Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 72: Không phải là làm nũng

Edit: Sun520

Đột nhiên Tần Tích ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, Cố Mộ Nghiêm vội vàng tiến lên, trong mắt có lo lắng: “Em làm sao vậy? Nơi đó không thoải mái?”

Cô biết dùng một chiêu này có vẻ hèn hạ, nhưng đây là cách nhanh nhất khiến Cố Mộ Nghiêm không mắng hành động này của cô nữa, hơn nữa cô cũng chưa ăn cơm tối, dạ dày thật sự có chút khó chịu, cho nên cô thuận thế giả bộ đau bụng.

“Bụng... Không thoải mái...”

Cố Mộ Nghiêm ôm cô lên, vẻ mặt khẩn trương và lo lắng: “Tên nhóc Hà Diệc kia chắc chắn đưa em đi ăn đồ không sạch sẽ rồi, anh đưa em đi bệnh viện.”

“Không... không... Không cần đi bệnh viện, đi về nghỉ một chút là được.” Tần Tích vội vàng ngăn anh lại, đi bệnh viện sẽ bị lộ ngay.

Lần này Cố Mộ Nghiêm không có theo ý cô, ôm cô đi tới xe: “Không được, vẫn là kiểm tra một chút anh sẽ yên tâm hơn.”

Tần Tích nắm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Thật sự... Không cần, bây giờ tôi cảm thấy bụng... Giống như không có khó chịu như mới vừa rồi nữa.”

Thấy cô đặc biệt bài xích đi bệnh viện, Cố Mộ Nghiêm cúi đầu nhìn kỹ cô, ánh mắt sắc bén này làm cho Tần Tích chột dạ, vội vàng trốn sang bên cạnh, sự chột dạ của cô không có thoát khỏi con mắt của Cố Mộ Nghiêm, bỗng dưng anh thở phào nhẹ nhõm.

Cô gái này lại dám dùng chiêu này với anh, Cố Mộ Nghiêm thiếu chút nữa giận đến giơ chân: “Thật sự không thoải mái?”

Cho thêm cô gái này một cơ hội nữa.

Tần Tích biết mới vừa rồi anh thật sự lo lắng cho mình, không thể kéo dài lừa gạt này nữa, nhỏ giọng nói: “Tôi đói rồi, cho nên dạ dày có chút khó chịu.”

Cố Mộ Nghiêm nhíu chặt chân mày: “Đói bụng? Hà Diệc không đưa em đi ăn cơm sao? Vậy các em đi ra ngoài làm cái gì?”

Dĩ nhiên Tần Tích không thể nói sự thật, suy nghĩ một chút nói: “Cậu ấy có đưa tôi đi ăn cơm, nhưng tôi ăn không quen những thức ăn kia, cho nên ăn không có bao nhiêu, vốn là tô muốn trở về sớm chút, nhưng lúc ăn cơm Hà Diệc gặp bạn của cậu ấy, cho nên trì hoãn một ít thời gian, tôi muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại Hà Diệc lại hết pin, tôi không cố ý về muộn #Sun520.#như thế này, lần sau sẽ không như vậy nữa, Cố Mộ Nghiêm, anh không được tức giận!”

Cô không phải cố ý không nói cho anh biết chuyện đã xảy ra tối nay, chỉ sợ anh tức giận, hơn nữa bây giờ cô cũng không có việc gì, cho nên muốn hoá nhỏ chuyện giữa trưa, chuyện nhỏ hóa không thì tốt hơn.

Cố Mộ Nghiêm thấy dáng vẻ cô khiêm tốn nhận lỗi, trong lòng hết giận một chút: “Lần sau đi ra ngoài nhất định phải mang theo điện thoại di động, còn nữa, không được trở về muộn như vậy, nghe chưa?”

Tần Tích vội vàng gật đầu, chỉ cần anh không tức giận, anh nói cái gì chính là cái đó.

“Đi về.” Cố Mộ Nghiêm nắm tay của cô đi vào, Tần Tích không có phản kháng, ngoan ngoãn đi theo anh.

Nhưng mới đi vào đã nhìn thấy Triệu Tử Diên đi xuống cầu thang, thấy Tần Tích trở lại, vẻ mặt Triệu Tử Diên lập tức buồn bã, đáng chết, anh Mộ Nghiêm lại tìm cô trở về, tại sao người phụ nữ này muốn trở về.

Tần Tích tự nhiên cảm nhận được ánh mắt không thân thiện đến từ Triệu Tử Diên, hận không thể ăn lấy cô.

Vẻ mặt Triệu Tử Diên đáng thương: “Anh Mộ Nghiêm, cuối cùng thì anh cũng trở lại, anh không biết mới vừa rồi một mình em ở nhà, thật là sợ, làm em sợ muốn chết.”

Giọng điệu nũng nịu làm cho Tần Tích nổi hết cả da gà.

Cố Mộ Nghiêm lạnh nhạt trả lời: “Nếu như cô sợ, thì cô lên máy bay trở về đi.”

Triệu Tử Diên lập tức ho khan: “Khụ khụ... anh Mộ Nghiêm, đầu của em có chút choáng váng... Khụ khụ khụ...”

“Choáng váng đầu thì nghỉ ngơi trong phòng là được, không nên đi loạn ở đây.”

Triệu Tử Diên nhìn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn, trong mắt tràn đầy hài lòng, anh Mộ Nghiêm là của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép Tần Tiếc cướp đi.

Tần Tích hơi nhíu mày, đây chính là muốn tuyên chiến với cô đúng không, được, xem ai chơi hơn ai đây, không dạy dỗ Triệu Tử Diên một chút, cô ta thật sự xem cô là Đôrêmon.

Không phải làm nũng sao? Cho là cô không biết sao.

Tần Tích ôm cánh tay Cố Mộ Nghiêm, nhẹ nhàng đung đưa, giọng nói mềm mại, tự nhiên và thân thiết hơn so với Triệu Tử Diên mấy phần: “Mộ Nghiêm, em đói bụng rồi.”

Đây là lần đầu tiên Tần Tích gọi anh như vậy, hơn nữa còn nói dịu dàng như vậy, Cố Mộ Nghiêm rất là hưởng thụ, trong lòng ấm áp, giơ tay lên sờ sờ đầu của cô: “Muốn ăn cái gì?”

“Canh thịt bò, ngày hôm qua anh làm ăn rất ngon.”

Cố Mộ Nghiêm nắm tay của cô đi tới bên sofa: “Em ngồi xuống, anh đi làm cho em.”

Tần Tích lắc đầu một cái, cười nói: “Em làm trợ thủ cho anh có được hay không.”

“Em chơi một ngày không có mệt mỏi sao?”

“Đi cùng với anh không có mệt mỏi, em giúp anh có được hay không, anh nên đồng ý với em đi, Mộ Nghiêm ~ nói ra lời không đứng đắn, đời này cô cũng chưa từng nói ra lời mắc ói như vậy.

Cố Mộ Nghiêm hơi nhíu mày, cô gái này đi ra ngoài quăng mất não rồi sao? Giống như biến thành người khác vậy, nhưng mà anh thích cô thay đổi như vậy.

“Đi thôi.”

Tần Tích còn cố ý kéo tay Cố Mộ Nghiêm đi tới phòng bếp, lúc đi ngang qua Triệu Tử Diên, còn đặc biệt liếc cô ta một cái, thấy mắt Triệu Tử Diên như muốn phun ra lửa, khóe miệng khẽ nhếch, hừ, chơi trò này với cô sao, cô theo đến cùng!

Trong phòng bếp, hai người phối hợp ăn ý, trong phòng khách, Triệu Tử Diên sắp tức đến bể phổi rồi, cả người run rẩy, ghê tởm Tần Tích! Ngay cả ở trước mặt cô anh Mộ Nghiêm của cô! Không biết xấu hổ! Cô ta sẽ không nhận thua.

Nửa tiếng sau, cơm tối làm xong, Tần Tích ngồi ở trên ghế ăn cơm trước tiên, Cố Mộ Nghiêm đi tới phòng khách, lại không thấy Triệu Tử Diên, nên anh đi về phía cầu thang, nhìn lên trên lầu, gọi: “Tử Diên, xuống ăn cơm!”

“Em không muốn ăn.” Triệu Tử Diên vốn là giận quá, nếu lại nhìn đến dáng vẻ anh anh em em của bọn họ, đoán chừng sẽ tiêu hóa *, hơn nữa Tần Tích làm, còn lâu cô mới ăn.

Cố Mộ Nghiêm không quan tâm cô ta nữa, một người lớn như vậy, nếu đói bụng, tự nhiên sẽ xuống ăn.

Gần đây Tần Tích rất là thích ăn cay, trong lòng ngay cả cổ cũng muốn ăn cay, mới vừa rồi Cố Mộ Nghiêm thả một chút ớt, nhưng cô cảm thấy không đủ, lại còn bỏ phần ớt dư lại vào luôn, ăn thật cay thật sự thỏa mãn.

Cố Mộ Nghiêm nếm thử một miếng, lông mày hơi nhíu lại, đi phòng bếp rót một ly nước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn cô một cái, mặc dù trên trán của cô đều là mồ hôi, nhưng cô ăn rất vui vẻ.

“Ăn ớt ít thôi, dạ dày sẽ đau đó.” Cô gần đây thật sự ăn quá cay.

Tần Tích ăn một miếng thịt bò, miệng nóng #Sun520.#hừng hực, lấy tay quạt quạt gió: “Sẽ không, ăn thật ngon.”

Cố Mộ Nghiêm thấy cô giống như thật không có việc gì, mặc kệ cô, chỉ là anh không ăn vui vẻ như Tần Tích được, thỉnh thoảng sẽ phải uống một hớp nước áp vị cay trong miệng, ăn một bữa cơm, Cố Mộ Nghiêm uống bốn năm ly nước.

Hôm sau, Triệu Tử Diên dậy thật sớm, ngày hôm qua để cho người phụ nữ kia đoạt mất danh tiếng, hôm nay cô nhất định phải biểu hiện tốt một chút, để cho anh Mộ Nghiêm nhìn thấy, cô tốt hơn Tần Tần gấp trăm lần, không phải là nấu cơm sao? Cô đã từng học qua.

Triệu Tử Diên muốn làm một bữa ăn sáng thịnh soạn cho Cố Mộ Nghiêm, ngay cả trứng gà đều là hình trái tim, còn có sữa đậu nành xay, bên trong tăng thêm đậu đỏ, đậu đỏ đại biểu tương tư, tin tưởng anh Mộ Nghiêm sau khi ăn bữa ăn sáng mà cô làm, chắc chắn sẽ lau mắt nhìn cô.

Cố Mộ Nghiêm dậy rất sớm, buổi sáng Luân Đôn sương mù rất nặng, cũng có chút lạnh, thấy Tần Tích núp trong chăn ngủ say, anh cũng không đánh thức cô, rón rén đứng lên dọn dẹp, thuận tiện đi thư phòng xử lý công việc.

Lúc chín giờ, Cố Mộ Nghiêm rời khỏi thư phòng đi phòng ngủ, lại thấy Tần Tích còn ngủ trong bóng tối, cũng không có một chút ý tứ muốn thức dậy, chuyện gì xảy ra thế, trước kia cô cũng tham ngủ, nhưng cũng không giống như bây giờ, chẳng lẽ ngã là ngã bệnh.

Cố Mộ Nghiêm sờ sờ cái trán của cô, rất bình thường, không có phát sốt.

Đã chín giờ, nếu không thức dậy cũng chỉ có thể ăn cơm trưa.

Cố Mộ Nghiêm khẽ kéo chăn xuống dưới, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng gọi: “Tần Tích, nên tỉnh dậy rồi, Tần Tích...”

Cô còn có chút mơ hồ, từ từ mở mắt ra, nhưng vẫn chưa có tiêu cự: “Mấy giờ rồi?”

“Chín giờ.” Cố Mộ Nghiêm kéo cô ngồi dậy, cả người Tần Tích mềm nhũn, đầu tựa vào trên bả vai của anh, giống như không có xương vậy, không muốn động.

“Em gần đây là càng ngày càng ngủ nhiều đó, giống như heo.” Cố Mộ Nghiêm một tay đổi lại eo của cô, tay còn lại vén mấy sợi tóc lên giúp cô: “Đứng lên mặc quần áo.”

“Ừ.” Tần Tích đáp một tiếng, nhưng mắt vẫn còn nhắm.

Cố Mộ Nghiêm bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm quần áo lên mặc giúp cô, lúc này Tần Tích mới hơi mở to mắt, thấy Cố Mộ Nghiêm nghiêm chỉnh giúp cô điều chỉnh *, bên má cô đỏ lên, tuy nhiên nó không có giống lúc ban đầu, lập tức lại né tránh, thói quen quả nhiên là một cái thứ rất đáng sợ, không nhận thức được thay đổi rất nhiều thứ.

Cà người Tần Tích mềm nhũn, mặc cho anh giúp mình, không cần tự mình làm, cô dứt khoát nhắm mắt lại ngủ, thật sự là không bỏ qua cơ hội ngủ một chút nào.

Cố Mộ Nghiêm nghĩ nhất định là tối hôm qua cô và Hà Diệc chơi quá điên, cho nên mới dẫn đến sáng sớm hôm nay mới không có tinh thần.

Kì kèo mè nheo, mặc quần áo kéo dài hơn 20 phút, Cố Mộ Nghiêm bất đắc dĩ, anh đây là luyện tập chăm sóc đứa bé trước hay sao?

Anh mặc xong quần áo cho cô, thấy cô lại ngủ thϊếp đi, muốn ngủ cũng không thể để bụng đói mà ngủ được, anh ôm cô đến phòng tắm, để cho cô ngồi ở trên ghế, nặn kem đánh răng vào bàn chải rồi nhét vào trong tay của cô: “Đánh răng nhanh lên một chút.”

Tần Tích máy móc nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng, cô không nhìn vào bàn chải, từ đầu tới cuối, ánh mắt vẫn nhắm.

Cố Mộ Nghiêm nhìn không được, khom lưng cầm lấy bàn chải đánh răng cho cô, sau đó giúp cô súc miệng, sau khi xoạt sạch sẽ, anh cầm cái ly, đưa tới bờ môi cô: “Uống nước, không được nuốt.”