Tiểu Thiếu Gia Và Ma Thần

Chương 17

Ma thần ngủ một giấc đến chạng vạng ngày hôm sau, tỉnh lại thì phát hiện thê tử của mình đã chạy mất.

Tiểu thê tử mặc giá y cùng hắn thề non hẹn biển, ôm ôm hôn hôn chạy rồi.

Ma thần day day huyệt thái dương đau đến không chịu được, bi thương mà nghĩ: chẳng trách năm đó lão sư của hắn luôn dạy đi dạy lại rằng, tố chất thân thể của loài người so với Ma tộc hay Thiên tộc kém hơn rất nhiều, nhưng ai cũng đều rất giảo hoạt, không thể coi thường.

Người này thoạt nhìn chỉ là một tiểu thiếu gia ngây thơ, dễ thương, vừa ngoan vừa mềm mại thế mà nói chạy liền chạy ngay được.

Ma thần bưng lên chén rượu ngày hôm qua vừa uống lên xem thử. Một cỗ mùi vị nhàn nhạt, cơ hồ không thể phát hiện ra đây là “Vong ưu” một loại bí dược của Ma tộc, nếu Thiên tộc làm ra thì ắt phải có hương hoa quỳnh vô cùng khó ngửi.

Hắn là thần, đừng nói là một chén rượu dược tề, ngay cả 100 chén cũng chẳng làm gì được hắn. Thế nhưng đầu rất đau, một nửa là do tác dụng của thuốc, một nửa là bởi vì tức giận.

Ma thần không ngốc. Hắn nghĩ một chút, tối nay dường như chính là ngày hắn quyết định cầu thú (*) tiểu thiếu gia, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị đem tiểu thiếu gia về nhà, quang minh chính đại dẫn y tới Ma giới.

(*Cầu thú = hỏi cưới)

Bây giờ e rằng tiểu thiếu gia đã tự mình trở về rồi.

Thật là làm cho Ma thần phát sầu, biết thế nên sớm ngả bài một chút. Ma thần nhíu mày suy tư chốc lát, đẩy cửa cấp tốc đi thẳng đến gia trạch.



Ma thần đuổi tới viện phủ của tiểu thiếu gia thì sắc trời đã tối đi không ít.

Ma thần quen cửa quen nẻo xông vào trong, tới khung cửa sổ bên cạnh ngọn cây chọc trời thì khẽ khàng mở ra, liếc mắt đã trông thấy tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia ngồi quy quy củ củ bên mép giường, vẫn mặc giá y đỏ thẫm nhưng đã thay một bộ khác càng hoa lệ, long trọng hơn, để lộ ra vóc người vô cùng nhỏ nhắn.

Ma thần vừa nhìn mà trái tim liền đau nhói. Tiểu thiếu gia của hắn, tiểu thiếu gia hoạt bát, nghịch ngợm của hắn giờ đây ánh mắt vô hồn giống như một con rối xinh đẹp, chết lặng chờđợi vận mệnh mờ mịt sắp tới.

Ma thần tạo ra tiếng động nhỏ trên cửa sổ, tiểu thiếu gia lập tức nhìn sang, liếc mắt một cái đã thấy được khuôn mặt quen thuộc như nguyệt mãn tây lâu, xuất hiện ở bên khung cửa sổ, lén lút dẫn y trốn ra ngoài.

Tiểu thiếu gia ngây người: “Ngươi, ngươi sao…sao lại ở đây?”

Ngu ngốc. Ma thần nghĩ thầm nhưng ánh mắt lại rất ôn nhu.

Hắn nhớ tới chén rượu hợp cẩn có độc kia bèn nằm nhoài lên cửa sổ, tựa như thực sự trở thành một du khách vừa đi ngang qua, trong mắt lộ ra một chút mê man.

“Ta cũng không biết. Khi ta tỉnh lại liền theo bản năng tìm tới đây.” Ma thần dịu dàng nhìn tiểu thiếu gia “Ngươi quen biết ta sao?”

Tiểu thiếu gia gắt gao cắn chặt môi, rồi vẫn không nhịn được mà òa khóc.

Y sao lại không biết hắn là ai, nhưng y lại chẳng thể nói ra.

Ma thần nhảy vào bên trong, đi tới trước mặt tiểu thiếu gia, thân hình hắn cao to, tiểu thiếu gia hoàn toàn bị bóng dáng của hắn bao phủ.

“Bây giờ mới biết khóc à? Lúc bỏ thuốc vào rượu của ta sao không sợ như thế hử?” Ma thần nhấc tay lau sạch nước mắt trên mặt tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia ngây dại, trong lúc nhất thời thậm chí còn không hiểu được ý tứ của Ma thần.

Y lập tức bị Ma thần bế lên rồi xoay lại, úp mặt xuống dưới.

Ma thần đánh mấy cái ba ba ba lên mông nhỏ vừa cong vừa tròn của tiểu thiếu gia, dùng sức không mạnh nhưng nghe rất vang.

Khuôn mặt tiểu thiếu gia đỏ bừng.

“Giỏi thật, dám hạ độc ta. May mà thứ dược kia vô dụng với ta, nếu không thì chẳng phải ngươi đã mất toi một vị tướng công sao?” Ma thần hỏi y.

Thấy tiểu thiếu gia mặt đỏ ửng, vô cùng tội nghiệp, Ma thần liền ôm y vào trong lòng: “Được rồi không khóc nữa, là ta sai, không nên giấu ngươi như thế.”

Tiểu thiếu gia ủy khuất khóc òa lên: “Ta, ta không cố ý hạ độc ngươi đâu…”

Ma thần vỗ lưng y, nghe y nghẹn ngào nói: “Dù, dù ngươi có lợi hại đến đâu thì cũng đánh không lại người có thần cách như Ma thần…Ta rất muốn bỏ trốn với ngươi nhưng nếu vậy thì không chỉ gia tộc ta phải chịu tai ương, ngươi đi theo ta mà bị bắt thì phải làm sao bây giờ…”

Tiểu thiếu gia khóc cực kì đáng thương. Trái tim Ma thần như bị ai bóp chặt, nghĩ thầm xong rồi, hiểu lầm lại càng lớn hơn thế này thì đợi chút nữa liệu tiểu thê tử có đánh hắn hay không đây.

“Vậy sao ngươi không hỏi xem ta có thắng được Ma thần hay không hả?” Ma thần nâng khuôn mặt đang khóc như mưa của tiểu thiếu gia lên “Cứ thử nghĩ một chút, nhỡ đâu tướng công của ngươi giẫm chân một cái là cả Ma giới rung chuyển thì sao?”

Tiểu thiếu gia khóc nấc, nhìn Ma thần bằng ánh mắt đầy vẻ hoài nghi.

Ma thần lấy từ trong cổ tiểu thiếu gia ra chiếc dây chuyền vô cùng tinh xảo, phía dưới là một cái nhẫn ngọc thô kệch.

Ma thần chột dạ, nói, “Ta bảo đảm với ngươi, Ma thần không xấu cũng chẳng mập, tắm rửa thường xuyên, cũng không ăn hung thú.”

Tiểu thiếu gia ngưng nấc, hoàn toàn nín khóc.

“Nếu không ta kể chuyện cho ngươi nhé, về cố sự của Ma thần.”

Ma thần nói ngắn gọn, phát hiện ánh mắt của tiểu thiếu gia càng ngày càng nguy hiểm, trong lòng cũng thoáng run rẩy.

“Ma thần thời niên thiếu tâm tư vẫn rất đơn thuần, ký khế ước với một gia tộc rằng mỗi một đời họ đều phải đưa người ưu tú nhất đến Ma giới để bồi dưỡng. Ma thần nhận bọn họ làm đệ tử, giúp họ đắc đạo.”

“Gia tộc đó ở thế hệ này sinh ra một hài tử ưu tú nhất, lớn lên vô cùng xinh đẹp, vừa chào đời đã đáng yêu cực kì. Thời điểm bé con xuất hiện, Ma thần đã tới gặp nó, hiểu được vật nhỏ này tuy rằng hãy còn bé xíu nhưng sức mạnh rất dồi dào, đẩy Ma thần vào hố…À không, trói chặt Ma thần lại ký một khế ước, trong những năm tháng đứa trẻ ấy còn sống, Ma thần đều thuộc về nó.”

Ma thần lén lút liếc mắt sang, tiểu thiếu gia hoàn toàn không còn khóc nữa, vô cảm nhìn hắn.

Ma thần hắng giọng, càng nói lại càng nhỏ: “Về sau, về sau Ma thần bó tay, buộc phải che chở đứa bé này nên đành giả trang làm tạp dịch, trà trộn vào phủ đệ của tiểu thiếu gia…”

Nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, tỉ mỉ chăm sóc tiểu thiếu gia đến năm 18 tuổi. Lúc sắp được giải thoát, tiểu thiếu gia trắng trắng mềm mềm, ngây thơ đáng yêu này lại chui vào chăn Ma thần.

Trong phòng nhất thời im phăng phắc.

Tiểu thiếu gia vỗ vỗ tay, thừa nhận: “Đúng là chuyện hay. Khởi, thừa, chuyển, hợp (*), quá xuất sắc.”

(*Khởi, thừa, chuyển, hợp: thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc)

Y vô cùng bình tĩnh, nhìn trên mặt Ma thần viết đầy hai chữ chột dạ mà cũng không hề nổi giận, chỉ “dịu dàng” lên tiếng: “Chiếc nhẫn này là sao vậy?”

Ma thần cầm lấy bàn tay trắng nõn của tiểu thiếu gia, thấp giọng đáp: “Đây là nhẫn Ma hậu…là sính lễ. Nhìn bề ngoài thì trông không đẹp thế nhưng nếu có nó thì tương đương với việc nắm giữ một nửa lãnh thổ của Ma giới.”

À, còn biết chủ động đưa sính lễ cơ đấy. Tiểu thiếu gia tỉnh táo nghĩ: có phải ta nên khen ngươi không.

“Vậy sao ngươi lại dẫn ta chạy trốn?” Tiểu thiếu gia “dịu dàng” hỏi.

Ma thần hoàn toàn vô lực, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cực kì kinh sợ, thật sự vô cùng mất mặt.

“Do ta đọc thoại bản của các ngươi nên cảm thấy việc bỏ trốn này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ…”

“Thế là, thế là mang ngươi đi chơi trước, vốn dĩ đã có dự định tối nay sẽ đưa ngươi về rồi ngả bài…”

Ma thần chẳng dám nói tiếp nữa. Hắn cảm thấy ánh mắt tiểu thiếu gia có phần đáng sợ, cảm giác lạnh lẽo xuất phát từ cột sống xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu. Ma thần rất không có tiền đồ mà run lẩy bẩy cả hai chân.

Tiểu thiếu gia hít sâu một hơi, quơ quơ bàn tay trắng nõn mềm mại của mình, nhẹ nhàng hỏi: “Ta còn một vấn đề nữa.”

Tiểu thiếu gia mỉm cười: “Ban nãy ngươi đánh ta mấy cái vào mông?”

Ma thần nuốt nước bọt.



Hồi lâu sau, Ma thần say rượu rơi lệ, tóm lấy tổng quản Ma giới tố khổ.

“Ngươi không biết đâu huhu, đêm tân hôn đầu tiên của chúng ta, hắn vứt ta lại rồi chạy.”

“Ngày kế ta đi, ta đi tìm hắn, thẳng thắn nói chuyện với hắn, muốn mang hắn về Ma giới thành thân…”

“Hắn còn đánh ta. Huhuhuhuhuhuhuhuhu.”

Ma âm của Ma thần đại nhân lọt vào tai tổng quản Ma giới, cứ huhuhu thật phiền.

Lão hướng ánh mắt đầy khát vọng vào ngọn cây ngoài cửa sổ.

Ôi, cây này sao lại thấp như thế. Không phù hợp chút nào cả, phải mau chóng lớn lên thì mới có thể treo cổ được chứ.

【Chính văn đến đây là kết thúc cũng không sai biệt lắm, ngày mai phỏng chừng còn có một chương đại hôn, cứ tính là phiên ngoại đi.】

【Cả hai bộ rốt cục cũng có thể hoàn thành. Cảm ơn trời đất, tôi không bao giờ viết cùng một lúc như thế nữa huhuhuhu】