Trong mơ, Cố Xước đại chiến ba trăm hiệp với yêu nghiệt, chiến xong thoải mái tràn trề, sáng ra khi tỉnh lại còn có chút dư vị chưa nguôi. Hắn thấy trên người hơi khó chịu bèn sờ sờ quần, ướt nhẹp.
Cố Xước cảm thấy cả người mình bất ổn.
Cái loại mộng này lúc hắn vừa quen người ta từng có mơ qua. Sau đó hắn phiêu bạt cỏ cây, chưa bao giờ thiếu bạn tình, đến tay phải cũng thất sủng.
Cố Xước lại quay về làm một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Hắn nằm ở trên giường, không nhịn được lại hồi tưởng đến giấc mộng kia. Ánh mặt trời chiếu trên mặt người đó, mồ hôi thấm tóc ướt nhẹp dán trên mặt, ánh mắt mê ly, trong cổ phát ra thanh âm mê người, eo thật mảnh, chân thật dài, lưng thật trắng…
Cố Xước nhảy dựng lên khỏi giường, vọt vào nhà vệ sinh.
Lần này làm trọn vẹn.
Hắn ra khỏi phòng vệ sinh liền lập tức lấy di động ra, gọi một cú điện thoại cho Lương Triết.
“Lương lão đệ, tao muốn trọn bộ tư liệu về Quý Chước..”
Lương Triết đang ôm vợ mình ngủ say như chết, vốn còn muốn mắng Cố Xước một trận, nghe vậy liền tỉnh giấc: “Tao nói Cố thiếu, mày thật sự bị yêu nghiệt kia mê hoặc rồi à?”
“Đừng nói mê với chả hoặc, tao chỉ thích khiêu chiến mức độ khó cao thôi.”
“Cũng đúng, chờ đến khi mày tán đổ Quý Chước, gặp lại Cận Đình sẽ tha hồ vênh mặt.”
Lương Triết đã nhắc nhở Cố Xước. Vừa nghĩ đến việc theo đuổi được Quý Chước sẽ có điểm tốt đến thế này, lòng Cố Xước càng thêm ngứa ngáy, thúc giục: “Nhanh lên chút nhanh lên chút.”
Lương Triết vẫn luôn ở trong nước, rất quen thuộc với cái giới này. Còn Quý Chước, bởi vì quan hệ với Cận Đình mà đã nổi danh trong giới.
Lương Triết nói: “Quý Chước, năm nay 25 tuổi, cao 175cm, chân dài 110cm, là thầy dạy vũ đạo hệ biểu diễn của A đại, tuổi trẻ đã nhận được mấy giải thưởng, trên mạng còn mấy video của y đó.”
Cố Xước không ngờ rằng Quý Chước đã 25 tuổi, bằng tuổi với chính mình. Chỉ nhìn mặt thôi, dáng vẻ của Quý Chước chỉ mới mười tám.
Thầy vũ đạo, hèn chi eo vừa mềm vừa thon như vậy.
Đối với Cố Xước mà nói, Quý Chước như đóa hoa sen trên đỉnh tuyết sơn, thuần khiết mà đẹp đẽ. Dù núi có cao đến đâu, có lạnh đến thế nào, hắn cũng phải leo lên hái xuống, tinh tế phẩm chơi.
Bằng không, hắn sẽ ngày nhớ đêm mong, chuyện này sắp trở thành một nét bút hỏng trong lịch sử phong lưu của hắn.
Cố Xước cứ như tìm được mục tiêu phấn đấu trong cuộc sống, bèn rời giường tắm rửa sạch sẽ, đánh răng rửa mặt cạo râu, lại lấy một bộ com lê màu xám đậm từ trong tủ quần áo.
Cố Xước đứng trước gương kéo cà vạt của mình, lại vuốt vuốt tóc hai lần. Khi đã xác định trên người mình không hề có khuyết điểm, Cố Xước còn xức cả nước hoa trước khi đi. Lúc ra đến cửa hắn lại nhận được điện thoại của Lương Triết.
“Cố thiếu, nói cho mày một tin tốt, Quý Chước vừa thất nghiệp rồi. Cận Tam thiếu cũng có thời điểm bỉ ổi như vậy…”
Lương Triết nói xong câu này thì dừng lại không tiếp tục nữa. Ý ở phía sau, tất nhiên Cố Xước có thể hiểu.
Cái giới này là thế, lấy địa vị của Cận gia ở A thị, một câu nói của Cận Đình đúng là có thể khiến Quý Chước không sống được nữa.
Có điều dùng cách này để ép tình nhân quay trở về đúng là có chút bỉ ổi.
Cố Xước cảm thấy hành vi của Cận Đình có thể dùng năm chữ “Mẹ kiếp, đồ thần kinh” để hình dung. Nếu như bồ hắn muốn chia tay, vậy chắc chắn Cố Xước sẽ không làm khó dễ người ta, còn hào phóng đưa một khoản tiền lớn làm phí chia tay nữa kìa.
Cơ mà với hành vi thần kinh của Cận Đình, hắn rất thích.
“Yêu nghiệt kia hiện giờ đang khóc hu hu ở ven đường chờ mày, mày nhanh nhanh lái xe bí ngô đến đón ẻm đi.” Lương Triết để lộ một nụ cười hèn mọn: “Chờ đến khi bọn mày lái xe* hê hê, bạch bạch bạch!”
*Lái xe còn có nghĩa bóng là cᏂị©Ꮒ
Sau khi tỉnh lại Quý Chước nhận được điện thoại báo không cần đi làm.
Y nằm lại, mở to mắt nhìn trần nhà.
Cận Đình nói để y trở lại cạnh gã, là dùng cách này sao?
Vậy cũng không khỏi coi thường y rồi.
Sinh hoạt của Quý Chước rất có quy luật. Mỗi ngày bảy giờ rời giường, tự làm bữa sáng gồm cháo loãng và một vài món điểm tâm nhỏ, sau khi ăn xong thì uống một chén nước chanh mật ong.
Nhà y mua ở tầng cao nhất, có một cái ban công rất lớn. Quý Chước có trồng ở đó một ít hoa hoa cỏ cỏ, lúc y vui còn có thể múa một đoạn ở đó.
Hiếm lắm y mới thanh nhàn chăm sóc hoa cỏ, điện thoại lại vang lên.
“Xin hỏi là thầy Quý phải không ạ? Tôi gọi cho thầy từ phòng Nhân sự của Truyền thông Cố thị…”
Mãi đến tận khi cúp máy, Quý Chước vẫn còn rơi trong sương mù.
Truyền thông Cố thị là công ty giải trí lừng lẫy nổi danh, tuyến một bên trong nhiều vô số kể. Đối phương lại còn nói gần đây sắp debut một band thần tượng, muốn mời y đi phỏng vấn chức vị thầy dạy vũ đạo.
Y vừa thất nghiệp đã có người giới thiệu việc cho. Phản ứng đầu tiên của Quý Chước chính là tên lừa đảo này cũng chuyên nghiệp thật.
Nhưng số điện thoại của đối phương là số cố định, Quý Chước lên Baidu tìm kiếm, phát hiện nó đúng là số điện thoại của Truyền thông Cố thị.
Không phải lừa, vậy đúng là than ấm đưa trong ngày tuyết rơi?
Bất kể là lừa đảo hay là than ấm, y đều phải đến nhìn.
Một rưỡi chiều, tòa nhà Cố thị.
Tiếp tân ở sảnh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thanh niên từ cửa đi đến. Người đó mặc áo sơ mi ca rô, quần dài màu trắng, giày đen, kết hợp rất tùy ý, nhưng mặc trên người anh ta lại có cảm giác thời thượng. Lúc nhìn đến mặt người này, đôi mắt của cô tròn xoe.
Nơi này không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người có khí chất sạch sẽ như vậy.
Tiếp tân đại sảnh còn tưởng rằng y là nghệ sĩ mới đến.
“Chào cô, tôi là Quý Chước…”
“Hóa ra là thầy Quý! Tôi nhìn sơ yếu lý lịch của ngài là 25 tuổi, không ngờ ngài vẫn còn trẻ như vậy. Tổng giám đốc bảo ngài trực tiếp đến phòng 1201, có lẽ ngài phải chờ một chút.” Tiếp tân vội vàng nói.
Quý Chước có hơi bất ngờ, không phải lừa à?
Y đi thang máy đến tầng 12. Cửa phòng 1201 đang đóng chặt, Quý Chước liền ngồi xuống ở băng ghế.
Quý Chước bất ngờ là có nguyên nhân.
Bình thường một công ty giải trí lớn như vậy muốn mời thầy dạy vũ đạo, nhất định phải lớn tuổi một chút, đạt được vô số giải thưởng. Mặc dù y cũng có danh tiếng một xíu, nhưng quá trẻ, không áp chế được tình hình.
Đợi đến khi đồng hồ chỉ hai giờ, cửa phòng họp liền mở ra. Một người đi ra, Quý Chước biết hắn, là một bậc thầy rất nổi tiếng trong giới.
Đến lượt Quý Chước rồi.
Quý Chước đi vào.
Bên trong có ba người ngồi, hai nam một nữ.
Ánh mắt của Quý Chước bị người ngồi giữa hấp dẫn.
Người đàn ông mặc một bộ Âu phục vừa vặn, thắt một chiếc cà vạt mảnh, tóc chải vuốt cẩn thận, môi mím chặt, cường tráng anh tuấn, cả người lộ ra cảm giác cấm dục và cao lãnh.
Quý Chước rất khó liên hệ người đàn ông trước mắt và người đàn ông tối qua kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình làm một.
Thế nhưng trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Quý Chước lại không khỏi nghĩ, cởi bộ Âu phục này ra, có phải phía dưới sẽ che dấu bắp thịt màu mật ong, cơ bắp cánh tay và ngực săn chắc, cường tráng mạnh mẽ lại có lực.
Thân thể của người đàn ông hơi nghiêng về trước, nháy mắt với y một cái, mang theo một chút ý tứ khinh bạc và kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cái ánh mắt này chỉ Quý Chước có thể nhìn thấy.
Lần này, Quý Chước có thể xác định bọn họ là một người chứ không phải anh em sinh đôi gì.
“Thầy Quý à?” Người đàn ông mở miệng, giọng nói trầm thấp.
Cố Xước, Truyền thông Cố thị… Quý Chước mơ hồi biết nguyên nhân mình ở đây.
“Quý Chước, không gánh nổi xưng hô “Thầy” này đâu, ngài khách khí rồi.” Quý Chước nói.
“Thầy Quý, tôi còn có nhiều điều phải học tập nơi cậu đấy. Cậu chính là giáo viên của tôi.” Cố Xước dựa vào ghế kéo kéo cà vạt, trong giọng nói có sự ám muội mà chỉ có Quý Chước có thể nghe hiểu.
Trong nháy mắt hắn lại khôi phục vẻ đứng đắn: “Người vừa ra ngoài là một nhà nghệ thuật đức nghệ song hinh*, đã có vô số giải thưởng. Nhưng lần này chúng tôi muốn debut một nhóm thần tượng, tuổi tầm trên dưới mười tám, do đó chúng tôi hy vọng sẽ tìm được một người không chênh lệch tuổi quá nhiều với nhóm để dạy vũ đạo. Thầy Quý, CV của cậu rất phù hợp với yêu cầu của tôi. Thế nhưng, chúng tôi vẫn cần tận mắt nghiệm chứng một chút.”
“Thầy Quý, cậu hãy nhảy một đoạn đi.”
Cố Xước tràn ngập chờ mong mà nhìn y.
Cố Xước không tìm video trên mạng để xem, hắn muốn tận mắt nhìn y nhảy.
Với hắn, Quý Chước như một viên kẹo, hắn muốn xé giấy gói từng chút từng chút một, tự mình nếm thử.
Quý Chước chọn một đoạn múa cổ điển.
Múa cổ điển có yêu cầu rất cao với thân hình khí chất, đặc biệt là do nam múa, nếu không cẩn thận sẽ bị ẻo lả.
Lúc múa cổ điển, cả người Quý Chước toát lên vẻ mềm mại và anh khí, dẻo dai mà có sức bật. Loại múa này rất khoe dáng, khiến cái eo mềm và cặp mông vểnh của y hiện ra toàn bộ, mà da thịt trắng nõn nơi eo cũng như ẩn như hiện.
Như có một luồng sáng chiếu trên người Quý Chước, tất cả mọi thứ xung quanh đều bắt đầu mờ đi.
Cố Xước nhìn chăm chú, tim đập như trống, máu nóng trong người sôi trào
Trong nháy mắt đó, hắn hận không thể lột sạch Quý Chước để y múa trên giường và múa trên người mình.
Đến khi Quý Chước múa xong khúc này, trái tim Cố Xước cũng quay về vị trí cũ.
Cố Xước nhìn trái nhìn phải, hai người bên cạnh hắn cũng xem đến ngây người. Đột nhiên Cố Xước cảm thấy có hơi chướng mắt.
Giống như hắn mở một viên kẹo ra, rất thơm rất ngọt, nhưng lại bị những người khác nhìn. Họ mà thấy được liệu có thể cũng muốn tới nếm thử một cái không?
“Thầy Quý rất phù hợp với yêu cầu của chúng ta, có một vài chi tiết nhỏ tôi muốn thảo luận với cậu ấy một lúc, hai người ra ngoài làm việc trước đi.” Cố Xước nghiêm túc nói.
Hai người kia đi ra ngoài, trong phòng họp chỉ còn Cố Xước và Quý Chước.
“Thầy Quý, lại đây ngồi nói chuyện.” Cố Xước vỗ vỗ trên đùi mình, nói.
Quý Chước đi tới, ngồi xuống đối diện hắn.
Cố Xước khá là tiếc nuối, vừa rồi hắn còn suy nghĩ đến cảm xúc khi hai phiến thịt tròn căng ấy rơi vào chân mình.
Cố Xước nói: “Thầy Quý, cậu có biết tại sao cậu lại ở đây không?”
Quý Chước nói: “Bởi vì anh muốn tán tỉnh tôi.’
Cố Xước không nhịn được cười thành tiếng: “Bảo bối thật đáng yêu.”
Quý Chước không nhịn được lườm một cái.
“Quý lão sư, em không hỏi quan điểm của tôi về bài múa của em ư?”
“Quan điểm thế nào?” Quý Chước hỏi.
Y thích múa, hi vọng được người khác khen ngợi nên vẫn rất coi trọng cái nhìn của người khác.
Cố Xước đưa tay ra nắm lấy tay y, đặt vào một chỗ.
Nóng bỏng, vô cùng nóng.