Lòng Tra Công Mỗi Ngày Hoảng Hốt

Chương 18: Giận rồi

Mắt Quý Chước hơi nheo lại, sắc mặt như thường đọc lên: “Vậy cứ thế đi, ngủ ngon. Ngủ ngon.”

Lúc đọc mặt Quý Chước không hề biến sắc, phát huy bản lĩnh mở mắt nói mò đến cực hạn.

Những người còn lại cũng không tin nội dung weixin của một tổng giám đốc đa tình lại thanh thủy như thế.

Quý Chước nhấn tắt máy ném trả di động cho Cố Xước, làm bộ tức giận: “Cố tổng, anh thật làm chúng tôi thất vọng quá.”

Cố Xước cẩn thận nhìn vẻ mặt Quý Chước, thấy y có vẻ không tức giận mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt đầu cười ha ha theo: “Là do các người quá bẩn thì có.”

Cố Xước vội vàng nhặt di động lên, lúc này mới phát hiện sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Chuyện này cứ bỏ qua như vậy. Chỉ có điều Cố Xước không còn tâm tình chơi trò này nữa.

Sắc mặt Quý Chước có hơi uể oải.

Cố Xước lập tức nói phải về nhà.

“Cố tổng, không chơi thêm lúc nữa?”

“Trong nhà Cố tổng còn có vợ yêu xinh đẹp chờ đó, mọi người đừng quấy rối đêm xuân của anh ấy nữa.”

Mọi người vui đùa, Cố Xước theo bản năng liếc nhìn về phía Quý Chước.

Quý Chước cười một tiếng.

Cố Xước lập tức khẩn trương, tiếng cười này của thầy Quý có ý gì?

Cố Xước phải đi, cuộc chơi này cũng tan.

Tất cả mọi người đều uống rượu, vì thế ai nấy đều thuê xe về. Cố Xước và Quý Chước cũng gọi lái xe thuê, một trước một sau quay về nhà Quý Chước.

Vừa lên xe, Cố Xước lập tức lấy di động ra xóa sạch trò chuyện trong cuộc hội thoại cuối cùng. Hắn vừa xóa vừa chửi Tần Thước một trận.

Tần lão tứ, mày thật sự hại chết tao rồi.

Nếu thầy Quý ngon thơm thế mà bay đi, nhất định tao phải đi băm mày.

Sau đó, hắn vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề, rốt cuộc Quý Chước có tức giận hay không? Theo đạo lý, người bình thường bị nói thế đều sẽ giận, nhưng mà hắn thật sự không nhìn ra được sự bực mình từ trên mặt Quý Chước.

Cố Xước về nhà sớm hơn Quý Chước một chút. Lúc chờ được y về, hắn bèn theo sát từng bước một phía sau Quý Chước, y cởϊ áσ khoác, hắn bèn vội vã đỡ lấy.

Vào cửa, Quý Chước ngồi xuống sô pha. Cố Xước treo áo của y lên, rồi tiến lại bóp vai cho y, mang theo ý tứ lấy lòng.

“Thầy Quý à, tối nay em cực khổ rồi.”

Quý Chước được hắn bóp thoải mái, đôi mắt hơi nheo lại, như một chú mèo con lười biếng.

Cố Xước thấy tâm tình y rất tốt, liền hỏi: “Thầy Quý, vừa rồi em có giận không?”

“Tại sao phải giận?” Quý Chước hỏi.

“Vì… Tôi nói cᏂị©Ꮒ em rất thích.” Cố Xước nói.

“Tôi nên tức giận sao?”

Quý Chước mở mắt ra, đôi mắt vừa đen vừa lấp lánh cứ nhìn thẳng Cố Xước như vậy. Cố Xước căn bản không đoán ra được y đang suy nghĩ gì.

Cố Xước suy nghĩ một chút, thử thăm dò nói: “Nên…?”

Người bình thường bị nói như vậy hẳn đều sẽ tức giận, đặc biệt là một người có lòng tự ái mạnh như Quý Chước.

“Anh cᏂị©Ꮒ tôi thấy chán à?” Mắt Quý Chước hơi nheo lại.

Cố Xước bèn vội vàng lắc đầu: “Thích lắm thích lắm.”

Quý Chước khẽ hừ một tiếng.

Vì thế, đây là không giận sao?

Quý Chước đứng dậy, Cố Xước đi theo sau y từ phòng khách tới phòng ngủ lại đến phòng rửa tay, cực kỳ giống một chú chó cỡ bự, ngoắt ngoắt đuôi muốn cầu hoan.

“Bảo bối, lúc này khi hôn em ở KTV, em biết tôi kích động thế nào không? Tôi thật muốn trực tiếp đè em ra xoạc luôn.” Cố Xước nói.

Loại kɧoáı ©ảʍ được hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn thật sự muốn chơi với Quý Chước một lần.

“Tôi đi tắm.” Quý Chước nhíu mày nhìn hắn.

Cố Xước vội vã thuận thế nói theo: “Tôi cùng tắm với em.”

“Tôi hơi mệt.” Trên mặt Quý Chước lộ vẻ mệt mỏi.

Cố Xước chỉ đành ra ngoài.

Cố Xước ngồi trên sô pha, nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền tới, lòng vô cùng ngứa ngáy. Hắn hầu như có thể tưởng tượng dòng nước chảy xuống cơ thể trắng như tuyết của Quý Chước thế nào. Ngay lúc hắn đang nghĩ những thứ kỳ quái, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra. Trên người Quý Chước chỉ choàng một chiếc khăn tắm, liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một cặp xương quai xanh tinh xảo và bờ ngực trắng nõn trắng nà.

Huynh đệ dưới quần tây của Cố Xước lập tức đứng nghiêm.

Cố Xước vội vã cầm lấy khăn mặt tiến lại muốn lau tóc cho Quý Chước, lại bị y đẩy ra.

“Cả người đều là mùi rượu, nhanh đi tắm rửa đi.” Giọng của Quý Chước có chút ngọt ngào, giống như đang làm nũng, mà cái đẩy này cũng giống như bé mèo con khe khẽ cào.

Cố Xước “Khà khà” hai tiếng, lui về sau vài bước rồi cầm quần áo vọt vào trong phòng tắm.

Trong phòng tắm ngập tràn hơi nước, khí tức của Quý Chước vẫn quẩn quanh đâu đây. Cố Xước hít một hơi bèn cảm thấy có hơi kích động, cơ mà hắn nhịn được, sau đó sẽ có thứ càng ngon hơn chờ hắn đó.

Cố Xước nhanh chóng tắm một cái, chẳng thèm mặc quần áo, gần như không thể chờ được nữa mà nhào vào sô pha, chuẩn bị đại chiến 300 hiệp với thầy Quý.

Kết quả, trên sô pha không có ai.

Đèn phòng ngủ đang sáng, Cố Xước vui vẻ đi tới: “Bảo bối, tôi tới rồi đây.”

Cố Xước đẩy cửa phòng nhưng lại phát hiện nó đã bị khóa trái từ bên trong. Nhìn cửa phòng đóng chặt, Cố Xước choáng váng.

Cố Xước gõ cửa, bên trong không hề có phản ứng.

Cố Xước gọi điện thoại, điện thoại liền bị cúp, lại gọi, lại bị cúp.

Rốt cuộc lần này Cố Xước cũng có thể xác định được rằng Quý Chước đã giận rồi.

Quý Chước ngồi trong phòng đeo tai nghe nghe nhạc.

Y chờ Cố Xước gọi điện đến sẽ lập tức nhấn tắt.

Đúng là y giận rồi.

Y rất hưởng thụ tình ái với Cố Xước, thế nhưng chuyện riêng tư trên giường lại bị bàn luận như vậy, Quý Chước vẫn cảm thấy không vui. Chuyện họ lên giường vốn là anh tình tôi nguyện, mà Quý Chước lại cảm thấy trong lời nói của hai người đó, mình cứ như một món đồ chơi.

Từ khi nhìn thấy tin nhắn kia, độ hảo cảm đang từ +1 của Quý Chước với Cố Xước tụt xuống thành 0.

Ngày hôm sau.

Quý Chước đẩy cửa ra liền nhìn thấy thân thể cao to của Cố Xước đang vùi trên sô pha. Tay chân hắn dài, rúc ở trong chiếc sô pha này toàn rơi xuống đất, nhìn vô cùng đáng thương.

Quý Chước vừa đi ra, Cố Xước đã mơ màng mở mắt. Hắn ngủ cũng không ngon, trong đôi mắt xanh lam nhạt đều là tia máu li ti.

Vừa nhìn thấy Quý Chước, Cố Xước lập tức đứng dậy ôm chặt lấy Cố Xước, âm thanh khô khốc khàn đυ.c: “Bảo bối, tôi sai rồi, em tha thứ cho tôi được không?”

Quý Chước đẩy hắn, hắn lại như gấu bông dính rịt vào.

Sắc mặt Quý Chước có chút không vui: “Cố Xước, chúng ta kết thúc đi.”

Cố Xước suýt nữa bị nổ đến ngất xỉu. Kết thúc? Kết thúc là có ý gì?

“Ý chính là chúng ta không còn là quan hệ bạn tình nữa.” Quý Chước nói.

“Thầy Quý, quan hệ này là song phương, tôi không hề trái với quy định, nên tôi không đồng ý.” Vẻ mặt Cố Xước cũng biến thành lạnh lẽo cứng rắn. Hắn không đồng ý, hắn không muốn kết thúc đoạn quan hệ này một chút nào hết.

“Không đồng ý? Là bởi vì không tìm được ai cᏂị©Ꮒ thích hơn tôi à?” Quý Chước nói, “Cố tổng anh tuấn nhiều tiền, còn sợ không tìm được người ngủ sung sướиɠ sao? Hà tất cứ phải dây dưa như thế?”

“Không chỉ như thế đâu, Quý Chước, tôi thích em.” Cố Xước nói.

Quý Chước cười nhạo một tiếng, ngẩng lên nhìn hắn: “Cố Xước, anh biết cái gì là thích không?”

“Lúc em không có ở đây, tôi sẽ nhớ em, muốn biết em đang ở đâu làm gì. Em vui vẻ, tôi cũng sẽ vui.” Cố Xước nói.

“Vậy thì anh làm bạn trai tôi đi.” Quý Chước hững hờ nói.

Cố Xước nghẹn lại.

Quý Chước nghĩ, nếu Cố Xước nói thích thì cũng chỉ vì phục vụ trên giường, đúng thật là ngựa giống điển hình, thiệt thòi cho mình còn có kỳ vọng với người như thế.

Quý Chước đẩy hắn ra đi vào phòng vệ sinh.