Cúp điện thoại, Cố Mộ Nghiêm nhìn bầu trời xa xăm, trên mặt như có điều suy nghĩ, đừng thấy Tần Tích thường ngày tùy tiện, nhưng tính tình rất mẫn cảm, nếu biết rõ chuyện này, không biết sẽ suy nghĩ lung tung đến mức nào, cho nên anh muốn tra rõ chân tướng trước, lúc cần thiết sẽ nói cho cô biết.
Cố Mộ Nghiêm đi đến phòng bếp đứng bên ngoài, nhìn Tần Tích bận rộn bên trong, nhớ tới cô khóc lóc càn quấy nói chuyện kia ở trên xe, lập tức cảm thấy muốn rèn luyện thân thể cô tốt một chút, nếu không cuộc sống sau này làm sao hài hòa được, anh cũng không muốn lần sau cô lại khóc đến chết đi sống lại như vậy.
Như thế thật mất hứng.
Hôm sau, Cố Mộ Nghiêm đưa một quyển thực đơn cho Tần Tích, cô lật xem một cái, đầu đầy nghi hoặc, toàn bộ đều là các loại canh bồi dưỡng thân thể, bổ khí bổ huyết các loại, sẽ không phải anh ta muốn cô mỗi ngày đều nấu canh cho anh ta chứ?
“Cái này. . .”Tần Tích ngẩng đầu nhìn anh.
“Mỗi ngày nấu một loại, sách hướng dẫn tôi sẽ cho Vạn Kiệt đưa đến.”
“Mỗi ngày nấu một loại?” Tần Tích trừng to mắt, nấu mấy món canh này cũng không phải chuyện đơn giản, bảo cô thỉnh thoảng nấu một loại còn có thể, ngày nào cũng nấu, đây không phải là muốn cô mệt chết sao.
Cố Mộ Nghiêm nhíu mày nhìn cô, “Có vấn đề gì sao?”
Dưới ánh mắt công kích của anh, Tần Tích chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói, “Không có.”
Tần Tích xoay người đi vào phòng bếp, tiện tay quăng thực đơn qua một bên, trên mặt ủ rũ, chết tiệt, Cố Mộ Nghiêm thật sự coi cô như bảo mẫu mà sai khiến sao, nhiều loại canh như vậy, cô phải nấu đến ngày tháng năm nào đây.
Vốn cho rằng như vậy cũng coi như xong, nhưng vẫn không biết Cố Mộ Nghiêm lại nổi điên cái gì, rõ ràng là anh ta có thể làm việc trong thư phòng, lại hết lần này tới lần khác ở lại phòng khách, hơn nữa còn đưa đĩa CD cho cô, muốn cô học nhảy thể dục nhịp điệu.
“Tôi không thích nhảy cái này.”
“Nhất định phải học, mỗi ngày nhảy hơn hai tiếng mới được nghỉ ngơi, mỗi ngày tôi sẽ giám sát em, cho nên không được lười biếng.” Muốn thân thể khỏe mạnh, chỉ uống canh thôi thì không được, phải kết hợp từ trong lẫn ngoài mới đạt hiệu quả cao.
Tần Tích sụp đổ, là anh ta quá nhàn rỗi sao?
Sau lần đầu tiên nhảy thể dục nhịp điệu, qua ngày hôm sau thức dậy, cô cảm giác chân mình cũng sắp gãy ra rồi, đặc biệt là bắp đùi, vô cùng ê ẩm, Tần Tích không muốn nhảy nữa, tìm cả tá lý do, nhưng toàn bộ đều bị Cố Mộ Nghiêm bác bỏ, “Em bị như vậy đều tại trước kia em lười rèn luyện, chờ khi em nhảy thêm mấy lần nữa sẽ không còn đau.”
Tần Tích phát điên.
Nhưng khi Tần Tích chấp nhận số phận bị hành hạ, đột nhiên truyền tới một tin vô cùng tốt, Cố Mộ Nghiêm phải bay đến thành phố khác vài ngày, Tần Tích lập tức cảm thấy cuối cùng cũng tìm được hy vọng, nhưng trước khi Cố Mộ Nghiêm đi, anh ta còn đặc biệt dặn dò cô, “Mỗi ngày em phải quay video lại, sau đó gởi cho tôi.”
Cô luôn lười biếng, nếu không giám sát chặt chẽ, chắc chắn cô sẽ không tập luyện.
Tần Tích ngoài mặt ngoan ngoãn đáp ứng, kì thực trong lòng lại không nghĩ như vậy, có kẻ điên mới tiếp tục nhảy cái này.
Cố Mộ Nghiêm không để Vạn Kiệt đi cùng, mà để cậu ta ở lại, hơn nữa để cậu ta trông chừng Phạm Thành Trạch, nghĩ biện pháp dẫn Phạm Thành Trạch đi chơi nhiều một chút, ngắm những nơi phồn hoa, đừng cứ mãi ở công ty.
“Cố đại thiếu, anh có thể chi trả hóa đơn ở quán bar không?” Vạn Kiệt dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh.
“Nếu cậu có thể làm Phạm Thành Trạch có thể nhanh chống kết hôn sinh con, như vậy tôi không chỉ chi trả cho cậu, hơn nữa còn cho cậu nghỉ phép dài hạn.”
“Yên tâm đi, Cố đại thiếu, các cô gái xinh đẹp bên cạnh tôi có rất nhiều.” Các cô gái của cậu ta rất phong phú.
Khi Cố Mộ Nghiêm lên máy bay, Tần Tích hăng hái đi tiễn anh, nhìn cô đứng trước mặt, trong mắt anh tràn đầy vui mừng, coi như cô gái này còn có lương tâm, còn biết đi tiễn anh.
Thật ra anh không biết Tần Tích đến chỉ là vì muốn chắc chắn anh đi thật, phải nhìn tận mắt cô mới có thể an tâm.
Vốn Cố Mộ Nghiêm còn muốn dặn dò cô một vài câu, nhưng nghĩ lại vẫn quyết định không nói, tránh cho cô gái này lại ghét bỏ anh phiền phức, cuối cùng anh chỉ nói một câu, “Tôi đi đây.”
Tần Tích gật gật đầu, sau đó vãy tay với anh, “Ừ, đi thong thả, chú ý an toàn.”
Cố Mộ Nghiêm đến khu kiểm soát, sắp phải đi vào, xoay người nhìn lại, cô vẫn đứng ở đàng kia, ánh mắt nhìn mình, đột nhiên trong lòng có chút không nở, thôi đi, chỉ vài ngày thôi, anh xử lý xong sẽ trở lại.
***
Sau khi tiễn Cố Mộ Nghiêm xong, Tần Tích trở lại căn hộ, cả người thoải mái, cảm thấy cả thế giới nhẹ như bong bóng, muốn đi đâu thì đi, muốn ăn cái gì thì ăn, cảm giác này vô củng thoải mái.
Đột nhiên, Tần Tích nghĩ đến một vấn đề, Cố Mộ Nghiêm qua bên kia làm việc chỉ vài ngày, sớm muộn gì cũng phải trở về, nếu anh ta về, tự do của cô sẽ không còn nữa, cho nên cô phải nghĩ biện pháp mới được.
Sau khi suy nghĩ cả nửa ngày trời, Tần Tích quyết định gọi điện thoại cho Hàn Thu, nói Cố Mộ Nghiêm đi, để lại một mình cô ở chỗ này, cô muốn trở về, giọng nói hết sức cô đơn.
Hàn Thu vừa nghe lập tức liền kêu cô trở lại, nói ở nhà rất vui vẻ.
Tần Tích nói sợ Cố Mộ Nghiêm tức giận, giọng nói ủy khuất kia lập tức khiến cho Hàn Thu lo lắng, liền nói không cần sợ Cố Mộ Nghiêm, có việc gì bà sẽ chịu.
Sau khi Tần Tích cúp điện thoại, hưng phấn lăn qua lăn lại trên ghế sofa, có bác gái làm chỗ dựa cho cô, cô sẽ không sợ.
Cứ tiếp tục ở chỗ này, cô cũng sắp bị bệnh tâm thần rồi, nhanh nhẹn đứng dậy chạy tới phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Nghĩ tới vài ngày sau không cần phải đối mặt với tên Cố Mộ Nghiêm vui buồn thất thường kia, không cần tập nhảy, trên mặt cô liền hiện lên vẻ mừng rỡ.
Hàn Thu gọi điện thoại cho Vạn Kiệt, bảo cậu ta đưa Tần Tích trở lại, Vạn Kiệt có chút do dự, Hàn Thu liền xuất ra khí thế là người nắm quyền, “Bây giờ lời của tôi nói cậu cũng không nghe đúng không?”
Vạn Kiệt vội vàng nói, “Không phải, thật sự không phải như vậy, chỉ là trước khi đi Cố đại thiếu bảo tôi phải chăm sóc cho Tần tiểu thư thật tốt, nếu Cố đại thiếu trở lại không nhìn thấy Tần tiểu thư, chỉ sợ sẽ. . .”
Cố đại thiếu không thể nói lão phu nhân cái gì, nhưng cậu thì thảm, không chết cũng bị lột một lớp da.
“Có tôi ở đây, cậu sợ cái gì, trời sập cũng không cần cậu quan tâm, chuyện này tôi sẽ tự mình nói với Mộ Nghiêm, cậu chỉ cần dẫn con dâu của tôi an an toàn toàn đến đây là được.” Thằng nhóc kia còn dám mắng bà hay sao.
“Dạ, tôi lập tức đưa Tần tiểu thư về.” Chỉ cần có những lời này là được.
Tần Tích ngồi ở trong xe, trên mặt mang nụ cười sáng lạn, nhìn phong cảnh hai bên đường nhanh chóng lướt qua, trong lòng vô cùng vui sướиɠ, cuối cùng có thể rời khỏi nơi quỷ quái kia, ha ha.
Nếu có thể, cô thật rất muốn ngửa mặt lên trời hét ba tiếng.
Vạn Kiệt lái xe, nhìn thấy Tần Tích từ kính chiếu hậu, vui vẻ giống như đứa trẻ, không khác gì người mới được thả từ trong tù ra.
Chẳng lẽ Cố đại thiếu đối xử với cô không tốt? Không thể nào, cậu đi theo Cố đại thiếu lâu như vậy, chưa bao giờ trông thấy Cố đại thiếu để tâm đến người khác như vậy, biết chuyện của cô và Phạm Thành Trạch, chỉ hận không thể lập tức dán nhãn ‘Người đàn ông đã kết hôn’ lên người Phạm Thành Trạch, điều này rất rõ ràng chính là đang ghen.
***
Xe dừng lại, Tần Tích nhìn kiến trúc xung quanh, cảm thấy vô cùng thân thiết, cuối cùng cô cũng trở lại.
Vạn Kiệt đưa cô về nhà, Hàn Thu vừa nhìn thấy Tần Tích liền thân thiết bắt lấy tay cô, vẻ mặt tươi cười, quan tâm hỏi, “Đi đường có mệt không?”
“Con không mệt.” Tần Tích lắc lắc đầu.
“Ngồi xuống trước đã, cơm làm sắp xong rồi, bác cho nhà bếp làm mấy món con thích ăn nhất, lát nữa con phải ăn nhiều một chút.” Tay Hàn Thu vỗ vỗ lưng cô, lúc trước biết Tần Tích theo làm việc với Cố Mộ Nghiêm, trong lòng bà có chút lo lắng, dù sao tính tình của thằng nhóc kia không có mấy ai chịu được, nhưng xem ra bây giờ sắc mặt cô hồng hào, hình như cũng không có gì không ổn.
“Cám ơn bác gái.” Tần Tích gật gật đầu, cười cong khóe mắt.
“Lần này cùng ở với Mộ Nghiêm, như thế nào? Có tốt không?” Hàn Thu thử dò xét hỏi thăm.
Tần Tích nhớ tới những chuyện Cố Mộ Nghiêm làm với mình, khóe miệng miễn cưỡng trả lời, “Dạ tốt ạ.”
Hàn Thu nhìn vẻ mặt Tần Tích, liền biết chắc cô không nói thật, nhất định là bị Cố Mộ Nghiêm bắt nạt, kỳ thật lúc Tần Tích nói chuyện điện thoại với Hàn Thu, Hàn Thu cũng có chút đoán được, cho nên mới gọi Tần Tích trở lại, thằng nhóc kia cũng thật là, cũng sắp kết hôn rồi, tính xấu cũng không thay đổi, thật sự là ủy khuất cho con dâu mà.
Cố Chấn Đình biết Tần Tích trở về, sau khi trò chuyện cùng mấy người bạn già xong liền trở lại, nhìn thấy Tần Tích liền cao hứng nói, “Tiểu nha đầu, trở lại rồi à?”
“Cố gia gia.” Tần Tích đứng dậy.
“Không cần khách khí như vậy, mau ngồi mau ngồi.” Cố Chấn Đình vừa cười vừa nói.
“Cám ơn Cố gia gia.”
Ông cảm thấy đứa cháu dâu này không tệ, mặc dù không phải được sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng cũng hiểu chuyện vâng lời, không có chút kiêu căng nào, cách ăn mặc cũng giản dị, sạch sẽ, càng nhìn càng vừa mắt, cho nên cũng không tránh khỏi càng thêm yêu mến cô, cho nên mới không cho tên nhóc kia bắt nạt cô.
Buổi chiều, Tần Tích theo Hàn Thu học nấu nướng, khi nhìn thấy Hàn Thu thuần thục làm điểm tâm, Tần Tích hết sức kinh ngạc trong lòng, cô cho rằng Hàn Thu thân là con dâu của nhà họ Cố, có nhiều người hầu hạ như vậy, hoàn toàn không cần tự mình làm, nhưng khi nhìn động tác của Hàn Thu, chắc là thường xuyên ra vào phòng bếp.
Hàn Thu giống như nhìn ra được suy nghĩ của Tần Tích, vừa làm vừa cười giải thích, “Có đôi khi tự mình nấu cho người trong nhà ăn là một chuyện rất hạnh phúc, hơn nữa ba con vô cùng thích món ăn bác làm, thỉnh thoàng làm một lần, ông ấy cũng vui vẻ.”
Tần Tích nhìn Hàn Thu dịu dàng, không hiểu vì sao Cố Mộ Nghiêm lại không di truyền tính tình của Hàn Thu và Cố Đình Dự nhỉ.
Chẳng qua tình cảm giữa bác gái và bác trai thật là tốt, nhiều năm như vậy, tình cảm thủy chung như một, hai người gặp mặt nhìn nhau, bên trong đều lộ ra yêu thương nồng đậm đối với đối phương, thật sự làm người ta phải ghen tị.
Cả một buổi chiều, Tần Tích đều đi theo Hàn Thu làm này nọ, bầu không khí vui vẻ hòa thuận.
Buổi tối, Tần Tích một mình nằm trên giường lớn, không có người nào đó bên cạnh, thật sự muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu thoải mái, muốn lăn thế nào thì lăn thế đó.
Vốn cho rằng Cố Mộ Nghiêm sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng cô về đây hơn nửa ngày rồi, điện thoại vẫn yên lặng