"Tối hôm qua tôi nên ném cô ra ngoài, nói không chừng bây giờ cô đang ở trong ổ của tên ăn mày nào đó làm ăn mày phu nhân rồi." Chết tiệt, anh vậy mà có hảo tâm để cô ở đây ngủ một đêm.
Tần Tích nổi cáu, một họng máu nghẹn trong cổ họng, lập tức chất vấn anh, "Tại sao anh lại ở trong phòng của thầy Phạm, còn nữa, anh dựa vào cái gì nói với người khác tôi là vợ tương lai của anh, anh có biết như vậy sẽ hủy hoại danh tiếng của tôi hay không hả?"
Cô thật vất vả mượn rượu thêm can đảm để đến tỏ tình, kết quả bị anh phá rối, thật sự là siêu cấp buồn bực mà.
"Buổi tối uống rượu say đến khách sạn tỏ tình, còn thanh danh sao? Cô không phải hy vọng được bước vào căn phòng này sao?" Cố Mộ Nghiêm không chút khách khí châm chọc, lập tức cầm lấy bức thư bên cạnh, xem lướt qua, lập tức cười nhạo, "Bây giờ đã là năm nào rồi, thế nhưng còn dùng cách quê mùa như vậy, hơn nữa còn viết văn cẩu thả, dùng từ nông cạn."
"Đáng ghét, anh trả lại cho tôi." Tần Tích thấy anh xem thư tỏ tình của mình, vừa thẹn vừa cáu, xông tới muốn cướp về, nhưng Cố Mộ Nghiêm nhẹ nhàng tránh né, liền trốn thoát, lập tức cô đông đưa theo bức thư, "Nhìn dáng vẻ của cô chắc không phải chưa từng nói chuyện yêu đương chứ?"
Tần Tích trừng mắt nhìn anh, "Mắc mớ gì tới anh. Nhanh trả lại cho tôi."
Cố Mộ Nghiêm trêu chọc cô, "Trả lại cho cô cũng có thể, bất quá cô phải đáp ứng tôi một điều kiện?"
"Không thể nào." Ai biết người đàn ông này lại sẽ nghĩ ra biện pháp gì hành hạ cô chứ.
"Vậy tôi liền đăng thư tỏ tình này lên mạng." Cố Mộ Nghiêm cười tà một tiếng.
"Anh." Tần Tích tức giận đến phát run, "Vô sỉ."
"Tùy cô, nói như thế nào cũng được." Cố Mộ Nghiêm cầm lấy điện thoại di động, chụp ảnh bức thư, "Nếu cô không đồng ý, tôi lập tức liền đăng lên mạng."
"Không được đăng." Tần Tích căng thẳng nhìn anh, lập tức tự nói với mình phải tỉnh táo, hít sâu hai cái, "Anh muốn cái gì?"
Trên thư đến cùng còn có tên của cô, nếu như bị bạn học thấy được, còn không xấu hổ chết sao, hơn nữa cũng sẽ mang đến phiền phức cho thầy Phạm, cho nên tuyệt đúng không thể đăng lên mạng.
Cố Mộ Nghiêm lại rót một chén nước cho mình, chậm chạp uống một ngụm, "Đầu tiên, cô phải bồi thường tổn thất tinh thần lẫn da thịt cho tôi, so giá trị con người tôi, như thế nào cũng phải một trăm tám mươi vạn, bất quá tôi biết cô không có tiền, tôi liền giảm giá cho cô, trả tôi năm mươi vạn là được rồi."
Tần Tích trợn to hai mắt, quả thực không thể tin được, "Năm mươi vạn? Vì sao anh không đi cướp đi, hơn nữa, dựa vào cái gì tôi phải bồi thường cho anh. Cần tiền đến điên rồi sao?"
Cố Mộ Nghiêm cây ngay không sợ chết đứng nói: "Tối hôm qua cô say rượu không được sự đồng ý của tôi, cưỡng chế hôn tôi. Hơn nữa còn không chỉ một lần, đây chính là nụ hôn đầu của tôi, cô nói số tiền này có đáng giá không chứ?"
"Tôi cường hôn anh? Làm sao có thể."
Vóc dáng anh cao 1m8, cô có thể cưỡng bức được anh sao? Người đàn ông này là muốn lừa cô hả?
"Con gái uống rượu say, phát điên lên hết sức đáng sợ, đặc biệt là cô." Cố Mộ Nghiêm mặt không đỏ hơi thở không gấp nói: "Nụ hôn đầu của tôi là để dành cho bà xã tương lai, bây giờ cô cướp nó đi, đương nhiên cô phải bồi thường cho tôi chứ."
"Nụ hôn đầu tiên của anh?" Lúc này Tần Tích giận rống lên, "Anh có biết xấu hổ không hả."
Tần Tích hoàn toàn không tin Cố Mộ Nghiêm còn nụ hôn đầu tiên, loại đàn ông này, cho dù không phải là chú rể hàng đêm, vậy cũng không thể nào sạch sẽ đến như vậy đi.
"Tùy cô có tin hay không, dù sao cô phải bồi thường cho tôi, năm mươi vạn, tôi không chấp nhận tiền chuyển khoản."
"Năm mươi vạn không có khả năng." Tần Tích móc móc trong túi, sau đó nhét vào trong ngực của anh, "Chỉ có năm mươi đồng, có được không?"
Cố Mộ Nghiêm vuốt vuốt nếp nhăn trong tay, "Cô là đang đuổi ăn mày sao. Vốn có hảo tâm giảm giá cho cô, nhưng nhìn thái độ này của cô, không cần bớt nữa, giá cuối cùng một trăm vạn, không trả tôi liền kiện cô."
"Anh làm từ vàng sao? Chỉ một người liền một trăm vạn."
"Tôi còn đắt hơn so với vàng, biết tôi là ai không?"
Tần Tích lắc lắc đầu, vừa rồi cô chỉ mơ hồ nghe được đám người kia gọi anh là Cố đại thiếu.
"Nhìn miệng của tôi, nghe rõ ràng, tôi gọi là Cố - Mộ - Nghiêm! Cố Mộ Nghiêm, cô biết không hả?"
Tần Tích sững sờ một tý, Cố Mộ Nghiêm liền cho rằng Tần Tích bị tên anh dọa sợ, lại nghe được lời nói của cô, mặt đen tại chỗ.
"Không biết."
Cố Mộ Nghiêm quát về phía cô, "Cô là từ sao Hỏa đến sao? Ngay cả tôi cũng không biết."
Tần Tích nhún nhún vai, "Ngay cả tôi cũng không biết anh, có thể thấy được anh cũng không phải đặc biệt nổi tiếng."
"Tôi không quản cô có biết hay không, tóm lại, một trăm vạn trả nhanh lên, nếu không chúng ta liền gặp mặt ở toà án." Cố Mộ Nghiêm không nói láo, tối hôm qua chính là nụ hôn đầu của anh, từ trước, anh thật sự chưa từng hôn cô gái nào, cũng không có hứng thú hôn môi với phụ nữ. Nhưng ngày hôm qua u mê hồ đồ, không kịp phòng bị liền bị Tần Tích hung hăng này tập kích.
Con gái khi yêu thường mơ mộng lần đầu tiên của mình sẽ cho ai, con trai cũng không ngoại lệ, cũng sẽ nghĩ tới cô gái đầu tiên hôn mình là ai, nhưng Cố Mộ Nghiêm như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là cô. Muốn vóc người không có vóc người, muốn khuôn mặt, mặt mũi trứng tròn, hơn nữa còn là một tiểu quỷ thích uống rượu.
Cố Mộ Nghiêm thật có loại tâm tình cải trắng xinh đẹp bị lợn vây quanh.
"Anh đã nổi tiếng như vậy, như thế nào lại thiếu một trăm vạn chứ?" Khuôn mặt nhỏ của Tần Tích tức giận đến đỏ bừng, giận trừng trừng người đàn ông trước mắt, "Hơn nữa đừng nói một trăm vạn, tôi hiện tại một vạn cũng không có, chỉ có năm mươi đồng. Cho dù anh kiện tôi lên tòa án, ta cũng vẫn không có."
Người đàn ông này rõ ràng là cố ý bắt nạt cô mà.