Lòng Tra Công Mỗi Ngày Hoảng Hốt

Chương 25: Nằm ngửa

Ông chủ cao to khỏe mạnh, trên cánh tay đều là cơ bắp cuồn cuộn, nếu như bị ông chủ đánh một trận phỏng chừng cũng phải sống dở chết dở.

Trợ lý theo bản năng muốn chạy trốn bèn quay người ôm đầu định đi ra ngoài.

“Đứng lại.” Cố Xước hít một hơi thật sâu, đè nén cơn giận và cơn ghen.

Trợ lý chỉ đành đứng lại, quay đầu ủ rũ.

Trợ lý họ Chu, tên là Chu Tĩnh Tĩnh. Cố Xước vừa đến công ty cô đã làm trợ lý cho hắn.

Sếp lớn đi du học về, đẹp trai cao to vô cùng men, cô lén nhìn đều đỏ mặt. Hơn nữa tính của sếp rất tốt, sáu thàng này cô chưa từng thấy sếp nổi giận.

Đây là lần đầu tiên Chu Tĩnh Tĩnh thấy ông chủ nổi nóng, nhìn rất đáng sợ, hơn nữa cô còn không biết vì nguyên nhân gì.

“Không được dùng bức ảnh này để sao tác, cũng không được truyền nó ra ngoài, bảo mọi người xóa nó đi.” Cố Xước trầm giọng nói.

Chu Tĩnh Tĩnh ủ rũ gật gật đầu.

Sếp lớn không cho đi, Chu Tĩnh Tĩnh cũng không dám bước, chỉ đành đứng ở đó.

Một lát sau, Cố Xước mới nói: “Đi gọi Khúc Tuấn đến đây.”

Chu Tĩnh Tĩnh vội vã rời khỏi văn phòng. Cô đóng chặt cửa phòng lại, thở một hơi thật dài.

Cô vừa đi lên lầu vừa lấy di động ra mở một group chat có tên là “Ấm áp như đại soái” gửi một tin nhắn.

Group này là nơi chat chit của các em gái trong đoàn đội.

“Sau khi Cố soái nhìn thấy bức ảnh thì rất là tức giận, không cho phép truyền đi, còn gọi Khúc Tuấn vào phòng mình.”

“Cóa gian tình.”

“Có gian tình +1”

….

“Tui ngửi thấy được mùi chua loét luôn hà.”

“Tình tay ba này đã loạn lắm rồi, Cố soái lại còn muốn nhảy vào nữa. Trước thì có tin đồn Cố soái thích Khúc tiểu lang, chẳng lẽ là thật?”

“Lần trước khi thầy Quý bị thương Cố soái sốt sắng như thế, tui cảm thấy hẳn là ảnh thích thầy Quý, bá đạo công vs thanh thuần đáng yêu thụ.”

“Xí, CP bá đạo công với thanh thuần thụ đã quá xưa rồi, chẳng moe tí nào cả.”

“Sói con là của thầy Quý, tui đứng ở bên Cố soái vs Cận phúc hắc..”

“Chụy không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ Cố soái or Cận soái mặc đồng phục hàng không. Không phải lần trước Cố soái đã bảo chụy đây mua đồ à? Đến lúc đó thấy người nào là có thể biết ai là tiểu yêu tinh nhà Cố soái. Cố soái đã giao rồi, bức ảnh này không thể truyền ra ngoài, các em nhanh xóa cho chụy ha~”

Chu Tĩnh Tĩnh nhắn tin xong thì lên lầu, bảo Khúc Tuấn đến văn phòng Cố Xước.

Khúc Tuấn vừa vào cửa, Cố Xước đã nhìn cậu ta chằm chằm, tâm tình trong mắt rất khó lường.

Cố Xước vốn hy vọng người hẹn hò với Quý Chước là một ông chú già vừa lùn vừa béo.

Mà bây giờ đứng trước mắt hắn —-

Thân cao một mét tám lăm, thân hình thon gầy có chút cơ bắp, chân dài thẳng, nhan sắc xuất chúng, tuổi tròn mười tám.

Ở cùng Khúc Tuấn, hắn mới là ông chú già kia.

Cố Xước dùng tay xoa xoa mặt, trong lòng có chút ưu thương, còn có cả tự ti nữa. Hắn hít một hơi thật dài.

“Hôm qua ở rạp chiếu phim cậu và Cận Đình tranh chấp bị chụp ảnh lại.” Cố Xước nói, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Khúc Tuấn đứng thẳng không hề che giấu cái gì: “Hẹn hò bình thường thôi ạ, sau đó xảy ra một vài chuyện nhỏ, nhưng cũng giải quyết xong rồi.”

Cố Xước: Muốn đánh cậu ta quá làm thế nào bây giờ?

Cố Xước nói: “Loại tin tức này nếu như bị truyền ra trước khi cậu debut thì rất nguy hiểm. Cậu cho rằng hiện giờ làm gay rất phổ biến sao? Đúng là có thể hấp dẫn vài em gái nhỏ, nhưng nếu như muốn trụ vững, chuyện đó sẽ vô cùng bất lợi cho sự phát triển trong tương lai của cậu.”

Trong lòng Cố Xước rất muốn đánh cậu ta một trận, thế nhưng trên mặt vẫn bày ra dáng vẻ lãnh đạo tận tình khuyên nhủ.

“Tôi mặc kệ chuyện cậu thích nam hay nữ, trong khoảng thời gian trước khi cậu ra mắt này, không được phép ra ngoài hẹn hò.” Cố Xước nghĩa chính ngôn từ nói.

Tuổi Khúc Tuấn còn nhỏ, nhận thức với cái từ “mặt người dạ thú này” khá là nông, vì thế cậu thật sự cho rằng Cố Xước đang vì muốn tốt cho mình, gật đầu một cái nói: “Em biết rồi ạ.”

Khúc Tuấn vừa đi, Cố Xước liền thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng qua cơn dao động. Nhưng hắn vừa nhớ đến tấm ảnh trợ lý cho mình xem liền cảm thấy vô cùng chói mắt. Rất khó chịu, trong lòng ê ẩm, rất bí bách.

Cố Xước thực sự đã cùng đường mạt lộ, bèn gọi một cú điện thoại cho Lương Triết.

Từ trước đến giờ Lương Triết vẫn luôn ngủ mãi đến tận trưa mới tỉnh, lúc này giọng vẫn đang mơ màng.

“Lương Triết, hỏi mày một chuyện. Nếu như Giản Ninh giận, mày sẽ dỗ thế nào?”

Nghe được vấn đề của Cố Xước, Lương Triết nhất thời tỉnh giấc.

“Nếu không thì mày lại quỳ sầu riêng lần nữa đi?” Y nói đùa.

“Lần này còn giận hơn cả lần trước nữa, quỳ sầu riêng không có tác dụng.” Cố Xước nói.

Lương Triết: “…” Nghe ngữ khí của Cố Xước, hình như hắn còn thật sự suy tính đến ván đề này.

“Còn biện pháp gì không?” Cố Xước hỏi lần nữa.

“Nằm ngửa mặc người xoạc?” Lương Triết nghĩ một lúc rồi nói.

Bên kia dừng một lúc, rồi sau đó Cố Xước nói: “Còn cách khác không, cái này tao không qua khỏi cửa ải tâm lý.”

“Không còn.” Lương Triết đáp, không khỏi có chút bát quái: “Tại sao y lại giận thế?”

“Không muốn nói.”

“Còn một biện pháp giải quyết khác. Cố thiếu, mày có thể đổi một bạn giường dài lâu khác. Cái cậu Tiểu Ly lần trước kia sau khi gặp phải trở ngại càng thêm hứng thú với mày đó, đang hỏi thăm tin tức về mày khắp nơi, mài đao soàn soạt muốn hạ gục mày kia kìa. Đổi thành cậu Tiểu Ly thì càng tốt, tuổi nhỏ, thân mềm, cũng rất phóng túng.”

Cố Xước nghe thấy cái tên “Tiểu Ly” lại càng thêm đau đầu: “Đừng nói nữa, tao nghĩ thêm một lát, mày ngủ tiếp đi.” Nói xong liền cúp máy.

Bên đầu kia điện thoại.

Giản Ninh đã sớm tỉnh, nghe được rõ ràng những lời hai người nói chuyện.

“Ông bạn thân Cố thiếu này của anh, chỗ này không thành vấn đề chứ?” Giản Ninh chỉ vào đầu hỏi.

Từ giây phút Cố Xước thật sự quỳ sầu riêng đó, Giản Ninh đã muốn hỏi vấn đề này, thế nhưng lại vì tương giao nhiều năm giữa hắn ta và Lương Triết nên vẫn nhẫn nhịn.

“Lúc trước khi gặp cậu ta, em cảm thấy nó ngu ngốc à?” Lương Triết hỏi.

Giản Ninh suy nghĩ một chút, lúc trước Cố Xước là một chú ngựa giống phong độ ngời ngời, anh tuấn đẹp trai, rất thân sĩ.

“Trên giường thì nó là một tay già đời, thế nhưng trong tình yêu lại là lính mới. Xưa nay nó chưa từng yêu đương, vì thế có vẻ rất ngốc.” Lương Triết yếu ớt thở dài một hơi: “Cái thằng thanh mai trúc mã này của anh chỉ sợ là ngã ngựa rồi.”

“Em thấy họ rất xứng đôi mà.” Giản Ninh nói, “Anh đang than thở cái gì?”

“Thầy Quý này không đơn giản, em xem, Cận Đình sống dở chết dở thế kia là biết thủ đoạn của cậu ta rồi, hơn nữa tính cách còn rất cứng rắn. Cố Xước ở bên cậu ta sẽ phải nếm mùi đau khổ.”

“Một người muốn đánh một người lại chịu đánh. Cũng chỉ có hoa hồng có gai như Quý Chước mới có thể đánh bại hoa hoa công tử như Cố Xước.”

“Nói cũng đúng, vẫn là vợ anh thông minh.” Lương Triết nói xong kéo người vào ngực, chẳng bận tâm chuyện của thanh mai trúc mã nữa.

Sau khi cúp máy Cố Xước lại vào mạng tìm vấn đề tương tự, đều là “Mua một ít thứ cô ấy thích”, “Nấu cơm cho nàng ăn”, căn bản chẳng hữu hiệu với Quý Chước.

Buổi tối, Cố Xước mua một bó hoa trở về.

Quý Chước đang ngồi trên sô pha xem TV, Cố Xước liền đặt bó hoa lên đùi y. Quý Chước lại cầm lấy bó hoa nện trên người hắn.

Cố Xước tiếp tục cầm lên đặt trên đùi Quý Chước, y lại đập vào đầu hắn.

Cứ vậy nhiều lần, Quý Chước trực tiếp đứng dậy đi vào phòng, cửa phòng đóng lại cái rầm.

Cố Xước ngồi trên sô pha bứt từng bông từng bông xuống ném vào thùng rác.

Quả nhiên không có tác dụng.

Sau khi Quý Chước tắm xong thì nằm trên giường, cửa không khóa.

Cố Xước đi vào, liền nhìn thấy y đang nghịch điện thoại. Hắn chỉ dám đứng xa xa nhìn, thấy Quý Chước đang lên weixin chat chit vô cùng vui vẻ.

Cố Xước muốn đến gần xem, Quý Chước liền cất điện thoại đi, lườm hắn một cái.

Cố Xước bèn đứng bên giường dõi theo y, cơ mà sự chú ý của Quý Chước hoàn toàn dành cho điện thoại.

“Bảo bối, em nhìn anh một chút đi.” Cố Xước kéo kéo áo ngủ của y.

Quý Chước không thèm ngẩng đầu, đẩy tay hắn ra: “Đừng có làm phiền tôi.”

….Cảm giác tồn tại của hắn đã quá thấp như vậy.

Cố Xước thở ra một hơi, như đã quyết định làm gì đó. Hắn lấy quần áo của mình trong tủ ra rồi đi vào buồng tắm.

Hắn lề mề trong phòng tắm gần nửa giờ. Một tên đàn ông ẩu tả như hắn trước giờ tắm rửa chỉ mấy phút, giờ lại giở trò quỷ gì trong đó vậy?

Quý Chước ngẩng đầu lên, bèn thấy một người đang đứng trước cửa, vẻ mặt nhất thời vô cùng đặc sắc.

Chỉ thấy Cố Xước mặc một bộ đồng phục tiếp viên màu xanh nhạt trên người. Bởi vì người hắn quá to, quần áo lại nhỏ, chính vì thế cúc áo không cài lại được, để lộ cơ ngực, nửa dưới người thì mặc một cái váy ngắn, khóa kéo ở phía sau, lộ ra cặp giò tráng kiện.

Trang phục này… Vô cùng cay mắt.

Cố Xước vốn cảm tháy vô cùng xấu hổ, hận không tìm được một cái lỗ chui vào. Cơ mà khi sự chú ý của Quý Chước rốt cục cũng rơi xuống người mình, Cố Xước lại cảm thấy đáng giá.

Cố Xước khó khăn bước từng bước nhỏ tới, trực tiếp nằm uỵch xuống giường.

“Bảo bối, đến đây nào.” Cố Xước thấy chết không sờn nói.

___________

Tác giả có nhời: Nữ vương thụ vs Trung khuyển công.

Truyện này còn có tên: “Sổ tay ghi chép chuyện xui xẻo hàng ngày của Cố tổng