Editor: VinJR
"Cháu tới tìm Mộ Nghiêm có chuyện gì không?" Cố Chấn Đình giả vờ không biết hỏi thăm, "Nếu như thằng nhóc kia khi dễ cháu, cháu yên tâm cứ nói cho ông biết, ông nhất định sẽ làm chủ cho con."
Tần Tích vừa nhìn thấy khí chất của Cố Chấn Đình cũng biết ông nhất định là chủ chốt của gia đình, gia phong nhà giàu có luôn nghiêm khắc, khẳng định việc tìm vợ cũng môn đăng hộ đối, nếu như ông biết chuyện Cố Mộ Nghiêm đi bức hôn hoang đường, nói không chừng sẽ đứng về phía cô, đến lúc đó không cần cô ra mặt, dĩ nhiên sẽ có người giải quyết thay cô.
Hạ quyết tâm, Tần Tích liền bắt đầu lên án tội ác của Cố Mộ Nghiêm, kể sơ lược chuyện tối ngày hôm qua một lần, nhưng không nhắc tới chuyện cô cường hôn Cố Mộ Nghiêm, đánh chết cô cô cũng không thừa nhận, lúc ấy cô uống rượu say, anh ta muốn nói cái gì cũng có thể.
"Cố gia gia, chuyện này ông nhất định phải làm chủ cho cháu, cháu tuổi còn nhỏ, không muốn kết hôn, nhưng cháu trai của ông vẫn cứ bức hôn, sáng sớm còn cho người đuổi đến nhà cháu, ông cũng biết dưa hái lúc còn xanh sẽ không ngọt, cho dù cháu bị buộc gả cho anh ta, vậy sau khi cưới khẳng định cũng cãi nhau không ngừng, đến lúc đó ông cũng bận lòng, phải không?"
Cố Chấn Đình nghe xong, trên mặt tức giận bừng bừng, lập tức trấn an cô nói, "Thật sự là thằng nhóc hồ đồ, làm sao có thể làm như vậy chứ, cháu yên tâm, ông nội đứng về phía cháu."
Mắt Tần Tích sáng lên, kích động thiếu chút nữa rơi lệ, "Cháu liền biết ông nội thâm minh đại nghĩa." Trong lòng bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ có ông nội làm chủ cho cô, cô muốn xem xem Cố Mộ Nghiêm có thể làm gì cô.
Tần Tích cần phải biết, hết thảy chuyện trong khách sạn tối hôm qua, đều là do ông lão trước mặt này thiết kế, cô mà biết được, đoán chừng sẽ tức giận mà nhảy xuống sông.
Mắt Cố Chấn Đình lóe lên một tia giảo hoạt, người khác hận không thể gả vào nhà họ Cố, mà cô bé này hết lần này tới lần khác xem nhà họ Cố như hang độc, một chút quan hệ cũng không muốn dính vào, thật khó có được, vừa vặn xứng với thằng nhóc Mộ Nghiêm kia.
Lão gia tử tính toán vô cùng hăng hái.
"Cháu ngồi xuống trước đi, ông liền cho người gọi điện thoại bảo Mộ Nghiêm trở lại." Cố Chấn Đình mới vừa nói xong, liền có người giúp việc đến báo, "Lão gia, thiếu gia trở về rồi."
Tần Tích đứng dậy.
Cố Mộ Nghiêm và Cố Đình Dự cùng đi vào, Tần Tích vội vàng đi tới, chắn trước mặt của anh, nhưng Cố Mộ Nghiêm lại vòng qua cô đi lên lầu, Tần Tích tức giận, trong lúc nhất thời quên rằng mình đang đứng trên địa bàn nhà họ Cố, quát về phía bóng lưng của anh, "Vô liêm sỉ, anh đứng lại đó cho tôi."
Rống xong, phòng khách đột nhiên lặng ngắt như tờ, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Tần Tích, trên mặt cô bỗng dưng xấu hổ, đỏ lên.
Cố Chấn Đình vừa nghe tiếng hô này, thiếu chút nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đứa bé này thật có dũng khí.
Cố Đình Dự chứng kiến vẻ mặt của ba mình là một bộ xem kịch vui, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lập tức nói với người giúp việc bên cạnh, "Mang một chén nước cho tôi."
Cố Mộ Nghiêm quay đầu lại nhìn cô một cái, bên trong mắt có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, giống như đang nói, có bản lĩnh thì đến đây.
Tần Tích bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu nóng lên, nện bước đi theo lên lầu, mấy giây sau, trên lầu truyền đến tiếng đùng đùng, giống như là phòng bị đập, theo sau là tiếng rống giận của Tần Tích, "Khốn kiếp, tại sao anh thay quần áo mà không đóng cửa?"
Sau đó trên bậc thang truyền tới tiếng bước chân vội vàng, mọi người thấy mặt Tần Tích xấu hổ chạy xuống, trực tiếp liền muốn chạy ra bên ngoài, Cố Chấn Đình liếc mắt một cái, người giúp việc liền vội vàng tiến lên ngăn, "Tần tiểu thư."
Cố Đình Dự đứng dậy đi tới, nét mặt hòa ái, "Nếu đã đến đây thì ngồi một chút đi, không phải con đến tìm Mộ Nghiêm sao? Chờ nó thay quần áo xong, chúng ta nói chuyện một chút, người lớn cũng đã ở đây, thằng nhóc kia làm con ủy khuất, chúng ta nhất định làm chủ thay con."
Lúc này Tần Tích mới tỉnh táo lại, đúng vậy, cô tới là hy vọng Cố Mộ Nghiêm không nên dây dưa với cô, nếu như chạy đi, vậy cô tới đây làm gì chứ.
Mọi người ngồi trên sô pha, một ly trà lài đặt trước mặt Tần Tích, cô bưng lên uống một ngụm, Cố Đình Dự cầm lấy tờ báo xem, hiển nhiên là không muốn tạo áp lực lớn cho Tần Tích, Cố Chấn Đình ngồi ở bên kia.
Không bao lâu, Cố Mộ Nghiêm đi xuống lầu, thay một bộ quần áo thoải mái, cả người hết sức đẹp trai, ngoại trừ trên mặt có một vết cắt lờ mờ, hẳn là do sách đập phải, trang sách quẹt làm bị thương, cũng không rõ ràng, chỉ là không xử lý vết thương, một đường máu nhỏ, anh lấy khăn giấy, tiện tay lau một chút, sau đó ngồi trên sô pha, thần thái lạnh lùng, lập tức nghiêng đầu nhìn Tần Tích một cái, vẻ mặt có chút lạnh nhạt.
Cố Chấn Đình ho nhẹ một tiếng, sau đó mở miệng nói, "Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu đi, Mộ Nghiêm, con gái người ta không muốn gả cho cháu, cháu có lời gì muốn nói?"
Cố Mộ Nghiêm cười lạnh một cái, "Không muốn gả, vậy thì bồi thường tiền, một trăm vạn một xu cũng không thể thiếu. Trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy trong tài khoản của tôi có số tiền này, nếu không liền khởi tố."
Giọng nói nghiêm túc, một chút cũng không giống như là nói giỡn.
Tần Tích tức giận không chịu được, “Lúc đó tôi uống rượu say, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, anh nói bậy cũng không chừng, ông nội à, cho dù con uống say, không cẩn thận hôn anh ta một cái, cũng không cần phải bồi thường một trăm vạn mà, anh ta rõ ràng chính là lừa cháu."
Cố Chấn Đình không đồng ý, "Thằng nhóc này, loại chuyện như vậy làm sao có thể bồi thường tiền chứ."
Tần Tích liền vội vàng gật đầu, may mà Cố gia còn có lý trí, nhưng lời nói tiếp theo của Cố Chấn Đình, liền đánh Tần Tích rơi vào vực sâu nghìn mét.
"So với danh dự của con gái, hôn cháu một cái thì tính là cái gì, hai người cô nam quả nữ ở khách sạn, truyền đi, trong sạch của con gái người ta làm sao bây giờ? Không được lấy tiền,thế nhưng nhà họ Cố chúng ta là người dám làm dám chịu, nếu thằng nhóc này đã làm ra loại chuyện như vậy, vậy nhất định phải chịu trách nhiệm mới được, chọn ngày tốt, chúng ta đến nhà họ Tần cầu hôn.