~ Đạo diễn Chung Ly Phong Bạch ~
Trên đầu gối có một vết thương nhỏ, ban ngày quay phim không cẩn thận bị xát. Augustine mở tủ thuốc ra, lấy bông y tế giúp cậu sát trùng: “Ngày mai có cần ở lại khách sạn nghỉ không?”
“Chỉ là vết thương rất nhỏ mà thôi.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Không cần thiết.”
“Em rất không quan tâm đến thân thể của mình.” Augustine nhíu mày.
“Anh có thể quan tâm giúp em.” Dạ Phong Vũ cắn tai anh.
Augustine vỗ vỗ lưng cậu: “Ngủ.”
Dạ Phong Vũ lại giơ một ngón tay, ái muội gãi cằm anh.
Augustine bất đắc dĩ: “Em thật sự rất không an phận.”
“Ừ.” Đầu ngón tay Dạ Phong Vũ lướt qua bờ môi của anh, trêu chọc, “Muốn xem anh có thể chịu đến khi nào.”
Augustine: “…..”
“Dù thế nào cũng phải nhẫn nại nha.” Dạ Phong Vũ ngồi trên đùi anh, tay phải trượt dọc theo ngực mình, ánh mắt mơ màng lại mê người.
Augustine kéo chăn lên, hai ba cái bọc kín cậu, phi thường mặt than.
Dạ Phong Vũ cười nhẹ, sau đó lại mang ánh mắt vô tội, đùa dai nhéo nhéo bụng dưới anh.
Augustine đơn giản đặt người xuống dưới thân mình, cắn răng ra lệnh: “Ngủ!”
“Không ngủ.”
“………..”
Augustine sức cùng lực kiệt.
Kim đồng hồ lại chạy thêm một vòng, ba giờ sáng. Dạ Phong Vũ ruốt cuộc cũng nặng nề ngủ, Augustine lại hoàn toàn không có một chút buồn ngủ nào, tựa bên người cậu rất là….. đau đầu.
Có điều cũng không có sốt ruột, trái lại còn hơi buồn cười.
Hôn một cái lên đôi môi mềm mại, Augustine ôm người vào lòng, động tác vừa ôn nhu lại vừa cẩn thận.
Sáng sớm hôm sau, Trình Hạ ngồi xổm ở cửa phòng, cùng Phillip mắt to trừng mắt nhỏ.
“Vì sao muốn tôi đi?” Phillip không vui.
“Bởi vì anh cao hơn.” Trình Hạ trả lời.
Phillip cảm thấy bất công: “Đây là cái lí do gì chứ?”
“Nếu bị đánh, hẳn là anh có thể chống đỡ được một lúc.” Trình Hạ nhìn lên trên, “Nhanh một chút, nếu không anh họ sẽ bị muộn.”
“Tôi không đi.” Phillip từ chối.
Trình Hạ gắt gao giữ ống tay áo không cho anh ta chạy.
Hai người ở hành lang triển khai một trận chiến quy mô nhỏ, động tĩnh có chút lớn. Dạ Phong Vũ mở cửa phòng ra trêu chọc: “Tôi phải báo cảnh sát.”
“Anh họ!” Trình Hạ nhanh chóng đứng dậy khỏi người Phillip.
Phillip hai mắt rưng rưng, vì sao lại cắn tôi.
“Đi thôi, đến trường quay.” Dạ Phong Vũ đóng cửa phòng.
“Augustine tiên sinh đâu?” Trình Hạ hỏi.
“Còn đang ngủ.” Dạ Phong Vũ nhìn Phillip, “Tối hôm qua hẳn là anh ấy rất mệt, bữa sáng gọi muộn một chút cũng được.”
“Được.” Phillip cười nhe ra tám cái răng, tối hôm qua hẳn là rất mệt, tôi cái gì cũng không có nghĩ tới.
Trình Hạ đỡ lấy cái trán, ngàn vạn lần đừng có nói các người lại miệt mài cả đêm. Hôm nay còn không ít cảnh đánh nhau phải quay, sao có thể được….
Mà trên thực tế Augustine thật sự rất mệt, cho nên mãi hai tiếng sau mới dậy.
“Chị dâu đến trường quay rồi.” Phillip nhanh chóng xuất hiện, “Nếu thuận lợi, chắc là có thể cùng ăn bữa tối, có cần về biệt thự không?”
“Không cần, trong thời gian này ở lại khách sạn.” Augustine đứng lên đi vào nhà tắm.
“Nhưng người ở đây rất nhiều.” Phillip nhắc nhở. Tuy rằng đã lấy danh nghĩa của mình bao cả tầng, nhưng điều này cũng cho thấy Augustine không thể lộ diện, chỉ có thể ở lì trong khách sạn.
“Cho nên?” Augustine hỏi.
“Không có gì.” Phillip rất thức thời, còn đúng lúc báo cáo,” Tên phóng viên kia đã tìm được rồi, đang ở trong một khách sạn năm sao, hình như có người cho hắn một số tiền lớn.”
Augustine khẽ nhíu mày.
“Người gửi tiền là ở nước ngoài, rất bí mật, em không tin một phóng viên nhỏ có thể có người nâng đỡ như vậy.” Phillip nói, “Hơn nữa hôm trước vừa mới tung tin về chị dâu, hôm qua đã có người cho hắn tiền, em nghi ngờ hai sự việc có liên quan.”
“Bernal con?” Augustine hỏi.
“Không chắc, có thể chờ thêm một thời gian nữa xem sao.” Phillip nói, “Nếu thật sự có giao dịch, hẳn là sẽ không đơn giản mà chấm dứt như vậy, huống hồ tin tức lần này quả thực vớ vẩn đến buồn cười, lẽ ra là không đáng tiền.” Hai câu cuối cùng còn đặc biệt nhấn mạnh, thể hiện mình thật sự vô tội.
Augustine mặt than nói, “Ba tháng cấm đi bar.”
“Vì sao?” Phillip tan nát cõi lòng, yếu ớt kháng nghị, “Em chỉ là đứng ở cửa sổ phòng chị dâu mà thôi.”
Augustine trả lời: “Bởi vì nhìn mày rất ngu.”
Vì sao có thể nói như vậy chứ, Phillip lã chã rơi lệ, ôm khung cửa nghẹn ngào.
Đề tài kết hôn không có bị nhắc đến nữa, có điều Augustine lại vì vậy mà chắc chắn một điều ——- anh không thể chấp nhận Dạ Phong Vũ dính líu đến bất kì ai, cho dù người đó có là em trai của chính mình.
“A!” Phillip vừa chỉnh sửa tài liệu, vừa ngâm thơ ca tuyệt đẹp của thời Shakespeare.
Sau đó đã bị Augustine đè xuống đất tẩn một chút.
“Lại có chuyện gì nữa?” Phillip khóc hỏi.
Augustine tao nhã chỉnh lại cà vạt, đứng dậy từ trên người cậu.
…….
Phim điện ảnh kết thúc thuận lợi, cũng giống như lúc khởi quay yên lặng không một tiếng động.
“Gâu gâu!” Lúc về nhà, MOKA vung cái đuôi xông lên.
“Còn tưởng là mày sẽ giận chứ.” Dạ Phong Vũ cười ôm lấy nó, một người một chó ngã xuống thảm, lăn thành một đoàn.
Augustine bước vào cửa.
“Gâu!” MOKA nhanh chóng đứng thẳng, dùng ánh mắt phi thường cảnh giác mà nhìn anh.
Vẻ mặt Augustine lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống đối diện với nó.
“Ngoao…” MOKA mảnh mai nhoài vào lòng Dạ Phong Vũ, tuyên bố quyền sở hữu.
Augustine bước đến.
MOKA kinh hãi sâu sắc, gào khóc vọt tới phòng tắm, dọc đường đυ.ng rơi loảng xoảng một đống chai lọ.
Dạ Phong Vũ bất đắc dĩ: “Em đi tắm cho nó.”
“Việc này sao không để cho tiệm thú cưng làm?” Augustine không vui.
“Ô ô ô….” Chó lớn tiếp tục bi thảm kêu, sữa tắm chảy tới miệng.
Dạ Phong Vũ xoay người đi vào phòng, tiện tay cởϊ áσ sơ mi, chỉ để lại một cái quần thể thao thắt hờ trên lưng.
Augustine: “………..”
Trong phòng tắm nước chảy ào ào, Dạ Phong Vũ ngồi xổm trên mặt đất giúp chó lớn giặt lông.
“Gâu gâu.” Lâu lắm rồi không được gặp chủ nhân khêu gợi, MOKA vươn thân sờ chỗ này sờ chỗ kia, vui vẻ rạo rực thè lưỡi muốn liếʍ một cái.
Dạ Phong Vũ cười đẩy đầu nó ra, ôm ghì lại mạnh mẽ vò lại vò.
MOKA dùng chân trước ôm lấy chủ nhân, kêu ô ô làm nũng, bắt chước mèo nhỏ mảnh mai trong tiệm thú cưng.
Augustine khoanh tay tựa cửa, rất muốn bắt nó đem hầm lên.
Vất vả mới tắm xong, MOKA lại uy phong lẫm lẫm đi sau mông chủ nhân, đi theo vào phòng ngủ sắp xếp đồ, lại đi theo vào bếp rửa hoa quả, thậm chí ngay khi đi tưới hoa cũng muốn giúp đỡ ngậm thùng ô doa.
Augustine mặt than hỏi: “Em định khi nào thì bán nó đi?”
“Cơ bản là em không có ý định này.” Dạ Phong Vũ cắt bỏ cành hoa hỏng, “MOKA bây giờ là ngôi sao.” Không chỉ nhận quảng cáo thức ăn cho chó, thậm chí còn làm khách mời quảng cáo đồ chơi trẻ em.”
“Cho nên nhất định có thể bán được với giá tốt.” Augustine tiếp tục duy trì tư thái băng sơn.
MOKA phủ chân trước lên mông chủ nhân, há to miệng thè lưỡi, vui vẻ đi theo về phòng khách.
“Lăn đến đây mang con chó ngu xuẩn của mày đi.” Augustine không thể nhịn được nữa gọi điện thoại.
“Anh đang nói MOKA?” Phillip bị động đến nỗi đau, “Bây giờ trong mắt nó chỉ có chị dâu, căn bản là không có em.”
“Xuất phát!” Dạ Phong Vũ khoác ba lô, cùng MOKA chạy ra ngoài.
“Em định đi đâu?” Augustine giật mình.
“Lên núi!” Dạ Phong Vũ dắt chó lớn chạy thong thả, sức sống hừng hực lên núi.
Augustine: “…….”
Phillip trong điện thoại đồng tình vô hạn với anh.
Cuộc sống như thể trở lại thời gian nghỉ phép trên đảo khi đó, vé máy bay trở về Milan đặt vào cuối tháng, hai người còn hơn mười ngày nhàn nhã.
Sáng sớm ánh mặt trời tiến vào cửa sổ, trong phòng bếp có tiếng va chạm bát rất nhỏ, chó lớn còn đang ngủ, Augustine đi dép lê xuống lầu, ôn nhu ôm lấy cậu từ phía sau: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Dạ Phong Vũ cười xoay người lại, hôn một cái.
“Đang làm gì vậy?” Augustine nhìn lò nướng.
“Bánh quy.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm xuống, “Hôm nay đến nhà Nghiêm tổng, tặng cho Nhạc Nhạc.”
“Không được.” Augustine nhíu mày.
“Vì sao?” Dạ Phong Vũ khó hiểu.
“Em có thể tặng bất cứ cái gì.” Augustine nói, “Nhưng không được đem tặng chính mình.”
……….
Vì thế bánh ngọt đã chuẩn bị xong hoàn toàn vô ích, quà tặng biến thành một chai rượu đỏ.
“Thật sự không thể ăn khoai tây lát nữa sao?” Trong biệt thự nhà Boss, Thẩm Hàm rưng rưng nhìn người đại diện tiên sinh.
Dương Hi đau đầu bỏ qua: “Hộp cuối cùng.”
Thẩm Hàm lập tức vui vẻ, ôm đồ ăn vặt đi vào bếp tìm Nhạc Nhạc.
Mọi người đều là người quen, đương nhiên cũng không khách sáo nhiều. Dạ Phong Vũ đưa cho Augustine một ly nước trái cây: “Thêm chanh, hơi chua đó.”
Augustine một tay ôm lưng cậu: “Có muốn ra vườn hoa không?”
Dạ Phong Vũ gật đầu, vừa định đứng lên, ngoài cửa đã có hai người đi vào.
“Chung đạo diễn, Mục tổng.” Dạ Phong Vũ đứng dậy khỏi người Augustine.
Chung Ly Phong Bạch hung hăng cấu Mục tổng bên cạnh.
Thế giới!
Tràn ngập!
Du͙© vọиɠ tà ác!
Này!
A!
Mục tổng cười vặn vẹo, nỗ lực gỡ tay cậu ra.
Chung đạo diễn ngạo kiều ngồi xuống sô pha, bắt tay với Augustine một cái.
“Em vào bếp.” Dạ Phong Vũ quyết đoán đứng lên.
“Anh lên lầu xem sao.” Mục Thu cũng chạy mất.
“Tháng sau tôi sẽ dẫn Frank về Milan.” Augustine tiên phát chế nhân.
Chung Ly Phong Bạch kéo đĩa trái cây, đáy mắt tràn ngập kháng nghị.
Thương nhân a!
Chỉ coi trọng tiền tài!
Quả thực!
Chính là làm vấy bẩn!
Và!
Cản trở!
Lớn nhất!
Đối với nghệ thuật!
“Chúc cậu sớm tìm được diễn viên mới.” Augustine mạnh mẽ cướp lấy quả cam trong tay cậu ta.
“Căn bản là anh không hiểu nghệ thuật.” Chung Ly Phong Bạch phi thường cao ngạo lãnh diễm.
Sau đó chợt nghe Augustine rõ ràng lưu loát trả lời: “Tôi không cần phải hiểu.”
Chung Ly Phong Bạch bị nghẹn một chút: “Nhưng đây là thế giới của Frank.”
“Thế giới của cậu ấy có rất nhiều thứ.” Trong giọng điệu Augustine không chừa một tia thương lượng cùng không lưu lại đường sống, “Nhưng nhất định không có bộ phim lấy cảnh giường chiếu mở đầu, lại lấy cảnh giường chiếu kết thúc, nửa đường thay năm diễn viên nữ, còn phải khỏa thân quay cảnh SM này.”
………
“Sao tớ lại cảm thấy Chung đạo diễn gần đây khẩu vị càng ngày càng nặng.” Phương Nhạc Cảnh rút rút khóe miệng, cái loại tình tiết kì quặc này!
Những người đang nghe lén tập thể quay đầu, dùng ánh mắt phi thường trầm mặc nhìn về phía Mục Thu.
Mấy người mỗi ngày ở nhà chơi cái gì a…