Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc

Chương 37: Cô ngốc sao?

Mặt Cố Mộ Nghiêm không chút thay đổi, ánh mắt đột nhiên rơi vào đôi chân trần của Tần Tích, cô có chút lúng túng, vội vàng nhặt giày cao gót lên mang vào, sửa sang đầu tóc lại một chút.

"Bốp bốp bốp." Sau lưng truyền đến một tràng tiếng vỗ tay, sau đó lại là một cái huýt gió.

Lý Mặc đi đến, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn Tần Tích nói, "Một màn vừa rồi thật rất phấn khích, thật không hổ là thiếu phu nhân tương lai, thật kính nể." Sau đó lại vỗ vỗ vai Cố Mộ Nghiêm, mở trừng hai mắt, "Các người thật đúng là sự kết hợp hoàn hảo."

Vừa rồi Lý Mặc thấy một mình Tần Tích đứng ở đàng kia, vốn muốn đến hỏi thăm thiếu phu nhân tương lai này, vừa mới chuẩn bị đi đến đã nhìn thấy một bóng dáng lén lén lút lút đến gần Tần Tích, hai người nói chuyện anh cũng nghe thấy, lúc đầu thấy Tần Tích bị Hà Trạch uy hϊếp, Lý Mặc muốn đi đến giải vây giúp Tần Tích, nhưng vào lúc đó, anh nhìn thấy nét giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt Tần Tích, Lý Mặc cũng biết Tần Tích không phải là một con thỏ nhỏ, cũng phải, có thể bắt Cố Mộ Nghiêm này vào tay thì có thể yếu ở đâu chứ.

Quả nhiên là, Tần Tích thông minh làm bộ thỏa hiệp trước, sau đó phản công, đánh Hà Trạch đến kêu cha gọi mẹ, xác định Tần Tích tạm thời không có nguy hiểm, anh xoay người đi thông báo cho Cố Mộ Nghiêm.

Tần Tích ngượng ngùng cười, vừa rồi bộ dáng cô đánh Hà Trạch sẽ không bị Lý Mặc nhìn thấy chứ.

Cố Mộ Nghiêm trừng mắt nhìn cậu ta một cái, ý bảo muốn cậu ta câm miệng, người này xem kịch hay xong mới thông báo cho anh, anh còn chưa tính sổ với cậu ta, cậu ta lại dám còn châm chọc, vốn cho rằng ở đây là nhà họ Cố, không ai dám làm loạn ở chỗ này, cho nên cũng để cô chạy loạn, lại không nghĩ rằng có người dám ở trên địa bàn của nhà họ Cố động đến người của anh, xem ra là anh đã quá nhân từ rồi.

"Lý Mặc." Cố Mộ Nghiêm nheo mắt lại hô một tiếng, "Bắt lấy hắn, hầu hạ hắn cho tốt."

"Đúng vậy." Lý Mặc đi tới, không để cho Hà Trạch phản kháng bắt chéo hai tay của hắn lại sau người, Hà Trạch đau đến hít từng ngụm khí lạnh, nếu Lý Mặc và Cố Mộ Nghiêm đã có thể ở chung với nhau, đương nhiên cũng không phải là chúa cứu thế, động tác thô lỗ kéo hắn ra ngoài.

Đương nhiên là kéo đến trong hẻm tối mới dừng lại, mặc dù Lý Mặc không phải đặc biệt có hứng thú đối với chuyện đánh người, nhưng không thể không nói đánh người vẫn thật là sảng khoái.

Nếu không phải là trường hợp không cho phép, Lý Mặc biết, Cố Mộ Nghiêm sẽ tự mình ra tay, coi như là thằng nhãi này gặp may, bình thường Cố Mộ Nghiêm không thích tự mình ra tay, nhưng một khi ra tay, vậy thì không chỉ đơn giản là đánh một trận tơi bời như vậy, ít nhất cũng mất đi nữa cái mạng của Hà Trạch.

Mặc dù Lý Mặc cũng không cảm thấy mình rất lương thiện, nhưng so với Cố Mộ Nghiêm, quả thực anh cảm thấy mình là thiên sứ.

Bỗng chốc chỗ này chỉ còn lại Tần Tích và Cố Mộ Nghiêm, xung quanh một trận yên tĩnh, Tần Tích thấy sắc mặt của Cố Mộ Nghiêm âm trầm, vội cúi đầu đứng ở đó, nghĩ thầm kế tiếp Cố Mộ Nghiêm chắc sẽ không phải đánh cô chứ.

Cô cũng không ngờ lại gặp được Hà Trạch ở chỗ này, thật đúng là xui xẻo mà.

Cố Mộ Nghiêm không nói một câu, chỉ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng Tần Tích càng lăn tăn, nếu anh không ngừng mắng cô, trong lòng cô còn dễ chịu một chút, cuối cùng không chịu nổi, nhỏ giọng hô, "Cố Mộ Nghiêm..."

"Cô ngốc sao?" Cuối cùng anh cũng mở miệng.

"Cái gì?" Tần Tích sững sờ.

"Tôi nói cô là ngốc sao?" Cố Mộ Nghiêm lạnh lùng nói lại lần nữa.

Trong lòng Tần Tích cũng có chút uất ức, biết anh sẽ mắng mình, nhưng khi anh thật sự mắng cô, trong lòng cô thế nhưng có chút khó chịu, ánh mắt quật cường nhìn anh, mạnh dạng nói, "Anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy, lại không phải là tôi chủ động trêu chọc bọn họ trước, làm sao tôi biết sẽ gặp được Hà Trạch, nếu sớm biết nhất định tôi đã tránh rồi, đáng tiếc tôi lại không có bản lĩnh biết trước mọi chuyện, nếu anh chê tôi phiền toái, không muốn cưới tôi thì tốt rồi, đến lúc đó toàn bộ cũng không liên quan đến anh."

Cố Mộ Nghiêm nhìn cô chằm chằm, "Cô còn dám mạnh miệng."

"Vốn là như vậy mà." Bị anh trừng mắt, giọng nói của Tần Tích càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành nói thầm.