– Anh sẽ không cho rằng đã như vậy rồi mà tôi còn không tỉnh lại chứ –
“Muốn đi Thụy Sĩ?” Khi vừa nghe tin này, Phillip đầu tiên là khó hiểu, vất vả lắm mới đuổi theo được đến Stockholm, chẳng lẽ không nên bổ sung một cái tuần trăng mật, vì sao lại còn muốn đi.
“A, khéo vậy!” Trình Hạ thế nhưng lại thật kinh hỉ, “Anh họ cũng phải đi Thụy Sĩ!”
Đi Thụy Sĩ hay lắm! Phillip tỉnh ngộ, cười tươi roi rói nói: “Em đi chuẩn bị.”
Augustine khẽ gật đầu, lãnh khốc như quốc vương trở về phòng ngủ.
Bởi vì bệnh
cảm
còn chưa có khỏi hẳn, cho nên sau khi Dạ Phong Vũ ăn sáng xong, lại nằm trên giường nghỉ ngơi, nhìn có chút ỉu xìu.
“So với tối qua đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Augustine ngồi bên giường, kiểm tra độ ấm trên trán cậu.
“Ừ.” Dạ Phong Vũ xoay màn hình điện thoại về phía anh, “Nhìn MOKA này.”
Chó lớn hoan hỉ vui mừng, đang lăn lộn trên cỏ, còn
chụp ảnh chung với
các bạn nhỏ. Ba phút sau, Augustine nói: “Thực ngốc.”
“Ngay cả chủ tiệm thú cưng cũng nói MOKA rất thông minh.” Dạ Phong Vũ cất di động đi, “Tôi còn mua cho nó thịt khô vị mới.”
Augustine mặt không chút thay đổi: “Ừ.”
“Chờ một chút.” Dạ Phong Vũ xốc chăn lên xuống giường.
Augustine nhíu mày: “Trở về nghỉ ngơi.”
“Cho anh xem cái này.” Dạ Phong Vũ thành thục đào góc va li một chút, sau đó trở về bên giường, nắm tay chìa đến trước mặt Augustine.
“Kinh hỉ của ảo thuật gia?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ mở tay ra, là móc chìa khóa MOKA phiên bản hoạt hình*, mặc đồ tiểu quái thú, mà người đang dắt nó nhìn cũng có chút quen mắt.
(*Gốc: “Q 版”)
Augustine: “………”
“Là anh và MOKA.” Dạ Phong Vũ đặt móc chìa khóa trong tay anh, “Tặng anh.”
“Là tranh của cậu?”
Lần đầu tiên
Augustine nhận được loại quà kiểu này.
“NO, là fan siêu cấp của anh, tôi cũng có một cái.” Dạ Phong Vũ cười.
“Món quà rất đáng yêu.” Augustine cất móc khóa vào ví tiền, “Có điều cậu cần nghỉ ngơi.”
Quản gia nho nhã lễ độ gõ cửa, đưa đến một ly nước ép cam Sydney*, nói là Los tiên sinh đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị.
(*Hay còn gọi là cam úc)
“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ nhận cái ly, cười trêu ghẹo, “Đãi ngộ giống như hồi đại học.”
Augustine khẽ nhíu mày: “Quan hệ giữa các cậu tốt lắm sao?”
“Ừ.” Dạ Phong Vũ khuấy ly nước, “Hồi đại học chúng tôi ở cùng nhau, chuyến du lịch tốt nghiệp tới Nam Phi gặp nạn, cũng là cậu ấy dùng máy bay tới đón chúng tôi, giống như lần này ở núi tuyết.”
“Ở cùng nhau?” Tâm tình Augustine càng thêm tối tăm.
“Mỗi người một phần tiền thuê nhà, là chuyện bình thường ở đại học.” Dạ Phong Vũ uống một ngụm nước cam, “Có điều anh nhất định không có trải qua.”
“Cậu rất hoài niệm khoảng thời gian đó?” Augustine hỏi.
“Có một chút.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Chúng tôi thường xuyên đi chèo thuyền trên
sông Thames*, sau đó đến tiệm ăn nhanh ăn cá chiên và sandwich.”
“Nhà trọ hồi đại học ở đâu?” Augustine cầm lấy ly không từ trong tay cậu đặt xuống, “Tôi có thể mua nó, nếu cậu muốn tìm lại kỉ niệm, lúc nào cũng có thể trở về.”
“Khu nhà trọ đối với sinh viên năm nhất mà nói là rất quan trọng.” Dạ Phong Vũ cười thành tiếng, “Nhưng vẫn cám ơn anh.”
“Bất luận cậu muốn cái gì, đều có thể nói cho tôi biết.” Nhìn cậu cười, vẻ mặt Augustine cũng theo đó mềm đi một chút.
“Anh đã cho tôi rất nhiều thứ.” Dạ Phong Vũ lắc đầu.
“MOKA?” Augustine hỏi.
“Không chỉ có MOKA.” Dạ Phong Vũ lười biếng ngáp.
“Tôi không nhớ rõ mình đã cho cậu cái gì.” Augustine khó hiểu.
Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ: “Ít nhất còn có một cái vỏ sò nhỏ.”
Augustine bật cười: “Đó chỉ là một vật nhỏ tiện tay nhặt trên bãi cát.”
“Nhưng cũng là một món quà.” Dạ Phong Vũ giúp anh chỉnh lại áo, nhắc nhở, “Anh nên đến gặp Ranto tiên sinh.”
“Nghỉ ngơi cho tốt, chờ tôi về cùng ăn trưa.” Giọng Augustine thực ôn nhu.
Dạ Phong Vũ gật đầu, lười biếng ngáp một cái.
Phillip đang canh giữ ở ngoài phòng ngủ, thấy Augustine đi ra, lập tức nghiêm túc nói: “Lần này cần tìm tiệm soda humburger hay là donut?”
“Nội dung đàm phán sáng nay, mang tất cả tài liệu đến cho anh.” Augustine nhìn đồng hồ, “Cùng với văn kiện về kế hoạch đầu tư hôm qua Amy gửi cho mày.”
“Thật không dám tin một phút trước anh còn đang nói chuyện yêu đương.” Phillip thở dài từ sâu trong nội tâm, vì cái gì một chút quá độ cũng không có.
Augustine lạnh lùng quét mắt nhìn cậu một cái.
“Đầu hàng.” Phillip nhanh chóng giơ hai tay lên, “Em còn có hai việc muốn báo cáo.”
“Nói.” Augustine thờ ơ đi phía trước.
“Đã chuẩn bị xong quà tặng Catherine, lấy danh nghĩa của em.” Phillip nói, “Vừa không thất lễ, lại vừa không liên quan đến anh.”
Augustine gật đầu: “Chuyện thứ hai.”
“Sinh nhật chị dâu cũng là tháng này.” Phillip nói, “Em cá là anh nhất định không biết.”
Augustine: “……”
Anh thật sự không biết.
“Cần hỗ trợ chuẩn bị quà tặng không?” Phillip hỏi, “Có điều nếu theo đề nghị của em,
tốt nhất
anh nên tự mình làm.”
Augustine trầm mặc.
“Đương nhiên, nếu anh không biết nên tặng cái gì, em cũng có thể hỗ trợ gợi ý.” Phillip nhiệt tình tự tiến cử, đồng thời không quên nhắc nhở, “Nhưng khi đó chị dâu sẽ ở Trung Quốc, có cần đặt vé máy bay cho anh không? Chúng ta có thể tìm một cái cớ nữa.”
“Xem ra mày rất hưng phấn.” Augustine mặt không thay đổi.
Hoàn toàn hợp lí. Phillip tiếp tục tươi cười rạng rỡ, đâu chỉ là hưng phấn, quả thực muốn cùng toàn bộ dân chúng Stockholm mở tiệc, chúc mừng hôn nhân của anh rốt cuộc cũng có hy vọng, không cần lưu lạc cùng Simba trải qua nửa đời sau nữa.
Augustine lắc đầu: “Chuẩn bị họp đi.”
“Em đã lấy được lịch trình của chị dâu ở Thụy Sĩ.” Phillip vừa đi vừa bổ sung, “Hơn nữa còn đặt khách sạn xong xuôi cho mọi người, đương nhiên, các anh ở cùng một phòng.”
Augustine dừng chân.
“Cùng phòng ngủ.” Phillip giải thích, “Đương nhiên, nếu anh muốn cùng giường, em sẽ lập tức báo khách sạn chuẩn bị.”
“Không cần.” Augustine lấy di động, gọi cho trợ lí.
Phillip đành phải tiếc nuối ngậm miệng, rõ ràng còn rất nhiều đề nghị lãng mạn chưa kịp nói.
Bởi vì Los luôn luôn không có nhiều hứng thú
đối với chuyện làm ăn của gia tộc,
một mực tập trung làm riêng, cho nên cũng không có tham dự cuộc họp lần này, sau khi chào hỏi liền rời đi, thậm chí còn không tham gia tiệc tối. Đợi khi Augustine xong việc trở về phòng nghỉ, chỉ thấy Los đang dựa vào đầu giường, cùng Dạ Phong Vũ nói nói cười cười xem một quyển album, khoảng cách giữa hai người rất gần, nhìn qua tâm trạng đều không tệ.
“Augustine tiên sinh.” Nhìn thấy anh vào cửa, Los có chút bất ngờ đứng dậy, nếu đàm phán việc buôn bán xong rồi, vì sao còn chưa về khách sạn. Lại nói, cho dù muốn tới thăm bệnh, chẳng lẽ không nên gõ cửa trước?! Loại phương thức lỗ mãng tự tiện xâm nhập này, không giống Augustine, mà giống kẻ thô lỗ đầu đường xó chợ.
“Xin lỗi, quấy rầy rồi.” Augustine đứng ở cửa, có điều không có xu thế rời đi.
“Giải quyết xong công việc rồi?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Ừ.” Augustine ngồi bên giường, lòng bàn tay áp vào trán cậu.
“Tôi nên đi rồi.” Tuy rằng không rõ lí do, nhưng Los cảm thấy được hình như
mình
không thích hợp tiếp tục nán lại đây.
“Đóng cửa, cảm ơn.” Augustine lấy nhiệt kế bên giường.
“Tôi vừa mới giúp…… OK, ngủ ngon.” Los mới nói được một nửa, liền sâu sắc cảm thấy tựa hồ có chỗ nào đó không quá đúng, vì thế quyết đoán giơ cờ đầu hàng, xoay người rời khỏi phòng.
Augustine cởi cúc áo ngủ của cậu.
“Trước tiên anh phải chỉnh lại nhiệt kế.” Dạ Phong Vũ nói.
Augustine nhìn cậu.
“Tôi không có sốt.” Dạ Phong Vũ oán giận, “Nhưng hơi nhức đầu.”
“Vì sao không nghỉ ngơi cho tốt?” Augustine nhíu mày.
“Ngủ trưa một chút rồi, muốn chờ anh về.” Dạ Phong Vũ tựa vào đầu giường, vẻ mặt có chút lười biếng, dưới cổ áo ngủ rộng mở là đường cong cơ thể xinh đẹp, không quá cường tráng, mà là khỏe mạnh lại sạch sẽ.
Augustine cảm thấy, bản thân hình như bị ma nhập, tầm mắt ngay cả một khắc cũng không rời đi được.
“Đêm nay muốn cọ giường không?” Dạ Phong Vũ đột nhiên hỏi anh.
“Hả?” Augustine hơi khó hiểu.
“Nếu anh không muốn quay lại khách sạn, có thể ở lại đây.” Giọng Dạ Phong Vũ có chút khàn khàn, “Có thể tâm sự.”
Augustine gần như nháy mắt nhận lời.
Phillip nghe tin thì rất là vui mừng.
Trình Hạ lại trợn mắt há mồm: “Augustine tiên sinh muốn nghỉ trong phòng anh họ?”
“Điều này rất tốt.” Phillip khoác vai cậu, “Đi thôi, Chuột chũi nhỏ, chúng ta đi uống một ly.”
Trình Hạ: “…………”
Phillip bình tĩnh: “Là Los nói cho tôi biết biệt danh mới của cậu.”
Sau khi tắm xong, Augustine tựa vào bên cạnh cậu, giơ tay chỉnh thấp đèn ngủ: “Đầu còn nhức không?”
“Có một chút.” Dạ Phong Vũ ngáp, “Nhưng không sao.”
Augustne vươn tay, nhẹ nhàng giúp cậu xoa ấn huyệt thái dương.
Dạ Phong Vũ nhìn anh cười: “Cám ơn.”
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
Ngọn đèn mờ nhạt, trong chăn là mùi sữa tắm, cùng với độ ấm thân thể cao hơn bình thường của đối phương. Ngón cái Augustine không tự giác đi theo huyệt thái dương hạ xuống, trực tiếp dừng ở bên môi, nhẹ nhàng chà xát.
Dạ Phong Vũ chớp chớp mắt, có chút khó hiểu nhìn anh.
Augustine nâng cằm cậu lên, ánh mắt si mê.
“Muốn hát ru sao?” Dạ Phong Vũ đột nhiên hỏi.
Augustine: “……….”
“Đùa thôi, biết anh nhất định sẽ không.” Dạ Phong Vũ lui vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, “Ngủ ngon, nhà tư bản.”
Augustine cười cười, giúp cậu kéo chăn xuống một chút: “Ngủ ngon, tiểu Cookie.”
Sau nửa đêm, Augustine
bừng tỉnh
từ trong giấc mộng tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, đại não có hơi hỗn loạn.
Dạ Phong Vũ khẽ nhíu mày, miệng than thở một câu không rõ, sau đó liền chui vào l*иg ngực anh. Áo ngủ rơi xuống đầu vai, thân thể trẻ tuổi nửa kín nửa hở ở dưới ánh đèn, giống như được hạ một loại ma chú cấm kị nào đó.
Augustine vươn tay ôm lấy cậu, du͙© vọиɠ trong mộng vốn chưa tiêu tán lại một lần nữa cuồn cuộn trào dâng, lại không muốn cứ vậy mà buông tay. Đôi môi nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu, sau đó một đường trằn trọc, lướt qua vành tai và sườn mặt, xuống đến hõm cổ lưu luyến không muốn rời.
Dạ Phong Vũ thở dài, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu anh: “Anh sẽ không cho rằng đã như vậy rồi mà tôi còn không tỉnh lại chứ?”