Tiểu Lâm trở nên trầm mặc hẳn, lúc trước hắn suốt ngày vây quanh Ngụy Vô Song, bây giờ chỉ biết nhốt mình trong dược phòng không chịu ra ngoài, ngay cả lúc dùng bữa cũng lẳng lặng mà ăn.
Ngụy Vô Song không chỉ bị ngoại thương, nội thương cũng không nhẹ, dược vật tầm thường không chữa trị được, muốn khôi phục hoàn toàn nội lực phải tĩnh tâm điều dưỡng. Công phu của Xích Luyện Môn là chí cương chí dương, điều kiện tốt nhất để tu luyện là hồ lửa đại mạc. Nóng lòng đến đại mạc chữa thương, hắn không có thời gian để tâm đến Tiểu Lâm. Hắn vẫn nghĩ rằng Tiểu Lâm xem hắn như thân nhân, còn Tiểu Lâm trong lòng cũng chưa bao giờ dám vọng tưởng.
Lần đầu tiên Ngụy Vô Song rời khỏi Dược Thánh Các, Tiểu Lâm khóc ầm ĩ một trận, lần thứ hai TIểu Lâm tươi cười tiễn hắn ra cửa, hy vọng lần sau hắn đến có thể cùng hắn trở thành phu thê. Ngụy Vô Song lần thứ ba ra đi, Tiểu Lâm không khóc cũng không đi đưa tiễn.
Đầu xuân lạnh lẽo, rừng hoa lê chỉ còn trơ lại những càng cây khẳng khiu, Ngụy Vô Song đi rất chậm, nếu phía sau có người đuổi theo hắn chắc chắn nhận ra. Kỳ Nhi đi phía trước, trong tay nắm chặt bao hành lí, "Còn chần chừ cái gì?"
"Ha ha..." Ngụy Vô Song lắc đầu cười, "Tiểu Lâm trưởng thành rồi!"
"..."
Đứa bé hay khóc kia hôm nay đã là Dược Vương được người người ngưỡng mộ, sẽ không tiếp tục viết chữ vẽ tranh cho hắn xem, sẽ không quấn quít bên cạnh muốn đàn cho hắn thưởng, cũng không vì hắn rời đi mà khóc nháo.
Chim non đã rời tổ.
"Nhanh lên!" Kỳ Nhi lạnh lùng nhìn.
"Ân." Kỳ Nhi không bao lâu cũng sẽ rời hắn mà đi... Thật buồn cười, hắn lại giống như một lão cha thương tiếc con gái đi xuất giá.
- ---------
Ngụy Vô Song mang Kỳ Nhi tới đại mạc, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nhận được thư của nghĩa đệ Triển Quần Ngạo, xem thư xong hắn lập tức lên ngựa quay đầu trở về.
Trong thư viết A Kiệt diệt trừ Cự Kình Bang, gϊếŧ chết mấy trăm nhân mạng của phái Nam Hải. Nếu là người khác nói hắn nhất định không tin, nhưng nếu là Quần Ngạo nói thì không thể là giả.
- ---------
Một bóng người xông vào rừng lê, những cánh hoa trắng bị cuốn lên không rung rồi rơi xuống như tuyết.
Tiểu Lâm chưa bao giờ nhìn thấy Ngụy Vô Song thảm hại đến như vậy, mặt xanh môi tái, búi tóc tán loạn, y phục dính đầy bùn đất. Con ngựa to lớn ngã xuống sùi bọt mép, Tiểu Lâm bước đến vạch mắt ngựa xem xét rồi lắc đầu, chưa kịp hỏi đã bị hai bàn tay ôm lên.
...
"Nguyệt Tiên Tử? A Kiệt trúng Nguyệt Tiên Tử? Ngươi có thể giải không? Tiểu Lâm nhất định giải được Nguyệt Tiên Tử đúng không?"
"Ngô..." Tiểu Lâm nức nở muốn vùng ra, Ngụy Vô Song làm hắn đau rồi.
Tiểu Lâm vốn nhút nhát lại muốn cùng A Kiệt ở trong phòng một mình, bảo những người khác đợi ở ngoài đừng cho ai vào quấy nhiễu.
Mấy canh giờ sau, hai người trong phòng bước ra.
"Thế nào? Tiểu Lâm?"
Đã thấy Tiểu Lâm mỉm cười gật đầu.
"Độc của A Kiệt có thể giải?"
Tiểu Lâm lần thứ hai gật đầu.
"Thật tốt quá!" Ngụy Vô Song kích động kéo hắn ôm vào lòng, quả thật là [Dược Vương gật đầu, Diêm Vương cũng không giữ lại.]
Nguyệt Tiên Tử là kỳ dược thượng cổ, trong bản ghi chép của sư phụ có nói đến. Người trúng Nguyệt Tiên Tử những lúc độc phát sẽ nảy sinh ảo giác, nhìn thấy một người phụ nữ thân thiết trong tay cầm một con dao sắc bén, cắt từng miếng thịt trên người mình xuống. Tuy là ảo giác nhưng đau đớn khủng khϊếp thì lại là thật.
Một tháng một lần bị hành hình không ai chịu đựng nổi, Nam Cung Kiệt trong lòng không có [Nguyệt Tiên Tử] nào cả, cho nên hắn vẫn còn sống được. Người phụ nữ thân thiết ấy có thể là ý trung nhân, có thể là thê thϊếp, cũng có thể là mẫu thân hoặc tỷ muội, là người phụ nữ mà nam nhân trong lòng yêu thương nhất, nhưng người mà Nam Cung Kiệt yêu thương không phải nữ tử.
Nguyệt Tiên Tử đối với hắn cũng vô dụng, người mà hắn yêu thương không phải là nữ tử.
- ---------
Từ hôm đó, Ngụy Vô Song không gặp lại Tiểu Lâm, ba năm không có một chút tin tức. Trong ba năm Tiểu Lâm vùi đầu nghiên cứu y thuật, thỉnh thoảng theo sư phụ ra ngoài chữa bệnh. Ban đầu luôn muốn trở thành thê tử của Ngụy Vô Song, muốn cùng sánh đôi với hắn, sau lại thành hy vọng xa vời, rồi dần dần cũng không nghĩ đến nữa.
Ngụy Vô Song đối với Kỳ Nhi giống như Tứ Vương Phi với Tứ Vương Gia vậy, cả tính mạng của bản thân cũng không để tâm. Còn có Quần Ngạo, A Kiệt, hắn rất thích nói về bọn họ. Lần này hắn lại đi cứu Bạch Vân Phi, thật là nơi nơi đều lưu tình.
Nhưng Tiểu Lâm vẫn nhớ...
Dược Thánh lẳng lặng xuất hiện phía sau đồ đệ, điểm nhẹ sau cổ của hắn, Tiểu Lâm khuôn mặt đầy lệ, nhắm mắt ngã vào lòng sư phụ nặng nề ngủ.
Đời này có được Tiểu Lâm làm đồ đệ, lão có chết cũng mỉm cười nhắm mắt. Bất giác nhớ lại, lúc xưa mang đứa bé này về dưỡng dục như nữ nhi, không dạy nó võ công, cũng không dạy đối nhân xử thế, hơn nữa tính tình nó lại đơn thuần, sau này lão đã trăm tuổi đứa bé này phải làm thế nào đây?
- ---------
Rời khỏi Bạch Vân Thành, Ngụy Vô Song không định trở lại Dược Thánh Các, Dược Thánh đã nói với hắn như vậy.
Cũng may, Tiểu Lâm đến vừa kịp lúc, nếu không phải nhìn thấy Tiểu Lâm, hắn từ giờ sẽ không bước vào Dược Thánh Các nửa bước.
Không đúng...
Không đúng chỗ nào? Tại sao lại không đúng? Luôn miệng nói muốn chăm sóc người ta, tám năm qua lại chưa từng vì hắn làm bất cứ chuyện gì, đã nói muốn xem hắn như thân nhân, lại bỏ mặc hắn không quan tâm, bảo rằng vì không muốn mang họa đến cho hắn... Mượn cớ, những lời này chỉ là mượn cớ mà thôi.
Bạch Vân Quan, một bóng người mảnh khảnh lạnh run nép mình vào con ngựa để tránh bão cát, nếu không phải bóng người quá quen thuộc, Ngụy Vô Song sẽ nghĩ mình đang hoa mắt.
"Tiểu Lâm? Ngươi đến một mình à? Sư phụ đâu?" Ngụy Vô Song cởϊ áσ choàng bao bọc lấy Tiểu Lâm.
[Ta... lén đên đây!]
"Ngươi trốn sư phụ xuất môn?"
[Ân. Ta đợi ở đây đã năm ngày, nếu vẫn không gặp Ngụy đại ca sẽ quay trở về!]
"Chờ ta?"
Tiểu Lâm gật đầu, kéo tay hắn bắt mạch, một hồi lâu thì buông tay, tìm trong túi hành lí lấy ra một bình thuốc nhỏ. [Thuốc này có thể trợ giúp ngươi luyện công.]
"Tiểu Lâm làm sao biết ta..."
[Bạch thiếu chủ trúng cổ độc, đến trễ sẽ mất hết nội công. Ngụy đại ca nhất định sẽ truyền nội công cho hắn.]
"Ngươi một mình ở đây chờ ta là để đưa cho ta bình thuốc này sao?"
[Ta cũng chỉ có thể làm được như vậy...]
Ngụy Vô Song kéo hắn vào lòng ôm lên cao, cúi đầu hít một hơi mùi thơm tươi mát trên người hắn, nhẹ giọng hỏi, "Đi một mình không sợ à? Có khóc hay không?" Nghĩ đến trên đường đi hắn đã phải sợ hãi đến mức nào, Ngụy Vô Song thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.
Tiểu Lâm không nhìn thấy hắn nói cái gì, hai tay đặt lên cổ hắn, do dự một chút, liền ôm lấy.
Ngụy Vô Song trong lòng run lên, nơi lỏng vòng tay, nói, "Không còn sớm nữa, chúng ta đến phía trước tìm khách điếm ngủ trọ!"
TIểu Lâm không giỏi cưỡi ngựa, hai người cùng cưỡi chung một con, con khác đi theo phía sau. Ngồi trên lưng ngựa, búi tóc của Tiểu Lâm cọ cọ lên mũi Ngụy Vô Song. Tiểu gia hỏa này đã cao lên không ít, vậy mà trông vẫn nhỏ bé như vậy.
Cảm giác được ánh mắt của hắn, Tiểu Lâm quay lại nhìn, Ngụy Vô Song cười nhẹ, lại phi ngựa nhanh hơn.
Từ lâu hắn đã biết, Tiểu Lâm xem hắn là tất cả, nhưng hắn không thể trao tất cả cho Tiểu Lâm... Với Vân Phi, với Kỳ Nhi... hắn nợ bọn họ rất nhiều, cho nên hắn không thể lại khiến cho Tiểu Lâm đau khổ.