Từ khi Trương Kỳ Kỳ
không
đi
làm, cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ rốt cuộc có lộc ăn, Trương Kỳ Kỳ hai ngày này mỗi bữa cơm đều biến đổi đa dạng, làm
không
ít món ngon cho bọn họ.
Sau khi nhượng lại mặt tiền cửa hàng, Trương Kỳ Kỳ cẩn thận nhìn kỹ
một
lần, cảm thấy máy móc cũng đều có thể sử dụng, lò nướng điện và máy trộn cùng máy móc cũng rất mới, nhưng lắp đặt thiết bị
không
quá hợp ý
cô, còn cần phải sửa chữa lại
một
chút.
cô
dẫn ba ba theo
đi
xem lại
một
lần.
Cha Kỳ Kỳ rất hài lòng, ông chẳng những đưa hết hai vạn tiền để dành riêng cho Trương Kỳ Kỳ, còn xung phong nhận việc sửa chữa.
Sau khi giao việc lắp đặt thiết bị cho ba ba, Trương Kỳ Kỳ bắt đầu
đi
vội vàng lo liệu giấy tờ cho tiệm bánh mì, thí dụ như giấy phép kinh doanh, đăng ký chứng nhận thuế vụ và các loại chứng nhận về an toàn vệ sinh.
Sáng sớm hôm nay trời liền nổi gió, gió bắc lạnh thấu xương thổi từ sáng sớm, đợi Trương Kỳ Kỳ
đi
ra ngoài,
cô
phát
hiện
trời đông giá rét, ngay cả giọt nước
trên
mặt đất cũng đông lại.
Trương Kỳ Kỳ ở đại sảnh phòng công thương bận rộn cho tới trưa cũng chưa xong việc, đành phải đợi đến xế chiều lại
đi
lần nữa.
cô
biết
rõ
phụ nữ làm những việc này
sẽ
rất khó, lại
không
nghĩ rằng
sẽ
khó như vậy.
Trương Kỳ Kỳ hiểu rõ tự mình đẹp nhất chính là nụ cười, cho nên mặc kệ nam nữ,
cô
đều cười làm lành khẩn cầu, nhưng vẫn là lúc thẩm tra tư liệu lại bị kẹt lại.
Từ đại sảnh công thương
đi
ra, Trương Kỳ Kỳ bởi vì lòng như lửa đốt, sốt ruột ra đổ đầy mồ hôi, dứt khoát kéo luôn khóa áo lông, đứng ở bên đường mua ly cà phê, vừa uống vừa nghĩ đối sách.
một
ly cà phê uống ngay hơn phân nửa, Trương Kỳ Kỳ rốt cuộc nghĩ ra biện pháp - -
cô
lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trương Hoằng Hoằng.
Sau khi Trương Hoằng Hoằng xuất ngũ bộ đội liền bắt đầu
đi
theo bác cả
cô
và
anh
cả Trương Băng Băng kinh doanh, ở Trịnh thành coi như có chút quan hệ,
cô
chỉ có tìm Trương Hoằng Hoằng xem cậu ta có quan hệ hay
không.
Trương Hoằng Hoằng rất nhanh liền nhận điện thoại.
Trương Kỳ Kỳ nghe được bên cậu ta có chút ầm ĩ, giống như có mấy người đàn ông
đang
nói
cười, vội hỏi
một
câu: "Hoằng Hoằng, bây giờ cậu thuận tiện nghe
không?"
Trương Hoằng Hoằng cười
nói: "Em ở trong phòng bao KTV phía trước suối nước nóng làng du lịch, cùng chú
nhỏ,
anh
cả,
anh
Chính Dương và bọn Lương Thiện Nhiên, cũng là người mình,
không
sao, chị
nói
đi!"
Trương Kỳ Kỳ ngọn nguồn kể lại
một
lần với Trương Hoằng Hoằng, sau đó
nói: "Hoằng Hoằng, em ở nơi này có quen người nào
không
? Nếu như quen, cùng nhau ăn bữa cơm quen biết
một
chút!"
Trương Hoằng Hoằng suy nghĩ
một
chút,
nói: "Em tại đó
không
biết người nào. Chị chờ
một
chút, để em hỏi nhóm
anh
cả
một
chút." Phần lớn nhà mấy
anh
đó hoạt động ở tây thành, ở Nam Thành quả
thật
là
không
quen thuộc.
Lúc này Trương Kỳ Kỳ nghe được bên kia truyền đến tiếng hờn dỗi của con
gái,
không
khỏi sững sờ: "Hoằng Hoằng, các người gọi công chúa? Cậu cũng đừng quên Chính Hương
đang
ở trong nhà!"
"Làm sao có thể!" Trương Hoằng Hoằng cười, "Chờ
một
lát em trả lời điện thoại cho chị!"
anh
vợ Phương Chính Dương
đi
theo, cậu làm sao dám?
Trương Kỳ Kỳ lại dài dòng
một
câu: "Hoằng Hoằng, em cũng
không
nên ở bên ngoài làm ẩu!"
Trương Hoằng Hoằng cười
nói: "Biết rồi biết rồi, bà chị già của tôi!"
Sau khi Trương Kỳ Kỳ cúp điện thoại, lại bưng ly cà phê uống
một
ngụm.
cô
đã
có thể kết luận trong phòng bao của nhóm Trương Hoằng Hoằng gọi công chúa rồi.
cô
và Trương Hoằng Hoằng cảm tình rất tốt, cũng rất thích em dâu Phương Chính Hương, nghĩ đến em trai và
anh
cả Trương Băng Băng giống nhau bắt đầu chơi hoa ghẹo nguyệt, trong lòng
cô
cũng có chút khó chịu.
Trương Hoằng Hoằng cúp điện thoại.
Lương Thiện Nhiên
đang
trêu chọc công chúa, thấy thế liền hỏi: "Ai điện thoại cho cậu thế? Tiểu Hương Hương?
cô
ấy
không
cho cậu chơi ở chỗ này?".
Trương Hoằng Hoằng cười
nói: "không
đúng, là chị Kỳ Kỳ của tôi. Chị ấy cho rằng chúng ta gọi người bồi,
đã
nói
tôi vài câu - - Chị ấy nhắc nhở tôi ra ngoài chơi!" Cậu ta đặt trọng
âm
ở chữ "Người" này.
Lương Thiện Nhiênnghe
rõ,
anh
ta "Xoẹt"
một
tiếng nở nụ cười: "Vợ cậu còn
không
quản, chị họ thôi
thìquản cái gì!"
thật
ra chỉ có
anh
ta và Trương Băng Băng gọi người bồi, những người khác đều
không
có gọi.
Trương Hoằng Hoằng
không
để ý tới
anh
ta, trực tiếp hỏi Tô Khả: "Chú
nhỏ,
anh
có biết người của cục Công Thương khu Tứ Minh
không?"
Tô Khả vốn định
đi
gian phòng của lầu gác ở phía sau ngâm suối nước nóng, ai biết sau khi hội hợp với bọn Trương Hoằng Hoằng Phương Chính Dương,
anh
còn chưa kịp
nói
chuyện liền trực tiếp bị Phương Chính Dương kéo vào KTV phía trước mướn phòng.
Trương Hoằng Hoằng vừa nhận điện thoại,
hắn
chợt nghe ra là Trương Kỳ Kỳ gọi điện thoại cho Trương Hoằng Hoằng, bởi vậy liền ở
một
bên giữ im lặng dựng thẳng lỗ tai nghe.
Phát
hiện
bị Trương Kỳ Kỳ hiểu lầm
anh
cũng gọi công chúa, Tô Khả
không
khỏi có chút nóng nảy. Nghe được Trương Hoằng Hoằng hỏi mình,
anh
liền
nói
ngay: "đi
ra ngoài
nói
đi!"
Tô Khả đứng dậy dẫn Trương Hoằng Hoằng
đi
ra ngoài.
anh
ra hiệu phục vụ viên mở
một
gian phòng khác, kéo Trương Hoằng Hoằng liền
đi
vào.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, Tô Khả hỏi Trương Hoằng Hoằng: "Kỳ Kỳ tìm cậu làm cái gì?"
Trương Hoằng Hoằng: "Chị ấy muốn mở tiệm bánh mì, lúc lo liệu thủ tục ở phòng đại sảnh công thương bị kẹt, muốn hỏi em
một
chút có quan hệ hay
không."
Tô Khả: "..."
anh
có chút buồn bã, trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại "Người phụ nữ của mình gặp chuyện
không
tìm mình, hết lần này tới lần khác cứ tìm người
không
liên quan".
Trương Hoằng Hoằng thấy Tô Khả im lặng
không
nói, liền có chút nóng nảy: "Chú
nhỏ
à,
anh
ở cục Công Thương Tứ Minh có quan hệ hay
không?
không
có
thì
em
đi
tìm Lương Thiện Nhiên!"
Tô Khả kéo cậu ta lại: "Đưa điện thoại cho tôi."
Trương Hoằng Hoằng nghi ngờ đưa di động đưa cho
anh
Tô Khả từ trong điện thoại tìm ra số mới của Trương Kỳ Kỳ, soạn
một
cái tin nhắn gửi cho Trương Kỳ Kỳ: "Chờ ở đó,
anh
qua liền."
Gửi xong tin nhắn,
anh
lại gửi số điện thoại mới của Trương Kỳ Kỳ qua di động của
anh.
Xong hết những thứ này, Tô Khả liền nhận được tin nhắn của Trương Kỳ Kỳ- - "Được", phía sau chữ "Được" là
một
khuôn mặt tươi cười.
Nhìn hồi
âm
này, Tô Khả nghĩ thầm: Trương Kỳ Kỳ đối với người khác khách khí dữ nha, chỉ có đối với
anh
là
không
khách khí!
anh
có chút đố kỵ Trương Hoằng Hoằng, hậm hực vươn tay vỗ
một
cái ở
trên
đầu Trương Hoằng Hoằng: "chuyện của Kỳ Kỳ tôi giải quyết cho, cậu mặc kệ
đi!"
Dứt lời, Tô Khả ném điện thoại cho Trương Hoằng Hoằng, tự mình đứng dậy
đi
ra ngoài.
Thấy Tô Khả rời khỏi, Trương Hoằng Hoằng vôi đuổi theo: "Chú
nhỏ, vậy em cũng
đi
theo
anh!"
Tô Khả quay đầu nhìn cậu ta, cảm thấy cách ăn mặc của cậu ta rất loè loẹt
không
quen nhìn: "Tự mình
đi
đi!"
Sau khi nhận được tin nhắn của Trương Hoằng Hoằng, Trương Kỳ Kỳ lại mua
một
ly cà phê, ở đại sảnh công thương tìm
một
chỗ ngồi ngồi xuống, vừa nghe lời đợi Trương Hoằng Hoằng tới đây, vừa bưng cà phê chậm rãi uống.
Lúc Tô Khả chạy tới, liếc mắt liền nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ
đang
ngẩn người như chó
nhỏ
ngồi chờ
trênghế giống trong khoảng
không
bao la mờ mịt.
Nhìn Trương Kỳ Kỳ lẻ loi,
cô
đơn lạnh lẽo, bất lực như vậy, trong lòng của
anh
không
khỏi kinh hãi, có đau lòng, còn có thương tiếc, còn có rất nhiều thứ
nói
không
nên lời...