Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 28: Viên kẹo thứ hai mươi tám

Từ Lạc Dương ngủ một mạch đến nơi, lúc vẫn còn buồn ngủ mở cửa xuống xe, lập tức bị lạnh tỉnh. Cậu quyết định không giả bộ đẹp trai nữa, mà vội vàng cúi đầu cài hết nút áo lại, hận không thể quấn mười lớp áo lông lên người.

Cửa xe mở ra, Thích Trường An vẫn ngồi ở ghế sau hít một hơi khí lạnh, nhẹ ho mấy tiếng, thấy Từ Lạc Dương lo lắng nhìn sang, anh khẽ cười nói:

“Không sao đâu.”

“Có sao chứ, thời tiết lạnh quá.”

Từ Lạc Dương đưa tay qua, giúp Thích Trường An sửa lại khăn quàng cổ:

“Tui bảo Địch Tử mở đường, chúng ta vào khách sạn nhanh một chút.”

Nhưng hai người vừa mới phá bỏ vòng vây của phóng viên, đi vào trong khách sạn mà ban tổ chức đặt, đã bị staff chờ trong đại sảnh xúm lại, Từ Lạc Dương chỉ kịp chào Thích Trường An, thì đã bị chen chúc kéo vào trong thang máy.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, im lặng được năm giây, Từ Lạc Dương đã bị stylist Mục Lan công kích.

“Tóc khô xơ, mười ngày nửa tháng rồi không dùng dầu xả và dưỡng tóc đúng không? Vành mắt đen đến mức không che được, nhìn ra đã tăng gần 2 ký, mặt tròn.”

Mục Lan rất gầy, mặc một bộ âu phục màu đen, tóc ngắn, trông vừa già giặn vừa sắc bén. Cô quan sát Từ Lạc Dương từ trên xuống dưới mấy lần, rồi cười nhạt:

“May mà cơ bụng vẫn còn, xem ra cậu vẫn chưa hoàn toàn bung lụa nhỉ.”

Từ Lạc Dương quyết định tiếp tục giữ im lặng.

Quả nhiên, sau khi Mục Lan xuống sàn, chuyên gia trang điểm Điền Nhã Nhã tiếp tục lên sàn, nhưng giọng điệu mềm mỏng hơn Mục Lan một chút:

“Gần đây liên tục thức đêm hả? Da rất xấu, chị sẽ đổi cho cậu bộ dưỡng da khác, lúc đi cậu mang tới phim trường nha, nhất định phải nhớ dùng đó. Vành mắt đúng là rất đen, nhưng cũng tạm, không nổi mụn, chị sẽ cố gắng che giúp cậu. Nhớ ít ăn cay, ít ăn đồ dầu mỡ, ít ăn đồ ngọt, cố gắng dưỡng da lại nhá.”

Gật đầu đáp lại, Từ Lạc Dương thở dài thật sâu:

“Lâu rồi không gặp nhau, các chị đều không muốn lại ôm em trước ư?”

Mục Lan lạnh nhạt trả lời:

“Tăng cân, không muốn ôm.”

“…”

Phòng khách sạn bị đổi thành phòng hóa trang, Điền Nhã Nhã vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng thùng dụng cụ trang điểm của cô nặng gần 20kg, dụng cụ bên trong trải ra, trực tiếp chiếm một cái bàn lớn. Còn Mục Lan lần này mang theo hai mươi mấy bộ quần áo tới đây, treo đủ ba cái giá treo quần áo lớn.

Sau khi đi vào, Từ Lạc Dương chỉ kịp gửi một cái tin nhắn, báo cho Thích Trường An biết cậu ở phòng nào, sau đó liền bị hạn chế tự do thân thể.

Mục Lan bảo cậu thay tám bộ quần áo, cuối cùng mới quyết định lấy một bộ âu phục màu xanh hải quân, hai hàng nút áo màu vàng, áo sơ mi màu trắng. Còn chuẩn bị một bộ áo khoác ngoài, sơ mi và áo gi-lê màu xám làm đồ dự bị.

Để thẳng cánh tay cho Mục Lan đo chiều rộng của vai và chiều dài tay áo, Từ Lạc Dương bùi ngùi:

“Em cảm thấy mình giống như một con búp bê vậy.”

Thấy Mục Lan ngẩng đầu liếc mình, Từ Lạc Dương lập tức mở miệng nói trước:

“Em biết, chị Lan chắc chắn sẽ nói, ‘Mập như vậy, còn muốn làm búp bê hả? Làm em bé trong tranh tết thì còn tạm được!’ đúng không đúng không?”

“Biết là tốt rồi!”

Mục Lan cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.

Ba giờ chiều, Từ Lạc Dương cơ bản hoàn thành việc

“thay đổi triệt để một lần nữa làm người”, toàn thân từ trên xuống dưới rực rỡ hẳn lên, tạo nên kỷ lục giá trị nhan sắc cao nhất mới trong suốt hai tháng gần đây. Nhưng cậu đang giở trò, nhất định muốn dán miếng giữ nhiệt trên người.

“Lực hồng hoang cũng chẳng chống đỡ được thời tiết lạnh lẽo của Phụng Thành, các chị nếu như không muốn em bị chết cóng trên thảm đỏ, thì để em dán miếng giữ nhiệt đi!”

(Hồng hoang lực (洪荒之力) Người xưa nói: Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Truyền thuyết kể lại lúc thiên địa sơ khai, đã từng có một trận đại hồng thủy, gần như hủy diệt toàn bộ thế giới. Bởi vậy, hồng hoang lực (ngôn ngữ mạng) có thể hiểu là loại sức mạnh có thể hủy diệt thế giới lúc thiên địa sơ khai.)

Dưới thế tấn công bằng ánh mắt vô cùng đáng thương của Từ Lạc Dương, Điền Nhã Nhã bị bại trận, chỉ có Mục Lan vẫn không hề bị lay động:

“Chị càng lo lúc đi thảm đỏ, nam diễn viên họ Từ vừa đi được mấy bước, miếng giữ nhiệt trên người sẽ rơi ra, tin chị đi, ngày mai cậu sẽ lên trang nhất.”

Cực kỳ có cảm giác hình tượng.

Lúc này, bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Từ Lạc Dương bảo Lư Địch đi mở cửa, nhưng lại phát hiện chẳng có tiếng nói chuyện truyền tới. Nghe tiếng bước chân từ từ đến gần, Từ Lạc Dương mới biết người đến là ai, cậu nhanh chóng quay đầu, sau đó tầm mắt liền cố định.

Không giống phong cách tùy tính đơn giản ngày thường, lần này Thích Trường An mặc nguyên một cây đen, giày bó đinh tán, quần bó dài, áo sơ mi tơ tằm đều màu đen, thêm cả một chiếc áo khoác dài thêu sợi bạc dài đến mắt cá chân màu đen, làm tôn lên làn da hơi tái nhợt và đôi môi nhạt màu, đẹp trai đến mức Từ Lạc Dương một hồi lâu cũng chẳng phản ứng lại.

“Lạc Dương?”

Thích Trường An nhìn thấy Từ Lạc Dương, cũng ngớ ra mất mấy giây, ánh mắt sâu thẳm quan sát người trước mắt một lần. Anh hơi nâng âm cuối lên, khiến lỗ tai Từ Lạc Dương lại bắt đầu hơi ngứa.

Nghe thấy tiếng gọi, Từ Lạc Dương mới lấy lại tinh thần, không nhịn được mà vô cùng thẳng thắn khen ngợi:

“Hôm nay anh đẹp trai quá đi!”

Rõ ràng rất thoải mái với lời khen này, ý cười của Thích Trường An càng trở nên rõ ràng:

“Áo giữ ấm đưa tới đã mặc vào chưa?”

“Ừm, mặc rồi, ấm lắm luôn”.

Từ Lạc Dương trong lòng hơi động, tha thiết mong chờ hỏi Thích Trường An:

“Anh có dán miếng giữ nhiệt tui đưa không?”

“Dán rồi, cậu đưa tới 50 miếng, lần này không dùng hết, tôi giữ lại, dùng dần”.

Nghe Thích Trường An nói xong, Từ Lạc Dương tỏ vẻ mong chờ nhìn Mục Lan:

“Chị Lan chị xem đi! Thích Trường An cũng dán miếng giữ ấm đó!”

Nhoáng cái đã hiểu rõ tình huống, Thích Trường An cũng nhìn Mục Lan, nhấn mạnh,

“Tôi dán tổng cộng sáu cái”.

Im lặng mười giây, Mục Lan mới nghiến răng:

“Hai cái, không thể nhiều hơn đâu!”

Nhưng cho dù có mặc áo giữ ấm, còn dán cả miếng giữ nhiệt, thì lúc đi thảm đỏ vẫn bị gió thổi lạnh xuyên tim. Từ Lạc Dương gian nan duy trì nụ cười, rồi vẫy tay chào fan ở hai bên.

Lúc cậu đi vào khu chụp hình của truyền thông, còn dừng lại phối hợp pose hình chụp ảnh. Nếu không có tố dưỡng nghề nghiệp đang kêu gào trong gió rét, cậu thật sự rất muốn coi thảm đỏ là cuộc thi chạy 100m, một mạch chạy nước rút, không chừng còn có thể phá kỷ lục nữa đó!

Cũng may MC khá có lương tâm, sau khi hỏi mấy câu hỏi thông thường, thì thả cậu đi ký tên. Phối hợp cho truyền thông chụp ảnh xong, Từ Lạc Dương gần như là nhảy từ trên sân khấu xuống.

Đi theo staff được mấy bước, Từ Lạc Dương đã nhìn thấy Thích Trường An đang đứng trên hành lang đợi cậu. Anh dựa vào lan can, dưới ánh đèn chiếu nghiêng tới, một bên mặt đẹp đến mức giống như một bức họa, khiến người ta muốn giấu đi.

Thích Trường An cũng nhìn thấy cậu, sải chân dài đi tới. Từ Lạc Dương còn chưa kịp mở miệng, đã cảm thấy trên vai mình nặng trĩu —— Thích Trường An khoác một cái áo khoác dài màu đen lên người cậu.

Nhiệt độ còn sót lại trên áo khoác nhanh chóng tản ra toàn thân, Từ Lạc Dương cảm thấy trái tim mình hình như cũng hơi nóng lên, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Thích Trường An, nên dứt khoát nhìn khóe môi đối phương, hồi lâu sau mới nói được một câu:

“…. Anh có lạnh không?”

“Tôi vẫn luôn ở bên trong, không lạnh.”

Thấy Từ Lạc Dương không dám nhìn mình, Thích Trường An sợ cậu không thoải mái, nên quay người đi trước:

“Đi thôi, chúng ta cùng vào.”

Giơ tay nắm thật chặt áo khoác trên người, Từ Lạc Dương cố giữ bình tĩnh “ừ” một tiếng.

Trong hội trường đã ngồi không ít người, Từ Lạc Dương dọc đường đều mỉm cười chào hỏi, thỉnh thoảng còn dừng lại hàn huyên với tiền bối mấy câu. Những lúc đó, Thích Trường An sẽ đứng bên cạnh, kiên nhẫn đợi Từ Lạc Dương nói chuyện xong rồi lại đi tiếp.

Thế là từ cửa cho đến chỗ ngồi, hai người đi mất gần hai mươi phút. Nhìn thấy Thích Trường An ngồi xuống bên cạnh mình, Từ Lạc Dương ngạc nhiên, rồi lại vui vẻ mỉm cười:

“Thật trùng hợp! Chỗ của chúng ta ở cạnh nhau!”

“Ừ, đúng là rất có duyên”.

Từ Lạc Dương vui vẻ xỏ tay vào túi quần, cầm hai viên kẹo hoa quả ra, chia cho mình và Thích Trường An mỗi người một cái, có chút đắc ý nói:

“Nhân lúc chị Lan không chú ý, tui lặng lẽ cất trong túi đó!”

Cất kẹo hoa quả vào trong túi, Thích Trường An nói:

“Ngửa tay ra, tôi làm ảo thuật cho cậu xem nhé?”

“Được!”

Từ Lạc Dương hết sức phối hợp nhắm mắt lại, mấy giây sau, liền cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, cậu không nhịn được mà đoán xem đây là cái gì. Đợi tới lúc cậu nghe lời Thích Trường An mở mắt ra, thì trên lòng bàn tay của cậu đã có một viên chocolate, nhãn hiệu cậu thích ăn nhất.

Từ Lạc Dương ngẩn ngơ.

Đối diện với đôi mắt sáng rực như ngôi sao của đối phương, Thích Trường An hiếm khi hơi không tự nhiên nhìn về màn hình lớn ở giữa sân khấu:

“Không phải cậu thích ăn cái này sao?”

“Ừm!”

Từ Lạc Dương nắm tay lại, cười đến muốn ngừng cũng không được:

“Tui phải cất lại ăn dần!”

Vì đã biết là không được giải, nên toàn bộ hành trình Từ Lạc Dương đều rất thả lỏng, cậu nghiêm túc vỗ tay xem biểu diễn, thỉnh thoảng viết chữ trong lòng bàn tay Thích Trường An —— đoán xem người giành được giải thưởng là ai. Nếu đoán đúng sẽ tỏ vẻ đắc ý, nếu đoán sai sẽ cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt rất phong phú. Nhưng lúc máy quay lia qua, cậu sẽ ngồi lại nghiêm chỉnh, nở nụ cười tiêu chuẩn, chuyển trạng thái vô cùng nhanh chóng tự nhiên.

Giữa chừng, Thích Trường An lên sân khấu trao giải cho nam phụ xuất sắc nhất, Từ Lạc Dương không nhịn được, lấy điện thoại chụp lại dáng vẻ Thích Trường An đọc tên người giành được giải thưởng, cậu cảm thấy mình chụp rất đẹp, 360 độ nhìn thế nào cũng thấy đẹp, thế là post lên weibo:

“Từ Lạc Dương: Khách mời trao giải thưởng, tìm hiểu chút nha ~ [ảnh]”

Thích Trường An vừa trở lại phía sau sân khấu mở điện thoại, đã nhìn thấy Từ Lạc Dương post cái weibo này, anh nhấn share:

“Thích Trường An: Được. // Từ Lạc Dương: Khách mời trao giải thưởng, tìm hiểu chút nha ~ [ảnh]”

Sau khi lễ trao giải kết thúc, hai người cùng trốn khỏi tiệc rượu. Trước đó Lư Địch đã xem đường đi, dẫn Thích Trường An và Từ Lạc Dương vào thang máy, trực tiếp tới bãi đậu xe.

Thang máy từ từ đi xuống, bỗng Thích Trường An nói:

“Tin tôi không?”

Không biết vì sao Thích Trường An lại hỏi vậy, nhưng Từ Lạc Dương vẫn lập tức gật đầu:

“Tin”.

Ánh mắt Thích Trường An dịu dàng, giơ tay vò loạn mái tóc đã tạo kiểu của cậu:

“Ừm, Lạc Dương của chúng ta sẽ giành được giải ảnh đế”.

Đưa tay sửa lại tóc, Từ Lạc Dương nhận ra lỗ tai mình lại nóng lên rồi.

Nhưng tâm trạng tốt chỉ kéo dài đến lúc cửa thang máy mở ra.

Nhìn Thạch Nguyên Hạo đang đi tới từ phía xa xa, Từ Lạc Dương nhíu mày, quyết định giả vờ không thấy hắn ta.

Nhưng đối phương rõ ràng đến để gây sự.

“Không giành được giải nam chính xuất sắc nhất, nên cong đuôi chạy trốn hả? Giờ Tống Diệu chắc đang nhận phỏng vấn, Từ Lạc Dương, trong lòng khó chịu đúng không?”

Trong lòng Từ Lạc Dương thật sự không khó chịu, mặc dù cậu thất vọng, nhưng cũng chẳng quan tâm đến giải này lắm. Không muốn đáp lại sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ rõ ràng như vậy, Từ Lạc Dương kéo cổ tay Thích Trường An đi tiếp, còn lo Lư Địch bị kích động, nên dùng mắt ra hiệu với cậu ta.

Nhưng Thạch Nguyên Hạo khó khăn lắm mới đợi được người, đương nhiên không muốn bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy, giọng điệu hắn châm biếm, tràn đầy ác ý:

“Con trai duy nhất của đạo diễn Từ Quần Thanh, ngay cả giải nam chính xuất sắc nhất cũng không giành được, nếu như lão già nhà anh ở dưới suối vàng biết được, chắc chắn sẽ cảm thấy rất mất mặt!”

Bước chân Từ Lạc Dương dừng lại.

Cậu hít sâu một hơi, xoay người, chẳng còn nụ cười lúc thường ngày, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh:

“Thạch Nguyên Hạo, thủ đoạn của cậu có thể cao cấp một chút không? Cậu tới tìm tôi, quản lý nhà cậu không biết đúng không?”

Nói xong, cậu nhìn quanh bốn phía, hất cằm:

“Có phải là bảo phóng viên núp ở chỗ bí mật, muốn chọc giận tôi, đợi tới lúc tôi không nhịn được ra tay đánh cậu, sẽ chụp hình lại, tiếp đó mua tin tức mua thủy quân, trực tiếp hại chết tôi không?”

Thích Trường An vẫn đang bị siết chặt cổ tay, chỉ nghe giọng điệu, cũng biết Từ Lạc Dương đã tức giận rồi.

Thủ đoạn bị vạch trần, Thạch Nguyên Hạo có chút thẹn quá hóa giận, trực tiếp mở mồm mắng:

“Đúng thế thì sao? Ba mày chết cũng đã chết rồi, chẳng lẽ còn không được nói? Ông ta mắc bệnh ung thư không cứu được, tao coi như đáng đời! Năm đó Từ Quần Thanh dựa vào thân phận đạo diễn, không biết đã ngủ với biết bao nhiêu ngôi sao nữ, không 100 thì cũng 50 đúng không? Không chừng mẹ mày cũng bị ba mày làm tức chết! Mày ——”

Từ Lạc Dương chẳng thèm quan tâm có phải phóng viên đang núp trong góc tối chụp trộm hay không nữa, cậu không thể không thừa nhận, Thạch Nguyên Hạo tìm điểm đau của cậu rất chính xác.

Siết chặt nắm đấm đi về phía Thạch Nguyên Hạo, Từ Lạc Dương rõ ràng nhìn thấy nụ cười khi đạt được mục đích trên mặt đối phương. Cậu cũng nghe thấy giọng nói gấp gáp của Lư Địch:

“Anh Từ, họ Thạch tìm năm phóng viên tới đây, chúng ta trước tiên chịu đựng một chút, buổi tối đi trùm bao tải, đánh chết hắn!”

Từ Lạc Dương biết, nếu như một màn này bị chụp lại truyền ra, cậu hoàn toàn không thể giải thích được, mọi người đều chỉ nhìn thấy cậu đánh người, cái này chắc chắn sẽ biến thành vết nhơ của cậu. Cho dù sau này Trịnh Đông có dùng hết mọi mánh khóe, cũng chẳng thể tẩy trắng được chuyện này.

Khoảnh khắc này cậu đã nghĩ đến hậu quả rất rõ ràng, nhưng cậu không cho phép bất cứ ai nói xấu ba mẹ cậu.

Lúc này, nắm đấm của cậu bị Thích Trường An đưa tay bắt được, lúc cậu nhìn qua, Thích Trường An còn nhẹ lắc đầu với cậu.

Mắt Từ Lạc Dương cay cay, trong lòng bỗng nhiên rất tủi thân —— anh cũng muốn ngăn cản tui ư?

“Ngoan, đợi tôi một chút”.

Ngay sau đó, gần như không nhìn thấy Thích Trường An ra tay như thế nào, lúc Từ Lạc Dương bình tĩnh lại, đã nhìn thấy Thạch Nguyên Hạo ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, bị đánh rụng ba cái răng, hai tay bưng mũi đang đau đớn kêu thảm thiết, xương mũi chắc cũng gãy rồi.

Vẻ mặt không có chút tàn nhẫn nào, Thích Trường An dùng khăn giấy lau khô tay, lúc này mới ôm Từ Lạc Dương còn đang ngây người vào lòng, cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu, khẽ nói:

“Đã trút giận giúp cậu rồi, Náo Náo của chúng ta đừng buồn.”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo: