cong khóe miệng.
Lòng bàn tay Augustine lướt qua thắt lưng mềm dẻo, cúi đầu cắn cắn môi dưới cậu.
Simba ngồi trên hành lang trước cửa phòng ngủ, uy phong lẫm lẫm mà lại không ai bì nổi. MOKA cụp đuôi lắc lư hai vòng, cũng không tìm được cơ hội chạy vào tìm chủ nhân chơi bóng, vì thế không cam lòng ngửa đầu hú một tiếng, sau đó liền xoay người chạy như điên xuống lầu, sợ bị sư tử đánh.
Phillip bưng đĩa thức ăn, tựa ở cuối hành lang vừa ăn vừa nói: “Cậu cảm thấy sáng mai nếu Augustine biết, có thể phát tiền lương cho Simba không?”
Trình Hạ từ chối tiếp tục nói chuyện với anh ta.
Vì sao lại có người nhiều chuyện đến như vậy a…… Ăn cơm ăn đến một nửa cũng có thể chạy đi?!
Một đêm này, cả lâu đài rất yên tĩnh. Sáng sớm hôm sau có gió lớn, có tiếng gió thổi vào cửa thủy tinh.
“Vừa hạ nhiệt độ sao?” Dạ Phong Vũ quấn chăn ngồi trên giường.
“Nhưng thời tiết Amazon không ảnh hưởng gì.” Augustine ngồi bên giường, đưa cốc nước ấm cho cậu, “Vừa rồi nhận được tài liệu Nghiêm gửi cho anh, là lịch trình của em.”
“Thật sự phải đi cùng sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine gật đầu.
“Có thể bọn em phải cắm trại trong rừng rậm nguyên sinh, chặt cây làm bè gỗ.” Dạ Phong Vũ ôm cốc nước ngồi trên giường, “Sau đó trôi theo sông Amazon.”
Nụ cười của Augustine cứng lại trong một giây.
“Không thích sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Đương nhiên là không, vô cùng thích.” Augustine bình tĩnh trả lời, “Anh vẫn luôn muốn đến bờ sông Amazon, tự tay chặt một cái cây.”