Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 53

Từ đầu nếu Ngụy Vô Song không xuất hiện, Sĩ Thần có lẽ đã một lòng một dạ gả vào Vương Phủ. Ngày ấy hắn hỏi một câu [không gả cho hắn chẳng lẽ gả cho ngươi], Ngụy Vô Song chỉ cười. Nụ cười của hắn Sĩ Thần rất thích, đôi mắt hẹp nheo lại, trán nhướng lên cao, vừa vô cùng anh kiệt lại vừa phóng khoáng cởi mở. Nam nhân như vậy rất đáng yêu. Nếu ngày xưa Ngụy Vô Song nói với hắn rằng [ta sẽ không thú ngươi], hoặc không nở nụ cười...

"Thả hắn đi!"

Hải Ngọc ra hiệu cho cung thủ lùi lại phía sau, "Tề quân nên biết rõ làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào."

"Vương gia vì sao nhất định phải gϊếŧ hắn?"

"Ha ha ha... " Hải Ngọc liên thanh cười lạnh, "Được tề quân của bổn vương đối đãi như vậy, hắn đủ chết trăm ngàn lần."

"Ta..."

"Đừng nói là ngươi trên mặt chỉ rạch mấy đao, cho dù hôm nay ngươi tự cắt mũi xuống, bổn vương vẫn có khả năng mang nó gắn trở lại. Cung thủ chuẩn bị!"

Ngay lúc Hải Ngọc chuẩn bị phất tay ra lệnh, Sĩ Thần nhảy lên cao cầm kiếm nhắm hướng Hải Ngọc đâm thẳng đến. Một người hộ vệ lập tức đứng chắn trước mặt Vương Gia, liền bị lưỡi kiếm của Sĩ Thần chém ngang đứt đầu, kiếm khí đánh bật Hải Ngọc lui xa sau vài bước, "Việt Vương Kiếm thức thứ hai Khổng Tước Linh?"

"Vương Gia hảo thân pháp!"

Bằng bất cứ giá nào, đã ra tay thì nhất định phải bắt được Hải Ngọc trong vòng hai mươi chiêu đầu, nếu không đến khi tất cả cung thủ đã tập hợp lại, hắn sẽ bị vạn tiễn bắn chết. Dĩ nhiên danh hiệu Nam Lương đệ nhất dũng sĩ không phải tầm thường, đừng nói là hai mươi chiêu, cho dù hai trăm chiêu SĨ Thần cũng chưa khống chế được Hải Ngọc. Trong lúc cả hai vẫn còn đang dây dưa, Ngụy Vô Song đã bị cung thủ tầng tầng lớp lớp vây quanh. Dù hắn võ công siêu việt, có thể đánh bại trăm ngàn người, nhưng nếu phải đối phó với tất cả tướng sĩ trong quân doanh, chắc chắn không có phần thắng.

"Hải Ngọc ----!"

Giọng nói trong trẻo của Kỳ Nhi vang lên, trong không trung một phong thư xoay tròn rơi vào tay Hải Ngọc. "Khiêm nhi!" Hải Ngọc tức khắc ngừng đánh, "Đây là chữ viết của Khiêm nhi!" Trên phong thư cũ kỹ ố vàng có chữ [Gửi Thanh Vu]. Thanh Vu là tên tự của Quý Vương Hải Ngọc.

"Đây là thư tay của Tư Đồ tướng quân." Kỳ Nhi bước về phía Hải Ngọc. Chúng tướng sĩ nhìn thấy có biến cũng đều thu lại vũ khí.

Hải Ngọc run rẩy mở phong thư, "Thư? Thư ở đâu?"

"Thư ở chỗ ta." Kỳ Nhi trong tay cầm một tờ giấy đã ngả vàng.

"Đưa cho ta!" Tay phải Hải Ngọc mang theo nội lực trảo thẳng về phía Kỳ Nhi, cơ hồ muốn bẻ gãy cổ đối phương...

Cỗ khí cường đại đánh bay chiếc trâm cài trên đầu Kỳ Nhi, tóc đen xỏa tung, vết song kích trên trán hiện ra trong ánh lửa.

Ngụy Vô Song nắm chặt tay phải của Hải Ngọc, hai cỗ chân khí va chạm nhau, nhất thời không ai hơn ai.

"Tiểu tử, không sợ bổn vương làm tay ngươi bị phế đi sao?"

"Vương Gia sợ à?"

Hải Ngọc âm thầm kinh hãi, tên tiểu tử này bất quá chỉ mới hai mươi tuổi, lại có được nội lực kinh người, nếu tiếp tục như vậy nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.

"Thu tay lại!" Kỳ Nhi nhẹ giọng nói.

Hai người nhìn nhau, cùng áp chế chân khí, Ngụy Vô Song buông tay, Hải Ngọc cũng đồng thời thu chưởng, "Đưa thư cho ta!"

"Ta sẽ đưa cho ngươi, thả chúng ta đi!"

"Tiểu Kỳ Nhi, ngươi cũng biết Vương thúc chưa bàn bạc điều kiện với ai bao giờ!"

"Thật à?" Kỳ Nhi vuốt ve lá thư trong tay, "Mang cái này trao đổi không đáng sao?"

"Đáng!" Hải Ngọc nhìn về phía người thống lĩnh áo xám, vị thống lĩnh gật đầu, chúng tướng sĩ lập tức tránh sang hai bên tạo thành một lối đi, "Đưa thư cho ta, các ngươi đi!"

Kỳ Nhi nhìn thoáng qua lá thư đã theo hắn mười năm, đưa tay tung lên cao.

[...Phong thư này ngươi mang theo bên người, sẽ có một ngày cần dùng tới.]

Tư Đồ tướng quân, ngươi lại cứu ta một lần. Ta hận Tư Đồ Sĩ Thần, nhưng không thể nào gϊếŧ hắn được.

- ---------

Mọi chuyện xảy ra Sĩ Thần không định liệu được, hắn chưa từng nghĩ sẽ làm hại Ngụy Vô Song. Hắn chỉ muốn lấy được binh phù bảo hộ Việt Vương Kiếm, sau đó sẽ không cần phải gả cho Quý Vương.

Hắn không nghĩ tới, Hải Ngọc đã sớm biết rõ hết thảy, phái người nghiêm mật giám sát hắn, đến lúc sự tình bại lộ cũng không thể báo cho Ngụy Vô Song, đành phải giả ý hợp sức với Hải Ngọc truy bắt Kỳ Nhi. Vừa đến Nam Lương hắn gửi thư cho Kỳ Nhi báo Ngụy Vô Song đang bị giam trong tháp phù đồ. Lừa Kỳ Nhi đến Nam Lương là để ngừa vạn nhất, vạn nhất Ngụy Vô Song bị bắt, hắn sẽ mang Kỳ Nhi giao cho Hải Ngọc, cứu giữ tánh mạng Ngụy Vô Song.

Sĩ Thần lại không biết binh phù cũng chỉ là binh phù, không thể hiệu lệnh đại quân, càng không thể bảo hộ cho Việt Vương Kiếm. Hắn càng không dự đoán được, Hải Ngọc đã vô tình bắt được Kỳ Nhi.

Chúng tướng sĩ mở đường, Ngụy Vô Song mang Kỳ Nhi đi, không quay lại nhìn Sĩ Thần một lần.

Sĩ Thần đứng giữa đại quân, ngây ngốc bất động. Hắn là vì cái gì, vì cái gì không hề để tâm đến mấy trăm nhân mạng của Việt Vương Kiếm, làm trái lời Quý Vương, kết quả lại không bằng một lá thư của cha. Đưa tay lau vết máu trên hai má, tự hỏi hắn đã làm như vậy, Ngụy Vô Song có hận hắn không?

Chắc chắn là hận.

"Vương gia, cứ thả bọn chúng đi như vậy à?"

"Hừ, cho dù ta thả chúng đi, cũng đừng mơ tưởng ra khỏi Nam Lương."

"Báo------" Một tên lính đưa tin trên lưng mang lá cờ nhỏ màu đỏ leo xuống ngựa, "Bắc biên cấp báo, đại quân Thiên Triều bất ngờ tấn công ta ở Bắc Môn Quan."

Thừa lúc quân doanh rối loạn, Sĩ Thần thoát khỏi đám lính, đoạt một con ngựa đuổi theo hướng Ngụy Vô Song vừa đi. Ý Hải Ngọc là gì? Quý Vương không phải là người nói không giữ lời, có nghĩa là trên đường đi nhất định có kẻ khác chặn lại. Đáng chết, thiếu chút nữa đã quên thân phận của Kỳ Nhi, Nam Lương đối với Kỳ Nhi cũng giống như miệng hổ với con mồi.

"Giá-------!"

Quả nhiên, Sĩ Thần ra khỏi quân doanh, cách Vương Phủ không xa đã thấy Kỳ Nhi bị bảy người vây quanh. Bảy người mặc y phục màu đen, thêu hình sói đầu ưng, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt trắng tử không có một chút cảm xúc, trên trán có ấn ký... là dược nhân!

"Tại sao chỉ có một mình ngươi?" Sĩ Thần phi thân xuống ngựa, đấu lưng với Kỳ Nhi, cảnh giác nhìn đám dược nhân.

"Hắn bảo ta ở đây chờ ngươi."

"Chờ ta? Hắn bảo ở đây chờ ta? Tại sao..."

"Đợi lát nữa nói sau. Nghĩ cách ra khỏi đây trước đi!"

Dược nhân từ nhỏ đã được cho uống rất nhiều linh dược độc dược trân quý, thân thể không chỉ kháng được bách độc, mà còn cứng rắn như áo giáp, nhược điểm duy nhất chính là huyệt phong trì ở sau cổ. Để luyện được một tên dược nhân cũng không phải dễ dàng, trong một ngàn người may mắn chỉ còn lại một người không bị độc chết, phương pháp luyện dược nhân cũng rất ít người biết.

"Xem ra chúng ta sẽ chết trong này." Một tên dược nhân đã khó đối phó huống chi đến bảy tên.

"Ngươi vui lắm à?"

Dĩ nhiên là vui, vì Ngụy Vô Song đã muốn chờ hắn ở đây. "Tại sao bọn chúng vẫn chưa ra tay?"

"Chủ nhân chưa phát lệnh."

"Chủ nhân?" Sĩ Thần quay nhìn bốn phía.

Kỳ Nhi lập tức cắt đứt ý nghĩ của Sĩ Thần, "Dược nhân sẽ không để ngươi tiếp cận chủ nhân của bọn họ đâu!"

"Ngươi nói Ngụy Vô Song tại sao lại biết ta sẽ đuổi theo?" Kỳ Nhi không trả lời, Sĩ Thần lại tiếp tục nói, "Nghe nói thức ăn của dược nhân là máu người..."

"Bọn họ... Ngươi!" Kỳ Nhi phát hiện bảy tên dược nhân bất đầu động thủ, quay đầu nhìn lại, thì thấy từ cổ tay Sĩ Thần máu đang tuôn ra không ngừng, "Ngươi muốn chết?"

Sĩ Thần đẩy Kỳ Nhi ra, cười nói, "Hôm nay máu đã chảy không ít. Đi đi! Ngươi chết ở đây hắn sẽ hận ta cả đời!"

Kỳ Nhi nhìn người nam tử trước mặt, lần đầu tiên nhìn kĩ, hắn thật sự rất đẹp, khó trách Ngụy Vô Song lại vì hắn mê muội như vậy. "Hắn là tề quân của Quý Vương, nếu hắn chết các ngươi không đền tội được đâu!" Vừa dứt lời bảy tên dược nhân lập tức biến mất, một trận gió thổi qua giống như chưa từng có ai ở đây.

"Bọn bọn bọn...bọn chúng..."

"Cầm máu đi!"

"Vậy là xong rồi?"

"Ngươi đã thấy đó thôi!"

"Ngươi tại sao không nói sớm?" Hắn thật ra đã phạm phải chuyện thương thiên hại lý gì đây, khi không lại tự làm mình chảy nhiều máu như vậy!!!

Kỳ Nhi âm thầm thở hắt ra, may mắn là dược nhân của [nàng ta] phái đến mới kiêng kị Hải Ngọc như vậy.

- ---------

Sĩ Thần nói với chính mình, trong lòng Ngụy Vô Song nhất định là thích hắn, bằng không sẽ không bảo Kỳ Nhi ở đó đợi hắn.

Cho dù hắn có làm cái gì, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ làm hại Ngụy Vô Song. Hắn chỉ muốn có binh phù, có binh phù sẽ bảo hộ được Việt Vương Kiếm...

"Ngươi tỉnh rồi à?"

"Phải...Tỉnh rồi!"

"Sau lưng giấu cái gì?"

"Không có gì!"

"Không có gì?" Ngụy Vô Song bước đến điểm huyệt Sĩ Thần, "Thư? Ngươi lại muốn làm gì đây..." Mở thư ra xem, là gửi cho hắn, "Đây là lời giải thích của ngươi?"

"Ngươi không tin?"

"Tin."

"Thật không?"

"Tin ngươi thì sao? Không thể thay đổi được chuyện ngươi thiếu chút nữa đã hại chết ta cùng Kỳ Nhi."

"......Cho ta một con ngựa được chứ....?"

"Đi đâu?"

"Về Vương Phủ."

"Vẫn muốn làm tề quân à?" Ngụy Vô Song xoa xoa vết kiếm trên mặt Sĩ Thần, mỉa mai nói, "Ngươi nghĩ Quý Vương sẽ bỏ qua cho ngươi?"

"Ta cầu ngươi một chuyện được không?"

"Buồn cười, dựa vào cái gì?"

".........."

"Nói xem! Nhìn vết sẹo của ngươi, không chừng ta sẽ đồng ý."

"Nếu Quý Vương hay Vương Thượng xuất binh buộc Thiên Triều hoàng đế giao Việt Vương Kiếm cho Nam Lương, ngươi cứu Tam tỷ của ta được không?"

"Không thể!" Ngụy Vô Song phất phất tay áo bước ra ngoài, "Không có ngựa dư thừa cho ngươi, muốn đi Nam Lương tự đi một mình đi!"