Thanh Li đã từng tưởng tượng hoàn cảnh hai người gặp mặt, có điều nàng
không ngờ là hoàn cảnh như trước mắt, môi nàng giật giật không cách nào
mở miệng được.
Hoàng đế cũng không lên tiếng, động tác trên tay cũng không dừng lại,
chỉ là để thuận tiện nói chuyện tốc độ giảm xuống một chút mà thôi.
Lúc nãy Thanh Li không thấy gì nhưng bây giờ nàng có cảm giác gần như
toàn bộ sau lưng đều nóng lên, không còn là của chính mình nữa.
Nàng ngồi trên bàn đu dây, cả người đung đưa ngày càng cao, lúc nàng
không biết phải làm sao thì nhìn thấy một đoàn người từ phía bên này
chầm chậm đi tới, Thanh Li thấy người dẫn đầu rất quen mắt, khi người nọ lại gần một chút nàng mới nhận ra, thì ra là thái giám hộ tống Trần
Đông Lâm đến Ngụy Quốc Công phủ tuyên chỉ ngày ấy.
Người này ở đây thì thân phận người sau lưng đã rõ như ban ngày, chắc chắn là hắn.
Hai hàng mi dài của Thanh Li chớp chớp, không hiểu sao nàng hơi xấu hổ,
nhân lúc xích du trở về vị trí ban đầu nàng nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ?”
Hắn thản nhiên trả lời một tiếng: “Sao thế?”
Quả nhiên là Hoàng Đế!
Trong lòng Thanh Li thả lỏng mấy phần, ngay sau đó xích đu lại được đẩy
lên, mượn cơ hội xích đu đung đưa qua lại nàng hoảng hốt nói: “...Có
người tới.”
”Tới thì tới.” Nàng như lâm đại địch, còn Hoàng đế thì không thèm đếm xỉa, hắn nói tiếp: “Có liên quan gì đến chúng ta đâu?”
Có liên quan rất lớn đấy, cả nam lẫn nữ tình ngay lý gian chàng chàng
thϊếp thϊếp loạn hết cả lên, cái này vẫn không liên quan gì à?
Da mặt người dày nhưng ta thì mỏng lắm.
Thanh Li hơi xấu hổ, nàng gấp gáp nói: “----Để người ta trông thấy thì không tốt lắm đâu.”
Hoàng Đế nhìn gương mặt sắp biến thành màu đỏ của nàng, không hiểu tại
sao lòng hắn run lên, loại cảm giác thương yêu không kiềm chế nổi muốn
tuôn ra bên ngoài, hắn gần như muốn ôm nàng vào lòng, hôn hôn một chút
mới thỏa mãn.
Ánh mắt dừng trên người nàng một lúc lâu, hắn mới cố gắng ngăn lại.
Mặc dù trong lòng Hoàng Đế thấy nàng rất đáng yêu nhưng ngoài miệng hắn
vẫn trêu chọc nàng, “Sợ gì chứ, đâu phải ban ngày tuyên da^ʍ, làm gì phải sợ người ta nhận ra?”
Lời hắn nói thật nhẹ nhàng, mặt Thanh Li nổi từng rặng mây hồng rồi im
hơi lặng tiếng lan xuống tận cái cổ nhỏ nhắn, trong lòng nàng mắc cỡ
muốn chết, giọng nói không khỏi cao hơn mấy phần: “....Bệ hạ!”
Hoàng Đế chưa kịp trả lời thì giọng nói cung kính tự nhiên của Trần
Khánh đã vang lên, y cúi đầu nói: “Bệ hạ, Anh Quốc Công và mấy vị đại
thần đang chờ người ở chính sảnh, người không đến bọn họ tuyệt đối không dám khai tiệc.”
”Cứ để bọn họ chờ đi.” Hoàng Đế tùy tiện khoát tay ngăn lại, ánh mắt
chưa từng liếc qua Trần Khánh một cái, hắn chỉ đang nhìn khuôn mặt phiếm hồng của tiểu cô nương rồi cười dịu dàng nói: “Hiện giờ Trẫm có chuyện
quan trọng hơn phải làm, không thể nào chậm trễ được.”
- ---Chuyện gì quan trọng hơn, rõ ràng người chỉ đang đẩy bàn đu dây mà thôi!
Thanh Li oán thầm trong lòng, đôi tai lại không ngăn được càng đỏ hơn mấy phần.
Trần Khánh và mấy nữ quan đứng bên cạnh càng kinh ngạc về mức độ được yêu thương của Hoàng hậu.
Cái gì gọi là trăm năm luyện thép mới luyện thành sợi chỉ mềm mại, quả là không sai nửa phân.
Ngoài miệng mọi người không nói gì nhưng trong lòng đã nâng tầm quan trọng của Hoàng hậu thêm mấy bậc.
Thanh Li không hề biết những chuyện đó, hiện giờ một mặt nàng rất xấu hổ vì mấy câu nói của Hoàng đế, một mặt nàng lại cảm thấy mình không có
chí khí, Hoàng Đế chỉ mới nói mấy câu ngon ngọt thôi mà nàng đã mất bình tĩnh.
- ---Mặc dù nàng rất thông minh nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ là tiểu cô
nương mười mấy tuổi, hai đời của nàng đều không trải qua sóng gió gì, tự dưng lại bị một Hoàng Đế tìm không ra khuyết điểm gì tới trêu chọc,
nàng mất bình tĩnh cũng là chuyện bình thường.
Ai mà chưa từng là thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu chứ.
Cố gắng đè nén tâm tư xao động, rốt cuộc Thanh Li nói: “Anh Quốc Công đã chờ lâu rồi, Bệ hạ nên vào đi thôi.”
”Cùng lắm Anh Quốc Công chỉ là Quốc Công mà thôi.” Hoàng đế cười nói
tiếp: “Ông ấy làm gì có thể diện bảo Trẫm xếp Hoàng hậu phía sau?”
Thanh Li nói không ra lời.
Xem như nàng đã hiểu rõ, mồm mép của vị Hoàng đế này quả nhiên đệ nhất
thiên hạ, chuyện hắn đã không muốn thì không cần nói toạc ra hắn cũng sẽ có muôn vàn cách phản bác, nàng không cần tốn công vô ích nghĩ làm chi
nữa.
Nghĩ như thế nên nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nàng không nói lời nào, Hoàng Đế lại càng muốn nói, “Đang êm đẹp sao nàng không nói nữa.”
Thanh Li ngồi trên xích đu, nhờ sức đẩy nhịp nhàng của hắn mà làn váy
nàng khẽ lay động trông giống như hoa sen nở rộ, tuy nhiên nàng lại
không chịu nói chuyện với hắn.
”Sao thế?” Giọng nói Hoàng Đế mang theo mấy phần vui vẻ, cộng thêm mấy phần tình ý không dễ phát hiện, “Giận Trẫm?”
Thanh Li hừ nhẹ một tiếng, “Miệng lưỡi Bệ Hạ thật trơn tru, thần nữ hoàn toàn không thắng nổi nên không nói cho xong.”
Hoàng đế chịu không nổi nở nụ cười.
Thanh Li hơi ngượng ngùng, rốt cuộc nàng không kiềm chế được phát cáu: “Có gì vui mà cười?”
”Được, Trẫm không cười.” Hoàng Đế lên tiếng vuốt lông tiểu cô nương rồi
dịu dàng nói tiếp: “Nói với nàng mấy câu thôi, Trẫm phải ra chính sảnh
trước.”
Thanh Li hơi ngẩn ra, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nhưng vẫn là vui
mừng nhiều hơn, nàng cố gắng đè nén xúc động muốn cong môi lên, “Không
phải vừa rồi Bệ hạ nói không đi à? Sao giờ lại chịu đi rồi?”
”Nào có ai như nàng vậy?” Hoàng Đế cười như không cười nhướng mắt lên,“Rõ ràng là chiếm được lòng Trẫm mà còn cố ý giả bộ hồ đồ.” Nói xong câu cuối hắn hạ giọng xuống mức thấp nhất, ba chữ kia giống như phát ra từ
cổ họng, từng chữ từng chữ chậm rãi đi ra: “----Tiểu hồ ly.”
Mi mắt Thanh Li cụp xuống, che giấu ngượng ngùng nơi đáy mắt, “Thần nữ
đã nói rồi mà, miệng lưỡi Bệ hạ rất trơn tru, thần nữ tuyệt đối nói
không lại.”
Hoàng Đệ khoan thai nói: “Đều bại dưới tay nàng.”
Thanh Li còn muốn nói thêm gì đó thì sức đẩy trên tay hắn giảm dần, nàng nghe Hoàng Đế dịu dàng nói: “Nàng ở đây chơi tiếp đi, Trẫm ra chính
sảnh trước.”
”Đợi một lát.” Thanh Li mạnh mẽ gọi hắn lại.
Hoàng Đế không ngờ Thanh Li sẽ gọi mình lại, giọng nói hắn mang theo vẻ kinh ngạc: “Chuyện gì thế?”
Vừa rồi nàng thốt lên “Đợi một lát” theo bản năng thôi, bây giờ Thanh Li đã hối hận rồi.
Nàng không thể nào nói với Hoàng đế: Trước khi Bệ hạ đi, ta muốn nhìn
dung mạo người một chút, nếu người xấu thì ta cũng có thể chuẩn bị tâm
lý trước.
Nàng ậm ờ không nói lời nào, Hoàng đế lại nghĩ đến gì đó, giọng nói hắn
càng trầm ấm hơn, hắn cực kỳ dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Không nỡ xa Trẫm
à?”
Thanh Li suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống rồi đỏ mặt nói: “Dạ.”
”Gấp gì chứ.” Trong giọng nói Hoàng đế không hề che giấu vui vẻ, “Đợi
qua mấy ngày nữa, cả người của Trẫm đều thuộc về nàng, chỉ sợ nàng nhìn
lâu sẽ chán thôi.”
Đối với hôn sự của mình, Thanh Li nghĩ rất nhiều rất nhiều, có sợ hãi mơ hồ, có lo lắng không rõ.
Tuy nhiên, đến giờ phút này, sau khi nói chuyện với Hoàng đế, nàng đột
nhiên cảm giác được ---- Thật ra, cũng không phải khó tiếp nhận như nàng nghĩ.
Ít nhất, vị phu quân này, thoạt nhìn...Không tệ lắm.
Nếu hắn cứ tiếp tục giữ vững như thế thì dù do dung mạo kém một chút nàng cũng chấp nhận được.
Nàng đang nghĩ lung tung thì Hoàng đế bỗng ngừng động tác lại, xích đu lập tức dừng lại.
Thanh Li vốn cực kỳ muốn thấy mặt hắn, thế nhưng vào giờ khắc này khi
xích đu dừng lại, nàng có cảm giác hơi e sợ, nàng ngơ ngác đưa lưng về
phía hắn không dám xoay đầu lại nhìn.
Hoàng đế hơi nghiêng người về phía trước, hai tay hắn nhẹ nhàng đặt lên
vai nàng nhưng không có nửa cử chỉ tùy ý ngã ngớn, hắn chỉ kề sát môi
vào tai nàng khẽ nói: “Cô nương tốt, vô duyên vô cớ sao lại đỏ mặt?”
Thanh Li cảm thấy mặt mình nóng lên, song nàng không có cam đảm đưa tay
sờ thử xem có bị phỏng hay không, nàng hít sâu một hơi ổn định tinh
thần, “Thần nữ chỉ muốn hỏi một câu --- Bệ hạ người...Rốt cuộc người
muốn làm gì đây?”
”Trên thánh chỉ không phải đã viết rõ ràng rồi sao? Không sao, Trẫm có
thể lập lại lần nữa, Hoàng đế thật lòng thật dạ nói: “Trẫm muốn lấy
nàng, muốn nàng trở thành nữ nhân của Trẫm, muốn nàng sinh con dưỡng cái cho Trẫm --- Trẫm nói như vậy nàng đã nghe rõ chưa?”
Thanh Li ho nhẹ một tiếng, nàng không trả lời mà né sang chuyện khác,“Mấy người Anh Quốc Công đang chờ Bệ hạ kìa, hay là Bệ hạ qua đó trước
đi, để mọi người chờ lâu không tốt...”
”Có liên quan gì đến bọn họ.” Hoàng đế nhíu mày nói: “Nếu không phải
muốn ra đây gặp nàng, Trẫm cũng không có hứng thú đi giành ánh hào quang của ông ấy.”
Thanh Li cảm thấy may mắn vì mình quay lưng về phía hoàng đế nên không
nhìn thấy sắc mặt của hắn, không cần phải lúng túng hơn nữa.
”Nàng to gan thật.” Nàng không nói lời nào, Hoàng Đế lại không chịu
buông tha cho nàng, “Nàng hỏi mấy câu Trẫm đều trả lời không sót một
câu, còn trẫm hỏi sao nàng không nói lời nào?”
Thanh Li cúi đầu, “Thần nữ không biết nói từ đâu.”
Hoàng đế cười phá lên sau lưng nàng, cười xong hắn lại nói: “Không vội,
nói từng chuyện một, trước hết nói Trẫm nghe nàng xấu hổ chuyện gì thế?”
Dù sao Thanh Li cũng không phải nữ nhân cổ đại chính tông, thực chất con người nàng rất phóng khoáng, Hoàng đế đã nói như vậy nàng cũng hào
phóng trả lời: “Tuy thần nữ không rõ lắm, nhưng...Trong lòng cảm
thấy...”
Hoàng đế lại hỏi: “A! Cảm thấy gì?”
Hai mắt Thanh Li khép hờ lấy hết cam đảm nói: “Có lẽ...Có lẽ là động lòng...”
Hoàng đế không nói lời nào nhưng ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều, trên mặt cũng đầy ý cười.
Thanh Li đưa lưng về phía Hoàng đế, không nghe hắn lên tiếng, giờ khắc
này lòng nàng trũng xuống, “Có lẽ Bệ hạ chỉ vô tình nói vài câu, thần nữ hiểu mà...”
”Không, Trẫm không phải vô tình với nàng.” Hắn nhẹ giọng trả lời, giọng điệu chân thành tha thiết, “Mà là cố tình.”
~~~~~
Editor: Người ta nói không sai, đàn ông không xấu phụ nữ không yêu,
chẳng cần biết nhan sắc anh thế nào, chỉ cần anh vô sỉ thôi là chị đã đổ cái rầm rồi, chưa gì mà nghĩ đến tuyên da^ʍ ban ngày rồi, đầu óc anh
thật trong sáng.
Mợ nó, hai người cứ vờn nhau nữa đi, cả một chương dài như vậy chưa chịu thấy mặt, đã vậy còn làm editor suýt béo phì vì ăn quá nhiều đồ ngọt
vào đêm phia.