Đúng như lịch trình, sáng hôm nay cả lớp Tuấn Phong đã tụ tập trước cổng trường từ sớm. Ai nấy cũng đều chuẩn bị hành trang đầy đủ cho chuyến đi chơi ba ngày ở thành phố Đ.
Tuấn Phong được tài xế chở đến, anh kêu bác tài đỗ xe từ xa rồi đi bộ tới trường. Tối hôm qua anh giả vờ nói lớn với mọi người sẽ đi đến thứ hai mới về, anh thấy mặt cô nhóc xụ xuống rõ, chủ nhật này mà anh bất thình lình xuất hiện thì chắc cô nhóc sẽ ngạc nhiên vô cùng, nghĩ đến đây thì Tuấn Phong lại thấy hớn hở trong lòng.
Mọi người lên xe, Tuấn Phong đi xuống dãy ghế ở dưới cùng. Nhật Thanh thấy vậy nên cũng đi theo. Cuối cùng, hàng ghế bốn người này chỉ có hai người ngồi. Thầy Quang chủ nhiệm bắt đầu căn dặn những quy định và các phép tắc khác cho các học sinh. Sau đó cô Tuyết dạy sử, người được thầy Quang mời đi cùng để nhằm bảo đảm an toàn cho các bạn nữ, cô đứng lên giới thiệu về các địa điểm trong lịch trình mà lớp sẽ tham quan.
Sau nhiều giờ đồng hồ đi xe thì mọi người cũng tới nơi. Thầy Quang và cô Tuyết chọn hostel C là nơi lưu trú của lớp. Xe vừa mới dừng lại thì mọi người hối hả chạy ra la hét ầm ĩ. Không phải là lần đầu mọi người tới đây, mà là lần đầu được đi chung với bạn mà không có gia đình quán xuyến. Chả có gì tuyệt vời bằng việc đi du lịch với lũ bạn của mình.
Thầy cô làm thủ tục đăng ký xong thì bắt đầu đến việc mọi người giành nhau khu phòng mình ở. Hostel C được xây dựng rất độc đáo, những chiếc phòng tựa như những chiếc thùng phi gỗ đựng rượu ngày xưa, được sơn phủ lên với nhiều màu khác biệt nằm nối tiếp nhau. Ở trước các ngôi phòng là nơi để mọi người quây quần hoặc nhóm lửa để tụ tập vui chơi ban đêm. Điều đó khiến mọi người rất háo hức.
Tuấn Phong và Nhật Thanh ở chung phòng với nhau. Phương Nhi thì ở cùng với Ngọc Quyên. Phòng hai người cách nhau rất xa, người ở đầu và người thì ở cuối, giống như hoàn cảnh của hai người lúc bấy giờ. Để dễ bề quán xuyến thì phòng thầy Quang với cô Tuyết nằm ở giữa, ngăn cách hai gian phòng nam và nữ ra riêng biệt. Thầy Quang sẽ ở cùng với Hữu Nhân, còn cô Tuyết thì ở cùng với Ngọc Quỳnh.
Sau khi cất hành lý thì mọi người bắt đầu đi tham quan và trước tiên thì sẽ đi ăn lót bụng trước. Tuấn Phong vẫn vậy, anh vẫn nhìn Phương Nhi từ phía sau và cô thì vẫn đang mỉm cười cùng với bạn bè. Sau khi ăn xong thì mọi người đi lên thiền viện T, nơi đầu tiên của lịch trình.
Tuấn Phong rất vui khi lại được đặt chân đến đây, mỗi lần tới anh đều mang một cảm giác chung, đó là an nhiên và tự tại. Anh cảm thấy thoải mái trong lòng, mọi ưu phiền đều tan biến trong thoáng chốc. Không như những bạn khác, người thì đang chụp ảnh, người thì vào chiêm bái, Tuấn Phong chỉ đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào. Đợi bạn mình hành lễ xong thì anh mới vào chiêm bái một mình. Rồi anh đi dọc giữa những hàng thông và anh lại thấy mọi người.
Ở đâu có cảnh đẹp, ở đó có người tự sướиɠ, Tuấn Phong nghĩ thầm.
Tiếp tục đi thẳng xuống hồ T, nơi làn nước yên ả giữa quan cảnh nhộn nhịp. Xa xa là những chiếc thuyền đang ngang dọc trên mặt hồ, Tuấn Phong khẽ cười trong vô thức.
Anh ước gì mình là mặt nước, để em lướt bên trên mãi chẳng rời, Tuấn Phong suy nghĩ. Anh ước gì em là mặt hồ, để anh nguyện làm bờ bao bọc lấy em.
“Quá đẹp.” Nhật Thanh nói lớn.
Tuấn Phong quay lại và thấy cậu ta đang nhìn vào máy ảnh. Anh ngầm đoán. “Chụp lén hình Phong đúng không.”
“Ai nói.” Nhật Thanh đanh lại. “Chẳng qua là tôi chụp cảnh nhưng dính ông vào thôi.” Nhật Thanh giả vờ. “Tự nhiên dính vào làm xấu cả bức hình.”
Tuấn Phong biết tính của Nhật Thanh nên khẽ cười. “Cho Phong coi với.”
Nhật Thanh nhếch môi cười rồi đưa máy ảnh cho Tuấn Phong. Bức hình chụp anh đang đút tay vào túi quần, ánh mắt thì nhìn xa xăm phía trước, bức hình phải nói thật sự rất đẹp.
“Đẹp vậy ta.” Tuấn Phong khẽ cười.
Nhật Thanh hớn hở. “Tôi chụp mà sao không đẹp cho được.”
“Không.” Tuấn Phong giả vờ chọc ghẹo. “Ý Phong nói là Phong làm mẫu quá đẹp.” Anh đưa máy ảnh lại cho Nhật Thanh. “Nhờ Phong mà bức hình mới đẹp như vậy đó.”
Nhật Thanh tức giận vì bị châm chọc. “Trả máy đây.” Nhật Thanh bước đi.
“Không có Phong làm mẫu thì hình Thanh chụp sẽ xấu thôi.” Tuấn Phong đi theo châm thêm một câu nữa.
Nhật Thanh quay lại. “Tôi nhớ là ông thích chụp ảnh lắm mà. Chụp đẹp nữa chứ. Sao ông lại không đem máy ảnh.”
Người muốn chụp đã còn nữa đâu,
Tuấn Phong thở dài. “Chụp ai bây giờ.”
Nhật Thanh hiểu Tuấn Phong đang nói về Phương Nhi nên không hỏi nữa. Hai người tiếp tục đi dạo và rồi Tuấn Phong bị Nhật Thanh bắt ép làm phó nháy cho mình. Vui vẻ nhận lời, vừa đưa máy ảnh lên thì ký ức của Tuấn Phong lại tràn về. Anh nhớ lại lúc xưa khi anh chụp ảnh cho Phương Nhi, những buổi rong chơi chụp hình, rồi những lúc ở quán cà phê. Gương mặt Phương Nhi rất ăn ảnh nên vào trong hình thì cô càng đẹp đến xuất sắc không ngờ.
“Ông chụp xong chưa.” Nhật Thanh tạo dáng một lúc thấy mỏi chân nên hỏi.
Tuấn Phong giật mình, anh vội nói. “Chết cha, nãy giờ quên bấm máy.”
Nhật Thanh hét lớn. “Ông cố tình chơi tôi đúng không.”
“Không, là thật mà.” Tuấn Phong bấm máy liên tục. “Xuất sắc, những lúc Thanh tức giận làm toát lên vẻ nam tính đến lạ kỳ.”
Hai người tiếp tục đùa giỡn rồi lên xe tới địa điểm tiếp theo, nhà thờ C, một nhà thờ cổ kính và đẹp lung linh. Ở đây có rất nhiều khách tới tham quan, trong đó có cả những người tới chụp hình cưới.
Ước gì em là cô dâu, anh làm chú rể, hai ta động phòng, Tuấn Phong nhìn họ thì lại suy nghĩ vẩn vơ.
“Thích thì cưới người ta đi.” Nhật Thanh nói khía.
Tuấn Phong hiểu ý nên liền nói. “Phong đang nhìn nhà thờ chứ có nhìn họ chụp hình cưới đâu.”
Nhật Thanh không tin. “Nhà thờ ấy có gì đâu mà nhìn.”
“Vậy là Thanh không biết rồi. Thanh nhìn đi, để xây dựng lên được cái nhà thờ như vậy thì người ta tốn biết bao nhiêu công sức. Nhà thờ không chỉ biểu trưng cho tôn giáo, mà nó còn biểu hiện cho sự nghệ thuật kiến trúc. Trong đó lại bao hàm thêm nhiều vấn đề khác nữa. Ví dụ như là…”
“Thôi, thôi.” Nhật Thanh giơ tay bảo dừng. “Tôi đang đi chơi, tôi không phải đi học. Làm ơn để đầu óc con thoải mái đi ba.”
Tuấn Phong vui mừng khi đã đánh lừa được Nhật Thanh. “Phong quên mất, thôi mình đi chụp hình đi.”
Điểm đến cuối cùng trong ngày là nhà thờ D, nơi cách nhà thờ C không xa. Với màu hồng chủ đạo, nhà thờ D nổi bật lên so với những nhà thờ cùng thành phố. Tuấn Phong đi lên những bậc thang và lại nghỉ ngợi vẩn vơ trong đầu. Anh khẽ thấy Phương Nhi đang tạo dáng ở đằng trước, nhìn cô cười thì lòng anh lại xao xuyến.
Nếu như anh và Phương Nhi không giận nhau thì có lẽ bây giờ anh đang là người chụp ảnh cho cô. Một nửa trong anh muốn nhào tới năn nỉ làm hòa, nửa còn lại thì lại muốn buông tay không níu kéo. Anh rất hạnh phúc khi ở bên Phương Nhi nhưng vì một mẫu thuẫn nhỏ, mà giờ anh đã đánh mất hạnh phúc của mình.
Nếu bây giờ anh tới xin lỗi thì anh biết rằng Phương Nhi sẽ quay lại với anh. Nhưng anh lại không muốn làm như vậy, không phải là vì anh hết thích cô, mà là vì lòng tự mạn của anh quá cao, cái tôi của anh quá lớn để không cho phép làm như vậy. Điều mà Phương Nhi vô tình gây tổn thương cho anh, nó quá lớn và khó có thể lành được.
“Nói tôi nghe, nhà thờ này thì có gì đặc biệt.” Nhật Thanh khoác vai Tuấn Phong.
“Phong có nhìn nhà thờ đâu.” Tuấn Phong khẽ cười. “Phong nhìn Nhi mà.”
Nhật Thanh cảm thấy bị hố nên liền chống chế. “Sao ông phải mệt như vậy. Ông có thể tới xin lỗi rồi làm hòa với bà ta mà.”
“Phong không muốn.” Tuấn Phong nói thật.
Nhật Thanh ngạc nhiên. “Vì sao.”
Tuấn Phong thở dài. “Có gì tối về mình tâm sự đi. Giờ đang vui mà.” Anh vỗ mông Nhật Thanh. “Đi chụp ảnh nào.”
Tuấn Phong cầm máy ảnh và tiếp tục trổ tài chụp ảnh của mình. Việc đυ.ng máy ảnh từ nhỏ và được chính ông nội chỉ dạy, nên tài nghệ của Tuấn Phong chả thua gì mấy với những thợ chụp ảnh chuyện nghiệp. Ông nội anh là một trong những người sáng lập ra câu lạc bộ chụp ảnh của thành phố, nhiều phó nháy nổi tiếng hiện nay đều xuất thân từ câu lạc bộ này và ai cũng khâm phục tài nghệ của ông nội anh.
Không gian quanh anh có rất nhiều bức tranh, trong các bức tranh, em luôn là nổi bật nhất, Tuấn Phong thầm nghĩ nhiều câu trong đầu. Bức hình chỉ đẹp khi có em ở trong, đời anh chỉ vui khi em ở bên cạnh.
Sau khi tham quan xong, Tuấn Phong và mọi người về lại hostel. Lúc này trời đã tối, cả lớp đã đặt sẵn thức ăn nên sau khi tắm rửa và thay đồ xong, thì mọi người đều tụ tập ra phía trước để vui chơi. Lửa bắt đầu được nhóm lên, thức ăn và đồ uống được nhân viên hostel đem ra.
Tuấn Phong ngồi đối diện với Phương Nhi, anh nhìn cô qua ngọn lửa đang bùng cháy. Anh thắc mắc rằng, liệu ngọn lửa tình yêu của anh đã dập tắt rồi chăng, hay nó vẫn đang cháy rực mà anh không hề hay biết.
Thầy Quang và cô Tuyết bắt đầu tuyên bố những lý do và kể cho mọi người nghe những câu chuyện vui. Những xiên thịt đang nướng tỏa lên những mùi thơm phảng phất trong gió, khiến cho ai nấy đều cảm thấy đói bụng.
“Đây đã là năm học cuối.” Thầy Quang nói lớn. “Thầy muốn lớp chúng ta mãi đoàn kết và thân thương như thế này. Thầy nói thật, chả có quãng thời gian nào đẹp bằng thời cấp ba cả. Các em vừa không ngây ngô như lúc cấp hai và chả già dặn hay mưu tính như đại học. Đây là khoảng khắc đẹp nhất của thời học sinh, có thể sau này các em tốt nghiệp, các em có thể gặp lại nhau ở trường đại học, cũng có thể các em sẽ đi du học và xa cách nhau từ đó.” Thầy Quang không muốn không khí chùng xuống. “Vậy nên thầy muốn nói rằng, nhân tiện chúng ta đang quây quần bên nhau, các em hãy tâm sự với xóa bỏ mọi hiềm khích và hiểu lầm với nhau. Hãy để quãng thời gian ngắn ngủi còn lại chìm trong sự thân thương và đoàn kết.” Thầy Quang giơ lên bia của mình lên. “Chúng ta nâng ly lên nào.”
Mọi người đều nâng ly lên, nhiều bạn nam được thầy Quang cho phép uống bia, các bạn nữ cũng vậy, họ cũng muốn chung vui với mọi người. Tuấn Phong khẽ cười giơ ly lên. Nhật Thanh nhìn anh đầy khó chịu khi thấy nãy giờ anh đã uống hết hai lon.
“Vui thôi, đừng vui quá.” Nhật Thanh nói khía.
Tuấn Phong mỉm cười. “Uống bia vào thì chúng ta mới tâm sự hết nỗi lòng được chứ.”
“Đừng khóc là được.” Nhật Thanh nhếch môi.
Mọi người bắt đầu tâm sự và kể cho nhau nghe về những niềm vui lẫn nỗi buồn. Ngọc Quỳnh lớp trưởng bị một vài người lên tiếng trách móc khi lãnh đạm khó gần. Phương Nhi thì được nhiều bạn nam tuyên bố thầm thích. Mọi ánh mắt bắt đầu đổ về Tuấn Phong và anh thì vẫn thản nhiên không có gì. Phương Nhi cũng nhìn sang, Tuấn Phong thấy được nên vội đánh mắt đi sang nơi khác.
Quang Tùng bị chê trách quá lăng nhăng. Quang Bình thì bị mọi bạn nữ nói đùa giỡn quá nhây nên khiến họ cảm thấy khó chịu. Tuấn Phong cũng bị chê quá lạnh lùng và ít nói, khiến nhiều bạn muốn bắt chuyện cũng thấy khó khăn. Lúc này thì thầy Quang mới ra hiệu kêu Tuấn Phong ra chỗ khác nói chuyện riêng.
Thầy Quang châm điếu thuốc phà một hơi. “Em không phiền nếu thầy hút thuốc chứ.”
“Dạ không ạ, đây đâu phải lần đầu thầy trò mình tâm sự đâu.” Tuấn Phong khẽ cười, anh đưa lon bia lên nhấp một ngụm.
“Chỉ sợ em nói, mỗi lần gặp ông thầy là ổng hút thuốc.” Thầy Quang mỉm cười.
Tuấn Phong nhanh nhảu. “Dạ không có đâu thầy.”
Thầy Quang tiếp tục rít một hơi. “Thật sự thì thầy thương em nhất trong mọi đứa học sinh khác. Em rất chín chắn và tư tưởng của em trưởng thành, già đời hơn so với mọi người cùng trang lứa. Chính vì vậy nên em khó gần với các bạn học, chứ không phải em chê bai hay xa lánh họ.”
“Dạ vâng, thưa thầy.” Tuấn Phong vẫn chưa hiểu thầy mình muốn nói gì.
Thầy Quang khẽ cười. “Đây cũng là năm học cuối rồi. Thầy biết em đã có định hướng tương lai của riêng mình. Thầy chỉ muốn nói em nên cố gắng thân thiết với các bạn hơn, dù gì chỉ vài tháng nữa là mọi người xa nhau rồi.”
Tuấn Phong đã hiểu. “Dạ em biết rồi ạ.”
“Chuyện tình của em với Phương Nhi sao rồi.” Thầy Quang rít một hơi thuốc nữa.
Tuấn Phong ngạc nhiên. “Sao thầy lại biết ạ.”
“Thầy còn biết em đang học việc ở công ty tài chính V nữa đấy.” Thầy Quang mỉm cười. “Bấy lâu qua giấu thầy không nói ha.”
Tuấn Phong bất ngờ hơn. “Mà sao thầy lại biết được.”
“Con trai thầy đang làm việc ở đó mà. Nó hay về tâm sự với thầy về em. Nó bảo em siêng năng và giỏi lắm. Nó không biết em là con của ai nhưng nó thấy em hết việc này sang việc khác, thậm chí là việc của lao công.” Thầy Quang cũng ngạc nhiên khi thấy học trò mình nhỏ như vậy đã đi làm. “Nhưng sao em lại được gởi vào đó, thầy nghe nói công ty đó tuyển dụng nhân sự gắt lắm mà. Em cũng chưa đủ mười tám tuổi nữa.”
Tuấn Phong giả vờ nói láo. “Dạ em được chú em làm trong đó gởi vào ạ. Mỗi ngày em chỉ học việc có bốn tiếng à.” Tuấn Phong giờ mới hiểu ra. “Vậy té ra thầy biết em đi làm, nên thầy chả bao giờ la em ngủ gật cả, phải vậy không thầy.”
“Có bao giờ em ngủ gật đâu mà thầy la.” Thầy Quang mỉm cười.
Tuấn Phong gãi đầu. “Nhưng em không chú ý đến bài giảng của thầy.”
Thầy Quang rải tàn thuốc. “Em vào làm công ty tài chính thì cần gì phải học văn. Mà điểm văn em bao giờ cũng cao nhất lớp, thì thầy cần gì em phải nghe giảng.”
Tuấn Phong bất ngờ khi thấy phương pháp giảng dạy của thầy mình. “Em thấy thầy chả như những giáo viên khác. Hèn gì cả trường ai cũng thương mến thầy cả.”
“Giờ nói thầy nghe. Tình cảm của em với Nhi như thế nào.” Thầy Quang nhắc lại.
Tuấn Phong bất ngờ khi thầy vẫn còn nhớ. Anh nói thật. “Dạ đang xích mích thầy ạ.”
“Vì Thanh Vân đúng không.” Thầy Quang khẽ cười.
“Ủa tại sao lại vì Thanh Vân. Em gái em thì liên quan gì đến việc này, em không hiểu.” Tuấn Phong thắc mắc khi vì sao cô nhóc dính vào chuyện này.
Thầy Quang rít một hơi cuối cùng rồi vứt điếu thuốc. “Phụ nữ mà em, họ hay ghen vớ vẩn lắm. Thầy thấy từ khi Vân đi học thì em không còn chở Nhi đến trường nữa.”
Tuấn Phong hết sức thắc mắc khi chuyện gì thầy mình cũng biết. “Sao chuyện gì thầy cũng biết vậy.”
Thầy Quang uống một ngụm bia. “Học trò cưng của thầy, mà thầy không biết sao được.”
“Em thật sự không biết Nhi nghĩ gì. Cô ấy cứ im lặng nên em đành im lặng theo.” Tuấn Phong thở dài.
Thầy Quang nhíu mày. “Em làm như vậy là sai rồi. Một số người phụ nữ khi giận thì họ sẽ im lặng. Và khi họ im lặng thì họ muốn người đàn ông tới an ủi và năn nỉ tha lỗi. Em im lặng như vậy thì hèn gì.”
Tuấn Phong uống cạn lon bia. “Em biết mình sai. Nhưng cô ấy cứ nhõng nhẽo rồi cư xử như vậy thì em không thích chút nào.” Anh nói thật. “Chẳng lẽ vì một mẫu thuẫn nhỏ như vậy, mà cô ấy im lặng rồi đi chơi với người con trai khác, thì sau này tụi em cưới về sẽ như thế nào.”
Thầy Quang ngạc nhiên nhưng rồi cũng hiểu ra mọi chuyện. “Phương Nhi khá giống vợ cũ của thầy. Cô ấy cũng giận hờn khi thấy thầy thường xuyên đi với những giáo viên nữ khác. Nhưng cô ấy đâu hiểu rằng, có thể họ đi chơi với người phụ nữ khác nhưng họ không lăng nhăng và trong đầu họ chỉ có duy nhất là vợ mình. Đàn ông chung tình khác với đàn ông phụ bạc ở chỗ đó.” Thầy nhìn sang Tuấn Phong. “Rồi em định cư xử như thế nào.”
Tuấn Phong thở dài. “Em cũng chả biết nữa thưa thầy. Em thích Nhi thật sự nhưng em nghĩ đến cảnh cô ấy như vậy thì lại không muốn làm hòa.”
“Biết đâu Nhi chỉ muốn chọc tức em thì sao. Hoặc Nhi nó vô tư không suy nghĩ thấu đáo như em chẳng hạn.” Thầy Quang đưa ra những ý kiến của mình.
Tuấn Phong cười trong đau khổ. “Đấy là vấn đề của em đó thầy. Sau này muốn chọc tức em rồi lại đi với người đàn ông khác sao. Còn vô tư, có thể cô ấy vô tư thật, nhưng em thì lại ích kỷ. Thầy biết đó, em cũng như bao người con trai khác, em chỉ muốn người yêu mình là duy nhất của mình thôi.” Tuấn Phong hít một hơi thật sâu. “Không phải em không cho cô ấy đi chơi với bạn, em không ích kỷ đến mức như vậy. Nhưng cái gì cũng phải có chừng mực thôi chứ, cô ấy đâu cần nhất thiết phải đi chơi nhiều lần với Quốc An.”
“Phương Nhi đi chơi với Quốc An à.” Thầy Quang ngạc nhiên rồi an ủi. “Không phải thầy xử bậy nhưng nếu đã hai đứa đều có những tính cách trái ngược như vậy, thì sau này như em nói, cưới về sẽ không tốt đâu. Yêu thì phải vì người kia mà nhường nhịn cho nhau, như vậy thì mới bền vững được.”
“Nhưng em vẫn thích cô ấy.” Tuấn Phong cười khẩy bản thân mình.
Thầy Quang vỗ vài học trò mình. “Vậy thì em cứ nhẫn nại mà đi theo tiếng gọi của con tim đi. Biết đâu Phương Nhi sẽ trưởng thành lên thì sao. Có thể sau này em sẽ đau khổ hơn nhưng ít nhất thì em đã cố hết sức và em không phải là người buông tay đầu tiên.”
Tuấn Phong cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm sau khi tâm sự hết nỗi lòng với thầy mình. Anh nghĩ mình sẽ làm như lời thầy nói. Thà làm mình đau khổ còn hơn sau này hối tiếc về một người đã qua.