Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 6

Trường học sắp khai giảng, Phó Điềm Điềm và Diệp Sở hẹn cùng đi quán trà mới mở. Sáng sớm hôm nay, Diệp Sở liền ra cửa.

Mưa đã tạnh, trên đường còn một ít bãi nước. Diệp Sở hạ cửa sổ xe xuống tạo một khe hở nhỏ, gió thổi vào bên trong xe, mang theo một chút lạnh lẽo.

Xe từ từ đi hướng quán trà Hằng Hưng.

Phó Điềm Điềm là người bạn tốt nhất đời trước của Diệp Sở, trưởng bối nhà nàng ai cũng biết võ, mỗi người thân thủ bất phàm.

Từ nhỏ mưa dầm thấm đất Phó Điềm Điềm cũng không đơn giản, sức lực của nàng cực kì lớn mà yêu thích lớn nhất của nàng chính là dùng tay bổ gạch.

Trong 《 Hồng phấn giai nhân 》, Phó Điềm Điềm được xem như là một nữ phụ ác độc thường xuyên bắt nạt Diệp Gia Nhu, cho nên tác giả an bài cho nàng một kết cục không tốt.

Diệp Gia Nhu xảo trá thiết kế, Phó Điềm Điềm lại không biết nhìn người, gả chồng theo người nọ đi Bắc Bình. Hôn sau di thái thái liên tục được nâng vào cửa. Nàng sống không như ý, buồn bực mà chết.

Trọng sinh lại, Diệp Sở sẽ khiến Phó Điềm Điềm nhận rõ khuôn mặt thật của người nọ.

Tính Phó Điềm Điềm thẳng, nói chuyện càng thẳng, có ít người không ưa tính tình của nàng.

Nhưng trong lòng Diệp Sở, Phó Điềm Điềm là một cô gái rất tốt.

Nghĩ đến Phó Điềm Điềm, Diệp Sở không khỏi mang lên vài phần ý cười.

“Tiểu thư, tới rồi.” Lý thúc ra tiếng gọi lại suy nghĩ của Diệp Sở.

Ngẩng đầu xem bên ngoài, biển hiệu quán trà Hằng Hưng xuất hiện ở trước mắt.

“Lý thúc, ngài về nhà trước đi, đợi lát nữa ta sẽ cùng bạn ngồi xe kéo trở về.”

Diệp Sở xuống xe, tiến vào quán trà, đi theo người phục vụ, ngồi xuống một cái bàn trong quán. Có lẽ là đến hơi sớm, người trong quán trà Hằng Hưng tốp năm tốp ba, còn có rất nhiều chỗ trống không người ngồi.

Phó Điềm Điềm còn chưa tới, Diệp Sở kêu một ấm nước trà trước. Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, cửa quán trà lại có người bước vào.

Người tới là một cô gái cao gầy, dáng người so với cô gái khác cao hơn chút, ngũ quan tinh xảo, diện mạo hơi hiện anh khí, một đôi mắt đen tỏa sáng, cười rộ lên mang theo một loại hương vị khác.

“A Sở!”

Phó Điềm Điềm đang ngắm nhìn chung quanh liền bắt gặp tầm mắt Diệp Sở. Giọng nói của Phó Điềm Điềm vốn to lớn vang dội, nhìn đến Diệp Sở liền khó nén hưng phấn, âm điệu cũng cao vài phần.

Dẫn tới người trong quán trà đều quay đầu nhìn nàng, Phó Điềm Điềm lại căn bản không nhận thấy được.

Ba bước cũng thành hai bước, Phó Điềm Điềm lập tức đến bên người Diệp Sở, kéo ghế qua ngồi xuống.

“Ta sẽ đói chết mất, chúng ta mau mau ăn.” Phó Điềm Điềm cầm chén trà Diệp Sở chưa uống xong một ngụm uống hết, một chút cũng không để ý.

Mỹ thực là một trong những yêu thích của Phó Điềm Điềm. Dạ dày nàng lớn, mỗi bữa cơm phải ăn hơn ba chén cơm to mới no.

“Không vội không vội, ngươi chậm rãi chọn.” Diệp Sở đã sớm đoán được tâm tư Phó Điềm Điềm, đem thực đơn đặt ở trước mặt nàng.

Đang lúc Phó Điềm Điềm vùi đầu tại thực đơn, cửa truyền đến một trận xôn xao.

Chuẩn xác ngửi được hương vị của người tới, Phó Điềm Điềm lập tức ngẩng đầu, nàng hướng Diệp Sở làm mặt quỷ, giống như ấp ủ việc lớn nào đó.

“Tỷ tỷ.”

Là tiếng nói của Diệp Gia Nhu, ngữ khí của nàng có chút vui sướиɠ. Nhưng Diệp Sở biết đó đều là giả.

Bởi vì ở trong nhà, Diệp Gia Nhu không được sủng ái, mỗi lần nàng mời bạn ăn cơm đều phải tích tiền tiêu vặt rất lâu.

Nhìn xem, nàng vừa tích đủ tiền, liền lấy danh nghĩa mời khách gọi một đám bạn ra tới. Chẳng những có thể làm nổi bật, còn có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng vài cô gái có gia thế không tệ.

Từ sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên Diệp Sở gặp Diệp Gia Nhu. Nàng giương mắt lên nhìn, chỉ thấy một đám thiếu nữ không cao đứng ở đó.

Tóc dài đen nhánh cất giấu một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt như nước. Toàn bộ thân thể đều kiều kiều nhu nhu, giống như một trận gió cũng có thể đem nàng thổi ngã.

Diệp Gia Nhu điềm đạm đáng yêu mà nhìn Diệp Sở, giống như bị nàng bắt nạt vậy

Đời trước, bởi vì Diệp Gia Nhu không được sủng ái, Diệp Sở chăm sóc nàng khắp nơi. Không nghĩ tới, ý tốt của Diệp Sở bị nàng coi thành bố thí, như vậy, đã trọng sinh, thái độ của Diệp Sở phải sửa lại.

Tâm tình tốt của Diệp Sở liền bị Diệp Gia Nhu phá hủy. Nàng ấn đường nhảy nhảy, lại không ngẩng đầu lên, đem Diệp Gia Nhu trở thành không khí, giả vờ như không nghe thấy.

“Phốc!” Phó Điềm Điềm không chút nào che dấu mà cười nhạo ra tiếng.

Tiếng cười của Phó Điềm Điềm cười khiến Diệp Gia Nhu chú ý, nàng mang theo một đám chị em đi đến bên cạnh bàn Diệp Sở.

“Điềm Điềm tỷ, ngươi cũng ở đây a? Hôm nay ta mời bạn bè tới nơi này ăn cơm.”

Nhìn đến Phó Điềm Điềm, đôi mắt Diệp Gia Nhu liền tỏa sáng. Mỗi lần Phó Điềm Điềm ở đây, là lại phụ trợ cho sự nhu mĩ động lòng người của nàng.

Diệp Gia Nhu đối với diện mạo và đầu óc của bản thân đều cực kỳ tự tin, trong mắt nàng, đầu óc cùng bề ngoài của Phó Điềm Điềm đều không được, là ngưòi có thể phụ trợ cho nàng.

Thanh âm Diệp Gia Nhu ôn nhu, nhưng lòng nàng lại không giống như vậy. Nàng trên dưới đánh giá Phó Điềm Điềm, không khỏi lộ ra ánh mắt ghét bỏ.

Đây mà là một cô gái sao? Cao lớn thô kệch, không xinh đẹp bằng nàng, còn gọi là Điềm Điềm, đúng là buồn cười.

Diệp Gia Nhu đánh giá Phó Điềm Điềm, đều bị Diệp Sở nhìn thấy.

Nàng cho rằng chính mình che dấu thực hảo, nhưng là Diệp Gia Nhu rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi, không phải nữ chủ sau này không gì không làm được.

Theo Diệp Sở, Điềm Điềm đẹp hơn Diệp Gia Nhu không phải một ít. Ở trước mặt Điềm Điềm, Diệp Gia Nhu nhiều lắm coi là bát canh nhạt, còn không đủ Điềm Điềm ăn.

Nàng vòng lấy cánh tay, tựa lưng vào ghế ngồi, yên lặng nhìn Diệp Gia Nhu đi tìm đường chết.

Tiếng nói ngọt nị truyền vào tai Phó Điềm Điềm, nàng nhịn không được duỗi tay đào đào, cứ cảm giác có con sâu bò vào tai.

“Ai là tỷ của ngươi a, khi nào mẹ ta lại có đứa con gái lớn thế này, ta phải về nhà hỏi một chút.” Phó Điềm Điềm không kiên nhẫn phất tay, giống như đuổi một con ruồi bọ.

Chò dù Diệp Gia Nhu tức giận đến tức ngực, cũng không dám mở miệng phản bác. Diệp Sở sao có thể trở thành bạn với Phó Điềm Điềm, các nàng nhất định đã lén lút tính toán bắt nạt nàng.

Thanh âm Phó Điềm Điềm lớn, quán trà người đều nghe rõ đối thoại của nàng.

Đối mặt với người trong quán, Diệp Gia Nhu ủy ủy khuất khuất mà đứng, giống như một đứa trẻ bị phạt, khiến người đáng thương.

Mấy chị em đến cùng Diệp Gia Nhu đều âm thầm bĩu môi, các nàng cũng biết rõ sự lợi hại của Phó Điềm Điềm, cho dù muốn hỗ trợ, cũng không dám mở miệng.

Xem ra lời của Diệp Gia Nhu không phải giả, tỷ ruột cũng giúp đỡ người ngoài, lại còn là quái vật bất nam bất nữ.

“Đừng làm bộ làm tịch cho ta xem, lúc trước ta đã nói với ngươi, cách xa ta một chút, đầu óc ngươi bị nước vào sao, không nghe hiểu tiếng người à?”

Phó Điềm Điềm vẫy vẫy nắm tay, bày ra tư thái muốn đánh lộn.

Ánh mắt của những người trong quán trà khiến Diệp Gia Nhu cảm giác lưng như bị kim đâm, đều do Diệp Sở, hại nàng mất mặt như vậy.

Diệp Gia Nhu liên tục nhìn về phía Diệp Sở, hy vọng nàng có thể cho mình một cái bậc thang đi xuống, không cần nan kham như thế. Diệp Sở thích nhìn nàng xấu mặt như vậy sao?

Nàng mới là em gái của Diệp Sở, Diệp Sở cư nhiên còn giúp ngưòi ngoài tới bắt nạt mình.

“Tỷ tỷ, hay là ta cũng mời các ngươi uống trà đi?” Diệp Gia Nhu uốn mình theo người.

Như vậy nàng sẽ không bị bắt lỗi sai đi.

Diệp Gia Nhu còn chưa nói xong, sự kiên nhân của Phó Điềm Điềm liền đạt tới cực hạn.

“Ngươi đủ chưa!” Phó Điềm Điềm nắm tay, nặng nề đập xuống bàn.

Chỉ nghe một tiếng "thứ lạp", cái bàn nứt đôi.

Người ở đây đều trợn tròn mắt, chỉ có Diệp Sở bình tĩnh.

Phó Điềm Điềm: Đều tại cái bàn không chắc chắn, nếu đổi thành làm bằng đá, vậy là tốt rồi.

Diệp Sở: sức của Điềm Điềm lại lớn vài phần, thật khiến người hâm mộ.

Sự việc đến nước này, Diệp Sở cũng nên ra tay, giúp Phó Điềm Điềm phủi cái đuôi, sau đó ghê tởm Diệp Gia Nhu một phen.

“Phục vụ.” Diệp Sở nâng nâng tay, bộ dáng vô cùng thuần thục.

“Những gì cần bồi thường đều ghi cho ta, lại đem đồ ăn đều đưa đến trên lầu.”

Vốn người phục vụ còn đang buồn rầu không biết công đạo như thế nào, nghe xong Diệp Sở nói, tinh thần tức khắc tỉnh táo: “Hảo lạp, trên lầu có ghế lô, cam đoan không ai quấy rầy.”

Phân phó người phục vụ xong, Diệp Sở cười khanh khách mà nhìn về phía Diệp Gia Nhu: “Gia Nhu, ta luôn nhắc nhở ngươi, không cần trêu chọc Điềm Điềm, tính tình Điềm Điềm đơn thuần, ngươi bỏ qua cho nàng đi.”

Ánh mắt Diệp Sở nhìn Diệp Gia Nhu giống như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Diệp Gia Nhu tức giận đến phát run, Phó Điềm Điềm đơn thuần cái gì chứ, chẳng lẽ những tính người khác kém, vậy nên mình phải nhường bọn họ, đây là ngụy biện kiểu gì vậy?

Nhìn Diệp Gia Nhu tức giận, Diệp Sở lại tiếp thêm mồi hỏa.

“Hôm nay Gia Nhu cùng bạn bè đi chơi, tỷ tỷ như ta cũng nên tỏ vẻ tỏ vẻ.” Đối với bạn bè của Diệp Gia Nhu, khuôn mặt Diệp Sở mang theo ý cười chân thành.

“Lát nữa các ngươi muốn ăn cái gì, đều tùy tiện gọi đi, không cần khách khí, toàn bộ đều ghi cho ta. Gia Nhu là muội muội ta thích, nếu là nàng khiến các ngươi không vui, thỉnh thông cảm nhiều hơn.”

Ngữ khí của Diệp Sở phi thường rộng lượng, mỗi câu lại âm thầm đào hố cho Diệp Gia Nhu.

Mấy tiểu thư vừa rồi có quan cảm cực kém với Diệp Sở bây giờ đều cười cười

“A Sở tỷ tỷ, ngươi thật tốt, hôm nay nhờ phúc của ngươi, chúng ta mới có thể chơi vui một hồi.”

“Đúng vậy, ngươi liền cùng Phó tiểu thư lên ghế lô trên lầu đi, chúng ta không quấy rầy các ngươi.”

Diệp Gia Nhu còn lén nói xấu tỷ tỷ với các nàng, hiện tại nhìn thấy đều là lời nói bậy, nơi nào có thể tìm được tỷ tỷ tốt như vậy a?

Lúc này Diệp Gia Nhu có chút mơ hồ, nàng không nghĩ ra lời phản bác nào cả, chờ Diệp Sở lên lầu, nàng mới lấy lại tinh thần.

Hôm nay rõ ràng là nàng muốn mời khách, làm bạn bè hâm mộ một phen, tại sao hiện giờ việc tốt đều thành của Diệp Sở, sao mọi việc lại phát triển thành thế này?

Nàng sớm liền biết tâm địa của Diệp Sở thật xấu, cố ý ở trước mặt bạn bè của nàng nói mời khách, chẳng phải đang nói nàng không có tiền sao.

Rõ ràng nàng đã ủy khuất cầu toàn, khom lưng cúi đầu với Diệp Sở, vì sao Diệp Sở còn phải đối xử với nàng như vậy?

Diệp Gia Nhu ngồi tại chỗ, lúc này nàng không cần giả bộ, nhìn qua cũng thấy nàng thật sự ủy khuất.

Diệp Sở cùng Phó Điềm Điềm lên lầu, ngồi xuống vị trí kế bên cửa sổ. Các nàng gọi ấm trà cùng một ít đồ ăn vặt, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Bên ngoài quán trà là đường phố rộng lớn, người đi trên đường đều quay lại. Tiếng người ồn ào truyền vào tai, mùi pháo hoa nồng đậm.

Không lâu sau, thanh âm ngoài cửa sổ đột nhiên ngừng lại, mọi nơi rơi vào yên tĩnh.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề, Diệp Sở nhìn hướng bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy hai hàng người mặc quân trang đồng thời đứng dưới lầu quán trà.

Những người này đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện.

Ở giữa bọn họ, một nam nhân cao lớn dạo bước đến, gương mặt hắn thâm thúy, quanh thân mang theo khí thế sắc bén, từ xa nhìn lại, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Thanh âm mừng rỡ như điên của cô gái vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh.

“Tam thiếu!”