Buổi tối ở hậu cung lạnh lẽo, nàng đang chui mình trong chiếc chăn ấm sau một ngày bị hoàng thượng chết bầm kia hành hạ. Cuối cùng thì nàng cũng được đi ngủ. Một người áo đen đi vào phòng, men theo cánh cửa nhẹ nhàng đi vào bên trong. Ánh mắt của hắn sắc bén, miệng nhếch lên cười “Hàn tài nhân, đừng trách ta, chỉ trách là ngươi chọc giận Thục Phi”, Nói rồi hắn mở nhẹ cửa tủ, bỏ một vật gì đó vào rồi đóng cửa.
-o-
Sáng ngày hôm nay, trăm hoa đã gần nở, những tán lá trên cây đọng nhẹ những hạt sương sớm. Nắng cũng nhẹ nhàng vờn qua những chiếc lá xanh mướt, tạo nên sự long lanh của một ban mai tươi mới. Chỉ thấy những nô tài của Thục Phi la toáng lên ở ngoài cửa. Còn Thục Phi đã chạy vội đến Hoàng thượng:
“ Hoàng thượng, hoàng thượng, thần thϊếp có tội, thần thϊếp có tội, mong người hãy xử tội thần thϊếp” – Thục Phi khóc òa nhìn Hoàng thượng. Hoàng thượng đang phê chuẩn tấu thư. Hàn Ngọc thì đang quét lá ngoài cửa.
“ Thần thϊếp bị mất cây trâm mà hoàng thượng cho, có ai đó đã lấy cắp của thần thϊếp, thần thϊếp mang trọng tội, thần thϊếp đã không giữ gìn đồ cẩn thận”- Thục Phi giả bộ khóc lóc, miệng còn ho khan
“ Thục Phi đứng lên đi, có gì từ từ nói với trẫm, không phải chỉ là một cây trâm thôi sao, ta cho nàng cây khác”- Hoàng thượng mỉm cười nâng nàng lên. Thế nhưng Sở Ngọc từ đâu đi đến, giọng lạnh lẽo quát
“ Dạ thưa Hoàng thượng, trâm mất có thể cho lại, nhưng người ăn cắp phải tìm ra. Hậu cung chúng ta không thể để cho kẻ xấu tiêu diêu ngoài vòng tự tại. Nhất là kẻ ăn cắp vặt. Bây giờ chỉ ăn cắp một cây trâm, sau đó có thể sẽ ăn cắp những đồ vật quý giá khác.
“ Dạ Hoàng thượng, thần thϊếp xin hoàng thượng hãy tra rõ”- Thục Phi khóc lóc nhẹ lấy khăn lau nước mắt, trong đó còn có nụ cười nham hiểm. Thục Phi liền lén nhìn Hàn Ngọc.
“ Nghe nói ngày hôm qua, thái giám trong cung Thục Phi thấy Hàn Ngọc lẽn vào”- Sở tài nhân nhẹ hất mặt, nhìn Hàn Ngọc. Chỉ thấy Hàn Ngọc bối rối “ ta, ta đi đến cung Thục Phi làm gì, lại còn vào buổi tối, không, ta không có đi”
“ Ngươi còn chối sao, thuộc hạ ta báo rõ ràng thấy ngươi đi vào trong cung của ta, lúc ra còn đi rất nhanh”- Thục Phi quát lớn, nhìn Hàn Ngọc rồi òa khóc “ Hàn tài nhân ơi Hàn tài nhân, chỉ là một cái trâm thôi, có đáng giá sao. Nhưng đối với ta nó là vật vô cùng quan trọng. Đó là của hoàng thượng tặng ta. Ngươi cũng đành lòng muốn cướp. Ngươi coi đồ hoàng thượng muốn trộm muốn cướp là được sao. Đó là tội khi quân đó ngươi biết không Hàn tài nhân, chỉ trách ta, trách ta trong cung không chỉ bảo nhiều cho Hàn tài nhân, để cho Hàn tài nhân đi phải vào con đường này, chỉ trách ta, chỉ trách ta”.
Chuyện náo động đến các phi tần, ai cũng tập trung đông đủ, Hoàng thượng ngồi ở trên cao còn các quý phi, Chiêu Nghi, tài nhân ngồi theo cấp bậc
“ Ngươi nói hôm qua nô tài của ngươi thấy Hàn tài nhân đi vào trong hậu viện”- Hoàng thượng gặng hỏi.
“ Dạ đúng, thưa hoàng thượng” – Thục Phi nén đau thương, lấy khăn nhẹ lau nước mắt
“ Ta không có lấy thật mà, ngươi đừng vu oan cho ta”- Hàn Ngọc bối rối.
Tề Minh thấy dáng vẻ của nàng cũng ngạc nhiên không ít. Hàn Ngọc mạnh mẽ mà chàng biết, khi bị đỗ oan lại thành cái dạng này sao. Vừa dễ thương, vừa bối rối, đôi mắt lại long lanh.
“ Ngươi đừng xảo biện, người đâu, mang A Thức đến đây”- Thục phi ra lệnh.
A Thức quỳ trước mắt hoàng thượng, mạnh giọng nói
“ Hôm qua ngươi thấy rõ ràng là Hàn tài nhân đến cung thục phi”- Hoàng thượng gằn giọng. A Thức chỉ cúi mặt xuống “ Dạ thưa, nô tài chưa bao giờ nói Hàn tài nhân tiến vào cung Thục Phi cả’ – A Thức lạnh giọng
“ Ngươi, rõ ràng hồi nãy trong phòng chỉ có ta với ngươi, ngươi rõ ràng nói Hàn Ngọc đi vào trong phủ ta tối đêm qua mà”- Thục Phi trừng mắt, không tin vào lỗ tai của mình.
“ Hoàng thượng thần muốn tố cáo”- A Thức dập đầu xuống thỉnh cầu
“ Nói”- Hoàng thượng vẫy tay cho phép. A Thức giọng vừa run vừa nói
“ Thục Phi ngày hôm nay đã dùng tiền mua chuộc nô tài, bắt nô tì phải nói là thấy Hàn tài nhân đi vào trong cung của người”- A Thức cuối mặt
“ Xằng bậy, ngươi nói láo, ta chưa hề mua chuộc ngươi, là ngươi nói, ngươi nói láo, bây đâu, đem hắn xuống chém đầu”- Thục Phi như mạnh hổ, gào lên, độ bình tĩnh của thường ngày cũng biến mất.
“ Nơi đây còn có Hoàng thượng ở trên cao, Thục phi nương nương muốn nói chém là chém, muốn không chém là không chém, người có coi các Phi ở đây ra gì không, có xem Hoàng thượng ra gì không. Chẵng lẽ ngài giành luôn quyền làm chủ của Hoàng Thượng, chẵng lẽ người đã nuôi giữ ý định đoạt quyền của ngài sao” – Hàn Ngọc lạnh giọng
Hoàng thượng nhếch môi cười thầm trong lòng. Tiểu nha đầu a tiểu nha đầu. Ngươi không được gì chỉ được cái chờ thời điểm then chốt, châm dầu vô lửa làm cho Thục Phi mang tội danh thiên cổ sao. Ngươi qua hiểm.
“Xằng bậy, ta không hề có ý định đó, ta chỉ lở lời, xin hoàng thượng bớt giận, thần thϊếp chỉ lở lời. Thần thϊếp chỉ lở lời”- Thục phi hoảng sở tát vào má trái rồi tát vào má phải của mình
“ Đủ rồi, ta không trách tội Thục Phi”- Nói rồi hoàng thượng mỉm cười nhìn tên A Thức đó “ Ngươi có chứng cứ gì nói Thục Phi mua chuộc ngươi không”- Hoàng Thượng nâng tách trà lên, uống một khớp, lạnh giọng nói
“ Dạ thưa hoàng thượng, đây là ngân phiếu của Thục Phi mua chuộc nô tài. Trên đó còn rõ ràng dòng chữ “Thục”. nô tài còn chưa đổi thành tiền. Ở đây có tới 1000 lượng. Đây là số tiền mà không phải nô tài muốn có là có. Mà là một con số hằng mơ ước. Thục phi dặn xong chuyện thục Phi sẽ thưởng thêm, sau đó giúp cho nô tài có thể bình an vô sự ra khỏi cung. Cùng cha mẹ nô tài đoàn tụ. Nếu không, họ sẽ gϊếŧ cha mẹ của nô tài”- Hắn nói tới đây giọng run run khiến cho Thục Phi càng thêm loạn
“ Ngươi quá đáng, ngươi đáng chết, ta nói với ngươi những lời đó hồi nào, ngươi câm miệng cho ta, ta không có, Hoàng thượng, ta không có”- Thục phi run sợ, Đúng là nàng đã mua chuộc tên cẩu nô tài trong cung của nàng. Nàng muốn hắn đi đến bỏ cây trâm cài vào rồi nói là đã thấy Hàn Ngọc đi vào trong phủ của nàng. Nhưng mà sao lời khai này lại khác đến thế.
“ Có chữ Thục trên đây, chẵng lẽ của Hàn tài nhân sao”- Hoàng thượng nghiêm giọng.
“ Ta, ta muốn lục soát phòng của Hàn Ngọc. Nói không chừng Hàn Ngọc đã mua chuộc kẻ này, nói với kẻ này nói là đã thấy Hàn Ngọc trong cung. Ta nghe thấy liền vui mừng cho hắn 1000 lượng”- Thục Phi bắt đầu nói sảng
“ Wao, chỉ là trong thấy thôi nương nương đã cho 1000 lượng, khí thế thật bất người. Thái hậu ngài ăn một bữa cũng chưa đầy 100 trăm lượng. Dân chúng ở ngoài đói khổ, một bữa ăn chưa đến 1 lượng. Vậy mà chỉ một nô tài trong thấy thần thϊếp đi vào trong cung của ngài, đã thẳng tay cho 1000 lượng”- Hàn Ngọc vừa vỗ tay, vừa xéo sắc.
“ Thục Phi, nàng biết tội của nàng chưa”- Hoàng thượng lạnh giọng quát. Thục Phi giờ phút này tóc đã hơi rối, mắt tràn đầy những giọt nước long lanh.
“ Hoàng thượng,thần thϊếp biết thần thϊếp đã phung phí, nhưng trâm mất là thật. Thần thϊếp chỉ muốn mua chuộc tên nô tài đổ lỗi cho Hàn tài nhân thôi. Thần thϊếp biết lỗi rồi, nhưng thần thϊếp không muốn để cho kẻ lấy cắp cây trâm của thần thϊếp, tiêu diêu ngoài vòng pháp luật”- Thục Phi đau khổ nói. Sở Linh nối tiếp lạnh giọng
“ Thưa hoàng thượng, thần thϊếp cầu xin hoàng thượng cho xét hết hậu cung, để có thể tìm ra kẻ lấy cắp cây trâm đó”- Sở Linh tự tin khiến cho mọi người nơi đây có một cảm giác không tốt đẹp
“ Được, Tiểu A Á, ngươi cho người đi cung, lục xét hết từng ngỏ ngách cho ta”- Hoàng thượng chỉ thị sau đó ngồi xuống uống trà tiếp. Thục Phi đã mang danh vu khống giờ đây đau khổ tột cùng, chỉ mong có thể thấy cây trâm trong phòng Hàn Ngọc. giúp nàng lật lại được vụ án.
Một chút thời gian trôi qua, một tiểu thái giám đi đến bẩm báo.
“ Dạ thưa hoàng thượng phòng của Hàn tài nhân sạch sẽ, không có một cây trâm nào như Thục Phi nương nương mô tả”
Hàn Ngọc nhếch mép cười, đôi mắt sắc lạnh nhìn Thục Phi. Còn Thục Phi và Sở Linh đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc
“ Ngươi, là ngươi lấy cắp của ta, ngươi nói dối, chắc chắn ngươi đã chôn đâu đó, làm sao có thể không có được”- Thục Phi quát lớn.
“ Thái giám đã nói trong phòng của thần thϊếp không có. Tại sao Thục Phi cứ luôn muốn đổ tội cho ta. Hay là đây là kế hoạch của người. Là người kêu người đem cây trâm vào phòng ta, sau đó lại kêu tên này nói rằng ta đã lẽn vào cung của người. Sau đó người xét và thấy được cây trâm. Thần thϊếp làm một kịch bản như vậy, Thục Phi thấy đúng chứ”. Hàn Ngọc cười lạnh.
Thục Phi nghe đến đây thì run rẫy. Đây không phải là âm mưu của Thục Phi và Sở tài nhân sao. Tại sao nàng biết, chết rồi, mắc bẫy rồi
“ À, Hàn tài nhân đây quả là có khiếu làm một nhà biên kịch, kịch bản nảy thật hay, thật hay” – Thục Phi cười lớn “ Có thể là ta đã trách nhầm Hàn tài nhân rồi, Thục Phi ta xin quỳ xuống tạ lỗi Hàn tài nhân. Nói xong nàng quỳ xuống xin lỗi, Sở Linh câm tức nhìn nàng ta đắc ý.
“ Bẩm, ở phòng của Sở tài nhân phát hiện ra cây trâm”- Tiểu thái giám lạnh giọng nói như một gáo nước tạt thẳng vào mặt của Sở Linh. Sở Linh run rẫy ngã khuỵu xuống
“ Sở tài nhân còn muốn nói gì nữa không. Thì ra là sở tài nhân vừa đánh trống vừa la làng. Sở tài nhân thì ra mới chính là kẻ ăn cắp”. Đôi mắt bình tĩnh của Hàn Ngọc khiến người ta không rét mà run, hoàn toàn khác xa vẻ mặt bối rối lúc nãy.
“ Tiểu tiện nhân, ngươi hãm hại ta, ta có chết ta cũng không tha cho người, đồ tiện nhân” Sở Linh bị người cầm chặt tay, muôn vùng vẫy nhưng không được.
“ Sở tài nhân tội ăn cắp, phạt 50 trượng, giam vào nhà lao 1 tuần, tự kiểm điểm mình”
“ Hoàng thượng, xin người nương tay với Sở tài nhân, dù gì nàng ta cũng chưa hiểu chuyện” – Thục Phi hoảng sợ nhìn ánh mắt của Tề Minh.
“ Nàng câm miệng, Thục phi tội danh vu khống Hàn tài nhân, đánh 20 trượng, giam mình trong cung 1 tuần, tự mình suy nghĩ”- Thục Phi tiếp chỉ, giọng run run. Nàng hận khô thể xé nát mặt Hàn tiện nhân ra làm trăm mảnh.
“Còn nữa, A Thức biết chuyện bẩm báo, thành thật, không vì lợi riêng, không vì cha mẹ mà cố hết sức nói ra sự thật. Đáng khen. Cho người cầm 1000 lượng đó về nhà. Cùng cha mẹ người đến một nơi khác sống. Tiểu A Á, ngươi cho người bảo vệ gia đình A Thức một tháng, kiếm nơi khác sinh sống, sau khi họ an toàn, liền quay trở lại. Trong vòng 1 tháng đó nếu người nha A Thức chết, thì ngươi cũng sẽ chết”- Hoàng thượng lạnh giọng. Tràn đầy vẻ uy nghi
“ Hoàng thượng nhân từ, hoàng thượng anh minh, nô tài xin cảm ơn Hoàng thượng”- Nói xong A Thức nhanh chóng đi ra khỏi cung. Thật tội nghiệp cho Thục Phi vừa mất gà lại mất luôn nắm thóc.
-O-
Đêm qua Hàn Ngọc đang ngủ trong phòng, biết được có tên thích khách lẽn vào phòng. Hàn Ngọc vẫn im lặng cho hắn thực hiện ý định. Sau đó nàng đợi hắn đi đã nhanh chóng thay đồ thích khách. Làm sao một tên gà như hắn lại có thể cắt đuôi được Hàn Ngọc. Hàn Ngọc vừa tới đằng sau đã đánh ngất tên thích khách. Khi tỉnh lại, tên thích khách đó sợ hãi nhìn Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc cười nói “ngươi đừng lo, vừa rồi ta thấy có động tĩnh liền đi ra, thấy tên thích khách áo đen kia đã đánh bất tỉnh ngươi, chuẩn bị một nhát gϊếŧ chết ngươi.Là ta đã cứu ngươi về”. Nói tới đây tên thích khách bắt đầu run sợ, kèm theo câm giận nói “ Không ngờ ta giúp ả, ả lại khử luôn ta”- Hắn lạnh giọng. Hàn Ngọc chỉ mỉm cười “ Ngươi nói cái gì, ngươi giúp ai”.
Chỉ thấy hắn quỳ xuống nói rõ “ Thưa Hàn tài nhân, cảm ơn Hàn tài nhân đã cứu nô tài một mạng. Nô tài được Thục Phi giao cây trâm này nói là phải bỏ vào phòng của người”
Hàn Ngọc mỉm cười “ Không sao không sao, có phải là ngươi bị uy hϊếp gì hay không”. Hắn nói từng lời rõ ràng “ Dạ thưa, đúng ạ. Thục Phi uy hϊếp ta phải làm nếu không sẽ gϊếŧ hết cha mẹ ta. Còn nữa, nếu ta làm ả sẽ tặng ta 1000 lượng”.
Hàn Ngọc cười lạnh nhìn hắn “ Vậy ngươi có muốn cắn ngược Thục Phi hay không”.
Nói rồi nàng nhờ hắn đưa cây trâm bỏ vào cung của Sở Linh. Sau đó nói với hắn trở về xem như không hay biết gì. Thục Phi nương nương sẽ cho rằng gϊếŧ ngươi không chết, liền sẽ tạm thời buông tha tính mạng của ngươi. Sẽ nhờ ngươi nói trước mặt hoàng thượng ta đã đi vào trong cung của Thục Phi”. Đúng như dự đoán của Hàn Ngọc. Sau khi thấy A Thức quay về, Thục Phi đã cười nhếch mép và nói với hắn nhất định phải nói là Hàn Ngọc đã đi vào viện trong tối khuya. Ai ngờ cú cắn này có thể khiến cho chị em Thục Phi gặp rắc rối. Nhưng đáng tiếc chỉ có 1 tuần. Hàn Ngọc mỉm cười không nói gì. Tính chơi mưu kế với bổn cô nương, còn lâu. Ngươi cứ chờ xem, thời gian ta còn trong cung vẫn còn dài.