Edit:
Z –
Beta:
Jung.
Vào gian riêng, Thiệu Tề hai người ngồi hai bên bàn trà, Ngụy Vũ Hoàn một mình ngồi trung tâm, Tạ Tiểu Giang theo đuôi tới nhìn chằm chằm hắn chiếm sopha của hai người, xấu hổ đứng bên cạnh.
“Ngây ra làm gì?” Ngụy Vũ Hoàn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, bảo: “Lại đây ngồi đi.”
Tạ Tiểu Giang nhìn gương mặt đẹp trai của Ngụy Vũ Hoàn, thế nào cũng cảm thấy hắn cười chả có ý tốt gì.
Nhưng vào thì đã vào rồi, chẳng lẽ còn học con gái nhà người ta nhăn nhăn nhó nhó sao?
Tạ Tiểu Giang cười cười, chạy qua: “Ông chủ nếu không chê thì tôi ngồi đây!”
Ngụy Vũ Hoàn làm sao không nhìn ra đối phương đang cảnh giác chứ? Chờ cậu tới gần, lập tức không kiềm nổi lòng mình, trực tiếp vươn tay kéo người ấn xuống cạnh mình.
Tạ Tiểu Giang: “…” mẹ kiếp… cảm giác không tuyệt tí nào!
Hai người bên cạnh một mặt hứng thú nhìn cả hai, không nói gì.
Tề Mộ Anh đang định rung chuông gọi người dâng trà thì Thiệu Vĩnh Dương lại nói: “Tôi đột nhiên muốn uống rượu.”
Ngụy Vũ Hoàn liếc mắt nhìn gã, cười thầm: “Được, uống thì uống!”. Chính xác hơn là, uống trà gì mà uống trà chứ, rượu mới là thứ trợ hứng tốt nhất!
Tề Mộ Anh bảo: “Không thể uống rượu suông đi? Gọi mấy món nhắm đi, xem có tôm ngâm tương hay cánh vịt, chân gà ướp xì dầu không?”
Tạ Tiểu Giang nhanh chóng bật dậy: “Có có có! Để tôi đi lấy!”
Mông ngồi còn chưa ấm mà cậu đã vội vã chạy biến đi…
Tạ Tiểu Giang vừa ra khỏi cửa, Thiệu Vĩnh Dương rốt cuộc không nhịn được nữa, cười ha hả: “Ông nóng nảy thế! Vừa vào đã làm người ta sợ chạy trối chết rồi!”
Tề Mộ Anh cũng tiếp lời: “Đúng thế, văn minh một chút, văn minh một chút, từ từ rồi khoai sẽ nhừ!”
Nhưng cũng không thể trách Ngụy Vũ Hoàn được, nửa năm trước hắn trơ mắt nhìn đứa nhỏ chạy ngay dưới mắt mình. Hắn một bụng oán khí dâng trào nghẹn nửa năm, chính xác là không thể hoàn toàn quên được, nhưng đối phương lại cố tình xuất hiện lần nữa khi hắn sắp sửa ném hẳn qua đầu rồi. Hiện tại tử khí lại cuồn cuộn dâng lên, còn mãnh liệt cả hơn so với lần đầu nữa!
Biểu hiện của Ngụy Vũ Hoàn thế đã là tốt lắm rồi, không có trò ngay từ giây đầu tiền đã sáp lại hỏi người ta là: “Cậu còn nhớ chủ nhà họ Ngụy không?”
Nhưng chúng bạn nói cũng không sai, dù sao đứa nhỏ này đang làm việc ở đây, cũng không quá gấp gáp, chạy đâu cho khỏi trời nắng, nhưng đừng dọa người, chưa nói được mấy câu đã bị người ta đề phòng như gặp biếи ŧɦái vậy!
Ngụy Vũ Hoàn hít sâu một hơi, để cho bản thân mình bình tĩnh lại.
Thiệu Vĩnh Dương đứng dậy, cười xấu xa hỏi: “Muốn uống rượu gì? Vodka hay Whiskey?”
“Vodka đi.” Ngụy Vũ Hoàn dừng một chút, bổ sung: “Thêm két bia nữa.”
Gã gào lên: “Bom nổ dưới nước à?! Ông điên à?!”
Ngụy Vũ Hoàn giương giương khóe miệng, cười rất đen tối: “Lo trước khỏi họa, lỡ đâu đứa nhỏ kia không uống được rượu thì sao? Ban đầu tôi uống trước, rồi sẽ từ từ đổ rượu vào.”
“Thật là nham hiểm! Quá nham hiểm!” Thiệu Vĩnh Dương bật ngón giữa lên, sau khi khinh bỉ lại bật ngón tay cái: “Nhưng tôi thích!”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Tề Mộ Anh nghĩ, hỏi: “Thế lỡ tửu lượng của đứa nhỏ này không tồi thì sao?”
Thiệu Vĩnh Dương lại xem thường: “Chúng ta có ba người, ông còn lo không thắng được một thằng nhỏ?”
Tề Mộ Anh đáp: “Không cần biết chúng ta có bao nhiêu, nhưng trên bàn rượu thì khẳng định là một trận chiến, cho nên phải nói từ bản chất, cũng có khả năng một chấp ba.”
Thiệu Vĩnh Dương gõ gõ thái dương: “Ông nói cũng có lý!”, rồi gã lần mò trong túi áo một lúc, lấy ra một cái túi nhỏ chứa phấn, che miệng nhỏ giọng hỏi: “Có nên hạ dược không?”
Tề Mộ Anh: “…”, tại sao tên này lại đem theo cái thứ đó bên người vậy? (=_=)
“Này thì hơi quá…” Ngụy Vũ Hoàn nhíu mày, đúng là hắn muốn chỉnh tiểu gia hỏa kia, nhưng loại thủ đoạn này quá hèn hạ, không phải phong cách xử lý của hắn.
Tề Mộ Anh cũng phụ họa bảo: “Đúng thế, chúng ta phải tuân kỷ thủ pháp thì ổn hơn.”
“Đã tới nơi này lại còn đòi tuân kỷ thủ pháp nữa~” Thiệu Vĩnh Dương nhỏ giọng chửi một câu, không cam lòng thu “hàng” lại.
Đang nói thì Tạ Tiểu Giang quay lại, theo sau cậu còn có một cô gái mặc đồng phục màu đỏ của Phong Nhụy, trên tay hai người đều bê khay, trên khay đúng là những món đồ nhắm mà Tề Mộ Anh yêu cầu.
Tạ Tiểu Giang đặt món ăn lên bàn trà theo thứ tự, cô gái kia cũng trợ giúp, chỉ một chốc sau là rượu được mang lên, Tạ Tiểu Giang rất chu toàn đi tìm ly, giống như đang cố ý kéo dài thời gian ngồi trở lại bàn vậy.
Ngụy Vũ Hoàn mới nghe theo lời khuyên bảo của chúng bạn, bây giờ hắn liền để kệ cậu làm gì thì làm, sau đó cười như không cười nhìn cậu, ánh mắt ý bảo người mau qua đây ngồi.
Tạ Tiểu Giang: “…”
Cô gái vừa bưng đồ ăn đứng ở bên cạnh đợi lệnh, Thiệu Vĩnh Dương thấy chướng mắt, liền bảo cô ta đi ra ngoài.
Đôi mắt của Tạ Tiểu Giang xoay xoay, nói: “Ba ông chủ à, tôi không phải người hầu rượu chuyên nghiệp, tôi nghĩ ba vị vẫn nên để Tiểu Đào lại đi, nếu không lát nữa các vị mà không vui vẻ thì quản lý Vương sẽ mắng tôi mất!”
Cô gái “Tiểu Đào” kia nghe thấy, lập tức mỉm cười đạt chuẩn với cả ba, ngọt ngào nói: “Chào ông chủ!”, trông có mấy phần tư sắc.
Thiệu Vĩnh Dương vô tiết tháo lập tức nói: “Vậy thì giữ lại, chúng ta cùng nhau uống hai chén!”
Ngụy Vũ Hoàn không để bụng, hắn vốn không tính làm gì Tạ Tiểu Giang ở chỗ này, cùng lắm là chờ đến lúc cậu uống đến thất điên bát đảo rồi sẽ thẩm vấn một phen, chọc được chuyện xấu nửa năm trước cậu làm, để cậu nói lời xin lỗi, cầu xin sự tha thứ, một màn này bị người khác nhìn thấy thì đứa nhỏ này cũng bị mất mặt, hahaha!!
“Biết vì sao tôi gọi cậu vào uống rượu không?” Hắn còn tự xổ ra ý đồ xấu của mình.
“Vì sao ạ?” Tạ Tiểu Giang sửng sốt, cậu nghĩ mình đã biết nguyên nhân rồi!
Ngụy Vũ Hoàn mỉm cười nhìn cậu: “Bởi vì trông cậu vô cùng giống một người… bạn mà tôi biết.”
Tạ Tiểu Giang: “…”
Hắn vỗ vai cậu, bảo: “Cho nên cậu không cần nóng ruột, tôi gọi cậu vào đây, thực sự chỉ muốn tâm sự đôi lời thôi.”
“À…” Chẳng lẽ bản thân mình nghĩ nhiều sao? Tạ Tiểu Giang gãi đầu, thấy ba người không đuổi Tiểu Đào đi, thở phào một cái thật dài, có người nhà vẫn tương đối an toàn hơn so với đơn thương độc mã mà.
“Uống được rượu Tây không?” Ngụy Vũ Hoàn hỏi, cố ý để cho không khí được chan hòa nhất có thể.
“Tôi uống được.” Tạ Tiểu Giang không còn gánh nặng tâm lý nữa, thoáng thả lỏng.
Uống được? Ngụy Vũ Hoàn có chút kinh ngạc, bàn tay vừa chạm vào chai bia liền chuyển qua chai Vodka, rót cho cậu một chén nhỏ: “Loại này uống được không?”
“Đây là gì vậy ạ?” Tạ Tiểu Giang ngây ngốc hỏi.
Ngụy Vũ Hoàn cười trộm, không biết là cái gì thế mà vẫn nói “Uống được”, đứa nhỏ này cũng đủ can đảm đấy, hắn liền dụ dỗ: “Cậu thử đi.”
Hắn nâng chén đưa cho Tạ Tiểu Giang, nhìn đối phương kề chén lên miệng, giống như hồi nếm trứng cà chua, đầu tiên vươn lưỡi ra nếm thử, sau đó híp mắt như mèo: “Rượu này cay quá!”
Hình ảnh này lần đầu tiên diễn ra ngay trước mắt khiến tim Ngụy Vũ Hoàn nhảy loạn lên… Cua nhỏ này thật đáng yêu quá đi~~~
Tạ Tiểu Giang mân mê miệng chén, một bên nhấp rượu một bên chẹp lưỡi: “Cay… cay chết mất!”
Ngụy Vũ Hoàn không nhịn nổi cười, “cay” mà còn uống, xem ra là một đứa mê rượu rồi! Thế là tay hắn không ngừng rót cho cậu một chén lại một chén.
Tạ Tiểu Giang ngượng ngùng nói: “Ngụy tổng, sao lại là ngài rót rượu cho tôi chứ? Phải là tôi làm mới đúng!”
Ngụy Vũ Hoàn rất thoải mái đặt chai rượu trước mặt cậu, bảo: “Vậy cậu làm đi.”
Tạ Tiểu Giang cầm chai rượu lên ngắm nghía, hỏi: “Đây rốt cuộc là rượu gì vậy?”
Ngụy Vũ Hoàn: “Vodka.”
Cậu lộ ra biểu tình ngạc nhiên, mặt không chút che giấu mà làm ra biểu cảm vui sướиɠ khi được thử thứ mới lạ: “Đây là rượu Vodka sao? Lần đầu tiên tôi được uống đấy!”
Ngụy Vũ Hoàn mỉm cười nhìn cậu, tự dưng rất có xúc động đưa tay ra xoa đầu cậu.
Tạ Tiểu Giang rất “chuyên nghiệp” rót rượu cho Ngụy Vũ Hoàn, Thiệu Vĩnh Dương và Tề Mộ Anh, sau đó mới nâng chén nói: “Cảm ơn sự khoản đãi của ba ông chủ! Cuối cùng hôm nay tôi cũng được nếm thử Vodka! Hắc hắc!”
Thiệu Vĩnh Dương cười thầm một trận, hôm nay á, cậu là ai mọi người cũng không biết đâu!
Để phân tán lực chú ý của Tạ Tiểu Giang, ba người bắt đầu làm bộ làm tịch nói lung tung về mấy chuyện bát quái mình nghe ngóng được. Tạ Tiểu Giang lại mở to mắt ngồi bên cạnh nghiêm túc nghe nghe, như kiểu chuyện gì cũng tò mò.
Nghe xong nửa ngày, Ngụy Vũ Hoàn chỉ thi thoảng mới cạn chén với cậu, bảo cậu ăn chút gì đó chứ không có hành động gì quá trớn. Tạ Tiểu Giang bấy giờ mới bình tĩnh lại, bắt đầu hưởng thụ rượu ngon mỹ thực bày trước mắt.
Được cùng khách ngồi trong phòng VIP, không những không phải hầu hạ mà còn được xử Vodka ngon ngọt, đây chính là loại đãi ngộ mà Tạ Tiểu Giang chưa từng có.
Cậu sờ sờ tệp tiền hồng trong túi quần, cả người lâng lâng, càng nghĩ càng vui mừng, lại uống thêm hai chén.
Ai cũng bảo mấy ông khách tới đây đều là kẻ ngốc lắm tiền, hôm nay đúng là cậu đã được thể nghiệm rồi! Tiền bay vào túi quá dễ, chẳng trách mỗi ngày các tỷ tỷ của Phong Nhụy đều cười như gió xuân!
Ngụy Vũ Hoàn ngoài miệng thì tám nhảm với chúng bạn, nhưng ánh mắt thường lướt trên người Tạ Tiểu Giang. Đứa nhỏ này đã không còn sự câu nệ cẩn thận như ban đầu nữa mà tự mình gặm chân gà, lau lau miệng, đúng theo kiểu một mình cũng vui!
Ngụy Vũ Hoàn vừa bực mình vừa buồn cười, lòng nghi hoặc, có phải đứa nhỏ này là dạng trong hoàn cảnh nào cũng sẽ thích ứng được không?
Hắn bật nắp một chai bia rồi rót vào cốc, sau đó lén rót thêm một ít Vodka vào, bất động thanh sắc dí đến trước mặt Tạ Tiểu Giang: “Cậu thử cái này đi.”
Tạ Tiểu Giang chưa từng được trải nghiệm cách uống này, mặt lại thấy hớn hớn, nâng cốc lên uống.
Tiểu Đào ở bên cạnh liền trêu chọc: “Tạ Tiểu Giang à, tửu lượng của em có tốt không thế? Đừng uống hăng quá kẻo lát nữa không có ai khiêng về đâu~”
Ta Tiểu Giang dù chỉ làm công việc đón khách ở ngoài nhưng mà trông người đáng yêu, miệng lại ngọt nên có quan hệ không tồi với mấy cô “tiếp viên”, những cô gái này đều coi cậu là em trai ngoan ngoãn, Tiểu Đào cũng là một trong những người tương đối thân thiết với cậu.
Ban nãy cô đang tiếp khách ở bên ngoài, Tạ Tiểu Giang đột nhiên chạy tới nói rằng mình bị ba tên khách hàng không bình thường muốn cậu trò chuyện cùng, cậu có chút lo lo nên muốn cô đi cùng xem thế nào.
Tiểu Đào không nói hai lời liền đồng ý, cô đã trải đời nhiều, biết bia pha rượu Tây tuy tác dụng chậm nhưng vô cùng nặng, nhất là pha với loại rượu nồng độ cồn cao như Vodka này. Ông khách này lại thả một chén Vodka vào nguyên cốc bia to tổ bố, bảo người ta một hơi uống hết, cách uống này còn có tên gọi là “Bom nổ dưới nước”, người nào tửu lượng không tốt chỉ cần một cốc này thôi là sẽ ngất ngư không biết trời trăng gì nữa.
Bây giờ, mắt thấy Tạ Tiểu Giang đang bị vị khách này “giăng bẫy”, sợ cậu không hiểu nhiều nên mới loáng thoáng nhắc nhở.
Nhưng Tạ Tiểu Giang lại hoàn toàn không hiểu ý của cô, khoát tay, hào sảng nói: “Không vấn đề gì!”
Những người uống say đều sẽ nói không vấn đề, Tiểu Đào có chút lo lắng cậu uống nhiều, nhưng nhắc một lần thì không thể nhắc lần hai, lỡ đâu bị khách nhìn ra, người tèo sẽ là cô mất.
Thiệu Vĩnh Dương lập tức nhìn ra, mắt thấy cục diện đang nghiêng về những gì cả đám đã vẽ ra, gã đương nhiên sẽ không để cô phá chuyện tốt của bạn mình, vì thế liền bới ra một đề tài hấp dẫn lực chú ý của Tiểu Đào.
Tề Mộ Anh cũng đã cảm nhận được thời khắc đã điểm, chậm rãi tham gia vào công cuộc đánh hỏa mù Tiểu Đào của Thiệu Vĩnh Dương, để Ngụy Vũ Hoàn và Tạ Tiểu Giang trong không gian riêng của hai người.
Ngụy Vũ Hoàn nâng chén từ từ uống, một bên như không để ý, một bên đáp lời Tạ Tiểu Giang: “Khẩu âm của cậu không giống người ở đây, quê cậu ở đâu?”
Cậu không chút giấu diếm: “Giang Tô Túc Thiên.”
Tục ngữ nói rượu tráng lòng người đúng thật không sai! N chén xuống bụng, tuy chưa say nhưng cả người Tạ Tiểu Giang đã nóng lên, đại não phấn khởi tưng bừng, đã sớm để chuyện “thận trọng từ lời nói đến hành động” với khách ném qua sau đầu.
Ngụy Vũ Hoàn lại gật đầu hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi? Tôi thấy thế nào cậu cũng giống trẻ vị thành niên.”
Cậu rất thẳng thắn đáp: “Haha! Những người tôi quen đều bảo nhìn tôi nhỏ! Nhưng năm nay tôi hai mươi hai tuổi rồi!”
Ha mươi hai? So với mình nhỏ hơn khoảng tám tuổi, đúng là một đứa nhỏ mà!
“Tuổi này cậu phải học đại học đi? Sao lại đến nơi thế này làm việc?”
“Tôi không có tiền.” Tạ Tiểu Giang nghĩ, người này bị ngốc sao, hỏi cái chuyện này! Những cô gái làm việc ở Phong Nhụy hầu hết đều không quá hai mươi lăm tuổi, có tiền thì ai muốn làm ở đây chứ! Đúng là hoàng đế không biết dân gian khó khăn mà!
Ngụy Vũ Hoàn bắt được trọng điểm, hóa ra nguyên nhân là “không có tiền”.
Hắn nhớ có một lần cùng bạn đi massage chân, người massage cho hắn cũng là một cậu nhóc rất trẻ, lúc ấy Ngụy Vũ Hoàn cũng hỏi một câu như vậy, người nọ trả lời rằng: “Học không tốt”. Đúng thật, ở xã hội Trung Quốc này, nếu con trai học không tệ lắm thì dù nhà có nghèo đến đâu thì bố mẹ cũng sẽ đập nồi bán sắt cho con đi học, căn bản là dù sao tri thức cũng là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh.
“Nếu có tiền thì cậu sẽ đi học chứ?” Ngụy Vũ Hoàn lại hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Tạ Tiểu Giang gật đầu.
Nghe câu trả lời này, lòng Ngụy Vũ Hoàn nhảy ra một tia đồng tình khá khó hiểu, nhưng mấy cậu chàng đọc không nổi sách phải ra ngoài làm việc thành phố S không thiếu, hôm nay hắn không phải muốn kiêm chức ông chú bao trọn chân dài…
Ngụy Vũ Hoàn không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nữa, cạn chén với Tạ Tiểu Giang, hỏi tiếp: “Cậu là con một à? Nhà còn ai không?”
“Còn một đứa em gái nữa.” Tạ Tiểu Giang một chén tiếp một chén, không dùng đại não duyệt mà nói luôn. Nhưng cậu thấy có chút lạ, sao Ngụy tổng này giống người đi điều tra hộ khẩu vậy? Hỏi gì mà lắm thế?!
“Cậu làm ở đây từ lúc nào?”
“Được non nửa năm rồi.”
“Tiền lương ra sao?”
“Mỗi tháng hai ngàn tám, bao ăn ở!” Lúc trả lời câu hỏi này, Tạ Tiểu Giang có chút tự hào, liền ngẩng đầu ưỡn ngực.
Ngụy Vũ Hoàn bật cười, tiền lương ít như thế có gì để mà kiêu ngạo chứ.
Nhưng “bao ăn ở” thực sự khiến người ta phải nghĩ sâu xa đó…
Hắn híp mắt, cười hỏi: “Vậy trước kia cậu ở đâu?”