Trans:
Z –
Beta:
Jung.
Tạ Tiểu Giang mở to mắt, hình như có chút không tiếp thu được, Ngụy Vũ Hoàn cũng định ở đây?
“Tôi phải trông chừng cậu, nếu không làm vậy, cậu lại chạy mất thì sao?” Những lời này chỉ là cái cớ thôi, trên tay hắn có Tạ Tiểu Khê thì Tạ Tiểu Giang dám chạy đi đâu?
Nhưng cậu nghe xong, lại cho bản thân mình không khiến hắn yên tâm, liền nói: “Tôi đã nói là nếu anh không giao tôi cho cảnh sát thì sẽ không chạy mà.”
Hắn nhướn mắt, một bộ không tin tưởng.
Tạ Tiểu Giang nghiêm túc nói: “Còn nữa, nếu tôi thực sự muốn chạy thì có thể thừa dịp anh ngủ mà trốn, anh có soi đến mấy cũng không cản được.”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Tạ Tiểu Giang gãi đầu: “Nhưng mà, anh là ông chủ, anh muốn ở đâu thì ở.”
Ngụy Vũ Hoàn bật cười, hắn chỉ chờ câu nói này: “Vậy tôi đi tắm trước.”, nói rồi, hắn hướng phòng ngủ, lấy một bộ quần áo để thay rồi lại đi ra, nói: “Cậu sắp xếp những gì tôi mới mua đi.”
Tạ Tiểu Giang ngơ ngác vâng dạ, để bao lớn túi nhỏ xuống salon, nhìn chúng, rồi tiện tay sờ sờ, không biết nên để ở đâu.
Tuy chỉ trộm ở đây hơn hai tháng, nhưng cậu rất quen thuộc với căn nhà này, chỉ có phòng ngủ mới có tủ quần áo. Nhưng nhất định ông chủ sẽ ở phòng ngủ, liệu cậu để quần áo trong đó có ổn không?
Tạ Tiểu Giang nhìn quanh một phòng, nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm, tự dưng thấy… xấu hổ. o(╯□╰)o
Ngụy Vũ Hoàn tắm xong, đi ra liền thấy cậu ngồi ngay ngắn trên ghế salon, bên cạnh là mấy túi quần áo chỉnh tề, vẻ mặt cực ngu ngơ.
“Sao lại để quần áo ở đây?” Hắn cũng không hiểu.
Tạ Tiểu Giang chỉ chỉ hướng phòng ngủ, lại chỉ chỉ ghế salon, có thái độ hiểu rõ, nói: “Anh ngủ giường đi, tôi ngủ trên salon.”
Ngụy Vũ Hoàn cảm thấy rất buồn cười, vừa xoa tóc vừa nói: “Giường đủ lớn, hai chúng ta cùng nằm.”
Những lời này không có chút ngữ khí thương lượng nào, Ngụy Vũ Hoàn nói cực kỳ tự nhiên. Cũng bởi vì tự nhiên nên nghe có chút độc đoán, khiến không ai có thể phản bác.
Tạ Tiểu Giang cũng tự nhiên sinh ra cảm giác… mẹ kiếp, người ta đã không để ý thì cậu tự nhiên phí sức cái gì… Bởi vì tự mình phỉ nhổ nên cậu hơi nhăn mặt, liền đồng ý.
Đêm đó, Tạ Tiểu Giang tắm rửa xong xuôi liền trở lại phòng ngủ, Ngụy Vũ Hoàn đang tựa vào đầu giường xem bản tin tài chính trên Ipad, nghe thấy động tĩnh, hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy cậu để trần thân trên cùng hai đùi đi vào.
Hồi trước ở với Tiểu Đinh, Tạ Tiểu Giang cũng tắm xong chỉ mặc độc một cái qυầи ɭóŧ. Kể cả ông chủ Ngụy này có ở tầng lớp xã hội cao hơn thì cậu thấy đều là đàn ông, nghĩ nhiều làm gì.
Tạ Tiểu Giang không cao, nhưng thắng được cái tứ chi thon dài, thân thể cân đối, cơ bắp nho nhỏ cùng khung xương không lớn, cộng thêm gương mặt búp bê vô hại cả người lẫn vật, từ trong ra ngoài tỏa ra một loại mỹ cảm độc đáo trộn giữa thiếu niên cùng thanh niên.
Ngụy Vũ Hoàn chỉ mới nhìn qua video chứ chưa từng được tận mục sở thị ở khoảng cách gần thế này, lập tức hồn lìa khỏi xác, thật hận không thể rồ lên đẩy người ta xuống giường làm thỏa thích.
Tạ Tiểu Giang không hề hay biết về mị lực của mình, cậu còn “e lệ” nhìn Ngụy Vũ Hoàn. Dù sao người ta cũng là ông chủ, là tinh anh, không phải cái loại đàn ông thô kệch như Tiểu Đinh, nói gì thì nói cậu vẫn có chút xấu hổ.
Đôi mắt đen như màn đên, lúc nhìn người khác lại vô tình mang theo sự hấp dẫn. Xoang mũi Ngụy Vũ Hoàn nóng lên, thiếu chút nữa phun ra hai dòng máu.
… Trời ơi… rốt cuộc hắn đã gặp phải vưu vật gì thế này?
Hắn ho nhẹ một chút, giọng hơi khàn khàn: “Quần… có vừa không?”
“Có.” Tạ Tiểu Giang mặc lên người một cái áo ngủ chất Tee, cũng là Ngụy Vũ Hoàn mua cho cậu, cậu rất trân trọng mà sờ, từ đáy lòng nói: “Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi được mặc quần áo chất lượng như thế này.”
Ngụy Vũ Hoàn cười cười, mắt ánh lên một tia dịu dàng rất vô ý: “Lại đây, mau ngủ thôi.”
Tạ Tiểu Giang vừa mới nằm xuống, lại nhẹ nhàng: “A!” một tiếng, nói: “Tôi quên bôi thuốc rồi.”
Hắn giật mình: “Dầu hoa hồng?”
Tạ Tiểu Giang chui ra khỏi chăn, dùng chân trần bước đi, nhẹ nhàng nhóng chân ra ngoài, trái tim Ngụy Vũ Hoàn cũng đập bình bịch, tự tưởng tượng ra cảnh mình giúp đứa nhỏ kia thoa dầu lên bụng, nhẹ nhàng xoa xoa.
Lý trí cố gắng chống lại du͙© vọиɠ đang nóng như lửa, Ngụy Vũ Hoàn liều mạng hít sâu. Một mặt tự hối hận vì khiến bản thân tự chui đầu vào rọ, một mặt lại không ngừng tự dặn bản thân phải nhẫn đợi thời thế… Nhưng chờ đến lúc Tạ Tiểu Giang một thân nồng nặc mùi dầu quay lại, hắn vẫn bật dậy, thấp giọng nói: “Tôi có chút nóng, đi tắm đã.”
Tạ Tiểu Giang: “???…”
Cả đêm an tường vô sự, ngoại trừ trước lúc ngủ có chút thấp thỏm, sau đó Tạ Tiểu Giang nguyên một đêm ngủ say. Cậu là một đứa ngủ vô cùng tốt, lúc nhắm mắt ngủ nằm tư thế nào thì lúc dậy vẫn nguyên như thế, hơn nữa không lạ giường, kể cả nằm ở đâu, trong hoàn cảnh nào cũng có thể ngủ ngon.
Nhưng Ngụy Vũ Hoàn lại đau khổ hơn nhiều, mỹ nhân nằm cạnh mà phải làm Liễu Hạ Huệ cố sức chịu đựng, còn lo lắng bản thân mình không chịu được mà đùa giỡn lưu manh… Vì thế hắn lăn qua lộn lại, sáng hôm sau tỉnh dậy, mí mắt Ngụy Vũ Hoàn đều dính vào nhau… nhưng chỉ cần mở mắt nhìn thấy cậu là hắn lại cảm thấy được an ủi.
Hôm đó là ngày đi làm, Ngụy Vũ Hoàn phải đến công ty, lúc Tạ Tiểu Giang một thân sạch sẽ tươm tất theo sau Ngụy Vũ Hoàn xuất hiện ở tập đoàn Hoàn Vũ, nhân viên làm việc đều nhịn không được phải châu đầu ghé tai, bàn luận xem vị tiểu soái ca này là ai.
Mấy người hôm qua gặp cậu, bao gồm cả Lý Tu Nhã và Trương Hoa đều được đại khai nhãn giới!
… Đây là nhân viên chuyển phát nhanh bị Ngụy tổng đấm cho một quyền hả?!
Má ơi, đúng là ở cái xã hội này, người dựa vào ăn mặc, Phật dựa kim trang, cái tên hôm qua mặt mày xám tro chỉ cần thay đổi quần áo là hoàn toàn khác hẳn, ai không biết lại tưởng vị tiểu thiếu gia nào đó bạn của Triệu tổng.
“Ngụy tổng, đây là…” Vẫn là Lý Tu Nhã gan lớn, là người đầu tiên đi lên hỏi.
Tình nhân của Ngụy Vũ Hoàn có nhiều đến mấy cũng sẽ không đường hoàng đưa tới chỗ làm, bởi vì tuy bản thân hắn lạm giao, nhưng công tư phân minh. Cũng bởi lý do này mà Lý Tu Nhã là tình nhân duy nhất kiêm luôn thư ký của hắn. Cứ việc bình thường phân rõ giới hạn, nhưng anh vẫn luôn đắc chí. Nhưng việc Tạ Tiểu Giang xuất hiện ở đây hôm nay khiến anh cảm thấy mình bị người ta dội một gáo nước lạnh vậy.
Lần thứ hai Lý Tu Nhã cau mày, cực kỳ nghi hoặc hành động này của Ngụy Vũ Hoàn.
Ngụy Vũ Hoàn cười cười, thừa dịp này giới thiệu vợi mọi người: “Lại đây, giới thiệu một chút, đây là Tạ Tiểu Giang, từ nay là trợ lý cá nhân của tôi. Tiểu Dương, lát nữa cậu dẫn cậu ấy đến bộ phận nhân sự làm thủ tục.”
Thư ký Dương gật đầu, đôi mắt hoa đào được trang điểm tone hồng nhạt nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai của Tạ Tiểu Giang, vừa cười vừa ngắm: “Vâng! Không thành vấn đề!”
Tạ Tiểu Giang đi theo trợ lý Dương, Ngụy Vũ Hoàn đi vào văn phòng, Lý Tu Nhã theo sau, bám riết không tha, hỏi: “Ngụy tổng, đây là… thật sao?”
Ngụy Vũ Hoàn nhíu mày, có vẻ hơi bất mãn với việc quá phận của anh, nhưng vẫn trả lời: “Tạ Tiểu Giang chính là người có tửu lượng tốt.”
Lý Tu Nhã cứng lưỡi, không nghĩ tới nhân tố này. Anh liền ngậm miệng, không hỏi nhiều nữa, đơn giản nói lại những chuyện hôm qua phát sinh sau khi hắn rời đi rồi lui ra ngoài.
Ngụy Vũ Hoàn xoa xoa ấn đường, nhìn theo đối phương rời đi, khe khẽ thở dài… Lý Tu Nhã này, hình như cũng không có lý tính như hắn nghĩ.
Chỉ chốc lát sau, thư ký Dương đưa Tạ Tiểu Giang cùng hợp đồng nhân sự quay lại, thời hạn hợp đồng cùng tiền lương để Ngụy Vũ Hoàn quyết định.
Ngụy Vũ Hoàn nhìn lướt qua, một bên cầm bút máy, một bên xoẹt xoẹt trên giấy thêm mấy điều kiện, nói: “Giờ đi làm của cậu ấy giống tôi, không ghi chấm công, cứ ra tiền lương cơ bản đi, tam kim ngũ kiểm cứ thế mà giao, tiền thưởng tùy theo biểu hiện, tôi tự phát.”
Thư ký Dương dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn Tạ Tiểu Giang, cậu cũng là một đứa còn trong thời gian thử việc mà nghe hắn nói có tam kim ngũ hiểm, vui sướиɠ ngẩng đầu.
Ngụy Vũ Hoàn đóng nắp bút, đưa lại hợp đồng cho thư ký Dương, mỉm cười hỏi cậu: “Thế nào, đãi ngộ không tồi đúng không?”
Tạ Tiểu Giang vui đến độ không tìm được hướng, tên họ Ngụy này sao lại tốt thế?
Thư ký Dương đưa hợp đồng về cho bộ phận nhân sự, giám đốc nhân sự vừa thấy nội dung bổ sung mà sợ đến há to miệng, chỉ thấy trên đó rõ ràng viết một dòng… chế độ trọn đời một chiều.
Có nghĩa, hợp đồng này chỉ có Ngụy Vũ Hoàn đơn phương phá bỏ, Tạ Tiểu Giang không được phép vi phạm. Nếu không về sau không thể ngẩng đầu, còn phải bồi thường. Hơn nữa theo lời thư ký Dương, Ngụy tổng nói chỉ cần viết tiền lương cơ bản, cũng chính là tiền bảo đảm của công ty, bằng lương nhân viên bảo vệ, ba nghìn đồng ở tầng chót. Tuy nói tiền thường thưởng tính kiểu khác, nhưng từ mặt pháp luật mà nói thì một chút cũng không thấy chỗ nào tốt, cơ bản tương đương với… khế bán thân!
Giám đốc nhân sự thay Tạ Tiểu Giang lau mồ hôi lạnh, có hút hồ nghi không biết đứa nhỏ này có phải được Ngụy tổng đào lên từ đâu không.
Nguyên một tháng sau, quả nhiên ngày nào Ngụy Vũ Hoàn cũng dẫn Tạ Tiểu Giang theo, bất kể là đi làm, đi họp, ăn cơm hay ngủ đều bắt cậu như hình với bóng. Hắn dạy cậu pha cafe, dạy cậu một ít tiếng Anh chuyên ngành cơ bản, kể cho cậu ít chuyện thú vị trên thương trường, dẫn cậu tới những chỗ vui chơi ăn uống…
Ban đầu Ngụy Vũ Hoàn chỉ thấy chuyện này chỉ là thú vui mới mẻ, không nghĩ mình có thể kiên nhẫn lâu. Nhưng bất ngờ chính là năng lực học tập của Tạ Tiểu Giang mạnh vô cùng, hơn nữa ngoan ngoãn nghe lời, mỗi khi hắn nói cái gì thì cậu sẽ mở to đôi mắt to, nghiêm túc lắng nghe. Điều này khiến Ngụy Vũ Hoàn rất có cảm giác thành tựu, như kiểu mình nuôi một con cún nhỏ, lâu ngày sinh tình, càng lúc càng thích.
Mà đối với Tạ Tiểu Giang, một tháng này mà là đi làm sao? Mẹ kiếp đây là hưởng phúc mới đúng! Thích đến điên!