Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 54: Cố mộ nghiêm trở lại

Tần Tích không ngờ Phạm Thành Trạch lại làm như vậy, trong ấn tượng của cô, cho tới bây giờ Phạm Thành Trạch đều là người khiêm tốn, ôn tồn tao nhã, nhưng bây giờ anh lại cường thế, không cho người khác phản kháng, làm cô khϊếp sợ.

“Thầy Phạm, thầy làm gì vậy, buông tay.” Tần Tích giãy giụa.

Phạm Thành Trạch mắt điếc tai ngơ, trực tiếp kéo cô ra đường lớn bên ngoài nhà họ Cố, Phạm Thành Trạch xoay người nhìn cô, “Em viết thư, vì sao không gởi cho tôi?”

Kỳ thật đối với cô, không phải Phạm Thành Trạch hoàn toàn không có ấn tượng gì, tiếp xúc đã lâu, anh mơ hồ sẽ nhớ ra có một khuôn mặt như vậy bên trong lớp học hơn một trăm người kia, khi đó, anh chỉ nghiêm chỉnh hoàn thành trách nhiệm của một người thầy, cho nên đối diện với ánh mắt hâm mộ ở bên dưới, anh đều lựa chọn giả vờ không biết.

“Thầy Phạm, những chuyện này cũng qua rồi, bây giờ tôi là vợ chưa cưới của Cố Mộ Nghiêm, thầy hãy quên chuyện bức thư này đi.” Nếu như bọn họ thật sự có duyên, thì tại sao khi cô nổi lên dũng khí đi tỏ tình thì gặp được Cố Mộ Nghiêm chứ.

“Ngày đề trên đầu thư là hơn hai tháng trước, khi đó em mới tốt nghiệp, vì sao trong thời gian ngắn như vậy em đã trở thành vợ chưa cưới của Mộ Nghiêm?”

Tần Tích không biết nên giải thích thế nào, cảm thấy quá khó để trả lời, làm sao cô có thể nói với Phạm Thành Trạch khi cô đến tỏ tình với anh ta, cho nên mới gặp được Cố Mộ Nghiêm, sau đó bị ép ở chung với Cố Mộ Nghiêm.

Bây giờ hôn ước của cô và Cố Mộ Nghiêm đã được định đoạt, là chuyện phải làm, cô không thể chối bỏ.

“Thầy Phạm, thật xin lỗi. . .”

“Tôi không cần em xin lỗi tôi, tôi muốn biết lý do?” Phạm Thành Trạch bắt lấy bả vai Tần Tích, vẻ mặt có chút kích động, “Nói cho tôi biết.”

Tần Tích chưa bao giờ nhìn thấy anh thất lễ như vậy, nhưng vì muốn làm anh chết tâm, cô chậm rãi mở miệng, “Lúc đó vẫn chưa trưởng thành, cho rằng hâm mộ chính là thích, nhưng sau khi gặp được Cố Mộ Nghiêm em mới biết được, thích một người không phải là như vậy, thầy Phạm, thật xin lỗi, để thầy hiểu lầm rồi.”

“Em yêu Cố Mộ Nghiêm?”

“Phải, em yêu anh ấy.” Tần Tích tuyệt tình trả lời.

Trên mặt Phạm Thành Trạch toát ra nét bi thương, ông trời đang đùa giỡn anh sao? Khi cô thích mình, anh lại không biết, đến khi anh thích cô, cô lại đi yêu người khác, sự thật này có bao nhiêu tàn nhẫn đây.

“Tôi biết rồi.” Phạm Thành Trạch từ từ buông bả vai Tần Tích ra, lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách an toàn, đôi mắt cụp xuống, che đậy nét bi thương nồng đậm.

Phạm Thành Trạch là một người chính trực thật thà, trong tình yêu, nếu anh bị cự tuyệt, như vậy anh sẽ yên lặng nén đau ở phía sau, không quan tâm miệng vết thương đầy máu, đau triệt nội tâm, anh cũng tuyệt đối sẽ không bất chấp mọi thủ đoạn để giành được đối phương, bởi vì như thế sẽ gây phiền nhiễu cho cô, anh tình nguyện chịu đựng tất cả.

Tần Tích nhìn Phạm Thành Trạch, không biết nên nói cái gì, bản thân đã từng thích anh đứng trên bụt giảng, khi đó anh chói mắt như mặt trời, bản thân cô không dám tùy tiện tiến lên, còn nhớ có một lần vì muốn nói chuyện với anh, sau khi tan học, anh đang thu dọn đồ đạc, cô ngồi một góc chờ tất cả bạn học ra khỏi lớp, sau đó mới nhẹ nhàng đi lên, vờ như có một vấn đề không hiểu.

Khi đó anh không có một chút không kiên nhẫn nào, cũng không giống với thầy giáo trước kia của cô sau giờ học liền rời đi ngay, nụ cười trên mặt anh vô cùng dịu dàng, sâu sắc khắc vào lòng Tần Tích, khi đó cô liền nghĩ, nếu có thể trở thành bạn gái của thầy Phạm thì tốt biết mấy.

Nhưng bây giờ cô đang tự tay làm anh tổn thương, Tần Tích cảm thấy mình rất tàn nhẫn.

Triệu Tử Diên len lén nấp sau cửa, mặt đầy vẻ kinh ngạc, anh trai vậy mà lại đi thích Tần Tích.

Hừ, rốt cuộc cô gái này có cái gì tốt, vì sao anh Mộ Nghiêm và anh trai cô đều thích cô ta, cô ghê tởm cô gái này, nhất định phải đá cô ra khỏi anh Mộ Nghiêm.

Phạm Thành Trạch không ở lại lâu, rất nhanh liền cùng Triệu Tử Diên đi khỏi, Cố Chấn Đình thấy Tần Tích từ bên ngoài đi vào, cũng không hỏi nhiều, vừa rồi ông đã cảm thấy nét mặt của Phạm Thành Trạch không thích hợp, cho nên khi đi thay quần áo liền gọi điện thoại hỏi Vạn Kiệt, thế mới biết chuyện xảy ra giữa Tần Tích và Phạm Thành Trạch, vì chuyện này mà tên nhóc Mộ Nghiêm kia rất tức giận.

Vốn ông cảm thấy chuyện giữa cô và tên nhóc nhà họ Phạm không phải là thật, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Tần Tích lúc đi vào hình như rất kém, lập tức lòng Cố Chấn Đình lộp bộp một cái, ai nha, sẽ không phải cháu dâu thật sự thích tên nhóc nhà họ Phạm chứ.

Cố Chấn Đình cũng không hỏi hai người bọn họ ra ngoài nói cái gì, chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết, duy chỉ có chuyện tình cảm vẫn phải do bọn trẻ tự mình đi giải quyết, tránh càng giúp càng rối.

Tần Tích thấy Cố Chấn Đình nói, “Ông nội, con đi lên nghỉ ngơi một chút ạ.”

“Đi đi, khi nào ăn cơm ông sẽ cho người lên gọi con dậy.”

Tần Tích đứng trước cửa sổ, xem ảnh chụp trên màn hình, Phạm Thành Trạch mặc áo khoác len, là một người đàn ông vô cùng lịch sự nho nhã.

Đúng là trò đùa của ông trời, không sớm không muộn, lại đến ngay lúc cô chuẩn bị tỏ tình liền chọc phải tên bá đạo Cố Mộ Nghiêm này.

Tần Tích lắc lắc đầu, cố gắng làm cho bản thân không nghĩ tiếp nữa, cô và Phạm Thành Trạch không có khả năng, cô sẽ chôn phần tình cảm đơn thuần này vào sâu trong lòng, mãi mãi không chạm đến nó nữa.

**

Hàn Thu trở lại, biết được chuyện này từ chỗ Cố Chấn Đình, có chút lo lắng, “Ba, có cần con đi lên xem một chút không?”

Nếu con dâu bỏ rơi tên nhóc Mộ Nghiêm để chọn người khác thì phải làm sao đây?

Cố Chấn Đình không đồng ý nói, “Đừng đi, chúng ta phải làm bộ không biết chuyện này, chúng ta nhúng tay vào chuyện như vậy, vốn chuyện không phức tạp cũng sẽ trở nên phức tạp, hơn nữa, nếu tên nhóc Mộ Nghiêm kia đã biết chuyện này, khẳng định cũng sẽ không không có phản ứng gì, trước mắt chúng ta xem tình huống một chút rồi lại nói sau.”

Hàn Thu cảm thấy có đạo lý, “Con nghe the ba .”

Cả ngày, tất cả mọi người đều rất ăn ý không hề nhắc tới ba chữ Phạm Thành Trạch này ở trước mặt Tần Tích, ngay cả những chuyện có liên quan đến ba chữ này cũng không nói.

Tất cả mọi người cho rằng Tần Tích sẽ khó chịu một thời gian, dù sao đó cũng là người mà Tần Tích từng thích nhất, cho nên dù Tần Tích có rầu rĩ không vui một tuần, bọn họ cũng có thể hiểu được, nhưng thức dậy sau khi ngủ một giấc, vẻ mặt của Tần Tích đã khôi phục nụ cười như thường ngày, giống như đã thoát khỏi phiền não.

Sau khi Hàn Thu cẩn thận quan sát Tần Tích, mới lén thở phào nhẹ nhõm, như vậy là tốt rồi, ai mà không có mối tình đầu chứ, nhớ ngày đó bà thầm mến một người, thích đến chết đi sống lại, mỗi ngày đều lén đưa bữa sáng, cũng đưa cả một học kỳ, hậu quả chính là bà không có điểm tâm để ăn trong cả một học kỳ.

Bữa tối, Tần Tích chủ động giúp đỡ chuẩn bị bữa tối phong phú cùng Hàn Thu, đặt lên bàn, Hàn Thu liền nói, “Những món này đều do Tiểu Tích làm, con nếm qua rồi, ăn rất ngon.”

Cố Chấn Đình vừa ăn vừa khen ngợi liên tục, “Rất đúng khẩu vị của ba, tay nghề của cháu dâu không tệ.”

Thật ra Tần Tích biết món ăn mình làm không được cho là ngon, bọn họ chỉ không muốn cô bị đả kích.

Buổi tối, Tần Tích cầm máy tính của Cố Mộ Nghiêm bắt đầu chơi game, mỗi lần lúc tâm tình cô không tốt, sẽ chơi trò chơi để giải tỏa tâm tình của mình, cho nên mấy ngày nay của cô đều trôi qua như vậy.

Chơi trò chơi cũng chán rối, cô liền nhảy lên giường của Cố Mộ Nghiêm, liền nhún nhún nhảy nhảy trên giường, cuối cùng còn xé rách một cái gối, khắp nơi đều là lông vũ, cô vô cùng may mắn khi Cố Mộ Nghiêm không có ở đây, có thể để cô giải tỏa hết tất cả mà không kiêng nể gì cũng không cần phải giấu trong lòng.

Tần Tích nhìn phi tiêu, dùng bút vẽ một nhân vật hoạt hình, bên cạnh ghi ba chữ 'Cố Mộ Nghiêm', treo ở đàng kia, sau đó dùng phi tiêu phóng, mỗi khi đâm trúng một con, cô liền vui vẻ hoan hô, không bao lâu, mặt của 'Cố Mộ Nghiêm' biến thành con nhím.

Kỳ thật cô rất không có tiền đồ, không dám khiêu chiến trước mặt Cố Mộ Nghiêm, chỉ có thể lén lút làm chút chuyện này để tự đùa tự vui.

Thôi, đi tắm cái đã.

Cố Mộ Nghiêm xử lý công việc xong cả đêm liền chạy về Phượng Thành, đừng tưởng anh không biết vì sao mẹ anh lại đột nhiên gọi điện thoại gọi Tần Tích trở lại, chắc lại do cô gái nghịch ngợm kia giở trò quỷ, khẳng định ở sau lưng còn nói xấu anh, quả nhiên là như vậy, mới vừa bước vào phòng khách, liền bị ông nội gọi đến quở trách anh một trận ra trò.

“Tên nhóc kia, con bé không phải là tay sai của con, bình thường cười một cái sẽ chết sao, bày đặt nghiêm túc như vậy làm gì? Này, nhe tám cái răng cho ông xem nào. . .”

Lời Cố Chấn Đình còn chưa dứt, Cố Mộ Nghiêm liền nói, “Nếu không có chuyện gì, con đi lên trước.”

Nhàm chán, anh không phải là thằng hề, tại sao phải liên tục cười không ngừng.

“Đứng lại. Con xem lại xem thái độ này của con là thế nào hả?” Thằng nhóc đần độn này, tiếp tục như vậy nữa, cháu dâu liền chạy mất mà nó không có chút cảm giác nguy cơ nào sao.

Cố Mộ Nghiêm nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Ông nội, con làm việc từ bảy giờ sáng tới giờ, con mệt chết rồi, muốn đi nghỉ ngơi, có chuyện gì thì ngày mai hãy nói.”

Cố Chấn Đình thấy trên mặt Cố Mộ Nghiêm có chút mệt mỏi, cũng không nói gì nữa, phất phất tay để anh đi.

Cố Mộ Nghiêm sải bước đi lên lầu, cô nhóc kia còn biết mách lẻo, bây giờ cả nhà đều đứng về phía cô ta là thế nào.

Giây phút đẩy cửa ra, Cố Mộ Nghiêm cứ cho là mình đi nhầm phòng, hoặc là xuất hiện ảo giác, phòng của anh từng chỉnh tề sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi giờ phút này liền giống như cái xe rác, khắp nơi đều là lông vũ, chăn nằm trên mặt đất, quần áo ném khắp nơi, tất bốc mùi còn treo ở cửa tay.

Cố Mộ Nghiêm sững sờ mấy giây mới tin rằng đây thật sự là phòng của mình, anh đi vào đóng cửa lại, càng nhìn mày càng nhíu chặt, rốt cuộc cô nhóc kia đang làm cái gì vậy?

Cố Mộ Nghiêm tức giận đến trán nổi gân xanh, hàm răng nghiến chặt, cô nhóc nghịch ngợm chết tiệc kia.

Khi lửa giận của anh tăng vọt đến cực điểm, phòng tắm truyền đến tiếng hát hùng hồn, anh nheo mắt lại đi tới, cửa phòng tắm cũng không đóng lại hoàn toàn, hé ra một kẽ hở, anh nhìn thấy trên người Tần Tích trùm khăn tắm, một chân giẫm ở trên bồn cầu, một tay cầm bông tắm kỳ cọ, nhắm mắt lại hát nghêu ngao, cả người còn đung đưa theo nhịp điệu.

“Anh làm tổn thương tôi, tôi cười một tiếng .... “