Lão mèo Ba Tư nhắc tới kế hoạch Nữ Oa là lập tức biến sắc, lại thêm bộ gien cơ thể kỳ lạ của Lục Tất Hành, kỳ thực Lâm Tĩnh Hằng luôn có một phỏng đoán đại khái, đôi khi hắn sẽ nói bóng nói gió một chút, nhưng không quá chấp nhất đi gặng hỏi – bởi vì Lục Tất Hành bây giờ thoạt nhìn hết thảy đều tốt, mỗi ngày vui vẻ nhảy nhót, như một thanh thiếu niên tinh lực quá thừa. Hắn cho rằng bất luận quá khứ xảy ra chuyện gì, là buồn hay vui, đều đã là quá khứ sang trang rồi.
Hắn cho rằng…
Trong chốc lát, Lâm Tĩnh Hằng bỗng nhiên nhớ tới khi họ còn ở trên sao Bắc Kinh, hắn dẫn Penny đến học viện Tinh Hải tặng cơ giáp cho Lục Tất Hành, tình cờ đi qua cửa sổ sau lớp học hình bậc thang, nghe thấy vài ba câu Lục Tất Hành giảng về thú cưng biến dị –
“Em thấy thứ đầu người thân rắn bao giờ chưa?”
“Người khác tặng cho ba thầy, thầy lẻn vào tầng hầm phát hiện cô ấy, một cô bé…”
“Sau đó thầy nổ súng bắn chết cô ấy.”
Mười lăm năm, ắt không phải một quá trình trị liệu một lần là xong, có lẽ phải qua vô số lần thất bại, vô số lần mài mòn, vô số lần sụp đổ.
Mà sinh mạng con người lại phải có bao nhiêu ngoan cường, bao nhiêu yếu ớt đây?
Một thiếu niên be bé, kỳ vọng lớn nhất mỗi ngày là trên sao Cayley có tuyết rơi, cậu có thể được đặc biệt cho phép ra ngoài chơi một lúc, khi cậu cử động bất tiện vào nhầm tầng hầm của Độc Nhãn Ưng, nhìn thấy tình cảnh như phòng thí nghiệm cơ thể người của Nguyên Dị Nhân, trong lòng cậu đang nghĩ gì?
Có lẽ Độc Nhãn Ưng không đến mức tự tay chế tạo thú cưng biến dị, nhưng lão đã bỏ tiền mua, đương nhiên sẽ có người điên rồ hơn làm thay.
Mua bán chẳng lẽ không phải là một sự dung túng biến tướng?
Đám quái vật đầu người đó, từng kẻ xuyên qua khoang dinh dưỡng yếu ớt, sống chẳng chút niềm vui đối mặt với cậu, bọn họ đều cùng chung cảnh ngộ với cậu, lại đều do cậu mà đến nông nỗi này.
Khi cậu lần đầu tiên phát hiện – khi một thiếu niên kích động giơ súng lên, bắn chết cô bé sống ngắc ngoải kia…
Người cậu muốn bắn chết là ai?
Lục Tất Hành thoạt nhìn trước giờ đều rất biết sống, rất biết tìm việc vui, thậm chí có thể nâng ăn uống tiểu tiện vặt vãnh lên tầm mỹ học, đôi khi quá lố, cơ hồ giống một cậu ấm chẳng hiểu việc đời.
Một người như vậy, cũng từng cảm thấy bản thân sinh tồn gian nan đến khó lòng tiếp tục ư?
Song bước đi khó khăn hơn, khó có thể chịu đựng hơn, cuộc đời này có lẽ cậu cũng phải như một mũi tên kéo cung vĩnh viễn không thể quay đầu, không ngừng bay về phía trước, nếu không, một kẻ trốn tránh hèn nhát, nên đối mặt với Độc Nhãn Ưng không tiếc giấu riêng mầm virus như thế nào, đối mặt với hơn ba trăm triệu khuôn mặt biến mất trong bụi bặm kia như thế nào… Lại đối mặt với đám quái vật hình người bị tước đoạt hết thảy trong tầng hầm âm u lạnh lẽo như thế nào?
Hai người đối mặt trầm mặc rất lâu.
“Anh nhìn đi,” Lục Tất Hành phá tan sự yên lặng, to gan lớn mật vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của Lâm Tĩnh Hằng qua quần áo cách ly, “Chút việc vớ vẩn này vừa không vui vẻ, cũng không giúp ích gì cho vấn đề trước mắt chúng ta phải giải quyết, làm gì mà anh cứ khăng khăng muốn hỏi? Nói trước nhé, việc này anh nghe qua rồi thôi, không cần an ủi cũng không cần tội nghiệp em, bằng không em trở mặt với anh, em trở mặt là hung dữ lắm đó.”
Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên cảm thấy hít thở rất khó khăn, ngực như bị đè một tảng đá nặng hơn tính mạng, cổ như bị tắc, nhất thời mất đi ngôn ngữ. Hắn hơi buồn nôn, có lẽ là bị những lời không thể nói ra làm nghẹn, hoặc quần áo cách ly nặng nề đè trên người, hắn cứng đờ giữ nguyên một tư thế quá lâu, kẽ xương bả vai sau lưng giống như bị đổ một lít nước chua, hơi cử động liền kêu kẽo kẹt.
Ngay sau đó, Lâm Tĩnh Hằng ý thức được đây không phải là cứng cơ bắp bình thường.
Hắn lặng lẽ ấn nhẹ chỗ cổ tay áo cách ly, trong tai nghe âm chờ vang ba tiếng, sau đó là một âm thanh máy móc: “Trước mắt nhiệt độ dưới nách là 37. 9℃.”
Sốt nhẹ.
Lâm Tĩnh Hằng chầm chậm phun ra hơi thở tắc ở ngực, thanh đao treo trên đỉnh đầu rốt cuộc rơi xuống một bên, không hề dùi tim khoét xương, chỉ là kèm theo hồi ức ba mươi năm của Lục Tất Hành, có cảm giác đau râm ran lâu dài mà xâm nhập da.
Lâm Tĩnh Hằng không làm ầm lên, ở trong mạng tinh thần cấm ngôn Trạm Lư, sau đó thản nhiên đứng dậy, mượn xem xét bản đồ để tránh xa Lục Tất Hành, tính xem còn bao lâu nữa có thể đến nơi Hope nói.
Khi Lục Tín đem kháng thể virus Cầu Vồng đến Thiên Hà Số 8, nhất định không ngờ được con trai ông sẽ dính dáng cả đời với thứ này. Giống như hắn cũng không ngờ, mình không chết bởi minh thương ám tiễn của quản ủy hội, không chết bởi ám sát của hải tặc tại Mân Côi Chi Tâm, tính toán không sai sót mà sống đến bây giờ, nhưng có lẽ sắp chết vì biến chủng virus bất ngờ gặp phải, kết cục ngoài ý muốn này có thể biên soạn một vở hài kịch nhân gian.
Thời gian của Votaw bước sang một ngày mới.
Ngân Hà Thành của sao Khải Minh đang đón chào hoàng hôn, các đội viên tự vệ mặc quần áo cách ly xếp thành một đội, chạy ngược chạy xuôi một ngày, chưa được hạt cơm giọt nước, do quá mệt mỏi nên không trao đổi gì, tư thế gấp gáp đi qua quảng trường có vẻ đằng đằng sát khí.
Người dân nhao nhao nhìn qua khe cửa sổ, âm thầm phỏng đoán những người này đến làm gì. Họ đã giãy giụa trong nước sôi lửa bỏng đến giật gấu vá vai, thật sự không hi vọng lại có người đến thêm củi thêm lửa – bất luận là liên minh hay hải tặc.
Chu Lục bước chân nặng nề, ngẩng đầu nhìn hướng mặt trời lặn, bầu trời trong xanh, phương xa ráng mây trải ra, đây là tiết trời đẹp sáng sủa khô ráo. Sao Khải Minh điều kiện khí hậu rất tốt, nhiệt độ thích hợp, Ngân Hà Thành chia hai mùa mưa và khô, quanh năm như xuân, thích hợp cho nhiều loại động thực vật sinh trưởng… Ngoại trừ con người.
Đương khi trong đầu hắn đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên, trong dân cư chen lấn cách đó không xa truyền đến một tiếng hét thảm.
Đó là một người phụ nữ, âm thanh phát ra như rát bỏng cổ họng, dài đến nửa phút, khiến những người bàng quan đều thở không ra hơi theo, tiếp đó dừng vài giây, lại chuyển thành kêu khóc khàn khàn, vừa khóc vừa nói gì đó.
Đột nhiên, Chu Lục tự dưng có dự cảm xấu, hắn khoát tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, cất bước muốn đi đến khu dân cư kia, còn không chờ hắn đứng vững trong gian cầu thang chật hẹp, một người đàn ông từ bên trong sấp ngửa chạy ra, lao đầu vào người Chu Lục, ngửa mặt ngã chổng vó, song người này không xin lỗi cũng không chửi bới, như thể gặp ma, tứ chi vùng vẫy, thất tha thất thểu bò ra bên ngoài.
Người này mặc sơ mi màu lam đậm, cổ áo thêu tên hiệu thuốc nọ, Chu Lục giật mình – hắn biết Thiên Hà Số 8 có một số người nghèo là như vậy, bị bệnh không đi bệnh viện, càng không dùng nổi khoang y tế, thông thường sẽ tìm một người quen của hiệu thuốc lân cận đến khám, người bán thuốc thường có một chút thường thức y học, có thể máy móc chẩn đoán ra một số bệnh tật hay gặp, lại chào hàng thuốc hết hạn tồn kho cho đám quỷ nghèo thích chết thì tùy này.
Chu Lục nắm cổ áo hắn: “Anh chạy cái gì!”
Người nọ chân nhũn như sợi mì, chọc trên mặt đất cũng không đứng dậy được, nói năng lộn xộn: “Cầu, Cầu Vồng…”
Chu Lục bỗng chốc trợn to mắt, chút mồ hôi do quần áo cách ly hầm hơi nháy mắt liền lạnh đi, hắn lấy ra máy quét y dụng, rảo bước chạy lên lầu, nhìn thấy một người phụ nữ đầu tóc rối bù quỳ trong hành lang, ôm trong lòng một bé gái hôn mê, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé gái đỏ bừng vì sốt, trên tay em có một vết máu kỳ lạ, đã bắt đầu thối rữa.
Máy quét phát ra tín hiệu cảnh báo đều đều, biểu hiện đây là một người nhiễm bệnh.
Mà cô bé này không nằm trong danh sách họ tìm kiếm!
Ngày 15 tháng 2 năm 276 Lịch Tân Tinh, một bé gái sáu tuổi tên “Angela”, trong tình huống chưa từng tới gần khu vực phòng dịch trọng điểm, chưa từng ra khỏi nhà mình, xác nhận nhiễm virus Cầu Vồng biến chủng, Chu Lục đội trưởng tự vệ phụ trách tuần tra lập tức cho người cách ly cả khu dân cư, ôm một tia hi vọng, hắn tìm người đem kháng thể virus Cầu Vồng tới.
Kháng thể cũ như dự đoán chẳng ăn thua gì, hắn chỉ có thể vừa liên hệ Turan, vừa trơ mắt nhìn virus phá hủy hệ thống miễn dịch của cô bé, bé gái quá nhỏ không chịu nổi, tốc độ phát bệnh nhanh hơn người trưởng thành nhiều, da chóng vánh thối rữa lan ra cả tay, chưa hoàn toàn mọc rễ nảy mầm trên thân thể nhỏ teo này, thì bé gái đã chết vì biến chứng cơ quan suy kiệt.
Ba camera ngoài quảng trường quay được bốn mươi tám tiếng trước khi bé gái bị lây nhiễm phát bệnh đã xảy ra chuyện gì.
Qua cấp tốc sàng tra phát hiện, ngoại trừ người nhà, sinh vật duy nhất mà bé gái này tiếp xúc chính là một đàn chim sẻ vô hại, một con trong đó đã mổ thủng ngón tay em.
Trong các phương thức truyền nhiễm của virus Cầu Vồng truyền thống đã biết, ngoại trừ động vật ăn xác thối ăn nhầm xác người chết vì bệnh, không có tiền lệ động vật khác mang theo virus, động vật ăn xác thối nhiễm virus sẽ phát bệnh tốc độ nhanh hơn con người, chứ không mang virus bay khắp nơi.
Điều này có nghĩa là, virus Cầu Vồng biến chủng có thể im ắng ẩn nấp trên bất cứ một sinh vật nào, bị chúng mang đến bất cứ nơi đâu.
Đây chỉ là một mở đầu.
Trong vòng hai tiếng kế tiếp, liên tục nhận được năm ca bệnh nghi ngờ, thần kinh của vệ đội trưởng căng thẳng hết cỡ – có thể virus đã khuếch tán rồi.
Mà khuếch tán nhanh hơn virus, là nỗi sợ hãi của mọi người.
Bắt đầu từ lúc gặp phải người nhiễm ở chợ đêm, trong Ngân Hà Thành đã có loáng thoáng lời đồn đãi, lúc ấy bị Lục Tất Hành trước đám đông khoác lác dẹp yên, tạm thời chưa bùng ra, ai ngờ trong một hai ngày sau đó, người nhiễm virus Cầu Vồng nối nhau xuất hiện. Dưới sự khủng hoảng lớn, không khí của Ngân Hà Thành cũng bắt đầu trở nên loãng, cổng bệnh viện công duy nhất đông kín, mọi người đeo bao tay khẩu trang, võ trang đầy đủ mà bao kín mình lại, yêu cầu bệnh viện lập tức ra mặt giải thích nguồn gốc virus, và phát kháng thể virus Cầu Vồng.
Trong sự bao vây của đám đông nóng nảy, bệnh viện đành phải đóng cửa tạm thời, Foucault dẫn một tổ Đội Tự Vệ cầm súng giữ gìn trật tự, cũng bị đám đông tuyệt vọng chặn bên trong tường.
“Vệ đội trưởng, như vậy chỉ sợ không phải là cách,” Hoàng Thử Lang chạy tới hỏi Turan, “Cô định phái người cho bọn họ một lời giải thích, hay trực tiếp ra tay? Phải quyết định nhanh lên, tóm lại không thể để họ chen chúc một chỗ như thế, lỡ như trong đây có một hai người nhiễm bệnh, bùng nổ ra sẽ thực sự không khống chế được.”
White đang giúp Turan thống kê vật tư y dược còn thừa: “Không thì công bố sự thật đi, cho họ biết đây là virus biến chủng, chúng ta bây giờ cũng chưa có kháng thể.”
Turan và Hoàng Thử Lang cơ hồ đồng thời ra tiếng.
Turan: “Không được.”
Hoàng Thử Lang: “Đừng nói nhảm.”
Turan: “Ký ức của Thiên Hà Số 8 về virus Cầu Vồng quá khắc sâu, bây giờ virus biến chủng rốt cuộc là thế nào, chính chúng ta cũng chưa rõ, tùy tiện công bố sẽ chỉ tăng thêm khủng hoảng, chúng ta không có uy tín, không đủ khả năng hoàn toàn khống chế Ngân Hà Thành, loạn lên sẽ rất bị động.”
“Đâu chỉ rất bị động, Thiên Hà Số 8 ư, cháu đừng thấy những người này bình thường đều dở chết dở sống mà lầm, thật đến lúc sống chết trước mắt, để có thể sống, chuyện gì họ cũng làm được. Năm đó ném bệnh nhân còn thở vào lửa thiêu chết tươi, thậm chí ngay cả người có tiếp xúc với bệnh nhân, chưa xác định có lây hay không cũng đốt chết tươi chẳng biết bao nhiêu mà kể, cháu cho rằng những việc này đều là hải tặc vũ trụ làm à?” Hoàng Thử Lang thở dài, “Về phần những người đã nhiễm, chỉ giấu giếm bệnh tình đã tốt lắm rồi, còn có một số kẻ sẽ cố ý xông vào khu sầm uất, vẩy máu mình vào đám đông. Đám tiểu quỷ các cháu không hiểu, thời kỳ virus Cầu Vồng năm đó ta đã trải qua, một nửa không phải chết vì virus, mà chết vì tự gϊếŧ hại nhau. Một đợt virus là có thể chia những con người không oán không thù làm hai trận doanh một mất một còn.”
White không dám hó hé nữa.
“Theo ý tôi,” Hoàng Thử Lang giơ bàn tay thô ráp vàng vọt, hỏi xin Bạch Ngân Vệ bên cạnh một điếu thuốc, vừa đốt hắn liền vội vàng ghé vào, bủn xỉn rít một hơi to, khói cũng không chịu phun nhiều, “Vệ đội trưởng, lúc nên lừa gạt, đạo đức quan cũng đừng quá trọng, cô nghe tôi, đưa hết những người lây nhiễm vào bệnh viện cách ly, sau đó tìm đại ít thuốc xoa dịu như đường glu-cô nước muối gì đó phát để trấn an cảm xúc người dân trước, mặc dù hơi thất đức, nhưng kéo dài phút nào hay phút ấy, bây giờ chỉ xem Độc Nhãn Ưng và thầy Lục hai bên có biện pháp gì hay không.”
Turan không còn cách nào khác, đành phải gật đầu, đồng thời nhanh chóng báo cáo vắn tắt cho Lâm Tĩnh Hằng nguy cơ trên sao Khải Minh.
Nhiệt độ cơ thể tăng lên khiến Lâm Tĩnh Hằng vừa chảy mồ hôi vừa phát rét, hắn mau chóng trầm giọng nói: “Điều động xe cơ giáp, lập tức phong tỏa Ngân Hà Thành, chú ý phóng thích quấy nhiễu trường không gian, đề phòng trong dân chúng có… Trạm Lư, có chuyện gì vậy?”
Hắn còn chưa dứt lời, tín hiệu của Turan đột nhiên biến mất.
“Tiên sinh, lân cận cách nửa ngày hành trình có phản ứng năng lượng mạnh, chúng ta sắp sửa đi vào khu hoạt động của võ trang bất minh, nếu không cắt đứt thông tin liên lạc, xác suất tín hiệu viễn trình bị quét được cao đến 75%.”
Trạm Lư vừa dứt lời, trên hình chiếu toàn diện khổng lồ đã có thể nhìn thấy hình dáng đối phương – là một chiến đội cơ giáp, ước chừng có trên trăm cơ giáp loại nhỏ, quanh quẩn gần “hang ổ Hiệp hội chống Utopia” mà Hope khai, bày thế trận sẵn sàng, giống như đang “cung kính chờ đợi” con thỏ lao đầu vào cây!
Trong lòng Lâm Tĩnh Hằng và Lục Tất Hành đồng thời chùng xuống.
Hope không có lòng tốt!
Tín hiệu vừa đứt, Turan sửng sốt hai giây, lập tức hiểu ra, nổi cơn tam bành: “Hope đâu! Bà đây phải cắt lát lão!”
Lần này, Hope không được đối xử như khách quý, bị hai Bạch Ngân Vệ xách lên, cổ áo khoác dài kéo đến dưới bả vai.
Song bất luận ông ta bị hấp hay kho, bọn Lâm Tĩnh Hằng cũng đã không còn đường lui.
“Virus Cầu Vồng của Thụy Nhân Bảo năm đó trong vòng một tháng quét sạch Thiên Hà Số 8, thậm chí lây lan đến liên minh, virus Cầu Vồng của phòng thí nghiệm sao Emma trong vòng bảy mươi hai tiếng sau khi bùng nổ không ai may mắn thoát khỏi. Nếu động vật từng tiếp xúc với bệnh nhân đều có thể mang virus, chim sẻ, chuột… sâu bọ tùy ý bay lung tung ngoài trời, đặt giả thiết tệ nhất như vậy, bây giờ phong tỏa Ngân Hà Thành có thể đã muộn.” Cuống họng Lâm Tĩnh Hằng bắt đầu nhiễm trùng, giống như có một con dao nhỏ rỉ sét cắt qua cắt lại họng hắn, hắn cố gắng thản nhiên hắng nhẹ, nếm được mùi máu tươi.
Lục Tất Hành cảm thấy không thích hợp, bởi vì kể từ ban nãy, Trạm Lư bắt đầu im lặng khác thường, trí tuệ nhân tạo lắm lời cơ hồ tắt công năng trao đổi, giống như đã biến thành một robot hướng dẫn hỏi gì đáp nấy, song cậu không xác định, dù sao Trạm Lư đi theo chủ nhân xúi quẩy Lâm Tĩnh Hằng này, vô duyên vô cớ bị cấm ngôn cũng là chuyện thường ngày.
“Lâm, anh không sao chứ?”
“Tạm thời vẫn chưa.” Lâm Tĩnh Hằng mặt không đổi sắc trả lời, “Trạm Lư, co cụm mạng tinh thần lại, chú ý ẩn hình.”
Lục Tất Hành: “Nếu không khống chế được tình hình dịch bệnh, vệ đội trưởng Turan liên lạc với anh không được, sẽ xử lý như thế nào?”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Nếu không khống chế được tình hình dịch bệnh, Turan sẽ tập hợp sức chiến đấu, tức tốc rút khỏi vùng lân cận Ngân Hà Thành bằng tốc độ nhanh nhất, đồng thời, để phòng ngừa virus khuếch tán thêm một bước, có thể cô sẽ cân nhắc một phát đạn đạo.
Song sau khi nghe câu “Em sinh ra đã mắc nợ nơi này” của Lục Tất Hành, những lời này bất luận thế nào Lâm Tĩnh Hằng cũng không nói ra được.
“Em nhớ khi ở kho hàng ngầm của nhà xưởng, vệ đội trưởng Turan từng hỏi anh, trong tình huống cực đoan có cân nhắc liên hệ ‘trung tâm’ hay không,” Lục Tất Hành gặng hỏi, “Trung tâm là cái gì? Tình huống như thế nào tính là cực đoan?”
Đã đến nông nỗi này, ở trước mặt bất cứ ai cũng chẳng có gì phải giấu giếm, Lâm Tĩnh Hằng cùi không sợ ghẻ, chẳng thèm băn khoăn mình ở trong lòng Lục Tất Hành là hình tượng gì nữa, dăm ba câu nói ra cái hố to mình đào ở liên minh: “Trước khi rời liên minh, tôi đã sắp xếp nơi đi cho Bạch Ngân Thập Vệ, trong đó, ngoại trừ Bạch Ngân Đệ Cửu Vệ cơ động chờ đợi điều phối, những người khác chia nhau ẩn nấp gần mấy cựu bộ của Lục Tín ở bảy đại thiên hà, khi thời cơ chín muồi, họ sẽ phụ trách đốt mồi lửa cuối cùng. Thành lập giữa tôi và Bạch Ngân Thập Vệ là mạng liên lạc ba yếu tố.”
Lục Tất Hành đọc rộng hiểu nhiều, lập tức hiểu ngay “ba yếu tố” này chỉ cái gì – mật khẩu viễn trình, trung tâm và trung tâm dự phòng.
Chìa khóa viễn trình chính là liên hệ viễn trình thông qua điểm nhảy vũ trụ đã biết của bảy đại thiên hà xác định vị trí thành lập, chỉ cần liên minh không bị nổ ngửa bụng lên trời, Bạch Ngân Thập Vệ không gấp rút chuyển dời, cho dù Lâm Tĩnh Hằng đến vực ngoại rồi, cũng có thể thực thời khống chế toàn cục.
Mà nếu khả năng một phần vạn, mạng liên lạc viễn trình này thật sự trục trặc, vậy thì dùng phương thức liên lạc thứ hai – biến “trung tâm” hẹn sẵn trước đó thành trạm trung chuyển tín hiệu, một lần nữa thành lập liên lạc gián tiếp. Tiến thêm một bước mà nói, nếu ngay cả “trung tâm” cũng mất liên lạc, còn có một “trung tâm dự phòng” khác để đảm bảo.
“Liên minh đột nhiên bị hải tặc xâm lược toàn diện, Vườn Địa Đàng sụp đổ, liên lạc viễn trình của tôi và Bạch Ngân Thập Vệ đứt hết,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Trung tâm trung chuyển của tôi lựa chọn ở Votaw – Votaw đã mất đi khống chế.”
Lục Tất Hành thật sự không biết nên nói gì, cậu cảm thấy Lâm Tĩnh Hằng đời này nhất định phải rời xa chiếu bạc mới được, bằng không cứt chó toàn thế giới cộng lại cũng chẳng đủ bù vận may âm của hắn thành không: “Trung tâm dự phòng của anh là cái gì?”
“Một người tôi rất tin tưởng,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Bạch Ngân Tam là ngành kỹ thuật, sau khi tôi rời khỏi sẽ chia tay cứ điểm Bạch Ngân, tôi để lại cho họ một phong thư giới thiệu, để họ đi theo bên cạnh vị kia… Là người phụ trách hàng đầu của quân ủy liên minh, Nguyên soái Woolf.”
Mắt Lục Tất Hành sáng lên: “Nguyên soái Woolf không phải đang trấn thủ ở cứ điểm Thành Thiên Sứ sao?”
Nếu bên đây thật sự cùng đường, phải chăng có thể thông qua đường này cầu viện liên minh?
Lâm Tĩnh Hằng cách l*иg phòng hộ bắn ra ánh mắt, thong thả lắc đầu.
“Sau khi nhìn thấy trọng tam,” Hắn thấp giọng nói, “Tôi bây giờ không dám tin tưởng bất cứ một ai trong Thành Thiên Sứ.”