Edit & Beta: Cafesvictim
– Rốt cuộc là công việc quan trọng tới cỡ nào –
“Anh họ.” Trình Hạ nhận điện thoại xong, hơi buồn bực trở lại phòng nghỉ, “Vừa rồi Phillip gọi điện thoại tới đây, nói muốn mời chúng ta đến khách sạn ở.”
Dạ Phong Vũ miễn cưỡng tựa vào đầu giường: “Lý do là gì?”
“Nghe nói Augustine muốn bàn chuyện với anh.” Trình Hạ ngồi bên giường, “Nhưng không nói cho em biết là chuyện gì.”
“Không phải chuyện gì quan trọng.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Chờ khi đi Thụy Sĩ rồi nói cũng được.”
“Chúng ta sẽ không đến khách sạn, đỡ phải lăn đi lăn lại.” Trình Hạ thử độ ấm trên trán anh, nhíu mày nói, “Vẫn còn sốt,
rốt cuộc
tối hôm qua
các anh hàn huyên bao lâu chứ.”
“Ừ… Có hơi muộn.” Dạ Phong Vũ nằm lại, lười biếng ngáp.
Trình Hạ giúp anh đắp chăn, ra ban công gọi cho Phillip một cuộc.
“Không muốn đến?” Phillip đang lái xe, sau khi nghe được rất là giật mình.
“Không phải không muốn, có thể được Augustine tiên sinh cùng ngài mời, là vinh hạnh của chúng tôi.” Trình Hạ giải thích, “Nhưng anh họ còn đang sốt, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi trong phòng, tốt nhất không nên ra ngoài, hôm nay lại còn đang mưa, cho nên…”
“Khách sạn cũng có phòng.” Phillip ý đồ thuyết phục, “Thậm chí chúng tôi đã bao cả một tầng.”
Trình Hà thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn kiên định lựa chọn anh họ, như trước uyển chuyển từ chối.
Phillip: “……….”
“Chuyện gì?” Augustine hỏi.
Phillip cúp điện thoại, hồ nghi hỏi: “Tối hôm qua có phải anh đắc tội chị dâu không?”
Augustine nhíu mày: “Không muốn đến khách sạn?”
“Theo lí mà nói, người đang bị bệnh phát sốt đúng là không nên tùy tiện đi lại trong ngày mưa gió, phi thường có khoa học.” Thấy sắc mặt anh không tốt, Phillip lập tức tiến hành giải thích, để tránh cho xe bị dỡ xuống.
Nhưng tâm tình Augustine hiển nhiên không có vì vậy mà được cải thiện.
“Chị dâu rốt cuộc vì cái gì lại phát sốt?” Phillip tổ chức từ ngữ, “Có phải bởi vì tối hôm qua…. Hử?”
“Mày muốn nói cái gì?” Augustine lạnh lùng hỏi.
“OK, anh xác định muốn nói trắng ra như vậy?” Phillip hắng giọng một chút, “Ý em là, nếu tối hôm qua đã xảy ra một hồi tình ái điên cuồng, vậy hôm nay anh nên ở lại trang viên Ranto, em hoàn toàn có thể tự tay thu phục hội nghị này.”
Vẻ mặt Augustine cứng ngắc.
“Rốt cuộc có hay không?” Phillip hỏi cặn kẽ, “Nếu là vì vậy mà sốt, vậy chỉ uống thuốc cảm sẽ không đủ, cần trị liệu thêm nữa.”
“Không có.” Augustine mặt không chút thay đổi mà phủ nhận.
“Không có?” Tuy rằng cũng không phải không có chuẩn bị, nhưng sau khi nghe được xác nhận, Phillip vẫn là không chút nào che giấu sự thất vọng.
“Còn có gì muốn hỏi không?” Augustine quay đầu nhìn cậu.
Ánh mắt như đao, Phillip thức thời lắc đầu, một chân dẫm lên chân ga.
Augustine lại dựa về ghế sau, hơi nhắm mắt, lông mày trước sau vẫn nhíu lại.
Cuộc họp video buổi chiều diễn ra vô cùng dài dòng, đối với Augustine mà nói, đây vốn là hình thức công việc thực bình thường, nhưng không biết vì sao, lần này lại cảm thấy có chút phiền phức. Tuy rằng cách một cái màn hình, nhưng những người tham dự còn lại vẫn có thể cảm nhận được áp suất thấp của anh, vì thể chỉ tốn hai phần ba thời gian bình thường, đã vội vàng kết thúc, để tránh vô cớ tai ương.
“Bữa tối muốn ăn gì?” Phillip đưa thực đơn cho anh.
“Không có hứng.” Augustine xoa mi tâm, cảm thấy hơi mệt.
“Vậy có cần quay về trang viên không? Dù sao cũng còn sớm.” Phillip lại hỏi.
Augustine ngẩng đầu nhìn cậu.
Phillip tươi cười sáng lạn giải thích: “Tuy rằng vừa nới rời đi chỉ có nửa ngày, nhưng em thật sự phi thường nhớ tiên sinh Ranto.” Cho nên rất cần lập tức quay lại.
Augustine lắc đầu, lấy điện thoại gọi cho Dạ Phong Vũ.
“Alo?” Đầu kia truyền đến giọng nói rõ ràng còn ngái ngủ.
“Xin lỗi, hình như quấy rầy em nghỉ ngơi.” Giọng Augustine hòa hoãn lại.
Phillip chậm rì rì ra khỏi phòng nghỉ, sau đó liền giống như dây thường xuân mà dán trên tường – vừa nhìn liền biết hoàn toàn không muốn nghe lén.
“Không sao.” Dạ Phong Vũ trở mình, dựa vào gối đầu mềm mềm, “Đã ngủ cả ngày rồi.”
“Còn đang sốt sao?” Augustine hỏi.
“Còn một chút.” Dạ Phong Vũ thử độ ấm trán mình, “Anh đang làm việc sao?”
“Vừa kết thúc một cuộc họp video.” Augustine đứng bên cửa sổ, “Tôi đang ở khách sạn.”
“Vậy hôm nay có đến đây không?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine trả lời: “Trong vòng nửa tiếng.”
Dạ Phong Vũ ôm lấy gối đầu: “Em chờ anh cùng ăn tối.”
Augustine cúp máy, đi nhanh ra cửa.
“Cần chuẩn bị xe sao?” Phillip nhanh chóng đứng thẳng, “Ngay dưới lầu, chúng ta lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Augustine thắt cà vạt, nhấn nút thang máy.
Không biết có phải do tâm lí ám chỉ hay không, Phillip cảm thấy được sau khi gọi điện thoại xong, tâm trạng của anh hình như tốt lên không ít – tuy rằng vẫn là mặt than, nhưng khí tràng đã có một tia biến hóa nho nhỏ, đáy mắt tự nhiên hiển hiện một tia tình tự, thậm chí giống như là học sinh trung học đang yêu cuồng nhiệt.
Ôi! Tình yêu khiến kẻ khác trầm mê này!
Phillip vừa lái xe, vừa cảm thán sâu xa một chút.
“Augustine tiên sinh lại đến nữa?” Lão tiên sinh Ranto nghe vậy rất là nghi hoặc, “Nhưng chúng ta còn chưa có làm xong hợp đồng.”
“Không phải vì hợp tác làm ăn, mà là vì đến thăm Dạ Phong Vũ tiên sinh.” Quản gia giải thích.
Lão tiên sinh Ranto bừng tỉnh đại ngộ, hơn nữa còn không quên cảm khái, đây thật sự là tình bạn khiến người ta xúc động.
“Đỡ rồi.” Trình Hạ đưa nhiệt kế cho xem, “Nhưng vẫn chưa phải nhiệt độ cơ thể bình thường, đêm nay Augustine tiên sinh không ở đây, anh có thể đi ngủ sớm một chút.”
Vừa dứt lời, Phillip lập tức gõ cửa: “Xin hỏi có thể vào không?”
Trình Hạ: “…………”
“Xin chào, nhóc đáng yêu.” Phillip nhiệt tình ôm chầm lấy cậu.
“Xin chào.” Trình Hạ suýt chút nữa bị ngạt thở.
“Về bát quá trong giới giải trí, tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp tục tán gẫu.” Phillip kéo người ra ngoài, “Hay là đến quán bia được không? Khoai tây sợi cùng ba chỉ nướng rất không tệ.”
“Nhưng anh họ còn chưa ăn cơm chiều.” Trình Hạ muốn giãy ra.
“Cậu có thể giao chuyện này cho Augustine.” Phillip đóng cửa phòng nghỉ, “Tin tôi đi, đây là trang viên tuyệt vời với đầy đủ thức ăn, tuyệt đối sẽ không có ai phải nhịn đói.”
Đối mặt với tráng hán một mét tám lăm, sức chiến đấu của Trình Hạ là số âm, gần như là bị ôm xuống lầu.
Dạ Phong Vũ ngồi trên giường cười.
Augustine ngồi xuống, đưa tay sờ trán cậu.
“Công việc gặp phiền toái không?” Dạ Phong Vũ hỏi, “Tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm.”
“Có một chút, nhưng không sao.” Augustine giúp cậu chỉnh lại áo ngủ, “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Mì là được rồi.” Giọng Dạ Phong Vũ vẫn hơi anh ách. Augustine đứng lên, rót chén nước ấm đưa cho cậu.
“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ nhận chén nước, tiện tay lấy một viên sủi thả vào, “Muốn thử chút không?”
“Cùng chia sẻ thuốc cảm sao?” Augustine bật cười.
“Không phải thuốc cảm.” Dạ Phong Vũ lắc lắc chén nước, “Là vị cam ngọt.”
“Có cần kéo dài ngày nghỉ của em không?” Augustine hỏi, “Núi tuyết rất lạnh.”
“Không sao, em có thể làm được.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Chỉ là bị cảm mà thôi.”
“Không cần mệt như vậy.” Augustine khẽ nhíu mày.
“Chỉ là công việc bình thường.” Dạ Phong Vũ cọ cựa thân thể đau nhức một chút, “Yên tâm, hai ngày nữa sẽ không sao.”
Nhà bếp đúng giờ đưa thức ăn tới, mì Ý thêm sốt cà chua, còn có salad rau nhẹ nhàng khoan khoái.
Augustine xúc một thìa sốt kem, lần này cuối cùng cũng nhớ phải thổi nguội trước, miễn cưỡng xem như có tiến bộ.
“Ăn một miếng.” Dạ Phong Vũ dùng nĩa cuộn một chút mì, đưa tới bên miệng anh, “Cũng là hương vị của các bạn nhỏ.”
Augustine nếm một chút, sau đó thật thà đưa ra nhận xét. “Khẩu vị của em khi ốm rất kì quái.”
Dạ Phong Vũ cười thành tiếng, lại bón cho anh một nửa thìa salad đậu nành, còn mình ăn nốt nửa kia.
“Rốt cuộc anh họ và Augustine tiên sinh đang nói chuyện gì?” Ở bên kia trang viên, Trình Hạ lần thứ tám đưa ra câu hỏi này.
“Về chuyện hợp tác trong tương lai.” Phillip bình tĩnh cắt thịt bò, lần thứ tám đưa ra đáp án tiêu chuẩn.
Trình Hạ gãi đầu, nghe như là chuyện tốt, dù sao không phải ai cũng có thể có cơ hội hợp tác cùng Augustine tiên sinh, nhưng không rõ vì sao trong lòng cảm thấy, dường như phải phát sinh chuyện gì khó lường lắm.
Sắc trời tối dần, Dạ Phong Vũ thả di động: “Thắng.”
“Ốm thì cần nghỉ ngơi nhiều, chứ không phải chơi cờ vua với máy.” Augustine thắt chặt tay, hôn lên tóc cậu.
“Em đã ngủ suốt một ngày.” Dạ Phong Vũ duỗi người.
Augustine nắm cổ tay cậu, cúi đầu hôn xuống đôi môi có chút khô ráo kia.
Chỉ có kinh nghiệm từ tối hôm qua,
hiển nhiên là không thể nào đủ dùng
đối với việc nâng cao kĩ thuật hôn môi – động tác vẫn cứng ngắc, tìиɧ ɖu͙© lại là không thể khống chế, Dạ Phong Vũ hơi hơi ngẩng đầu lên, mặc cho anh duyện cắn trước ngực mình, thở dốc lại động tình, cả người như là rơi xuống đám mây mềm mại.
Hai tay Augustine trên người cậu chạy loạn, tham lam tìm tòi tất cả xúc cảm tốt đẹp, lòng bàn tay theo vòng eo thẳng thắn trượt đến phía trong đùi non mẫn cảm, nhìn thấy vẻ mặt say mê của đối phương, tâm cũng theo đó xao động lên, chống đỡ thân thể muốn cởi bỏ cà vạt.
Dạ Phong Vũ lại xoay người ngăn chặn anh, giọng nói có chút lười biếng: “Không muốn.”
“Hử?” Augustine nắm cằm cậu, ánh mắt si mê.
“Đang ở trong nhà người khác.” Ngón tay Dạ Phong Vũ lướt qua cái mũi thẳng của anh.
Augustine cầm tay cậu, giọng nói bị tìиɧ ɖu͙© đốt tới ám ách: “Vì sao không theo tôi về khách sạn?”
“Vì vậy mà tức giận sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Tôi muốn biết lí do.” Augustine khẽ cắn tai cậu.
Dạ Phong Vũ hỏi: “Anh sẽ ép buộc em sao?”
Không ngờ tới cậu sẽ hỏi như vậy, Augustine im lặng.
Dạ Phong Vũ chôn mặt ở cổ anh, rầu rĩ nói: “Khách sạn sẽ có phóng viên.”
“Chỉ vì như vậy?” Vẻ mặt Augustine hòa hoãn một chút, “Tôi có thể bao cả khách sạn, không có ai quấy rầy em nghỉ ngơi.”
“Nhưng trong trang viên cũng rất yên tĩnh.” Dạ Phong Vũ nắm cà vạt anh, “Đêm nay muốn ở lại không?”
Augustine gật đầu: “Ừ.”
Dạ Phong Vũ cong cong khóe miệng: “Vậy
trước hết
chúng ta phải nghĩ một cái cớ mới, trình bày với fan siêu cấp của anh.”
Mười phút sau, Augustine vẻ mặt bình tĩnh đi ra ngoài.
Phillip đang tựa vào hành lang – Trình Hạ vừa mới đi lấy đồ ăn khuya cho Dạ Phong Vũ, còn chưa về.
Augustine cùng cậu đối diện.
Nhìn thấy vết nhăn rõ ràng trên âu phục của anh, Phillip vui mừng: “Chỉ cần anh nguyện ý bảo trì tiến trình này, việc còn lại toàn bộ có thể giao cho em, chỉ là giải quyết mấy ông già không ra gì của tập đoàn tài chính mà thôi.” Đàm phán không xong thì đàm phán không xong, đánh một chút cũng hoàn toàn không thành vấn đề, ai bảo
tâm trạng
chúng ta tốt.
“Đêm nay
Augustine tiên sinh vẫn muốn ở lại?” Trình Hạ trở về nghe được tin tức, ôm ấm đun nước quả thực muốn khóc, “Nhưng anh họ còn đang sốt.”
Rốt cuộc là có công việc quan trọng tới cỡ nào, không thể đợi cho khỏi hẳn rồi lại nói sao!