*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở cạnh Ngụy Vũ Hoàn, Tạ Tiểu Giang sớm chấp nhận tính hướng của mình. Nhưng mối quan hệ này đối với người ngoài mà nói là rất đặc biệt, cho nên hai người chưa từng công khai, chỉ có vài người bạn thân của Ngụy Vũ Hoàn cùng với chú lái xe là biết thôi.
Tạ Tiểu Giang kinh ngạc với sự mẫn cảm của Triệu Nham, cũng không phải không khẩn trương, không biết Triệu Nham có thâm ý gì khi làm rõ vấn đề này.
Triệu Nham nhún vai, lại nói: “Thật ra em cũng rất phản cảm với thái độ của các bạn khác khi nói về MB, MB không trêu ai cả, tuy hành vi của họ đúng là không có đạo đức, nhưng không phải tội ác tày trời, tôi tin mỗi một nghề đều có lý do tồn tại của nó, ai cũng không nên vô cớ trách móc cùng xa lánh.”
Những lời Triệu Nham nói khiến Tạ Tiểu Giang cực kỳ xúc động, cậu nhớ lại hồi còn làm việc ở Phong Nhụy, xuất thân của đại đa số các cô đều rất đáng thương, các cô đều thương tích chồng chất cùng không có nơi dung thân mà tìm đến thành phố này, rồi còn làm công việc trơ trẽn ấy, đếm ra chỉ được vài đồng còm cõi, mịt mù mà lại dễ thỏa mãn, yết ớt nhưng lại cam chịu số phận bất hạnh.
Đúng là có người tham tiền, vì nhiều tiền hơn, vì hư vinh, từng chút một lún sâu. Nhưng mà, nếu ngay từ đầu các cô đã có thể yên lành làm người tốt, may mắn có được gia đình hạnh phúc, có thể đi học bình thường, ai lại tự dưng đi bán linh hồn cùng cơ thể của mình chứ?
“Đúng thế, ai cũng có nỗi khổ riêng.” Tạ Tiểu Giang cảm khái.
Tuy cùng sống dưới một bầu trời xanh, nhưng vị trí của mỗi người trên thế giới đều khác nhau. Nếu như không có Ngụy Vũ Hoàn thì cậu cũng sẽ như thế, lăn lộn ở tầng đáy của xã hội.
Triệu Nham không tiếp tục moi móc nữa, cậu cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác, chủ động kéo Tạ Tiểu Giang đi ăn cơm.
Dưới tình huống bị “chúng bạn xa lánh” của Tạ Tiểu Giang, hành động xuất phát từ nội tâm của Triệu Nham đúng là gây cảm động. Tuy cậu cũng bị ảnh hưởng bởi mấy lời đồn đãi, nhưng cậu vẫn còn có
thể bình tĩnh, càng thân thiết với Tạ Tiểu Giang hơn, không thay lòng.
Tạ Tiểu Giang ăn cơm với tâm trạng tốt, lúc ăn cơm, cậu đột nhiên xoắn xuýt hỏi: “Triệu Nham, lúc anh nói đến anh mình thì vẻ mặt rất kỳ quái sao?”
Triệu Nham đang gặm đùi gà, vừa nuốt vừa gật đầu đáp: “Đúng thế!”
Tạ Tiểu Giang nhéo mặt mình, nghi hoặc hỏi: “Lạ chỗ nào?”
“Chính là thường xuyên cười ngu, đặt biệt ngu ý, như thế này này.” Triệu Nham nuốt thịt gà xuống, mô phỏng lại điệu “cười ngu” của cậu, người ta không đáng yêu như cậu, miệng lại đầy nước tương, nụ cười này đáng khinh đến nỗi người đối diện nổi hết da gà.
Tạ Tiểu Giang ôm tay mình, nhanh chóng vuốt mặt, dùng tay kéo da để trông mặt cậu nghiêm túc hơn một chút.
Triệu Nham bị hành động này của cậu chọc cười, nhịn không được khuyên: “Tạ Tiểu Giang, anh đừng quan tâm người khác thấy thế nào, miệng với não người ta mình không quản được, bản thân cậu thấy vui là tốt rồi.”
Nghe xong những lời này, Tạ Tiểu Giang đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, coi như cậu đã hoàn toàn buông lớp phòng bị với Triệu Nham.
Nhưng cho dù cậu đã phủ nhận mấy tin đồn nhảm trước Triệu Nham, nhưng cậu cũng thấy rất hoảng, dù sao Ngụy Vũ Hoàn cho cậu rất nhiều tiền, hai người cũng đã xảy ra quan hệ, nếu nhìn từ bên ngoài thì hai người cũng giông giống như người ta đồn.
Muốn thay đổi nhận thức của người khác, giống như là tự mình phải lao xuống mười tám tầng địa ngục vậy.
Tối đó về nhà, Tạ Tiểu Giang không nhắc chuyện này với Ngụy Vũ Hoàn. Vì cậu biết, tố khổ với hắn cũng không làm được chuyện gì, giống như Triệu Nham nói, nhiều chuyện muốn ngăn người ta nói như nào cũng không được, chỉ sợ giải thích với họ cũng không được rõ ràng lắm.
Ngụy Vũ Hoàn nhiều nhất cũng chỉ có thể an ủi cậu đừng nghĩ nhiều, việc cậu tự tin cùng buồn không phải chỉ cần hăn an ủi là hết được, cậu cần phải tự dựa vào chính suy nghĩ của bản thân.
Cũng không biết có phải do trong lòng không yên hay không mà đêm đó cậu cực kỳ muốn làm.
Ăn cơm tối xong, hai người cùng nhau lăn lăn lăn, Tạ Tiểu Giang sau khoảng ba lần còn như thể chưa thỏa mãn lắm.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, cậu kiệt sức mà dựa vào ngực Ngụy Vũ Hoàn, dùng ngón tay vẽ nơi trái tim hắn.
Ngụy Vũ Hoàn nhận ra sự khác thường của cậu, thấp giọng hỏi: “Sao mặt lại đau khổ vậy? Em không thoải mái?”
“Không đâu, rất thoải mái~~” Tạ Tiểu Giang hữu khí vô lực hừ một tiếng, lười biếng không muốn động đậy.
“Vậy làm sao thế, gặp việc không vui ở trường à?” Ngụy Vũ Hoàn rủ mắt, thoáng nhìn qua đôi mắt của cậu để lộ sự ưu thương hiếm thấy.
“Ngụy Vũ hoàn, anh thích em không?” Tạ Tiểu Giang đột nhiên hỏi.
Ngực hắn phập phồng một chút, không thể nén nổi mà cười rộ lên: “Bảo bối, anh đã bị em cướp hồn rồi, em nói xem liệu có phải thích không?”
Tạ Tiểu Giang uốn éo cơ thể, dịch lên một chút, ôm đầu hắn, vươn lưỡi ra liếʍ môi hắn như mèo nhỏ, nhỏ giọng nói: “Em cũng thích anh.”
Ngụy Vũ Hoàn trầm giọng hừ một tiếng, đè gáy cậu làm sâu nụ hôn hơn, một nụ hôn ngập tràn tình yêu.
Hôn xong, hắn thân mật vuốt tóc cậu, khàn giọng hỏi: “Đứa nhỏ ngốc, hôm nay sao lại tự tìm đường khổ vậy? Còn muốn sao?”
Cậu dùng sức ôm chặt hắn, dùng đôi môi chạm vào môi hắn, lẩm bẩm: “Chịu thôi, hôn là được rồi~”, cậu thực sự không muốn ép khô ông già này, đáng thương lắm.
Ngụy Vũ Hoàn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu như dỗ trẻ con đi ngủ, Tạ Tiểu Giang híp mắt, phát ra tiếng hừ hừ thoải mái.
Nhận được sự ấm áp của Ngụy Vũ Hoàn, tim cậu liền được lấp đầy, đột nhiên cậu nghĩ, mấy cái định nghĩa vớ vẩn đó chẳng có nghĩa lý gì cả, MB cũng được, tình nhân cũng được, mấy cái thân phận tên gọi này có gì quan trọng đâu?
Ngụy Vũ Hoàn thương cậu, cậu cảm nhận được, mới là điều quan trọng.
Nghĩ thông chuyện này, cậu lại bắt đầu sáng lạn làm theo ý của mình, dù sao cậu cũng học ngoại trú, chuyện giao du bình thường với bạn bè cũng không nhiều lắm.
Trở lại trường, Tạ Tiểu Giang cẩn thận nghĩ ngợi, nên cẩn thận đi thử hết những điều mình chưa từng trải qua, nhưng cậu sẽ không quên nhiệm vụ khi đi học của mình, phải phấn đấu học tập.
Những thứ khác, tình bạn, xã giao, quan hệ, có thì như dệt hoa trên gấm, không có cũng chả sao. Bởi vì cậu biết rõ, những thứ mình đang có đại đa số đều do Ngụy Vũ Hoàn đưa cho, mà cậu lại chẳng có vốn liếng gì của riêng để kết bạn cả.
Ngoại trừ Triệu Nham, cậu coi như là bạn “tri kỉ” của Tạ Tiểu Giang ở môi trường đại học.
Bởi vì lần trước Triệu Nham đã nói bản thân sẽ không chia người khác thành ba bảy loại, nên Tạ Tiểu Giang rất tin tưởng rằng kể cả cậu có là thanh niên từng bỏ học, nhân viên bảo vệ hay nhân viên chuyển phát nhanh thì Triệu Nham vẫn sẽ coi cậu là bạn.
Thời gian trôi nhanh thật nhanh, kỳ một năm nhất cuối cùng đã kết thúc sau khi chuông báo hết giờ thi vang lên.
Ở đại học, thi xong là được nghỉ, sinh viên tự động thu dọn đồ đạc về quê ăn tết, kết quả phải đợi qua năm mới biết được.
Các sinh viên hân hoan nhảy nhót ra khỏi trường thi, ai nấy đều treo trên mặt biểu cảm “thoát rồi”!
Tạ Tiểu Giang cũng vậy, bởi vì cậu sợ mình không theo kịp với các bạn học trâu bò nên kỳ này cậu cực kỳ chăm chỉ khổ cực, cuối tuần cũng lôi kéo Ngụy Vũ Hoàn giảng bài cho mình, khiến hắn cũng bị cậu kéo tiến lên.
Trước kỳ thi cuối kỳ nửa tháng, cậu bị áp lực không chịu được, suốt ngày ở trong thư phòng ôn trọng điểm môn “Trụ cột tài chính kinh tế học”, Ngụy Vũ Hoàn bị bỏ rơi mấy ngày đẩy cửa đi vào muốn hôn hôn thì lại bị người ta xù lông đuổi ra ngoài. Ngụy Vũ Hoàn khóc không khóc được, chỉ có thể cô quạnh lẻ loi đợi thời kỳ Tu La này của Tạ Tiểu Giang trôi qua thật nhanh.
Hiện giờ thi xong rồi, Tạ Tiểu Giang mới nhẹ nhàng thở ra.
Cậu vừa mới quàng khăn xong thì Triệu Nham đã đuổi tới từ phía sau, nói: “Trời ạ, kỳ thi này khó quá, không biết em có rớt không nữa.”
Tạ Tiểu Giang mở to mắt, nói: “Chú đừng làm anh sợ, anh đều làm được hết, thực sự rất khó ư?”
Nếu là người khác nói thế thì Triệu Nham nhất định sẽ đá bay người đó lên sao Hỏa! Nhưng nếu là Tạ Tiểu Giang, thì sau nửa năm quen biết, Triệu Nham đã rất hiểu tính cậu, cậu không phải người thích khoe khoang, không chỉ như thế, cậu cảm khái ban nãy của cậu hẳn là phát ra từ nội tâm… Mẹ, thế thì mới càng khiến cậu đau trứng hơn!
Triệu Nham buồn bực nói: “Tạ Tiểu Giang! Chúc mừng anh! Anh đã xuất sắc kéo chỉ số cừu hận của em tăng lên!”
Tạ Tiểu Giang vẫn còn thấp thỏm nhớ lại câu hỏi cùng đáp án mình viết ra, đảm bảo mình không hỏi một đằng viết một nẻo.
Triệu Nham bất đắt dĩ nói: “Thôi thôi, không nói tới nữa, dù sao kết quả cũng phải hai tháng nữa mới có, sang năm hãng nói.”
Hai người vừa tán gẫu vừa ra hàng ăn, Tạ Tiểu Giang vui vì thi xong nên muốn mời Triệu Nham một bữa.
Triệu Nham là người ở một vùng nhỏ ở Hồ Bắc, gia cảnh cậu rất bình thường, cậu là con thứ, bên trên còn một chị cả, đằng dưới còn em trai. May mà bố mẹ đều là giáo sư nhân dân, cho nên dù xuất thân bình thường nhưng tính tình Triệu Nham rất tốt, tam quan không vặn vẹo chút nào.
Ban đầu Tạ Tiểu Giang thấy Triệu Nham chẳng khác gì “ông cụ non”, cậu còn nghĩ rằng mình nhỏ tuổi hơn chút, nhưng không ngờ Triệu Nham lại bằng tuổi các bạn học khác, còn nhỏ hơn cậu ba tuổi. Sau đó, Tạ Tiểu Giang liền đối xử với cậu như em trai vậy.
Sinh hoạt phí mỗi tháng của Triệu Nham không nhiều lắm, nên Tạ Tiểu Giang thi thoảng lại khao cậu ăn.
Đến quán cơm bên ngoài trường, Tạ Tiểu Giang gọi ba món, thêm một chai rượu Hồng Tinh Nhị Oa Đầu mười tám đồng, hỏi Triệu Nham có muốn uống cùng không.
Triệu Nham xua tay: “Không không, em một giọt cũng không được!”, cậu là một chén đã say, hoàn toàn không biết uống rượu.
Tạ Tiểu Giang cũng không ép, hỏi kỳ nghỉ đông này cậu làm gì.
Triệu Nham đáp: “Em trai em sắp thi trung học, bây giờ còn chưa được nghỉ, em về thì phải chung phòng với nó, sợ làm ảnh hưởng việc ôn tập, nên định ở lại thành phố S mấy ngày, lên thư viện đọc sách, bao giờ ký túc xá đóng cửa mới đi, anh thì sao?”
Tạ Tiểu Giang nói: “Ồ! Chăm chỉ quá! Cho anh đi với! Anh với em cùng đọc!”
Triệu Nham: “Được thôi! Chúng ta cùng lên thư viện đi, nhưng anh ở đâu? Có gần trường không?”
Tạ Tiểu Giang: “Gần, ở ngay vườn hoa Xuân Giang, đi mất mười phút là tới.”
Lúc Tạ Tiểu Giang nói đến “vườn hoa Xuân Giang”, thì có một thanh niên ngồi cách hai người một bàn đột nhiên ngẩng đầu lên, thật không may, người nọ là Tùng Viễn.
——————-
Hồng Tinh Nhị Oa Đầu: