136.
Cuối cùng là Bạch Ngôn giải vây cho Nhạn Thanh.
Cậu hồi phục chút sức lực, thở phì phò khép vỏ sò lại.
137.
Hồ Thập Lục: “Sao anh không giải quyết chị dâu?!” Làm vậy thật
khiến hắn hoài nghi năng lực của anh trai hồ ly…
Bạch Ngôn: “…Năng lực mày đó.” Dám nghi ngờ anh ruột?
Hồ Thập Lục lập tức hoảng sợ: “Anh, em sai rồi.”
Anh em một nhà không nói hai lời, “Em ấy mất ký ức, không tính là mất trí nhớ, chẳng qua quên hết chuyện bọn anh yêu nhau mà thôi.” Rõ ràng Bạch Ngôn nói rất thờ ơ, nhưng Hồ Thập Lục có thể cảm nhận sâu sắc nỗi cay đắng trong đó.
Còn có cả nghiến răng nghiến lợi!
Thảo nào, lần này gặp lại, Nhạn Thanh lại là dáng vẻ này!
“Nhưng… hai người vừa rồi?” Rõ ràng đã đại chiến 300 hiệp mà! Đừng khi dễ hắn còn nhỏ, cái gì nên biết và không nên biết đã được tên bắt yêu sư khốn kiếp kia dạy toàn bộ rồi!
“Không biết tên nào to gan dám bỏ thuốc anh, còn là loại thuốc mạnh nhất trong Hồ tộc, Nhạn Thanh uống lầm rượu của anh.” Còn lại thì Bạch Ngôn không nói thêm.
Nhưng đây không phải là địa bàn của Hồ tộc, không tiện điều tra.
138.
Hồ Thập Lục vừa mới tạm biệt anh trai đã bị một người đuổi theo.
“Anh đủ chưa hả?!”
“Chưa đủ.” Đâu chỉ chưa đủ, quả thật muốn làm đến chết mới ngừng!
Hồ Vương nóng nảy lập tức online, vừa cởϊ qυầи vừa cười tà mị: “Không phải anh muốn chơi tôi sao? Làm nhanh đi, làm xong ông đây còn đi làm chính sự!”
Bắt yêu sư: “…”
Sao thoạt nhìn y còn cầm thú hơn tên cầm thú trước mặt vậy?
139.
Bạch Ngôn quay lại phòng, phát hiện tiểu ốc sên lại giấu mình vào vỏ sò. Một lớp vỏ không tính, còn thêm vỏ ốc sên.
Hắn thật vất vả cạy ra vỏ sò, lại thấy vỏ ốc sên kia….
Khi hắn cực khổ moi được Nhạn Thanh ra khỏi vỏ ốc liền ngạc nhiên trông thấy cặp mắt cậu còn nhiễm tìиɧ ɖu͙© nhiều hơn lúc nãy.
Theo lý thuyết, dược tính đã giải, hơn nữa rõ ràng vừa nãy Nhạn Thanh đã tỉnh táo, thậm chí còn nói vài câu với Hồ Thập Lục.
Thế mà chỉ trong thời gian ngắn, tiểu ốc sên lại làm sao rồi?