Ốc Mượn Hồn

Chương 38: Nhân quả thế gian

Giờ có Ngụy Vũ Hoàn, Tạ Tiểu Giang cậu không hề thiếu tiền, cậu cũng không phải người quá tính toán chi li mà đòi bằng được số tiền kia, chỉ là cậu vẫn không rõ, tại sao người kia lại có thể làm như thế!

Vương Đại Tường bị đánh đến mặt mũi bầm dập, bây giơ đã mất hết mặt mũi trước người phụ nữ kia, bây giờ lại bị Tạ Tiểu Giang dồn ép hỏi, hoàn toàn buông vũ khí nói: “Trên đời này thì làm gì có lý do? Cậu muốn hỏi thì đi mà hỏi cái người đối xử với tôi như vậy! Mấy năm trước tôi là một thợ xây ở thành phố S, công ty làm khoán, nợ nần nên trừ một năm tiền lương của tôi, cuối cùng còn mất tích, tôi thiếu hắn cái gì chứ?! Vì sao lại đối xử với tôi như thế?! Tôi đã không có tiền, vợ còn bỏ rơi, con trai tôi không có tiền đi học, ăn cơm! Lúc ấy tôi sống dựa vào cái gì thằng nhóc như cậu làm sao hiểu được?!” Vương Đại Tường càng nói càng kích động, về sang hốc mắt càng ướt: “Tạ Tiểu Giang, tôi xin lỗi! Mà hãy oán trách điều gì? Tôi không sai, mà là xã hội này!”

Trong lòng Tạ Tiểu Giang chấn động, trong một chốc không biết phải nói gì, cậu cũng nghĩ trước đây mình lén ở nhà của Ngụy Vũ Hoàn, cũng là hành vi vi phạm pháp luật, cũng cảm thấy mình người tám lạng kẻ nửa cân với Vương Đại Tường.

Ngụy Vũ Hoàn thấy Vương Đại Tường lừa người còn không biết hối cải, mà còn dám bừa bãi đổ lỗi cho người khác, tức đến gân xanh trên tay nổi đầy, còn muốn đấm gã thêm mấy cái. Nhưng hắn vừa giơ tay lên thì đã bị cậu kéo lại: “Thôi, anh đừng đánh nữa.”

Ngụy Vũ Hoàn hít sâu một hơi, thả lỏng.

Vương Đại Tường thoát được, nhanh chóng đứng dậy, mặt mày xám xịt nhìn hai người. Gã không dám chạy nữa, nhưng cũng không nghĩ Tạ Tiểu Giang sẽ tha cho mình, vì đúng là gã đã lừa một người vô tội như cậu.

Đang đúng lúc gã nghĩ xem nên gom tiền trả thế nào đến phát sầu,Tạ Tiểu Giang đột nhiên nói: “Vương Đại Tường, nếu anh không có

tiền, thì tôi cũng không cần.”

Tiến triển này vượt xa dự tính mọi người, Vương Đại Tường nhìn chằm chằm cậu, có chút không tin tưởng.

Tạ Tiểu Giang dừng chút, nói tiếp: “Hôm nay đánh anh một trận, coi như tôi đã xả hết. Tôi chỉ muốn khuyên anh một câu, bị tổn thương cũng không thể lây lý do phạm tội. Đúng, xã hội này rất bẩn rất đen tối, nhưng vẫn là có mặt tốt, đường này đi không được thì đổi đường khác, không phải làm chuyện trái pháp luật. Hôm nay anh lừa tôi rồi bỏ trốn, rồi sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng.”

Vương Đại Tường: “…”

Nói xong, Tạ Tiểu Giang liền muốn kéo Ngụy Vũ Hoàn đi, hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Trước đây cậu làm thợ xây cho công trường nào?”

Vương Đại Tường ngẩn người, mặt méo xệch nói: “Công ty Phong Thành!”. Cả đời này gã sẽ không bao giờ quên cái công ty thiếu mình tám vạn tiền mồ hôi nước mắt, khiến cuộc đời gã từ đó xuống dốc không phanh.

Ánh mắt hắn chợt lóe lên, môi hơi động, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ kéo Tạ Tiểu Giang về xe.

Xe lại lăn bánh, hắn mới hỏi cậu: “Sao lại tha cho gã?”

Tạ Tiểu Giang im lặng trong một giây, rồi nói: “Bởi vì em cũng từng sai, nhưng anh đã tha cho em.”

Ngụy Vũ Hoàn: “…”

Tạ Tiểu Giang: “Nếu trước đây anh giao em cho ảnh sát thì giờ em sẽ không được thế này, cho nên em mới muốn tha cho Vương Đại Tường một lnà.”

Ngụy Vũ Hoàn nghĩ thầm, vậy em nên cảm ơn bố mẹ đã sinh ra một đứa đáng yêu như em, nếu em mà giống Vương Đại Tường, thì anh sẽ chẳng tha dễ thế đâu…

Tạ Tiểu Giang nghĩ nghĩ lại, hỏi: “Anh có biết công ty Phong Thành không?”

“… Có…” Ngụy Vũ Hoàn cười khổ, có đôi lúc hắn rất bất ngờ trước sự thông minh và nhạy bén của cậu.

Tạ Tiểu Giang hỏi: “Có liên quan tới hạng mục đầu tư ở Đình Sơn anh từng nói tới không?”

“Có…” Ngụy Vũ Hoàn cũng không phủ nhận, còn giải thích: “Công ty Phong Thành cũng có có nhận thầu hạng mục kia, phụ trách thi công chi tiết. Nhưng lúc ấy đầu tư không đúng chỗ, khiến dự án bị gián đoạn, đừng nói là thợ xây như họ Vương, ngay cả nhà thầu cũng không có tiền, nên đương nhiên không có lương. Sau đó có tiền rồi, nên bọn anh mới trả đủ cho công ty điền sản, bên kia là đơn vị phụ trách thi công, họ xử lý số tiền đấy như thế nào thì bọn anh không hỏi tới.”

Tạ Tiểu Giang nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm khái: “Thế rốt cuộc là ai sai, Hoàn Vũ à?”

“Chúng ta mua đất giá cao từ chính phủ, đương nhiên không thể bán lỗ, nếu không làm sao đủ trả lương cho cả ngàn nhân viên dưới trướng được.” Hắn ngưng một chút, đưa tay nắm chặt tay cậu, thẳng thắn nói: “Đương nhiên, anh gián tiếp có một phần trách nhiệm.”

Không ngờ giưa hai người còn có một liên kết thiên ti vạn lũ như vậy.

Đúng vậy, nếu trước đây Ngụy Vũ Hoàn không thẳng tay thì sẽ không có dự án nọ, không có công ty Phong Thành, cũng sẽ không có sự kiện Vương Đại Tường bị khất lương, lại càng không đi lừa Tạ Tiểu Giang, như thế cậu cũng sẽ không xâm nhập nhà dân dưới cơn tuyệt vọng, xuất hiện trước mặt hắn…

Có lẽ vận mệnh thật sự đã dẫn hai người đến với nhau, giống như vạn vật thế gian, nhân quả tuần hoàn.

Nếu ngay từ đầu đây đã là một sai lầm, thì Ngụy Vũ Hoàn sẽ nguyện ý bồi thường Tạ Tiểu

Giang cả đời.

Cậu lắc đầu, nắm chặt tay hắn, nói: “Đừng gánh trách nhiệm lên mình, là em đã quá ngây thơ rồi.”

Đúng thế, thế giới này phức tạo như thế, không phải ai cũng trắng đen rõ ràng, đúng sai càng không thể phân được.

“Ngụy Vũ Hoàn, em thật may mắn, ngôi nhà ở nhờ đấy là của anh.”

“Anh cũng rất may mắn, người đó là em.”

“Cho dù trước đây em sai?”

“Cho dù em sai.”

Chỉ cần người đó là em, chỉ cần con đường hiện tại chúng ta đang đi làm đúng.

Hoàn.