Editor: VinJR
Tần Tích bắt một chiếc taxi ngồi xuống, Cố Mộ Nghiêm nhìn thoáng qua, lái xe theo sau, thấy hướng xe taxi chạy, hình như là hướng nhà cô.
Khi sắp đến cửa nhà cô, Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy xe taxi còn chưa dừng hẳn, Tần Tích liền nhanh chóng lao xuống, nghĩ thầm chắc cô gặp phải tài xế giở trò, vội vàng ngừng xe, cởi giây an toàn ra đuổi theo ngay lập tức, nhưng mới đi được hai bước đã nhìn thấy Tần Tích xông lên ngăn cản một đôi nam nữ trẻ tuổi, vẻ mặt nghiêm túc mà anh chưa bao giờ trông thấy, nhưng bên trong cặp mắt to kia lại hừng hực lửa, giống như bọn họ càng đi về phía trước một bước, cô liền liều mạng với bọn họ.
Tần Tích nhìn hai người trước mắt, trên mặt cười lạnh, "Các người tới làm gì? Nhanh đi đi, ở đây không hoan nghênh các người."
"Tiểu Tích, cô hung dữ như vậy làm gì, chúng ta nói xong chuyện muốn nói, tự nhiên sẽ đi, bây giờ tôi lấy thân phận chủ cho thuê nhà nói cho cô biết, trước ngày mai, lập tức thu dọn đồ đạc cút ra ngoài, nếu không đừng trách tôi không khách khí." Trên mặt Tần Âm tùy ý cười, "Người chủ cho các người thuê nhà đã bán căn nhà này cho tôi, mà bây giờ tôi không cho phép hai người lại ở đây, đã nghe chưa?"
Tần Tích ngẩn ra, không đoán được Tần Âm đã mua căn nhà này.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Tích, người thanh niên trẻ đứng bên cạnh cười cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy lãnh ý, "Tiểu Tích, đừng trách chúng ta ác độc, muốn trách thì trách mẹ cô không biết xấu hổ, thế mà chưa từ bỏ ý định còn muốn dẫn cô trở về nhà họ Tần, cũng không nhìn lại mình một chút, các người có tư cách gì trở về nhà họ Tần, chỉ làm cho nhà họ Tần thêm mất mặt."
"Anh, đừng nói nhảm với nó nữa." Tần Âm nhìn thoáng qua Tần Kiệt, sau đó nói với Tần Tích, "Tóm lại, hai người nhanh biến đi, vĩnh viễn không được phép xuất hiện, nếu không mẹ cô thiếu một cánh tay hay một cái chân, cô cũng đừng quá kinh ngạc."
Tần Kiệt thấy Tần Tích nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt kia làm hắn ta xót xa, giơ tay lên liền vung xuống, "Tiện nhân, cũng dám trừng tao, không muốn sống có phải không?"
Ai ngờ, tay Tần Kiệt bị Tần Tích bắt lấy, sau đó cô không chút lưu tình há miệng cắn lấy bàn tay của hắn, giống như đang cắn một khối thịt, Tần Âm thấy thế cầm lấy túi xách đập xuống đầu Tần Tích, "Tiện nhân, buông ra, đánh chết mày."
Tần Tích cũng không sợ hãi, nhấc chân lên đá về phía Tần Âm, Tần Âm là một thiên kim tiểu thư, một cước này, Tần Tích xuống tay độc ác, lập tức liền bị đá cô ta lật trên mặt đất, bộ dáng vô cùng chật vật, trên mặt dính đất, nửa ngày không bò dậy nổi, nữa ngồi ở đàng kia kêu rên.
Tần Tích buông miệng ra, răng đều là máu tươi, cô phun một bãi nước miếng, vẻ mặt một chút cũng không sợ, giống như sư tử nhỏ tức giận.
Vừa nhìn liền biết cũng không phải là người bị bắt nạt sau đó sẽ tìm một chỗ trốn để khóc nhè.
Tay Tần Kiệt máu tươi đầm đìa, nhanh chóng lui về sau một bước, cũng bị chọc giận, nhìn thấy cục đá bên cạnh, khom lưng nhặt lên một khối lớn, hung dữ nói, "Hôm nay tao gϊếŧ chết mày."
Nhưng Tần Kiệt mới đi về phía trước hai bước, bờ vai của hắn liền bị người nắm lấy, mặt Tần Kiệt tức giận xoay người, "Con mẹ nó, ai dám ngăn chặn. . ." Chữ ‘Tao’ còn chưa nói hết, sắc mặt của hắn liền thay đổi, đổi lại một khuôn mặt tươi cười, "Cố đại thiếu, như thế nào anh lại ở chỗ này?"
Bộ dáng kia miễn bàn bộ dạng chân chó.
Mặt Cố Mộ Nghiêm tràn đầy hung ác nham hiểm, toàn thân tồn tại sát khí bừng bừng, nhìn chằm chằm Tần Kiệt từng chữ từng câu hỏi, "Cậu muốn gϊếŧ chết bà xã của tôi, cậu hỏi tôi vì cái gì ở chỗ này?"