Lục Tất Hành mới chạm tay vào lưng Lâm Tĩnh Hằng, máu nóng hôi hổi lập tức dính đầy tay, cậu vội vàng luống cuống giơ tay ra, dùng bả vai cứng ngắc gánh sức nặng của đối phương, nhất thời chân cũng run.
Cú nhảy khẩn cấp khi nãy xé vết thương không nhìn nổi, trước mắt Lâm Tĩnh Hằng hóa đen từng đợt, song ý thức vẫn bám chặt chẽ vào mạng tinh thần.
Hắn im lặng một lúc lâu, mới dồn đủ sức lực, thì thào rất khẽ: “Không chết được đâu, đỡ tôi.”
Vết thương ở sống lưng nếu vào thời nguyên thủy cơ bản chính là liệt nửa người trên, Lâm Tĩnh Hằng tạm thời mất đi sức khống chế tứ chi, thân thể không ngừng trượt xuống, cằm đập lên vai Lục Tất Hành, chóp mũi sượt qua cổ cậu, tiếng nói nhỏ nhoi chìm trong hô hấp gấp và nhẹ.
Lục Tất Hành: “Anh nói cái gì?”
“Không có gì, coi như trả… trả lại cậu một lần.”
Câu sau này nghe rõ, Lục Tất Hành thoạt đầu ngớ ra, sau đó trong lòng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa vô danh, lâu lắm rồi mới lại muốn chửi thề. Đáng tiếc làm gương tốt vài năm, giả bộ lịch sự biết phải trái quen rồi, công năng bộ phận này thoái hóa, cậu nhất thời không nghĩ ra từ ngữ thích hợp.
Lần trước khi nhảy, bốn học sinh đều tiêm thuốc đặc thù nằm trong khoang hộ lý, không thể trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ ngũ tạng lục phủ Càn Khôn Đại Na Di, lúc này rốt cuộc mới cảm nhận được cái gì là “nhảy truồng” không kịp chuẩn bị, bị chấn ngất như ngả rạ tại chỗ, Gà Chọi tố chất thân thể tốt nhất giãy giụa bò đến thùng rác trong góc mà nôn.
Nhưng lần này, không còn ai chăm sóc chúng.
Bởi vì luật bảo vệ trẻ vị thành niên là do liên minh lập nên, liên minh đã sắp đi đời nhà ma, lũ trẻ vị thành niên muốn sống sót trong vũ trụ hoang vu vô tận, dựa vào lập pháp hư vô là không đủ.
Khoang cấp cứu di động đã từ trong phòng y tế trượt đến đây, Độc Nhãn Ưng chắp tay sau lưng đi tới, khom lưng nhìn nhau một cái với Lâm Tĩnh Hằng.
Mồ hôi lạnh rướm ra xuôi theo lông mi Lâm Tĩnh Hằng, như kết thành một tầng màng nước, đôi mắt dưới màng nước vẫn kết sương mù dày đặc, không thấy rõ lắm.
Độc Nhãn Ưng không thể không thừa nhận, diễn viên chính này của quân ủy liên minh tuy rằng chẳng ra gì, nhưng nói được làm được, quả nhiên là không cần mạng mình cũng bảo vệ tốt “hổ phù hình người” Lục Tất Hành. Lão buôn lậu súng đạn tâm tình rất phức tạp – dựa theo lẽ thường, khi biết bí mật mình bảo vệ hơn hai mươi năm bị lộ, lão nên gϊếŧ người diệt khẩu, bây giờ lão nhìn Lâm Tĩnh Hằng, chỉ hận cửa xe ban nãy nổ không thể sâu hơn, trực tiếp xẻ đôi tên này là xong hết mọi chuyện.
Song lão cũng biết, vào lúc sống còn này, Lâm Tĩnh Hằng tuyệt đối không thể chết được.
“Tủ thuốc không kịp thời bổ sung, mày nghe thấy rồi,” Độc Nhãn Ưng nói, “Chỉ còn số từ lúc đến, phải dùng tiết kiệm, mày cần bao nhiêu để giữ mạng thì tự nói đi.”
Để bớt dùng sức, Lâm Tĩnh Hằng không tự mình nói, mà trực tiếp thông qua radio trong cơ giáp mạng tinh thần đã khống chế, dùng âm thanh máy móc kia hỏi: “Tủ thuốc tồn kho thì sao?”
“Thiết bị giải phẫu mini còn miễn cưỡng đủ dùng, dụng phẩm cho vết thương ngoài da – thuốc khép miệng thì không còn nhiều.”
“Gây tê cục bộ, nối xương gãy với thần kinh giúp tôi, vết thương không cần thuốc khép miệng, cứ trực tiếp khâu lại.”
Lục Tất Hành vẫn cẩn thận tránh vết thương của hắn, Độc Nhãn Ưng thì không dịu dàng như vậy, nghe xong ý kiến của chính bản thân người bị thương, lão trực tiếp tóm Lâm Tĩnh Hằng từ tay đứa con trai lề mề, ném vào khoang cấp cứu, thoăn thoắt cài đặt chương trình cấp cứu, lại hỏi: “Huyết tương, chất kháng sinh tổng hợp và thuốc giảm đau thì sao… A, thuốc giảm đau không còn nhiều, chất kháng sinh hình như cũng sắp hết rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng tiếc chữ như vàng trả lời: “Đều không cần.”
Lục Tất Hành giơ tay cản: “Anh dẹp đi, không được!”
Độc Nhãn Ưng túm cổ tay cậu, đôi mắt uyên ương hiếm khi lạnh lẽo như chim ưng: “Con người hắn rất tiếc mạng, mấy năm qua người muốn lấy mạng hắn có thể xếp hàng từ đây đến Votaw, Lâm thượng tướng có thể sống tới hôm nay không phải là dựa vào mặt, đúng không?”
Khoang cấp cứu vững vàng lăn ra, chạy tới phòng y tế, Lâm Tĩnh Hằng nhắm mắt lại, lạnh lùng nhếch môi: “Quá khen.”
Độc Nhãn Ưng cố kiềm chế cúi đầu trước Lục Tất Hành, hỏi lấy lòng: “Ngay cả lời ba nói con cũng không tin nữa à?”
“Ba đừng làm rối thêm nữa.” Lục Tất Hành như đinh đóng cột hất lão ra, dùng hành động biểu đạt lập trường của mình – đuổi theo.
Độc Nhãn Ưng: “…”
Có một câu hỏi không bao giờ là cũ: ba với tên tiểu bạch kiểm này đồng thời rơi xuống nước, con định cứu ai trước?
Hiện giờ lão mèo Ba Tư không muốn biết đáp án lắm.
Lão gào lên như để hả giận: “Nếu mầm họa này thực sự cứ thế chết đi, chứng minh hắn cũng không hữu dụng như lời đồn, chết chẳng đáng tiếc – cần giao mạng tinh thần cho tao không?”
Lâm Tĩnh Hằng chẳng thèm để ý đến lão.
Trạm Lư đáp thay chủ nhân: “Ngài ấy không có thói quen này.”
“A, đúng, cho dù đang ngủ cũng để lại một con mắt quan sát bốn phía, mắc chứng hoang tưởng bị hại bậc nhất liên minh mà, ngay cả dân nhà quê Thiên Hà Số 8 bọn tao cũng như sấm bên tai.” Độc Nhãn Ưng uể oải cười nhạo một tiếng, quay người nhìn mấy học sinh mới vịn tường bò dậy, “Yếu ớt như vậy, còn giống cái gì, trong một đêm cửa nát nhà tan, hai bàn tay trắng chuyện kiểu này trải qua vài lần là quen, ai sống lâu mới là người thắng. Bây giờ mau đi nghỉ ngơi đi, lữ hành đường dài cần giữ đồng hồ sinh học ổn định, cơ giáp phải mở thành hình thức ngày đêm. Đã có người sẵn lòng chịu mệt, thì ta cứ ăn ngủ cho ngon, ta còn phải giữ sức để cắt cái đầu sắt lá kia cho chó ăn mà.”
Lão vừa dứt lời, Lâm Tĩnh Hằng đã bị đẩy vào phòng y tế hình như nghe thấy, độ sáng trong cơ giáp bắt đầu dần dần giảm xuống, chiếu sáng vốn như ánh nắng từ từ tối đi, cuối cùng chỉ còn lại từng đốm đèn chỉ đường của máy móc, chỗ bậc thang… và cỏ huỳnh quang hiệu trưởng Lục trồng.
Kéo xuống một lớp màn đêm nhân tạo.
Cơ giáp loại nhỏ này tổng cộng có hai tầng trên dưới, dọc tường là một loạt cầu thang chật hẹp, có thể lên tầng hai, đầu kia có mấy phòng nhỏ thẳng hàng, bày biện đơn giản, vật dụng hàng ngày vẫn là bộ để sẵn từ khi cơ giáp xuất xưởng, chưa tháo bao bì, hiển nhiên chưa có ai ở.
Độc Nhãn Ưng nói nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, chọn một phòng trong cùng, đóng cửa lại ngủ.
Lục Tất Hành quanh quẩn ngoài phòng y tế, ngơ ngẩn cúi đầu nhìn vết máu đầy tay mình.
White dè dặt gọi một tiếng: “Thầy…”
Lục Tất Hành giật mình, giống như mới hoàn hồn, nhớ tới bên cạnh mình còn có vài gánh nặng nhỏ, vội vàng điều chỉnh biểu cảm, cố gắng trấn tĩnh: “Nghe… khụ, nghe ông ấy, đi nghỉ ngơi trước đi, nếu một mình không ngủ được thì có thể hai người một gian, cứ coi như phòng ngủ nam sinh và nữ sinh.”
Hoàng Tĩnh Xu hỏi: “Thế còn thầy?”
“Thầy cần bắt đầu sắp xếp lại phương vị của tuyến đường ngầm, bây giờ còn chưa thể xem là thoát hiểm.” Lục Tất Hành dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc, “Hải tặc vực ngoại thủ đoạn sinh hóa nhiều hơn thủ đoạn vật lý, bây giờ không có thuốc kháng sinh thầy thật sự không yên tâm. Bắt đầu từ ngày mai, các em sẽ tiến vào trạng thái huấn luyện đặc biệt, thời gian của cơ giáp bây giờ nên là thời gian vũ trụ Votaw – khoảng năm giờ sáng, buổi tối khoảng chín mười giờ trời tối, ban ngày dài mười bốn tiếng, thời gian huấn luyện của chúng ta sẽ đạt tới bảy tiếng, bao gồm thể năng, thích ứng không trọng lực và bước nhảy vũ trụ, về sau sẽ không có khoang hộ lý cho các em nằm nữa.”
Một người đi trong vũ trụ cần tố chất gì, đám học sinh không có khái niệm, vẫn đang chìm trong hoang mang, may mà còn có một người nói cho chúng bước tiếp theo phải làm gì. Mấy tiểu lưu manh và nữ du côn ngoan ngoãn lạ thường, nghe lời kết bạn đi lên phòng nhỏ tầng hai, cảnh loạn lạc chạy trối chết tạm kết thúc, trong cơ giáp yên tĩnh ngắn ngủi, xung quanh chỉ còn lại một Linh Linh Nhất trạng thái người thực vật, bị thừng kích điện sinh thái trói chặt.
Lục Tất Hành ngồi một mình dưới cỏ huỳnh quang, mở thiết bị đầu cuối cá nhân, muốn tập trung tinh thần, nhưng chữ và mã trên đó như tự động sinh ra từ trường bài xích, chẳng rơi vào võng mạc cậu.
Cậu nhìn màn hình thừ ra hai mươi phút, nghe thấy trên lầu rốt cuộc bắt đầu vọng xuống tiếng nức nở kìm nén.
Trong đêm khuya vắng vẻ nhân tạo này, tất cả thần kinh căng thẳng lơi lỏng ngắn ngủi, để cung phản xạ chạy xong toàn bộ hành trình tàn khốc, bóng đêm muốn hóa thành đao kiếm, chém nát tấm áo giáp nho nhỏ họ dùng bận rộn tạo ra.
Lục Tất Hành chăm chú lắng nghe, không biết qua bao lâu, những tiếng khóc nức nở be bé đó ngày càng thấp, cho đến khi không còn động tĩnh gì nữa.
Sau mấy chục tiếng trạng thái căng thẳng, đám thiếu niên rốt cuộc chìm vào giấc ngủ trong nỗi sầu lo và sợ hãi khôn cùng.
Trên cửa cabin cơ giáp đồng hồ điện tử nhấp nháy, biểu hiện bây giờ là 20:30 theo giờ vũ trụ Votaw, chỗ quốc hội liên minh nên vào đêm rồi, mà ở học viện Tinh Hải của sao Bắc Kinh, lúc này vừa vặn là thời gian cậu đến trường buổi sáng.
Trên thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Tất Hành tự động bắn lên bảng nhật trình, theo thứ tự nhắc nhở các việc vặt thường ngày.
Kế hoạch của cậu viết rằng: Một, theo kế hoạch phải về trường rồi, chỉ đích danh phê bình bốn đứa oắt con (công tác trọng điểm); hai, mượn đề phát huy, chỉnh sửa nội quy trường học bản thứ hai; kiểm tra ngẫu nhiên trung kỳ tuần luận văn (lũ nhóc con chắc chắn đều chưa bắt đầu viết), chỉ yêu cầu nộp luận điểm, tạm thời chưa cần hoàn chỉnh.
Bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ ghi chú do chính cậu viết – đề mục “Tôi cảm thấy tương lai nhân loại sẽ đi về phương nào” phải chăng hơi rộng? Đến lúc đó liệu có thu được một xấp tiểu thuyết huyền ảo không?
Sau dấu chấm hỏi là mặt quỷ vẽ bằng tay.
Lục Tất Hành nhìn nhau với mặt quỷ do chính cậu vẽ chốc lát, bả vai đột nhiên sụp xuống, cậu ôm đầu, im lặng nhoài lên quầy bar nhỏ, đôi vai nhô lên như hai ngọn núi lắc lư sắp sập vậy.
Bởi vì xúp gà cả ngày hôm nay của thầy Lục đều là xúp gà giả gấp gáp pha chế từ Monosodium Glutamate nhân tạo, chỉ là hàng nhái mùi vị gần giống, nếu có người mở nắp nồi, sẽ phát hiện bên trong chỉ có một nồi nước sôi nhạt thếch.
(Monosodium Glutamate là bột ngọt/mì chính)
Nhà ở Cayley, ngôi trường mái không trung sáu trăm vạn, phòng thí nghiệm mới xây dựng, tâm huyết năm năm… Cậu đều có thể không nghĩ, đều có thể từ bỏ.
Nhưng mà quảng cáo thông báo tuyển dụng cậu đăng, vừa nhận được hai bản sơ yếu lý lịch, còn im lặng nằm trong hòm thư chưa mở ra.
Các học sinh của cậu còn chưa kịp chia học viện, bài tập luận văn không bị gò bó cậu giao còn chưa thu, bản kế hoạch cậu từng vô số lần mặc sức tưởng tượng còn chưa vẽ xong rìa, đã sụp đổ tan tành.
Trong phòng y tế, thiết bị giải phẫu mini chữa trị xương, thần kinh và cơ lần lượt rút khỏi vết thương, dựa theo ý kiến của Lâm Tĩnh Hằng, qua quýt khâu lại miệng vết thương, phun một tầng sương khử trùng bình thường. Lâm Tĩnh Hằng thử hoạt động tứ chi, cảm giác không linh hoạt lắm, Độc Nhãn Ưng mượn công báo thù riêng, cài đặt hình thức giải phẫu rất điên rồ, thuốc tê dùng keo kiệt hết sức, còn chưa hoàn toàn khâu xong tri giác đã bắt đầu khôi phục, do thiếu thuốc giảm đau, lúc này cơn đau râm ran bắt đầu lan ra, Lâm Tĩnh Hằng toát từng đợt mồ hôi lạnh, lưng cứng đờ, mất máu khiến toàn thân hắn lạnh ngắt.
Trạm Lư ở bên cạnh nói: “Nguy cơ nhiễm trùng của ngài rất cao, tốt nhất là hãy ở trong phòng y tế vô khuẩn quan sát hai mươi bốn tiếng.”
Lâm Tĩnh Hằng không để ý: “Nước.”
Uống mấy ngụm xong nước bổ sung chất điện giải, hắn khó khăn hoạt động tay chân mình, sự tê dại không nghe sai sử vẫn chưa qua, Lâm Tĩnh Hằng vừa thử đứng dậy liền lảo đảo một bước.
Trạm Lư đỡ hắn: “Tiên sinh…”
“Suỵt,” Lâm Tĩnh Hằng khàn khàn quát một câu, “Đừng ồn, ta đau đầu.”
Trạm Lư cứng nhắc trả lời: “Âm lượng của tôi thấp hơn giá trị trung bình cài đặt, ngài cảm thấy đau đầu, khả năng là bởi vì nhiệt độ cơ thể ngài quá cao.”
Lâm Tĩnh Hằng đẩy tay hắn ra, hơi loạng choạng đi vài bước, ép mình quen với cơ thể tạm thời bán thân bất toại, bảo Trạm Lư: “Đừng đi theo.”
Hắn cứ thế ra khỏi phòng y tế, yên ắng không một tiếng động đi tới phía sau Lục Tất Hành, trong cơ giáp hình thức ban đêm tự động vang tiếng ồn trắng an thần, át đi bước chân rất nhẹ của hắn.
Lâm Tĩnh Hằng không quấy rầy đối phương, lặng lẽ ngồi xuống, xuyên qua tầm nhìn còn hơi mờ, hắn nhìn cậu thanh niên co mình lại.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ gây tê, Lâm Tĩnh Hằng có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều vấn đề muốn hỏi, muốn hỏi cậu: “Cậu hồi nhỏ lớn lên ở sao Cayley, sống tốt chứ? Độc Nhãn Ưng có nhắc tới chuyện Lục Tín và liên minh không?”
“Không giống Độc Nhãn Ưng một chút nào, lớn lên như thế nào vậy? Còn có chí hướng kỳ lạ xây trường học này, cậu rốt cuộc nghĩ thế nào? Bị mẹ ảnh hưởng à?”
“Tại sao kiểu gien của cơ thể và não cậu không giống nhau, trong năm năm cậu và mẹ vừa đến Thiên Hà Số 8, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu bình thường thích cái gì, không thích cái gì?”
“Có nguyện vọng gì không? Có thứ gì… đặc biệt muốn, nhưng lão mèo Ba Tư keo kiệt kia không chịu cho hay không?”
“Đừng khóc, đừng khóc nữa… Vẫn muốn học viện Tinh Hải à? Tương lai tôi sẽ giúp cậu xây dựng một ngôi trường mới được không?”
Song những lời này lên rồi lại xuống trong lòng hắn, thông qua mạng tinh thần, tản ra như nước gợn, tan vào biển sao vô bờ bến, không hề vào tai bất cứ ai.
Lục Tất Hành nằm nhoài ra đó đến nửa đêm mới thu lại cảm xúc hỗn loạn, sau khi dậy cậu mượn tủ rượu bên cạnh soi qua, thấy mắt không đỏ tóc không rối, mặt cũng không bóng nhẫy, vẫn còn giống người, bấy giờ mới đứng dậy, cởϊ áσ khoác dính đầy máu, định rửa mặt rồi bắt đầu làm việc nghiêm chỉnh.
Không ngờ vừa quay đầu lại, cậu bất ngờ nhìn thấy người vốn nên nghỉ ngơi trong khoang cấp cứu đang lẳng lặng ngồi ở không xa đằng sau, do không dùng thuốc khép miệng, toàn thân hắn quấn đầy băng vải, lưng khâu qua loa không dám dựa vào cái gì, thân thể chỉ có thể khó chịu hơi nghiêng về phía trước, đang chống đầu ngủ gục.
Lục Tất Hành không tự chủ được nín thở, một lát sau cậu nhón chân đi tới, ấn đầu gối ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt hơi cúi xuống của Lâm Tĩnh Hằng từ dưới lên trên.
Người này mặt mày rất rõ nét, đường nét có thể vẽ ra, ấn đường còn nhíu nhẹ, môi nhợt nhạt, đường cong đôi môi có thể nói là rất đẹp, lại mím rất chặt, giống như trời sinh nói một không hai, bả vai quấn đầy băng vải vuông vắn và rộng lớn, chỉ bủn xỉn lộ ra một góc da.
Lục Tất Hành nhìn hắn một lúc, ma xui quỷ khiến giơ tay ra, khi định thần lại, cậu phát hiện ngón tay mình đã sắp chạm vào cằm Lâm thượng tướng.
Lục Tất Hành giật nảy mình, vội vàng xấu hổ rụt ngón tay lại, không để ý chân ngồi xổm đã tê rần, thế là ngồi phịch luôn xuống đất.
Nhịp tim đột nhiên nhanh quá.