Trời dần đen, ô tô xuyên qua đường phố, Thượng Hải ban đêm thiếu sự ầm ĩ như ban ngày.
Hai người an tĩnh ngồi trong xe, Diệp Sở mím môi, ý đồ che lấp cảm xúc của nàng. Tai nàng nóng lên, tim đập cũng nhanh hơn, thật nhanh liền cúi đầu.
Lục Hoài nhìn nàng, khóe miệng hiện lên cười nhạt.
Lục Hoài biết, Diệp Sở rất cảnh giác. Cho dù hắn thuận miệng hỏi, nàng cũng sẽ suy nghĩ nhiều hơn rồi mới trả lời.
Lục Hoài biết rõ, nếu không khiến nàng hoảng loạn, tất nhiên không thể lừa ra cái gì từ trong miệng nàng.
Cho nên mới có chuyện vừa rồi, nàng vui đùa, hắn liền tương kế tựu kế.
Ân, Lục Hoài tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hắn quan tâm Diệp Sở bao nhiêu.
Lục Hoài vừa lái xe, vừa nói: "Mới vừa rồi ở Đại Đô Hội, ngươi nói chưa từng lừa gạt ta."
Lúc này Diệp Sở đang loạn, lại nghe được Lục Hoài nói, lời trong lời ngoài mang theo dụ dỗ, phảng phất muốn lừa ra điều gì từ trong miệng nàng.
Suy nghĩ của nàng rối loạn, nàng không biết Lục Hoài có phát hiện thân phận của nàng hay không. Nhưng nàng biết, hắn rất đa nghi, không thể thiếu cảnh giác.
Lục Hoài lại hỏi: "Thật vậy?"
Diệp Sở giật mình, ngay sau đó trở nên thanh tỉnh.
Vấn đề này quả nhiên tới.
Nếu Lục Hoài đã nói những lời này, Diệp Sở biết, hắn bắt đầu hoài nghi nàng.
Trong lòng Diệp Sở đã có ý tưởng, mặt nàng không đổi sắc: "Đúng thế."
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Ân?"
Diệp Sở lặp lại, chém đinh chặt sắt: "Ta trước nay chưa từng lừa gạt Tam thiếu."
Lục Hoài liếc qua mặt Diệp Sở, ở ban đêm có vẻ càng trắng nõn, cực kỳ đẹp. Đôi mắ nàng trong trẻo, không chút sợ hãi.
Kẻ lừa đảo thật bình tĩnh, nhanh như vậy liền phản ứng kịp.
Lục Hoài tiếp tục nhìn về phía trước, xe vững vàng chạy hướng Diệp Công Quán.
Lục Hoài bình tĩnh nói: "Ngươi nói sai rồi."
Ngữ khí của Lục Hoài không nóng không lạnh, ngược lại khiến Diệp Sở căng thẳng.
Lúc trước Diệp Sở khó tránh khỏi sẽ lộ ra một ít dấu vết, cho dù rốt cuộc Lục Hoài có phát hiện hay không, nàng cũng không thể thua khí thế.
Diệp Sở không thừa nhận: "Nói như thế nào?"
"Ân......" Lục Hoài suy tư, khiến Diệp Sở bồn chồn.
"Trên đường Hoài Đặc ngươi giúp ta, sau hỏi ngươi, ngươi lại gạt bỏ bản thân sạch sẽ."
"Lần đó ở rạp hát, ngươi nói chuyện với ta, lại giả vờ không quen biết ta."
Diệp Sở ngẩn ra, chỉ có thể đáp: "Trí nhớ của Tam thiếu thật tốt."
Lục Hoài thực sự ra bài không theo lẽ thường, hại nàng suýt nữa bại lộ bản thân. May mà miệng nàng kín đáo, không nói lỡ cái gì.
Lục Hoài tiếp nhận sự tán dương của Diệp Sở: "Cũng thế cũng thế."
Lục Hoài tiếp tục nói: "Có lẽ còn có một ít việc, ta nhớ không ra, ngươi có thể tự nghĩ lại, lại nói cho ta."
Diệp Sở mặt dày vô sỉ: "Ta là một người không có bí mật."
Lục Hoài cười nhạt: "Nga?"
Diệp Sở kiên quyết không nói thật: "Bối cảnh của ta rất đơn giản, bản lĩnh của Tam thiếu cao như vậy, tùy tiện tra liền rõ ràng."
Lục Hoài nhìn Diệp Sở một cái, thấy nàng nghiêm túc mà thân thể lại căng chặt, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Hai người còn đang ngươi tới ta đi, không ai nhường ai, lúc này, ô tô cách Diệp Công Quán càng ngày càng gần.
Lục Hoài hỏi một câu: "Có thể đi vào không?"
Lần trước, khi Lục Hoài đưa Diệp Sở về nhà, nàng bảo hắn dừng ở giao lộ, nói là không muốn để người khác thấy.
Diệp Sở gật đầu. Hiện tại quan hệ của bọn họ không tệ, nếu nàng cố tình bảo trì khoảng cách với hắn, ngược lại có vẻ nàng xa lạ.
Lục Hoài cười, ô tô chạy về phía trước, sau đó chậm rãi dừng ở cửa Diệp Công Quán.
"Cảm ơn Tam thiếu, thời gian không còn sớm, ta về nhà trước."
Diệp Sở nhanh chóng mở miệng, hiện tại Lục Hoài còn chưa hỏi đến mấu chốt, nàng muốn nhân cơ hội này rời đi nhanh.
Lục Hoài đương nhiên không cho nàng cơ hội: "Đợi đã."
Diệp Sở đang chuẩn bị mở cửa xe, nghe thấy thanh âm của hắn, động tác của nàng dừng lại.
Lục Hoài chợt gọi tên nàng: "Diệp Sở, hình như còn có một việc ngươi chưa nói với ta."
Thân thể Diệp Sở cứng đờ, lại ngồi trở về.
Lục Hoài xoay người nhìn Diệp Sở, nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng. Diệp Sở nhìn hắn, hiện tại nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Hai người yên lặng đối diện.
Lục Hoài chậm rãi mở miệng: "Lúc trước ngươi từng đυ.ng phải Kiều Vân Sanh sao?"
Diệp Sở thả lỏng, thì ra Lục Hoài hỏi cái này. Trong khoảng thời gian này, Lục Hoài vẫn luôn sai người bảo vệ nàng, cũng biết Kiều Lục đến trường học tìm nàng.
Nàng cho rằng Kiều Lục bởi vì Thẩm Cửu hoặc Lục Hoài mới theo dõi nàng. Nhưng bây giờ Lục Hoài hỏi như vậy, nàng không biết nên nói thật hay không.
Bởi vì trước đó Diệp Sở và Kiều Lục, xác thật từng có giao thoa khác.
Đinh Nguyệt Toàn đơn thuần, lúc mới tới Thượng Hải, bị người lừa. Nàng ngộ nhận Kiều Lục là người tốt, muốn đi Tiên Nhạc Cung xin việc, lại bị hắn ném xuống nước.
Lúc ấy, Đinh Nguyệt Toàn chật vật rơi xuống nước, không người giúp nàng, Diệp Sở đi lên kéo nàng một phen.
Thuyền của Kiều Lục đã đi xa, Diệp Sở cũng không xác định hắn có thấy nàng hay không.
......
Diệp Sở nhìn Lục Hoài một cái, nàng rất tin tưởng hắn, thật nhanh liền nói việc này cho hắn.
Cuối cùng, Diệp Sở nói: "Đinh Nguyệt Toàn chính là Dạ Lai Hương bây giờ."
Lục Hoài ừ một tiếng.
Nếu thật chỉ là chuyện Diệp Sở nói, ngược lại dễ làm. Nhưng hành vi của Kiều Lục như vậy rất kỳ quái, không chút nào giống như tức giận với Diệp Sở.
Nếu có người chọc vào Kiều Lục, Kiều Lục tuyệt đối sẽ tìm cơ hội phế hắn. Hắn cần gì phải nhiều lần đi tìm Diệp Sở, lại không làm gì cả.
Nhưng Lục Hoài cũng không nói suy nghĩ của hắn cho Diệp Sở, hắn cũng không hy vọng nàng nghĩ nhiều.
Dù sao, mặc kệ Kiều Lục làm cái gì, Lục Hoài đều sẽ giải quyết giúp nàng.
Lục Hoài chỉ nhắc Diệp Sở một câu: "Ngươi cách Kiều Lục càng xa càng tốt."
Diệp Sở đồng ý: "Ta sẽ." Nàng biết tính của Kiều Lục, đương nhiên không muốn trêu chọc hắn.
Diệp Sở dặn dò: "Trên đường trở về cẩn thận."
Diệp Sở xuống xe, lúc chuẩn bị rời đi, nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn Lục Hoài.
Diệp Sở nói với hắn một câu: "Ngủ ngon, Tam thiếu."
Khóe miệng Lục Hoài cong lên: "Diệp Sở, ngủ ngon."
Hắn nhìn nàng đi vào Diệp Công Quán. Sau đó, hắn khởi động ô tô, rời đi Diệp Công Quán, xe chạy về Phủ Đốc Quân.
......
Gần đây, cuộc sống của Tưởng Bá Tuấn không tốt chút nào.
Từ sau lần tỏ tình bên đường, ảnh hưởng trật tự xã hội, Tưởng Bá Tuấn bị bắt vào phòng tuần bộ, bị dạy dỗ chu đáo.
Bởi vì Diệp Sở từng nói với Thẩm Cửu, không muốn dựa Thẩm Cửu ra mặt, muốn tự đối phó hắn, cho nên Tưởng Bá Tuấn cũng không chịu ủy khuất quá lớn.
Tưởng Bá Tuấn chỉ ngây người ở phòng tuần bộ một đêm, ngay từ đầu đến phòng tuần bộ, Tưởng Bá Tuấn còn chờ mong chút may mắn.
Hắn cho rằng hắn không làm gì sai, huống hồ Cửu gia là ai, hắn căn bản chưa từng nghe nói qua, dọc theo đường đi la hét muốn Cửu gia xuất hiện.
Tưởng Bá Tuấn nói phải nghị luận với Cửu gia một phen, phải nói một ít đạo lý cho Cửu gia.
Người phòng tuần bộ chê cười hắn không biết lượng sức, phổ cập một chút khoa học cho Tưởng Bá Tuấn về mấy đại lão nổi tiếng nhất Bến Thượng Hải.
Một người là con trai Đốc Quân, Lục Hoài, Lục Tam thiếu. Một người là đầu lĩnh của Hồng Môn, Kiều Vân Sanh, Kiều Lục gia. Còn có một người chính là Thẩm Cửu gia trong miệng hắn, là đầu lĩnh của Thanh Hội.
Hồng Môn và Thanh Hội cũng có đầu lĩnh khác, nhưng hành tung của Thập Nhị gia Thanh Hội bí ẩn, Thạch Ngũ gia của Hồng Môn hiện nay không ở Thượng Hải.
Ba người vừa nói, tùy tiện một người đều có thể đùa bỡn Tưởng Bá Tuấn trong tay, hiện tại hắn còn dám nơi nơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thẩm Cửu gia, thật là không muốn lăn lộn ở Thượng Hải.
Hơn nữa Tưởng Bá Tuấn không biết Diệp Nhị tiểu thư là bạn của Thẩm Cửu gia, cư nhiên dám ghê tởm Diệp Nhị tiểu thư trên địa bàn của Cửu gia.
Thẩm Cửu gia vốn định sửa trị Tưởng Bá Tuấn, nhưng Diệp Nhị tiểu thư lên tiếng, cầu tình cho hắn, nếu không, Cửu gia sẽ không tha cho hắn.
Tưởng Bá Tuấn khϊếp sợ, tại sao hắn chưa từng nghe đến. Cho dù hắn mới tới Thượng Hải, không biết rõ sự lợi hại của những người này. Nhưng biểu muội khẳng định biết, vì sao nàng không nhắc nhở đâu?
Huống chi là biểu muội bảo hắn theo đuổi Diệp Sở, lại không nói việc Diệp Sở và đại lão ở Bến Thượng Hải quen thuộc cho hắn.
Từ sau khi ra phòng tuần bộ, dưới hai sự đả kích nặng nề, Tưởng Bá Tuấn bắt đầu hoài nghi nhân sinh, sự tự tin trước giờ của hắn nháy mắt bị đánh sập.
Hắn không bao giờ là Tưởng Bá Tuấn đi đến đâu, sáng ở đấy nữa.
Diệp Gia Nhu đợi vài ngày, vẫn không thấy Tưởng Bá Tuấn báo tin cho nàng, nàng ở nhà chờ sốt ruột, chỉ có thể chủ động đến cửa tìm Tưởng Bá Tuấn.
Nàng tốn nhiều tiền như vậy, phí nhiều công sức như vậy, sao Tưởng Bá Tuấn có thể không làm nên trò trống gì đâu? Chẳng lẽ hắn chỉ muốn lừa tiền của nàng?
Diệp Gia Nhu càng nghĩ càng thấy không đúng, lập tức liền đi đến nhà Tưởng Bá Tuấn.
"Thịch thịch thịch", tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Tưởng Bá Tuấn cả kinh, vài ngày nay hắn chưa hề ra cửa, bởi vì hắn cảm thấy mất mặt, nếu hắn đi trên đường, bị người khác nhận ra thì làm sao bây giờ.
Tưởng Bá Tuấn đi đến cửa, nhỏ giọng hỏi: "Là ai a?"
"Biểu ca, là ta, biểu ca ở bên trong liền mở cửa cho ta đi."
Là giọng nói của Diệp Gia Nhu.
Tưởng Bá Tuấn đầu tiên là thả lỏng, sau lại lửa giận lan đến trên mặt, hắn đột nhiên mở cửa. Diệp Gia Nhu đến đúng lúc, hắn cần phải chất vấn nàng, vì sao lại lừa hắn?
Cửa xôn xao bị kéo ra, Diệp Gia Nhu hoảng sợ, Tưởng Bá Tuấn đứng sau cửa, nổi giận đùng đùng.
"Biểu muội, ngươi đến đúng lúc, ta vừa vặn có việc muốn hỏi ngươi." Tưởng Bá Tuấn kéo Diệp Gia Nhu qua, đóng cửa lại.
Lực tay của Tưởng Bá Tuấn rất lớn, khiến cánh tay của Diệp Gia Nhu bị đau.
"Biểu ca, ca kéo đau tay ta, ta rõ ràng không làm gì cả, ca không thể đối xử với ta như vậy." Diệp Gia Nhu ra sức tránh thoát.
Tưởng Bá Tuấn vung tay, trừng mắt nhìn Diệp Gia Nhu.
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói, ngươi cố ý lừa ta theo đuổi tỷ tỷ của ngươi, là có rắp tâm gì?" Hắn càng nghĩ càng tức.
Diệp Gia Nhu thật sự không biết đã xảy ra việc gì: "Biểu ca, biểu ca nói cái gì sao ta lại nghe không hiểu, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
Nhất định là Tưởng Bá Tuấn không tán được Diệp Sở, ngược lại bị Diệp Sở chơi một vố. Diệp Sở này thật là mềm cứng không ăn, ngay cả cao thủ tình trường Tưởng Bá Tuấn ra ngựa, cũng không làm gì được.
Tưởng Bá Tuấn hít sâu một hơi: "Biểu muội, ta rất tin tưởng ngươi, nhưng ngươi rõ ràng biết ta không quen thuộc Thượng Hải, lại trước nay không nói cho ta việc tỷ tỷ của ngươi và Thẩm Cửu gia là người quen."
Diệp Gia Nhu sửng sốt, lần này nàng thật sự không biết, thế nào mà Diệp Sở và Thẩm Cửu gia cũng có liên lụy, nàng tức đến cắn răng, không ngờ Diệp Sở có năng lực như vậy.
Tưởng Bá Tuấn lại nói tiếp: "Quán trà mà Diệp Sở đi vừa vặn là địa bàn của Cửu gia, ta gây chuyện trên địa bàn của hắn, bị bắt vào phòng tuần bộ, ngươi biết không?"
Nhớ đến ở trước mắt bao người, bị người xách như xách con gà, kéo dài đến phòng tuần bộ, Tưởng Bá Tuấn liền rùng mình, quá mất mặt, hắn không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.
"Phòng tuần bộ!" Diệp Gia Nhu kinh hô, nàng không ngờ hậu quả sẽ thảm như vậy.
"Hơn nữa tỷ tỷ của ngươi không có chút nào ôn nhu đáng yêu như ngươi nói, nàng coi như không thấy ta tỏ tình, căn bản không để ta vào mắt!"
Diệp Gia Nhu không muốn mất đi quân cờ Tưởng Bá Tuấn này, nàng tránh đôi mắt Tưởng Bá Tuấn, cúi đầu do dự một chút, dường như nghĩ đến phương pháp gì.
Tưởng Bá Tuấn đang nổi giận, Diệp Gia Nhu ngẩng đầu, mỉm cười với hắn.
"Biểu ca, đừng nóng giận, biểu ca nghe ta giải thích đã."
Diệp Gia Nhu cố ý cười đến kiều nhu vô hại, kéo Tưởng Bá Tuấn đến ghế đá trong sân.
Nàng ân cần rót một chén nước cho Tưởng Bá Tuấn, tuy Tưởng Bá Tuấn đang tức giận, nhưng cũng không chỉ vào Diệp Gia Nhu mắng.
"Ta là muốn tốt cho biểu ca, tỷ tỷ của ta chẳng những quen biết Thẩm Cửu gia, còn là bạn của Lục Tam thiếu, chỉ cần tỷ tỷ của ta có việc, bọn họ đều sẽ ra mặt thay nàng."
Tưởng Bá Tuấn mở to hai mắt nhìn, hắn rốt cuộc đã trêu chọc người nào, nếu bọn họ xong việc trả thù thì làm sao bây giờ.
Diệp Gia Nhu nhìn ra tâm tư của Tưởng Bá Tuấn, nàng mím môi cười, thanh âm càng mềm nhẹ: "Biểu ca bình thường thông minh, sao bây giờ lại hồ đồ?"
"Biểu ca cũng không nghĩ, biểu ca chỉ làm như vậy, Thẩm Cửu gia liền ra mặt vì tỷ tỷ, nếu biểu ca và tỷ tỷ kết hôn, như vậy có phải Thẩm Cửu gia và Lục Tam thiếu sẽ chuyển biếи ŧɦái độ, coi trọng biểu ca hay không."
Nghe vậy, Tưởng Bá Tuấn không có lập tức đáp lời, nhưng ánh mắt của hắn dừng ở nơi nào đó, không biết suy nghĩ cái gì.
"Biểu ca là người bên nhà mẹ ta, sao ta lại hại biểu ca đâu? Hai vị gia kia là dạng người gì a? Hiện tại căn cơ của biểu ca ở Thượng Hải chưa sâu, nếu có thể leo lên bọn họ, biểu ca nghĩ xem......"
Diệp Gia Nhu nói một nửa giữ một nửa, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, Tưởng Bá Tuấn lại không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết Diệp Gia Nhu nói gì.
Trước kia Tưởng Bá Tuấn vẫn luôn cảm thấy hắn đã phi thường ưu tú, mặc kệ ở đâu, đều là người xuất sắc.
Không ngờ việc lần này ra ngoài dự kiến của hắn, hắn không hề là điểm sáng trong đám người, có càng nhiều người xuất sắc đè trên đầu hắn.
Phụ thân và ông ngoại Diệp Sở đều là phú thương nổi tiếng, nếu hắn có thể kết hôn với Diệp Sở, số tiền này không phải đều trở thành của hắn sao, hắn muốn làm gì liền làm đấy.
Còn có quan hệ giữa Diệp Sở và những đại lão Bến Thượng Hải rất tốt, chỉ cần hắn và Diệp Sở ở bên nhau, thái độ của những người đó với hắn nhất định sẽ hoàn toàn tương phản.
Tuy hắn không so được với những đại lão đó, nhưng bởi vậy, có thể trở thành người ngồi ăn cùng bọn họ.
Tưởng Bá Tuấn hắn vẫn có thể vẻ vang ở Thượng Hải.
Diệp Gia Nhu vừa nhìn Tưởng Bá Tuấn, liền biết hắn nghe vào những gì nàng nói. Vì thế nàng bắt đầu nói kế hoạch sau này.
"Biểu ca, ta có một ý tưởng, một biện pháp có thể bảo đảm biểu ca trực tiếp trở thành tỷ phu của ta. Biểu ca muốn nghe không?"
Diệp Gia Nhu không muốn lại để Tưởng Bá Tuấn tự suy nghĩ, nàng đã sớm nghĩ ra một phương pháp thiên y vô phùng. Diệp Sở chẳng những sẽ ngoan ngoãn gả cho Tưởng Bá Tuấn, mà còn sẽ thân bại danh liệt.
Tưởng Bá Tuấn trầm mặc một chút, gật đầu.
"Việc có thể khiến nữ nhân rung động nhất chính là anh hùng cứu mỹ nhân, nếu ở thời khắc nguy nan, biểu ca đột nhiên xuất hiện trước mặt tỷ tỷ, cứu vớt nàng, chẳng lẽ nàng sẽ không hoàn toàn yêu biểu ca sao?"
Diệp Gia Nhu hướng dẫn từng bước, dụ dỗ Tưởng Bá Tuấn hướng đến phương hướng của nàng.
Tưởng Bá Tuấn nghi hoặc: "Ta nên làm như thế nào?"
Diệp Gia Nhu nói tiếp: "Tỷ tỷ lại lạnh nhạt như thế nào, cũng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, nếu nàng không cẩn thận bị người bắt cóc, tứ cố vô thân, mà biểu ca lập tức từ trên trời giáng xuống, trở thành người cứu nàng."
"Nơi bắt cóc trùng hợp ở rất xa Diệp Công Quán, hai người chỉ có thể ở bên ngoài một đêm, sáng hôm sau mới về đến nhà, tất cả mọi người biết tỷ tỷ bị bắt cóc, lại được biểu ca cứu."
Diệp Gia Nhu nghĩ rất đẹp, nàng chính là muốn phá hủy thanh danh của Diệp Sở, làm Diệp Sở không thể không gả cho một người nàng ta không thích.
"Ai cũng không biết tối đó đã xảy ra cái gì, chỉ biết biểu ca là anh hùng lớn nhất."
Diệp Gia Nhu nói ảnh hưởng rất lớn đến Tưởng Bá Tuấn, hắn càng nghĩ càng cảm thấy được, đến lúc đó hắn sẽ thật sự trở thành một người trên người, một Tưởng Bá Tuấn hoàn mỹ.
Tưởng Bá Tuấn cắn chặt răng: "Liền làm theo muội nói."
Kế hoạch của hai người đã hình thành, ai cũng có tính toán, ai cũng vui mừng.
Diệp Gia Nhu vô cùng vui vẻ trở về Diệp Công Quán, đợi ngày sau chậm rãi bàn bạc.
......
Ngày này, Diệp Sở ngồi ở trong phòng, rảnh rỗi không có việc gì, đọc sách giáo khoa, lật báo chí.
Thanh âm kỳ quái kia lại xuất hiện.
Thanh âm kể lại hết đối thoại giữa hai người kia cho Diệp Sở.
"Tưởng Bá Tuấn và Diệp Gia Nhu gặp mặt."
Nga?
Diệp Sở nhướng lông mày, nàng liền biết, gần đây Diệp Gia Nhu lại bắt đầu không an phận. Lúc này lại là chuyện gì?
"Bọn họ đang bàn về việc bắt cóc ngươi."
Lúc này, khóe miệng Diệp Sở hiện lên nụ cười trào phúng. Nàng tùy tiện nghĩ là có thể biết, mục đích của Diệp Gia Nhu là khiến nàng thân bại danh liệt.
Lúc trước tuy Diệp Gia Nhu vẫn luôn ghê tởm Diệp Sở, nhưng những tiểu đánh tiểu nháo đó, đều là râu ria, Diệp Sở hoàn toàn không tìm thấy cơ hội xuống tay.
Hiện tại, mưu ma chước quỷ như vậy đều có thể bị Diệp Gia Nhu nghĩ ra.
Sách, nàng rốt cuộc bại lộ bản tính.
Diệp Sở cười, Diệp Gia Nhu như vậy càng dễ đối phó.
Tự làm bậy, không thể sống. Nàng bảo đảm có thể khiến hai người kia ăn đủ giáo huấn.
Tưởng Bá Tuấn đi phòng tuần bộ một tối còn không buông tâm tư, lúc này Diệp Sở cần phải xử phạt tàn nhẫn một chút.
Đến nỗi Diệp Gia Nhu, Diệp Sở có biện pháp khiến nàng không thể trở về Thượng Hải.
Chiều nay, Diệp Sở gọi điện cho Phủ Đốc Quân.
Lúc này, điện thoại đang bận, Diệp Sở treo điện thoại, đợi chốc lát, mới chuyển được, đầu kia truyền đến giọng nói của Lục Hoài.
Diệp Sở mở miệng: "Là ta."
"Ân, có việc tìm ta?" Tuy trong lòng Lục Hoài thấy ngoài ý muốn, ngữ khí vẫn bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc của hắn.
Diệp Sở không chút do dự nói: "Tam thiếu, có thể nhờ ngài giúp một chút không?"
Lục Hoài nói: "Ta đáp ứng ngươi, đương nhiên sẽ không nuốt lời."
Lục Hoài sẽ không từ chối yêu cầu của Diệp Sở. Hơn nữa, lúc trước hắn đã nói, nếu Diệp Sở có việc cần trợ giúp, chỉ cần gọi cho số điện thoại này là được.
Diệp Sở dừng một chút: "Có người muốn bắt cóc ta."
Ngữ khí của Lục Hoài lạnh lùng: "Ai?"
Diệp Sở cười: "Hai kẻ không có đầu óc thôi. Tam thiếu không cần lo lắng, ta sẽ không để bản thân có hại."
"Diệp Sở, ngươi suy nghĩ nhiều." Lục Hoài vẫn mạnh miệng, "Ta không lo lắng cho ngươi."
Diệp Sở nói: "Nga."
Hai người không hề rối rắm vấn đề hắn có lo lắng hay không, vô cùng tự nhiên mà bỏ qua việc này.
Diệp Sở đưa ra ý tưởng của nàng: "Ta muốn mượn người của Tam thiếu dùng một chút, dạy dỗ bọn họ một trận."
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Muốn động ngươi, tự nhiên phải ăn chút giáo huấn."
Diệp Sở suy nghĩ, nói thêm một câu: "Ta sẽ tìm cơ hội báo đáp Tam thiếu."
Lục Hoài nâng mi: "Như thế nào? Muốn nói bí mật của ngươi cho ta."
Diệp Sở không nói tiếp: "Ta nói rồi, ta là một người không có bí mật."
Lục Hoài có phát hiện Diệp Sở chính là người hảo tâm hay không, cũng không quan trọng.
Bởi vì Diệp Sở đã chuẩn bị nói cho hắn. Nếu hắn phát hiện, nàng liền chờ hắn đến tìm nàng. Nếu không bị hắn phát hiện, nàng sẽ chủ động bại lộ.
Lục Hoài hỏi: "Ngươi muốn báo đáp như thế nào?"
Tuy Lục Hoài đã nghi ngờ, nhưng còn không thể xác định thân phận của Diệp Sở. Cho nên hắn cần phải có chứng cứ vô cùng xác thật.
Diệp Sở thần thần bí bí: "Đến lúc đó, ngài sẽ biết."
Lục Hoài nói: "Ân, ta rất chờ mong."
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người giống như đạt thành một loại ăn ý.
Kẻ lừa đảo bé ma cao một thước, kẻ lừa đảo lớn lại đạo cao một trượng.
Rất có ý tứ "cấu kết với nhau làm việc xấu".
Gọi điện thoại xong, Diệp Sở và Lục Hoài ngồi trong phòng từng người, tâm tư khác nhau.
Lục Hoài cười, kẻ lừa đảo của hắn, hình như đã lộ ra đuôi cáo đâu.
Tác giả có lời muốn nói: Chân trời góc biển, cấu kết với nhau làm việc xấu.