"Tôi muốn ngủ ở phòng khách, tôi không muốn ngủ ở đây."
Tần Tích đi vào liền không ngừng kháng nghị, đánh chết cô cũng không ngủ chung một giường với anh, bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục.
Hai tay Cố Mộ Nghiêm vòng trước ngực đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn cô nhảy qua nhảy lại ở đàng kia, cuối cùng không nói một lời, quét mắt nhìn cô một cái, điều chỉnh điều hòa thấp xuống, vén chăn lên nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, không để ý đến cô nữa.
Đầu Tần Tích đầy nghi vấn, dè dặt nhìn anh, anh ta đây là có ý gì? Cô cho là anh ta sẽ ép buộc cô, cô rón rén đi tới cửa, định mở cửa ra ngoài, nhưng xoay một cái mới phát hiện cửa hoàn toàn mở không được, anh vậy mà dùng chìa khóa khóa cửa, người đàn ông xấu xa.
Cái này không mở được.
Tần Tích quét mắt nhìn căn phòng một cái, sau đó đi đến ghế sô pha, dù sao cô cũng sẽ không ngủ chung với anh ta, nằm xuống rất mềm mại, Tần Tích nhìn trần nhà lại nhìn về hướng chiếc giường, phát hiện không có động tĩnh gì, có thể Cố Mộ Nghiêm đã ngủ thϊếp đi, sau đó cô cũng nhắm mắt lại.
Chỉ là ngủ không bao lâu, Tần Tích liền cảm thấy lạnh, ma xát cánh tay vài cái, cô nhìn về phía điều hòa, thế nhưng chỉ mười mấy độ, cô đứng dậy muốn tìm cái điều khiển, nhưng tìm một vòng cũng không tìm được.
Một lần nữa cô lại co ro trên ghế sofa, nhưng như thế nào cũng ngủ không được, nhìn thấy áo khoác anh đắp ở trên tay vịn, suy nghĩ một chút vẫn là nhịn xuống, hừ, nhịn một chút liền khỏi.
Cứ như vậy lăn qua lộn lại giằng co hơn một giờ, cô vừa lạnh vừa mệt, nhưng hết lần này tới lần khác lại không ngủ được, tiếp tục như vậy nữa, cô không thể không cảm mạo.
Tần Tích đứng lên đi tới đi lui, mí mắt liên tục dán vào nhau, cuối cùng nhịn không được, ánh mắt rơi vào trên giường, giường vô cùng lớn, ba người ngủ cũng dư, ngoại trừ Cố Mộ Nghiêm chiếm một phần ba, bên cạnh còn hết sức trống trải.
Lại không phải chưa từng ngủ chung, ngủ tiếp một lần cũng không có gì, hơn nữa ngày mai cô sẽ lén lút dậy sớm một chút, Cố Mộ Nghiêm cũng sẽ không phát hiện ra, cân nhắc nửa ngày, Tần Tích dè dặt đi tới, nhấc chăn lên nằm ở bên kia, bên trong chăn thật ấm áp, bỗng chốc liền xua đi cảm giác lạnh trên người Tần Tích, cô thoải mái thở ra một hơi, sau đó nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, Cố Mộ Nghiêm mở mắt ra, thấy cô trùm kín như sâu lông, cánh tay dài nhấc lên, kéo cô vào ngực, thật đúng là cô gái bướng bỉnh lại kỳ quặc.
Nhìn gò má đỏ rực của cô, cùng với cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, ánh mắt của Cố Mộ Nghiêm tối sầm lại, cúi đầu hôn lên môi cô, cho đến khi cô có chút hít thở không thông thoáng giãy giụa, anh mới buông cô ra, sau đó thỏa mãn ôm cô ngủ, mềm mại, thật phù hợp làm gối ôm.
Tần Tích đã đánh giá mình quá cao, chờ lúc cô tỉnh lại, mặt trời cũng phơi đến mông, hơn nữa vừa tỉnh dậy cô còn phát hiện mình nằm trong ngực của Cố Mộ Nghiêm, cô định lén đẩy tay anh ra, nhưng mới cử động, đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói của người đàn ông có chút khàn khàn khi thức dậy, "Sáng sớm cô nháo cái gì?"
Tần Tích ảo não nhắm mắt lại, chết tiệt, tối hôm qua người sống chết không chịu là cô, nhưng nửa đêm người bò lên cũng là cô.
"Anh thả tôi ra, tôi muốn dậy." Tần Tích cố làm ra vẻ bình tĩnh nói.
Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy nửa mặt của cô đều giấu ở trong chăn, con mắt nhìn xung quanh, chính là không dám nhìn anh, "Tôi nhớ tối hôm qua người nào đó đã nói không muốn ngủ ở đây mà?"