Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 53: Viên kẹo thứ năm mươi ba

Từ Lạc Dương vốn định tức giận trong ba phút, nhưng cậu lại chẳng kiên trì được ba giây. Ngồi vào vị trí, cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể dung túng thói quen xấu như vậy được

—— nếu không thì nó sẽ báo trước cho việc sau này mình chắc chắn sẽ thường xuyên bị Thích Trường An ghẹo, vậy nên nhất định không được bỏ qua như vậy!

Nhưng cậu lại chẳng giận Thích Trường An nổi, Từ Lạc Dương phân vân, cuối cùng dứt khoát bắt chước Thích Trường An, há miệng cắn cổ tay đối phương.

Tay Thích Trường An rất đẹp, phần xương chỗ cổ tay nhô lên rõ ràng, da rất trắng, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh ở dưới da, có loại vẻ đẹp mỏng manh yếu đuối, cái này khiến cho lúc Từ Lạc Dương cắn cũng chẳng dám dùng sức.

Sau khi nhả ra, tựa như bị mê hoặc, cậu lại không kiềm chế được, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ chỗ nhô lên ở xương cổ tay, ở trên đó để lại vệt nước ướŧ áŧ.

Nhận ra lòng bàn tay Thích Trường An hình như hơi nóng lên,Từ Lạc Dương bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cảm thấy hành động này của mình hơi mờ ám, nên vội vã buông tay ra, nói chuyện cũng trở nên lắp ba lắp bắp:

“Em —— đúng rồi, em tức giận đến biến hình rồi! Thích tiên sinh, anh suy nghĩ xem phải dỗ dành em như thế nào đi!”

Thích Trường An dựa vào lưng ghế mỉm cười, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ máy bay chiếu vào, khiến toàn bộ ý lạnh trên đuôi mắt anh đều hóa thành xuân thủy. Anh gật đầu, nghiêm túc hỏi Từ Lạc Dương:

“Cho anh hỏi, có phương án nào để lựa chọn không?”

Từ Lạc Dương tỏ vẻ ngạc nhiên, giọng nói khoa trương:

“Ơ kìa ơ kìa, như vậy là không được nha, anh phải tự nghĩ ra mới được!”

Nói xong, cậu lại nghi ngờ nhìn hai bên, cảm thấy hơi kỳ lạ:

“Ghế ngồi trên khoang hạng nhất tỉ suất thấp như vậy ư? Đến giờ vẫn chưa có những người khác tới.”

Cậu vừa nói xong, thì nghe Thích Trường An trả lời:

“Khoang hạng nhất của chuyến bay này anh bao hết rồi.”

Từ Lạc Dương tiêu hóa mất mấy giây, vẫn cảm thấy rất vi diệu:

“Bao… bao hết rồi?”

“Ừm, không muốn có người quấy rầy.”

Từ Lạc Dương ở trong lòng tự động bổ sung đầy đủ câu nói này —— không muốn có người ở bên cạnh quấy rầy tụi mình ở chung. Thích Thích của tui thật sự quá ngọt ngào!

Không nhịn được kéo khóe miệng lên cười, tay trái Từ Lạc Dương hơi nắm lấy cổ tay Thích Trường An, không tự chủ được mà lắc lắc, giọng nói rất nhẹ:

“Không thể không nói, Thích tiên sinh rất đáng được khen ngợi!”

Xác định không có người lên nữa, Từ Lạc Dương cũng nói chuyện hơi tùy ý hơn, cậu lại lên án:

“Trường An, kỹ năng diễn xuất của anh quá lừa người! Lúc trước em hoàn toàn không nhìn ra, anh chắc chắn muốn đi cùng em. Với cả, rõ ràng lúc em viết những việc cần chú ý dài như vậy, anh ở bên cạnh vẫn luôn rầu rĩ không vui, em còn tưởng rằng là vì anh không nỡ xa em.”

Kết quả, hóa ra tất cả chỉ là đang diễn thôi!

“Những việc cần chú ý anh vẫn luôn mang theo bên mình.”

Thích Trường An nắm ngược lại tay Từ Lạc Dương không buông, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đốt ngón tay của cậu, nụ cười bên khóe miệng vẫn không biến mất:

“Ừm, muốn dành cho em một niềm vui bất ngờ, vậy nên đành phải rèn luyện kỹ năng diễn xuất một chút.”

“Được rồi, đúng là rất ngạc nhiên!”

Từ Lạc Dương cười cong cả mắt, hoàn toàn quên mất chuyện mình muốn tức giận.

Hai người ở bên nhau, thời gian đều trôi qua cực kỳ nhanh. Lúc máy bay hạ cánh, Từ Lạc Dương ngáp một cái, trán theo bản năng cọ lên vai Thích Trường An, tay cũng siết chặt góc áo đối phương không buông:

“Sao nhanh như vậy đã đến rồi?”

Mắt vẫn chưa mở ra nổi.

Thích Trường An nhẹ nhàng giúp cậu chỉnh lại mái tóc có hơi rối loạn, rất tỉ mỉ:

“Đến rồi, đi thôi, xuống máy bay em phải bắt đầu làm việc rồi.”

Từ Lạc Dương cố gắng lên tinh thần, mấy giây sau, lại nằm nhoài lên người Thích Trường An:

“Thiệt là mong máy bay cứ bay về phía trước đừng dừng lại, nếu vậy thì có thể tiếp tục ở trong thế giới hai người cùng anh rồi.”

Nói xong, cậu lại thở dài:

“Cùng một hoàn cảnh là xung quanh thời thời khắc khắc đều đầy rẫy những ống kính, trước đây em đã tập thành thói quen rồi, cảm thấy đó là một phần của công việc, chẳng có gì ghê gớm cả. Nhưng sau khi ở bên anh, thì cảm thấy hơi nghẹt thở, bởi vì ở sau ống kính, em cũng chẳng thể tùy ý treo trên người anh như thế này được, cũng không thể muốn ôm anh là ôm anh được.”

Nói đến phần sau, mấy lời oán giận của Từ Lạc Dương cũng sắp biến thành sự thật rồi.

“Sau này không cần lo lắng nữa.”

Tiếp đó, Thích Trường An lại dỗ dành cậu:

“Xuống máy bay anh sẽ cùng em tới khách sạn, thu lưu anh một đêm, được không?”

Từ Lạc Dương lập tức mặt mày hớn hở:

“Được được, đương nhiên là được rồi!”

Quả nhiên, vừa xuống máy bay, Từ Lạc Dương liền bị staff vây xung quanh. Stylist Mục Lan đem tới một cái túi đeo chéo mang lên lưng cậu, đánh giá người từ trên xuống dưới, xác định không có vấn đề gì nữa, mới để nhϊếp ảnh gia tới chụp hình.

Cùng lúc đó, ở trong nước đang là buổi tối, weibo của Từ Lạc Dương mới post ảnh sân bay lên, fan vẫn luôn chờ đợi tin tức bèn share cực kỳ nhanh, nhưng một lát sau, đã có fan mắt sắc phát hiện:

“Tui đang xuất hiện ảo giác hả? Người bên cạnh có phải Thích tiên sinh không vậy? Cầu xin giám định!”

“—— Vậy chắc ảo giác tập thể rồi, bởi vì mị cũng thấy! Nhưng mà trong lịch trình của Thích tiên sinh, không phải là không có mục này ư? Ban nãy đi xem rồi, cũng không có thấy đăng ảnh chụp đi đường và ảnh sân bay!”

“—— A a a! Thích tiên sinh cầm gì trên tay vậy? Là ba lô màu đen cùng mũ và khẩu trang của Lạc Dương đó! [tranh ảnh]”

“—— Ây da trời ơi! Có phải tụi mình đã phát hiện ra bí mật khủng khϊếp gì không! [sợ hãi.jpg]”

Đợi tới lúc Từ Lạc Dương ngồi trên xe, trèo lên weibo xem phản hồi của mấy bức hình, cũng bị hoảng sợ:

“Thời gian ngắn như thế, không biết ai lại có cảm hứng mãnh liệt

mà viết được đoản văn hai ngàn chữ rồi!”

Thích Trường An dựa người qua:

“Đoản văn hai ngàn chữ? Viết cái gì vậy?”

Theo bản năng tắt màn hình điện thoại, vẻ mặt Từ Lạc Dương hơi không tự nhiên —— viết một màn máy bay play của cậu và Thích Trường An, mình bị ấy ấy đến quá thảm, thể lực không thể chống đỡ nổi, toàn thân mệt mỏi, vậy nên Thích Trường An mới giúp cậu cầm balo cầm khẩu trang cầm mắt kính.

Sao lại nghe có lý vậy chứ!

Cơ mà, nội dung vừa cao cấp vừa kịch liệt như vậy, đừng có cho Trường An xem thì hơn…

Thế là về sau, Từ Lạc Dương bèn nhận ra, khoảng thời gian vốn định tận dụng để cùng Trường An đi ăn mỹ thực hoàn toàn chả có, bảo là thả lỏng thoải mái một chút cũng đều là giả, chẳng khác gì trong nước cả, cậu vẫn cực kỳ bận rộn như trước!

Bởi vì cậu học đại học ở đây, tiếng anh chính là tiếng mẹ đẻ thứ hai, nên còn phải nhân tiện đảm nhận vai trò phiên dịch tạm thời. Hết tạp chí này đến tạp chí khác đến phỏng vấn viết bài, đến gặp nhà thiết kế và người phụ trách nhãn hàng, thử quần áo, sau ba ngày, đầu óc Từ Lạc Dương hoàn toàn choáng váng. Mãi đến lúc ngồi vào hội trường show, cậu mới lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm.

Sau khi ngồi vào đúng vị trí và tạo dáng xong, Từ Lạc Dương bèn bắt đầu thuần thục thả lỏng bản thân, nhân cơ hội kéo dãn thần kinh vẫn luôn căng thẳng của mình.

Nhưng lúc lơ đãng nhìn quanh, cậu chợt phát hiện, bộ quần áo đang được trình diễn trên sân khấu chữ T, Thích Trường An mà mặc chắc chắn sẽ rất đẹp! Bộ kia hình như cũng rất đẹp, cà-vạt cũng không tệ! Thế là đến phần sau, Từ Lạc Dương xem biểu diễn thời trang cực kỳ chăm chú, một lòng một dạ chọn quần áo cho Thích Trường An.

Đợi sau khi kết thúc, lúc Trịnh Đông biết chỉ chớp mắt Từ Lạc Dương đã tiêu hết hơn hai triệu, trái tim vốn vững như bàn thạch cũng phải chấn động luôn.

“218 vạn, ba bộ quần áo, cậu đang dùng thực lực giải thích cái gì gọi là tiêu tiền như nước hả?”

Trịnh Đông rất muốn lắc lắc vai Từ Lạc Dương, hỏi cậu, bản thân cậu vì sao không nỡ mặc đồ đắt tiền như vậy?

Lý do của Từ Lạc Dương vô cùng chính đáng:

“Trường An mặc đẹp!”

Hơn nữa cậu còn cảm thấy, đống áo quần này phối với Thích Trường An, còn hời cho tụi nó nữa. Nhưng nghĩ nếu nói ra câu này, có thể sẽ tăng thêm trị số tức giận của Trịnh Đông, nên cậu vẫn chọn nhịn lại không nói.

“…”

Nhìn ý cười rõ ràng trong mắt Từ Lạc Dương, Trịnh Đông cảm thấy, đây mới là cẩu lương kim cương chân chính!

Buổi chiều hôm sau, Trịnh Đông dẫn đoàn đội về nước trước, Từ Lạc Dương ở lại. Trong phòng của khách sạn do bên nhãn hàng đặt, cậu vừa thu dọn hành lý, vừa câu có câu không nói chuyện với Thích Trường An, rất ung dung.

“Giờ em vẫn còn có loại cảm giác kỳ diệu, anh Trịnh vậy mà thật sự đồng ý cho em nghỉ ba ngày! Cơ mà Trường An, lát nữa tụi mình đi đâu vậy, thật sự không thể nói trước sao?”

Phát hiện dưới thế tấn công bằng ánh mắt của mình, Thích Trường An vẫn giữ bí mật, Từ Lạc Dương thở một hơi thật dài, không thu dọn quần áo nữa, mà tỏ vẻ mất mát:

“Tình yêu thật là ngắn ngủi, nhanh như vậy mà anh đã không còn yêu em nữa rồi!”

Bản lĩnh nắm vững lời thoại triệt để hiển hiện.

Thích Trường An bị vẻ mặt và giọng điệu của cậu chọc cười, anh ôm người qua, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu, thỏa hiệp:

“Dẫn em tới nơi anh đã sống mười năm qua.”

Mắt Từ Lạc Dương trợn thật lớn —— hang ổ của yêu quái ư?

Hai giờ sau, xe dừng lại trước một trang viên nhỏ.

Từ Lạc Dương mở cửa xe, cẩn thận dẫm lên mặt đất —— hoa dại màu hồng đậm đua nhau nở, nối dài miên man ở dưới chân cậu, theo bãi cỏ kéo dài đến chân núi không xa lắm. Xung quanh không có dân cư, tiếng chim hót rõ ràng, bươm bướm như ẩn như hiện, ở phía xa xa còn có thể nhìn thấy một dòng sông nhỏ trong suốt hơi cạn chảy qua.

Bầu trời màu xanh lam giống như đã được gột rửa, áo sơ mi trắng trên người Thích Trường An dưới ánh mặt trời giống như đang phát sáng. Anh xắn tay áo lên đến khuỷu tay, mở cửa sắt mạ vàng chạm trổ hoa văn ra, cười hỏi Từ Lạc Dương:

“Không lại đây hả?”

Lúc này Từ Lạc Dương mới lấy lại tinh thần, bước nhanh theo sau.

Từ cửa lớn đi vào là một con đường thẳng thắp, hai bên đường lát gạch đá, thảm cỏ được cắt tỉa rất ngay ngắn, tiếng nước từ đài phun nước bằng đá cẩm thạch róc ra róc rách, còn có mấy cây già lâu năm tươi tốt. Hoa phi yến và Lupinus mọc khắp nơi trong vườn hoa, cả bức tường xanh ngát. Mà ở phía xa xa, trên tường ngoài gạch màu đỏ của ngôi nhà nhỏ ba tầng, bò đầy dây leo màu xanh lục, chỉ lộ ra mấy khung cửa sổ màu trắng.

Thấy Thích Trường An lấy ra một cái chìa khóa hình thù kỳ lạ, mở cửa ngôi nhà nhỏ ra, Từ Lạc Dương hơi ngạc nhiên:

“Nơi này không có ai ở hả?”

Lẽ nào thảm cỏ ngay ngắn, cắt tỉa cành lá, đều dựa vào yêu lực ư?

“Có người ở đây chăm nom nhà cửa và cây cối, nhưng hai ngày nay anh muốn tới đây ở, vậy nên hôm qua bọn họ đã rời đi rồi.”

Gật đầu, Từ Lạc Dương theo Thích Trường An vào nhà, phát hiện bên trong trang trí theo kiểu cổ điển. Tấm thảm lông cừu trải sàn cực lớn, cửa sổ sát đất trong suốt, trên tường đá có khắc phù điêu tinh xảo, đồ bạc hoa lệ, tất cả đều giống như đang xuyên không.

Thích Trường An bật đèn tường, vừa dẫn Từ Lạc Dương đi lên lầu, vừa nói:

“Trung học anh học trường nội trú, mỗi lần nghỉ hè, anh đều sẽ tự mình tới đây ở. Về sau đại học cũng vậy, kỳ nghỉ cơ bản đều sống ở đây.”

Nhớ lại bên ngoài là một đồng cỏ bao la, Từ Lạc Dương hỏi anh:

“Mình anh ở đây, sẽ không cảm thấy trống trải ư? Nếu như thời tiết giông bão, anh có sợ không?”

Thích Trường An giơ tay vặn tay nắm cửa, mở cửa phòng ngủ ra, trong mắt lộ ra chút hoài niệm, tốc độ nói theo bản năng mà chậm lại:

“Anh không sợ đâu, hồi đó lúc anh chỉ cô độc một mình, mới có cảm giác an toàn.”

Anh mới chạy trốn khỏi giường bệnh, theo bản năng đề phòng mỗi một người ở bên cạnh, thần kinh luôn luôn căng thẳng, khiến mỗi phút mỗi giây, anh đều trải qua rất khó khăn.

Mà buổi tối mưa lớn, cả căn nhà giống như bị mưa gió ngăn trở, hoàn toàn tách biệt với thế gian. Thời điểm đó, anh mới có thể dung túng bản thân, hơi thả lỏng ngủ thϊếp đi.

“Trường An?”

Nghe thấy giọng nói của Từ Lạc Dương, Thích Trường An nghiêng người sang, gần như theo bản năng mà bật cười:

“Trong này là phòng ngủ của anh, buổi tối tụi mình cùng ở đây, được không?”

Từ Lạc Dương gật đầu cười:

“Được!”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Trước đó có một khoảnh khắc, em không biết vì sao, nhưng em biết anh rất khổ sở.

Thích Thích của em, em ở đây.