Quý Chước nói: “Để em suy xét đã.”
Cố Xước sắp khóc, cơm cũng ăn không nổi nữa: “Bảo bối, anh có rất nhiều ưu điểm, em đừng bị anh trai anh lừa.”
Quý Chước hói: “Ưu điểm gì?”
Cố Xước vắt óc nghĩ rất lâu, hắn há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện mình chẳng có ưu điểm gì để nói cả, nhất thời bị đả kích chỉ đành rũ đầu chờ tuyên án.
Dáng vẻ hắn thế này có chút đáng thương, Quý Chước vươn tay ra xoa xoa đầu hắn, sau đó men xuống vuốt ve khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của hắn, hôn nhẹ lên đôi môi kia: “Khuôn mặt này không tệ nè.”
Trong mắt Cố Xước lóe lên một tia hi vọng. Đúng thế, mình còn có khuôn mặt và vóc người mà. Hắn vừa định đến bên Quý Chước ôm lấy y một cái, để y cảm nhận cơ bụng của mình, ai ngờ Cát Cát cũng leo lên đặt hai chân lên vai Quý Chước.
Đến con chó cũng bắt nạt mình, Cố Xước càng thêm muốn khóc.
Quý Chước nhìn dáng vẻ tội nghiệp của hắn, không trêu nổi nữa.
“Khuyết điểm của anh nhiều, nhưng mà em yêu anh đó đồ ngốc, em sẽ không bỏ anh.” Quý Chước nói, “Em thương anh mà.”
Thương anh vì đã sinh ra trong một gia đình như vậy, không cảm nhận được tình thương cha mẹ và tình cảm anh em.
Mắt Cố Xước nhất thời sáng rực, trong lòng ngọt như mật. Khuyết điểm của hắn đầy một sọt, ưu điểm lại chẳng có miếng gì, thế mà Quý Chước vẫn yêu hắn. Vợ mình thật sự quá chiều mình! Chiều đến không còn nguyên tắc!
Ngày hôm sau, Cố Xước về nhà Cố Minh.
Cố Xước vừa vào cửa liền nhìn Cố Minh chằm chằm, nhìn đến mức Cố Minh tê cả đầu.
Cố Xước nhịn một lát, cuối cùng vẫn nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ: “Anh, không phải anh yêu thầm em đấy chứ?”
Lúc nhỏ hắn rất đáng yêu, anh hắn luôn thích nhéo mặt hắn. Đến khi đi học hắn bị coi như con gái, bị bắt nạt, hôm sau anh hắn liền đánh lại mấy đứa bắt nạt hắn. Sau đó, hắn giải phóng bản thân, trở thành một chú ngựa giống phi như bay, anh hắn lại cực kỳ ghét những bạn cᏂị©Ꮒ kia của hắn, có lần thậm chí còn vứt một tấm ảnh bạn cᏂị©Ꮒ trước mặt hắn, nói người này qua lại cùng lúc với mấy người, vốn chỉ chơi hắn thôi. Hiện giờ hắn đã có vợ, thế mà anh hắn lại bảo vợ chia tay hắn đi!
Cố Xước càng nghĩ càng thấy cái này rất có khả năng, có chút kinh hoảng: “Anh, anh là anh ruột của em đó, tuy hai ta cùng cha khác mẹ, nhưng mà vẫn có liên hệ máu mủ ruột rà, là anh trai ruột được pháp luật công nhận! Anh không thể có ý gì với em được!”
Cố Minh đột nhiên nghiêng người tới gần, trên mặt lộ vẻ nguy hiểm. Cố Xước lùi về sau, mãi đến khi không còn đường lui nữa, một thân cao to khỏe mạnh núp trong góc.
“Xoay sang chỗ khác.” Cố Minh lạnh lùng nói.
“Anh, anh muốn làm gì? Chị dâu còn ở đây đấy!” Cố Xước hoảng sợ nói.
Cố Minh đột nhiên giơ tay ra túm lấy Cố Xước quay người hắn lại, sau đó đá một phát vào mông Cố Xước.
Cố Minh đạp liên tiếp mấy lần.
Cố Xước: “….”
Hai anh em ngồi xuống sô pha.
Cố Minh: “Là cái gì đã khiến mày sinh ra ảo giác này?”
“Anh gặp vợ em à?”
“Thấy rồi, không tệ lắm.”
“Anh bảo vợ em chia tay em?”
Cố Minh: ….”
“Vợ em bảo anh nói với em ấy chia tay em đi. Anh, vất vả lắm em mới có vợ, sao anh phải đối xử với em như vậy?”
Cố Minh: “….”
Hiếm hoi lắm mới có người quản thằng em bừa bãi này của hắn, Cố Minh cũng rất sợ cậu em dâu này sẽ chạy mất, sao có thể để hai đứa biệt ly?
Nhất định là có chỗ nào đó sai rồi!
Chủ tịch Cố dùng đầu óc lý tính làm ăn của mình phân tích một hồi.
“Vợ mày nói thế nào?”
“Em ấy nói anh dùng việc debut và tài nguyên tốt mê hoặc mình, để em ấy chia tay em.”
“…Tao chỉ cảm thấy có người còn cần mày sẽ bị thiệt thòi, nên muốn bồi thường cho cậu ta một chút.”
Hai anh em nói xong nhìn nhau không biết nói gì.
Lúc này Cố Xước mới phát hiện sóng não của vợ mình và ông anh trai không cùng một tuyến.
“Anh, cái suy nghĩ lạc hậu này của anh nên nói ra cho rõ ràng, miễn cho vợ em hiểu lầm.”
Suy nghĩ lạc hậu? Có vợ quên anh rồi đúng không! Trong lòng Cố Minh ấm ức, nhưng cũng không nói ra, miễn lại mất mặt.
“Qua mấy ngày nữa đưa vợ mày về gặp bố mẹ đi. Mẹ nhắc lâu rồi, suýt nữa còn dùng quyền riêng để đến công ty nhìn người thật. Cả ngày mẹ cứ chồng dài chồng ngắn, khiến ông bô cho rằng đang gọi mình, vui muốn chết. Kết quả lại phát hiện không phải, mẹ đang gọi người trong tấm ảnh. Ông bô cảm thấy mẹ nɠɵạı ŧìиɧ, mỗi ngày gọi điện cho tao, phiền chết đi được.”
“Ủ ôi ông bô mỗi ngày nɠɵạı ŧìиɧ còn sợ có một ngày vợ mình đi nɠɵạı ŧìиɧ cơ à?”
“Đấy chính là nghiệp quật. Tiểu Xước, em đừng đi theo còn đường của bố.”
Cố Xước rất cảm thông: “Bây giờ em toàn tâm toàn ý với vợ em, em ấy bảo đi đông em không dám đi tây! Chuyện gặp phụ huynh, em phải về xin ý kiến của vợ em đã.”
Cố Minh nhìn dáng vẻ đội vợ lên đầu của hắn lại cảm thấy khó chịu, dù gì cũng là thằng em bảo bối mình thương từ nhỏ.
“Đàn ông phải thương vợ, nhưng cũng không thể quá nuông chiều. Dù sao cũng là gia chủ trong nhà, phải có uy nghiêm của gia chủ.” Cố Minh quyết định làm mẫu một lần. Hắn quay về phía phu nhân đang bận rộn trong bếp nói: “Tư Nguyệt, đưa áo khoác com lê đến đây cho anh.”
Lý Tư Nguyệt ra khỏi bếp vào phòng ngủ, sau đó lấy áo khoác từ trong tủ quần áo.
Cố Minh dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Xước, nhìn đi, vợ anh nghe lời thế cơ mà.
Lý Tư Nguyệt cầm áo khoác đi tới, treo lên đầu Cố Minh.
Cố Minh: “….”
Cố Xước: “….”
Sau khi trở về Cố Xước giải thích với Quý Chước ý tứ của anh mình, tuyệt đối không phải để hai ta chia tay, còn đề cập đến chuyện đến gặp bố mẹ.
“Không đi.” Quý Chước nói.
Cố Xước sửng sốt một hồi. Hắn cảm thấy hai người đã đến bước này, hẳn cũng nên đi gặp cha mẹ mới đúng.
“Lần trước bảo anh đi gặp mẹ em, anh có đi đâu.” Quý Chước nói.
Cố Xước không còn gì để nói, trước đây hắn hồ đồ, giờ vợ hắn đang tính nợ cũ.
“Bảo bối ơi anh sai rồi, Mẹ của anh chính là Bé Nấm, cực kỳ thích em. Em không chỉ đi gặp cha mẹ mà còn bày tỏ tình yêu với fan của mình đấy.”
Quý Chước trầm tư một lúc: “Vậy thì em đi.”
Cố Xước lại ghen tuông: “Vì sao nhắc đến Bé Nấm em lại đi ngay?”
Dù biết Bé Nấm chính là mẹ mình, Cố Xước vẫn ghen tị theo bản năng.
Thời gian gặp phụ huynh được ấn định vào trưa thứ bảy, địa điểm ở nhà Cố Minh.
Sau khi mẹ Cố biết tin liền bắt đầu chuẩn bị từ sớm, kéo Lý Tư Nguyệt đến trung tâm thương mại mua quần áo.
Màu sáng quá thì sợ trẻ, màu tối lại chê già, hai người chọn hồi lâu mới chọn được mấy bộ tôn lên khí chất.
Mua quần áo xong mẹ Cố còn đi làm đẹp, uốn tóc gợn sóng, sau khi về nhà nhìn mẹ Cố rực rỡ hẳn lên.
Lão Cố đang tưới hoa nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của mẹ Cố, suýt chút nữa tái phát bệnh tim. Hai thằng nghịch tử, không những không ngăn mẹ mình nɠɵạı ŧìиɧ mà còn cung cấp cho mẹ cơ hội gặp mặt!
Tròn một tối thứ sáu mẹ Cố hưng phấn không ngủ được, hôm sau vừa rạng sáng đã mặc đồ, đánh phấn thoa son kẻ mày, nhìn trẻ hơn cả chục tuổi.
Mẹ Cố còn làm một cái banner, hết nhẫn rồi nhịn, cuối cùng không cầm theo. Dù sao đây cũng không phải là buổi fan meeting, là phúc lợi cá nhân của mình, đừng làm bọn tiểu bối mất mặt.
Lúc sắp ra cửa, lão già còn bày ra gương mặt rất khó coi.
Mẹ Cố lườm cha Cố một cái: “Không muốn thì đừng đi.”
“Tôi không đi để người ta lừa bà đi à!” Lão già thở phì phò nói.
“Tôi thích đấy, lúc trẻ không phải ông luôn ngóng trông tôi bị người ta lừa đi sao?”
Cha Cố bị nói đến mức câm nín, chỉ có thể rũ đầu xuống bước sau lưng, trong tay cầm một đống quà tặng vợ mình mua tặng tiểu bạch kiểm.
Đến hôm đó, Quý Chước cũng chuẩn bị một phen.
Bé Nấm trên mạng rất đáng yêu, nhưng Quý Chước cảm thấy cả nhà họ Cố không phải là người hiền lành gì, vì thế luôn cảm thấy cuộc gặp mặt phụ huynh này nhất định là tràng Tu La.
Tài ăn nói của y không tệ, không ngốc như Cố Xước, đến lúc đó nếu như người nhà họ Cố trách mắng Cố Xước, mình sẽ không ngồi nhìn hắn bị bắt nạt.
Ai bảo giờ tên ngốc này là người của mình làm chi?
Lúc hai người cầm theo lễ vật đến nhà Cố Minh, người mở cửa là một ông chú trung niên đẹp trai. Ông chú này mặc âu phục, nhìn có mấy phần giống Cố Xước, Quý Chước nhìn cái là đã đoán được thân phận của người này.
Là người cha ngựa đực của Cố Xước.
Quý Chước vốn cho rằng nhất định ông bố ngựa giống này sắc mặt trắng bệch rặt vẻ thận hư, không ngờ lại là kiểu thần thái sáng láng, còn rất đẹp trai.
Cha Cố chặn ở cửa, ánh mắt quét qua người Quý Chước hai vòng, tràn đầy địch ý.
Sau khi mở cửa, hai người đi vào, cha Cố lại nói thầm ở bên cạnh: “Cũng chẳng có gì đẹp! Một tên tiểu bạch kiểm….”
Quý Chước vừa vào cửa đã cảm nhận được ác ý từ cái nhà này.
Mẹ Cố đang đứng ở đó nhìn Quý Chước không chớp mắt. Mẹ Cố cực kỳ thích người này, thích dáng vẻ khéo léo linh hoạt trên người y, còn nói thế nào nhỉ, chính là từ mà các thanh niên thường hay nói trên miệng, “Moe”.
Rất moe, nhìn ảnh của y thì tâm tình sẽ tốt lên.
Mẹ Cố thường gọi chồng ơi chồng à. thế nhưng khi đối mặt với người thật vẫn không kêu được, có chút thẹn thùng đến trước mặt Quý Chước vươn tay ra: “Thầy Quý, tôi là Bé Nấm.”
Mẹ Cố nhìn Quý Chước thì y cũng đang nhìn mẹ Cố.
Người ta nói tướng do tâm sinh, nhưng nhìn mẹ Cố là thấy đây là người rất ôn hòa, hoàn toàn đánh vỡ nhận thức ban đầu của Quý Chước về mẹ Cố — Cay nghiệt, là vợ cả đầy tâm cơ. Mẹ Cố cũng là người bị hại, nhưng do Quý Chước đứng về phía Cố Xước nên thật sự không thể yêu thích mẹ Cố được.
Mà bây giờ suy nghĩ kia đã hoàn toàn bị đánh vỡ.
Năm tháng đã lưu lại dấu vết trên mặt mẹ Cố, nên không thể dùng hai từ xinh đẹp để hình dùng về dì, thế nhưng chính năm tháng cũng đã cho mẹ Cố khí chất dịu dàng. Quý Chước nghĩ đến mẹ của mình, mẹ y cũng dịu dàng, nhưng hơi lành lạnh khiến người ta phải tránh xa. Mà vị phu nhân trước mặt này lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Quý Chước cảm thấy mình rất yêu thích người này, có lẽ mình làm phản rồi, không thể ra mặt thay cho tên ngốc nữa.
Quý Chước cũng vươn tay ra: “Dì không cần khách khí đâu ạ, cháu là Quý Chước.”
Cha Cố đứng một bên nhìn hai người họ bắt tay, cũng may mà chỉ nắm một lúc, nếu không ông phải đến giằng ra rồi.
“Tôi là chồng của Bé Nấm.” Cha Cố nói.
Ông giơ tay với Quý Chước, Quý Chước vừa muốn bắt tay, cha Cố lại rụt về.
Quý Chước: “….”
Mẹ Cố duỗi chân ra nghiến mạnh lên chân cha Cố một lúc.
Hình như cha Cố rất không hài lòng bèn vọt về phòng ngủ, đóng cửa lại cái rầm.
Quý Chước: “…”
Phong cách của người nhà này có gì đó không đúng!
Tràng Tu La mà y nghĩ đến đâu?
Trong đó người có địch ý mạnh nhất với y là cha Cố đã bị mẹ Cố một chiêu K.O rồi!