Truy Trục Du Hí - Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 62: Bữa tiệc sắp tới

~ Augustine tiên sinh rất khẩn trương ~

Sắc trời tối dần, đúng giờ Kate phu nhân mang bữa tối tự mình chuẩn bị đến.

“Bày trí thật…. độc đáo.” Augustine nhìn một nồi nước không rõ bên trong là gì, miễn cưỡng tìm một từ trung tính để miêu tả.

“Sẽ giúp thân thể nhanh chóng hồi phục, nhưng tiểu Cookie rất không thích ăn.” Kate phu nhân tỏ ra lo lắng, “Có lẽ tôi cần tự mình giám sát.”

“Nếu ngài đã mệt rồi, tôi có thể làm thay.” Augustine nhận lấy cái khay trong tay bà.

Kate phu nhân vui vẻ đồng ý, còn thể hiện sự cảm kích.

Chờ lúc Augustine trở lại phòng ngủ, Dạ Phong Vũ đã dậy, đang lười biếng ngồi trên giường nhìn anh.

“Cảm thấy thế nào?” Augustine ngồi bên giường.

Dạ Phong Vũ trả lời: “Hoàn toàn khỏe rồi.”

“Giống như đúc với những lời Kate phu nhân dự đoán.” Augustine bật cười, “Lúc em bị ốm lại nói dối rất đáng yêu.”

“…….” Dạ Phong Vũ một lần nữa nằm lại về giường, định tiếp tục đi ngủ, sáng sớm ngày mai lại khỏe lại lần nữa.

“Trước tiên ăn cái này đã.” Augustine kéo cậu đến.

“Cái gì thế?” Dạ Phong Vũ nhìn cái khay trên bàn, trong lòng nảy ra một dự cảm xấu.

“Nghe nói được bỏ thêm thảo dược thần bí.” Augustine giúp cậu múc ra một chén canh đặc sệt, một làn hương nóng hổi bay lên, nhịn không được liền….. cứng ngắc một chút.

Dạ Phong Vũ ngồi trên giường, cầm thìa lên hồ nghi khuấy khuấy.

Augustine: “…….”

Sau một lát im lặng, Augustine an ủi: “Biết đâu sẽ có hương vị kì diệu.”

Dạ Phong Vũ thật sự là không có dũng khí mở miệng.

Augustine đành phải làm mẫu tự ăn một miếng trước.

“Thế nào?” Dạ Phong Vũ nhìn anh.

Augustine mặt than nuốt xuống.

Dạ Phong Vũ cắn môi dưới.

Trong khoang miệng tràn ngập vị thảo dược kì quặc, như mùi ẩm mốc ở cửa hàng tạp hóa phát ra khi bị nắng chiều chiếu vào, Augustine uống liền ba tách hồng trà lạnh, mới miễn cưỡng khôi phục vị giác, sau đó lập tức gọi điện thoại dặn nhà bếp nấu món ăn khác.

“Tuy rằng là phương thuốc thần bí đến từ phương Đông, nhưng để bổ sung vitamin C chắc là có cách khác cũng cho hiệu quả tương tự.” Augustine bỏ khay ra chỗ khác, “Nếu Kate phu nhân hỏi, anh sẽ nói em đã ăn hết cả nồi.”

Dạ Phong Vũ ngồi khoanh chân trên giường, mang theo một tia may mắn sống sót sau tai nạn: “Em tưởng là anh sẽ bắt em ăn hết.”

“Nhưng hương vị thật sự rất kì quặc.” Augustine cẩn thận giúp cậu cái khuy áo ngủ, “Trách không được Kate phu nhân nói với anh, trước đây mỗi lần em ăn xong, đều cần một cái kiss an ủi.”

Dạ Phong Vũ: “…….”

Hóa ra là vì mục đích này?!

“Có điều bây giờ người cần an ủi là anh.” Augustine cảm thấy mình ba ngày nữa, hẳn là cũng không muốn ăn cái gì.

Hai tay Dạ Phong Vũ ôm lấy vai anh, nhắm mắt lại hôn qua.

Không liên quan đến du͙© vọиɠ, thậm chí cũng không liên quan đến triền miên với người yêu, thuần túy chính là xuất phát từ….. an ủi.

Dù sao đó cũng là canh của Kate phu nhân.

“Thế mà con không uống?” Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Kate phu nhân gọi điện thoại tới, tỏ vẻ cực độ thất vọng.

“Con thật sự có thể tự mình giải quyết.” Dạ Phong Vũ nằm trên giường giả chết — trên thực tế chỉ có lúc ở dưới mắt Kate phu nhân, cậu mới có thể xuất hiện loại bệnh trạng hữu khí vô lực này, giống như là về tới năm mười ba tuổi, hoặc rõ ràng là thời kì baby quấn tã lót.

“Những lời này thật sự là làm cho mẹ tan nát cõi lòng.” Kate phu nhân ôm ngực.

“Con nói cái gì đấy?!” Leon tiên sinh thấy được, rất không bình tĩnh mà quay sang rít gào, “Phải biết tôn trọng người mẹ xinh đẹp cao quý tao nhã đơn thuần mà lại mê người yếu đuối của mình!”

Đầu Dạ Phong Vũ ong ong vang.

“Làm sao thế?” Augustine tắm xong đi ra, “Nghe giọng hình như là Leon tiên sinh.”

Dạ Phong Vũ ngoắc ngoắc ngón tay với anh.

“Hửm?” Augustine ngồi bên giường, giơ tay kiểm tra cái trán của cậu.

Dạ Phong Vũ cầm tay anh, một phát đè người xuống giường.

“Em cần phải nghỉ ngơi.” Augustine nhìn cậu.

Dạ Phong Vũ ngồi trên người anh: “Muốn anh.”

“Anh lại càng quan tâm tới sức khỏe của em.” Augustine vỗ bắp đùi trần trụi của cậu, “Nghe lời.”

“Ít nhất cho em thời gian năm phút đồng hồ, sau đó lại quyết định.” Dạ Phong Vũ tự cởϊ áσ ngủ.

Augustine: “…….”

“Anh có thể lựa chọn vẫn nhìn.” Dạ Phong Vũ hạ thấp thân thể, liếʍ một chút lên khóe môi anh, giọng khàn khàn mập mờ, “Hoặc là ít nhất…..” Vừa nói, vừa sờ soạng kéo tay anh đặt lên mông mình, “Giúp em cởi nó.”

Hầu kết Augustine lên xuống rõ ràng.

Dạ Phong vũ tiếp tục hôn nhẹ lên vành tai anh, Augustine giữ chặt thân thể cậu, xoay người đè lại trên giường.

“Muốn làm không?” Dạ Phong Vũ dùng đầu gối cọ anh, khóe mắt có chút hơi nước.

Augustine lấy chăn ra, đắp kín lên người cậu: “Anh về phòng ngủ.”

Dạ Phong Vũ: “……..”

Hả?

Augustine cúi đầu, cùng cậu triền miên trao đổi một cái hôn thật sâu, sau đó đứng dậy đầu không ngoảnh lại đi ra ngoài.

Phillip vừa tắm cho MOKA xong, đang ôm mèo béo cùng nhau đi về phòng ngủ, quẹo vào không đúng lúc liền đυ.ng phải.

“Xảy ra chuyện gì?” Phillip giật mình nhìn anh.

Sau đó lập tức bị anh trai giống như quốc vương muốn tìm bất mãn đánh một chút.

Mèo béo ngồi bên cạnh, lười biếng liếʍ móng vuốt của mình.

Phillip khập khiễng, chạy đi tìm Chuột chũi nhỏ khóc lóc kể lể.

“Đúng vậy đúng vậy.” Trình Hạ mơ mơ màng mang ngồi trên giường, phối hợp gật đầu, phi thường muốn ngủ tiếp.

“A!” Phillip cầm chân trước nho nhỏ của cậu, xoa xoa nước mắt giả tạo, thể hiện mình thật sự phi thường khổ sở.

“Mẹ con đã nghỉ ngơi rồi, sao lại còn gọi điện thoại nữa?” Leon tiên sinh tiếp tục oán giận, sau đó đưa ống nghe qua.

“Ra ngoài đi.” Kate phu nhân phẩy tay.

“Anh?” Leon tiên sinh trừng mắt.

“Đúng vậy.” Kate phu nhân gật đầu, “Anh.”

Hai phút sau, Leon tiên sinh mặc áo ngủ ngồi xổm trên hành lang, phi thường tức giận.

“Augustine tiên sinh bỏ về phòng?” Kate phu nhân hiền lành vô cùng, “Nghe có vẻ khiến người ta vô cùng đồng tình.”

“Trước giờ chưa từng có.” Dạ Phong Vũ xếp bằng ngồi trên giường.

“Đó là bởi vì mẹ thân yêu của con chưa có nhúng tay vào đoạn tình cảm này.” Kate phu nhân thật quyền uy, “Trong tình yêu không chỉ có tìиɧ ɖu͙©, càng không chỉ có làm cho cậu ta trầm mê với thân thể của con.”

Vẻ mặt Dạ Phong Vũ cứng ngắc một chút: “Lần sau có thể nói một cách khéo léo hơn chút.”

“Đây là chuyện tốt, bảo bối.” Kate phu nhân nói, “Augustine tiên sinh hẳn là không hiểu nên quan tâm người khác như thế nào, con phải từ từ dạy cậu ta, mới đạt đến trạng thái hôn nhân hoàn mỹ nhất.”

“Anh ấy là người không cần hôn nhân.” Dạ Phong Vũ hơi ngập ngừng.

“Ba con cũng từng không cần, nhưng sau đó ông ấy đã bao cả một hòn đảo để cầu hôn mẹ.” Kate phu nhân trả lời, “Sau đó mẹ từ chối ông ấy.”

Dạ Phong Vũ: “……..”

“Nếu chỉ luôn nhượng bộ, tình yêu này sẽ không công bằng.” Kate phu nhân thở dài, “Còn cần tự tin hơn, cùng với tùy hứng hơn.”

Dạ Phong Vũ dựa vào đầu giường: “Con chưa từng nghĩ mối quan hệ này sẽ duy trì lâu.”

“Vậy con cũng có thể đá cậu ta trước.” Kate phu nhân vô cùng khí phách.

Dạ Phong Vũ: “……..”

“Phải tin tưởng mẹ của con.” Kate phu nhân dạy dỗ.

“Vâng.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Cám ơn.”

“Ngủ ngon.” Kate phu nhân cho cậu một cái hôn chúc ngủ ngon, “Tuy rằng mẹ rất muốn cho con…… thêm vài đề nghị nữa, nhưng người cha đáng thương của con còn đang ngồi xổm ngoài hành lang.”

Leon tiên sinh rất thành thật hắt xì một cái thật to.

Đêm này thật sự quá yên tĩnh, sáng sớm hôm sau, trước khi Augustine lại đi họp, đến ăn sáng cùng cậu.

“Em nhớ tối qua anh đã nói, cuộc họp tổ chức lúc tám giờ sáng.” Dạ Phong Vũ nhìn lướt qua đồng hồ treo tường.

“Nhưng cũng có thể chậm lại một tiếng.” Augustine buông ly nước trái cây trong tay xuống.

“Chỉ vì bữa sáng?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Là vì cùng em ăn bữa sáng.” Augustine lau vụn bánh mì trên mặt cậu, “Cũng là vì đề phòng Kate phu nhân lại tiếp tục đưa tới mấy loại đồ ăn kì quặc.”

“Hôm nay mấy giờ thì về?” Dạ Phong Vũ cười hỏi.

“Chắc sẽ muộn, có điều Phillip sẽ cùng Leon tiên sinh đi săn, về phần Kate phu nhân, bà nói phải ở lại chỗ này chăm sóc em.” Augustine nói, “Cuối tuần sẽ có một bữa tiệc long trọng.”

“Ngày lễ sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.

Augustine lắc đầu: “Ngày thảm họa.”

………

“Sinh nhật anh?” Trình Hạ trợn mắt.

“Vì sao cậu lại giật mình như vậy?” Phillip rất bi thương, “Ai cũng có ngày sinh nhật của mình.”

“Được rồi.” Trình Hạ buông tay, “Sinh nhật vui vẻ.”

“Tôi có thể có quà không?” Phillip hai mắt tràn ngập chờ mong.

“Có thể.” Trình Hạ gật đầu.

“Vô cùng cảm ơn.” Phillip cầm tay cậu, “Tin tôi đi, món quà này đối với cậu mà nói là rất quan trọng, bởi vì không phải ai cũng có cơ hội này đâu.”

Trình Hạ: “………”

“Catherine cũng tới.” Phillip ý vị thâm trường.

“Vậy chẳng phải là Augustine tiên sinh lại muốn đi khỏi lâu đài sao?” Trình Hạ giật giật khóe miệng.

“Lần này sẽ không.” Phillip nói, “Bữa tiệc này vô cùng long trọng, khách mời đều là chính khách và phóng viên.”

“Sinh nhật của anh mà lại long trọng như vậy.” Chuột chũi nhỏ tỏ vẻ hâm mộ một chút.

“Trên thực tế tôi càng vui lòng mở tiệc với một trăm người đẹp bikini, chứ không phải đối phó với khách mời và phóng viên.”

Trình Hạ dùng ánh mắt nhìn da^ʍ ma mà nhìn anh ta, một trăm.

“Có điều trọng điểm bữa tiệc này cũng phải là tôi.” Phillip vỗ vỗ đầu cậu, giọng phi thường có thâm ý, “Mà là Augustine và chị dâu.” Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng xuất hiện trước mắt công chúng.” Cho dù chỉ là quan hệ bạn bè, cũng vẫn có ý nghĩa phi thường trọng đại.

“Augustine tiên sinh thấy sao?” Trình Hạ hỏi, “Anh ấy hình như cũng không thích công khai cho lắm.”

“Anh ấy không có ý kiến gì với chuyện này, nhưng thật ra cũng rất khẩn trương.” Phillip sờ sờ cằm, có chút che giấu không nổi cảm giác………… vui sướиɠ khi người gặp họa.