Mười một giờ trưa bước lên phòng bán vé ở bến xe. Việc đầu tiên là nới lỏng thắt lưng thở phát đã. Hic, điều hòa bọn này mát thật. Từng luồng khí êm dịu luồn sâu vào tận cơ quan thiết yếu nhất.
- Anh ơi về mô ạ?
Em bán vé thò cổ ra vẫy vẫy. Sau 3 ngày làm người nổi tiếng ở xứ người, hôm nay mới được nghe tiếng Nghệ xịn, tự nhiên thấy yêu “về mô” vãi.
- Cho anh một vé về Nghĩa Đàn.
- Dạ, cho em xin một trăm rưỡi - “Về Mô” cúi đầu bảo.
Giờ thì nằm thẳng cẳng trên xe, lim dim ngủ chờ sáu tiếng nữa có mặt tại nhà cựu bố vợ. Lão tài xế khoe biết cựu bố vợ, trước kia suốt ngày ngồi oánh phỏm với nhau.
Hóa ra ông cựu nhà mình cũng nổi tiếng phết. Hồi mới làm rể, về quê ngoại chơi ông cựu vẫn hay rủ mình làm tí với mấy người họ hàng “H. mô ngồi đan quạt đi, ta đánh cho bọn ni hết xèng đỡ nói phét!” Mình oánh được nửa tiếng chả biết được hay mất nhưng mỏi lưng quá nên toàn bỏ cuộc. Nói chung món này mình không ưng nên hay ngồi sau lưng xui dại ông cựu rút con gì, chốt con gì cho chắc. Mỗi khi nghe theo mình, bị thằng ngồi cạnh ăn chốt hạ, ông cựu vỗ đùi đánh đét bảo “Định mệnh nghe mi bị hắn chộp mất rồi, tau đang định rút con khác”, mình nhe răng cười, nói “Tại bài hắn đỏ chứ có phải tại con đâu!”, rồi lại xui tiếp.
Năm giờ chiều. Bắt taxi vào tận ngõ nhà vợ. Mẹ vợ chạy ra nói: “Ồ, nhanh hè, xe chạy mấy giờ mà về nhanh hè”.
Vào nhà. Mình cởϊ áσ ném vắt thành ghế, mẹ vợ đang pha cà phê ngước sang nhìn, bảo:
- Dạo ni béo hè, yêu em mô không mà béo hè.
- Con chả yêu ai ạ, để rứa cho gái hắn thèm - Mình lễ phép nói.
- Thật không đó, không yêu em mô thật à?
- Dạ, vâng.
Nghe mình nói, mẹ vợ có vẻ ưng nên cho thêm 2 thìa sữa vào ly cà phê.
Bảy giờ tối, nghe tiếng lịch bịch ngoài sân, quay ra biết ngay là “Ứ Thèm” đi làm về. Độ này trông thị mặn ghê: quần vải bó căng, áo sơ mi cộc tay, nhìn cũng ra vấn đề phết, không biết đã kịp có anh nào chưa. Con gái đang múc canh rau ngót ngước lên bi bô:
- Con chào mẹ!
- Ai đang ngồi cạnh con đó? - Ứ Thèm hỏi con gái.
Nhìn sang mình, con gái khoe:
- Bố, bố của con!
- Bố của mi dạo ni nổi tiếng rồi! - Thị bỏ cặp xuống, đủng đỉnh bảo.
Á à, lườm rau gắp thịt, ý tại ngôn ngoại nhề, chắc hay thập thò vào Facebook mình hóng chuyện đây (đếch biết nick ảo của thị là gì, block phát cho bõ ghét).
Ăn xong, con gái cầm đôi vợt cầu lông bé tí đưa ba một cái, mẹ một cái, bảo:
- Ba với mạ đánh cầu lông đi, đánh đi!
Mình quay sang nhìn Ứ Thèm, Ứ Thèm quay mặt lên ti vi nở nụ cười rất ẩn ý. Con gái mới tí tuổi mà kinh thật, định xui ba mẹ ngoại giao cầu lông đây. Mình bảo:
- Thôi con chơi với mẹ đi, ba đi xe cả ngày mệt rồi.
Nó khóc ré lên, kiên quyết bắt giao lưu bằng được. Ứ Thèm thấy thế bật cười khanh khách, dỗ con gái:
- Bố của mi chỉ đánh với các cô trẻ trẻ, xinh xinh thôi.
- Có cái mứt í, dì đếch đâu ra - Mình cũng không nhịn được cười, bèn nói vu vơ:
- Có mà đầy, toàn các em trên phây… lạ chi! - Ứ Thèm xì môi.
Mười giờ. Vào phòng ngủ, con gái đập đập lên nệm bảo:
- Mẹ ngủ bên này, bố ngủ bên này, con nằm giữa nghe kể chuyện ngày xửa ngày xưa.
- Con nằm dưới sàn với bố đi, mẹ nằm trên này với bà cho rộng. - Ứ Thèm vừa nhổ lông nách vừa nói.
- Để con ngủ với bà cũng được, mẹ ngủ với ba đi - Con gái vùng vằng.
Mình thấy thế liền dỗ con:
- Con nằm đây nghe ba kể chuyện ngày xửa ngày xưa nha, mẹ hôi nách lắm không nằm đây được mô.
- Nói liên thiên cái chi đó? - Thị bĩu môi gắt - Không biết đứa mô hôi nách nha!
Đang cãi nhau ai hôi hơn thì con gái lôi trong ba lô ra cái quần đùi của bố, nó cứ ôm khư khư trong lòng như ru búp bê. Ứ Thèm bảo “Bỏ xuống đi con,... không mặc sịp nên hôi lắm đó”. Thị xoáy đểu kinh, vẫn nhớ cơ đấy?
Đưa đẩy mãi, cuối cùng con gái cũng nằm cạnh bố nghe chuyện ngày xưa. Ranh con này không thích đọc truyện trong sách, cứ phải chuyện bịa của bố mới ưng. Kể cho nghe chuyện thỏ con một hôm vào rừng hái nấm bị chó sói cắn cho phát, thỏ con bèn về nhà mách thỏ mẹ. Thỏ mẹ xông ra hỏi đứa nào đánh con ta rồi đuổi chó sói chạy bán sống bán chết. Ứ Thèm nằm trên giường thò cổ xuống vừa cười vừa bảo:
- Chuyện chi mà lạ rứa, thỏ lại đuổi được cả chó sói à? Chuyện vô lý rứa mà con cũng nghe, hâm!
- Con thích nghe chuyện ni, kể tiếp đi ba… - Con gái giẫy đành đạch.
Kể một lúc quay sang đã thấy con gái ngủ lúc nào không hay. Bà ngoại bật đèn ngủ rồi bỏ ra ngoài, nói nhỏ trước khi khép cửa: “Để mẹ lên gác bóp lưng cho ba con. Ba con dạo ni hay đau lưng lắm”.
Trong ánh đèn dìu dịu, điều hòa mát mát, tự nhiên thấy díu hết cả mắt. Trên giường Ứ Thèm trở mình tám vòng, thi thoảng thở dài tâm trạng. Chắc đang lo công việc ở chỗ làm dạo này trì trệ vì nắng nóng. Hé mắt nhìn lên, thấy cái váy xanh cổ vịt bập bùng trước quạt như cánh buồm căng gió. Khổ thân, lo lắng công việc quá đến nỗi váy tốc lên tận cổ mà không để ý, đã thế vài phút lại khẽ ho một tiếng rất ý nhị trong cổ, chắc ốm rồi. Mình gắt:
- Ngủ đi để con nó ngủ, ho lắm thế!
- Ngủ thì cứ ngủ đê, lắm chuyện - Thị gắt lại.
- Ho rứa bố ai ngủ được, mà trở mình ít thôi.
Quay lưng ra ngoài, thị chép miệng:
- Đây quen rồi nha, khó ngủ nó quen rồi nhá!
Cãi nhau một lúc mình chợp mắt lúc nào không hay. Sáng mở mắt đã thấy ông cựu đứng ngoài cửa giục “Dậy rửa mặt rồi đi ăn lòng lợn đi, định mệnh cả đêm qua đếch ngủ được, đi làm chén cho mát”.
Đánh răng, rửa mặt xong leo lên xe ông cựu. Ông cựu hỏi:
- Tối qua ngủ sớm rứa, mệt nên chắc dễ ngủ hè?
Không biết có ý tại ngôn ngoại không, mình bảo:
- Dạ, ngủ một mạch chẳng biết gì trời đất luôn.
Ông cựu phanh cái két, ngạc nhiên hỏi lại cho chắc:
- Thật à, thật à? Ngủ không biết gì à?
- Vâng.
Ông cựu phóng cái vù, lẩm nhẩm câu gì đó nghe không rõ.
Ra quán gọi hai bát cháo, một đĩa lòng, một cái bánh đa và một chai rượu trắng. Ông cựu bảo:
- Bố đang nghi bị gút, bác sĩ nói kiêng lòng lợn nhưng thôi kệ hắn, uống đi, chết biết liền sợ cóc gì!
Mình cạch ly, bảo:
- Ừm, kệ chớ, sống trên đời thèm miếng dồi lợn mà còn không dám ăn thì cũng coi như chết rồi, mần mạnh đi bố.
Gọi “bố” phát cho thuận miệng. Bố có vẻ ưng. Lát sau bố hỏi:
- Mi có thích cô Linh dạy con Sóc không, thích thì siêng đưa Sóc đến lớp.
- Nhìn răng bố, ra gì không?
- Cụng được nhưng môi thâm.
Uầy, lấy vợ đừng lấy đứa môi thâm (thế mà còn bày đặt mai mối cho mình, hiểm thật).
Chiều ngủ dậy mình chào té. Ông cựu bảo Ứ Thèm:
- Mi đưa hắn ra đường bắt xe nha, bố mệt.
Ứ Thèm im im không nói gì, lát sau đã thấy nổ xe sẵn ngoài sân. Khoác ba lô, nhảy lên xe, cố tình bám vào vai thị phát. Thị để yên, có vẻ xuôi xuôi.
Xe lướt qua hàng phượng xanh mướt đang nở hoa, Ứ Thèm chạy xe chầm chậm, chợt thị quay lại hỏi “Bắt xe buýt hay xe khách?”, giọng êm và mượt như đang hát ru, yêu vãi. Mình bảo “Xe chi cụng được”. Thi gật gật, duyên kinh. Sẵn khung cảnh thơ mộng, định ôm eo thị cái xem sao, nhưng ngài ngại nên rụt tay lại.
Đến đèn đỏ, nhảy xuống bảo thị “Về đi”. Thị im lặng không nói gì, quay xe trở lại. Chợt sực nhớ, gọi với theo:
- À quên, cầm ít tiền cho con ăn thêm cái gì.
- Dạo ni giàu hè, nổi tiếng có khác, nhiều tiền rứa! - Ứ Thèm nói vu vơ.
Nhảy lên xe buýt đang đợi sẵn bên đường. Xe chạy được một đoạn, quay lại thấy bóng Ứ Thèm khuất xa dần, xa dần giữa phố đông người…
_