Em Là Ai?

Chương 50: Bảo bối nhà họ Yến

Tin tức giải trí về Yến Triển Nam và Cố Dĩ Hân vẫn còn tiếp tục, Yến Triển Nam

đã

bảo cấp dưới

khôngcần quản nó, nên đương nhiên công ty bên kia

không

hề can thiệp, nếu như truyền thông

không

có thêm tin tức để tung lên,

thì

đề tài này chỉ có thể tồn tại

một

hai ngày rồi trôi qua thôi, vấn đề là, mãi cho đến ngày thứ ba, vẫn còn

một

số tư liệu liên quan đến Trình Trừng vẫn tuôn ào ào, nhất định làm cho tin tức

không

có mấy sức hút ban đầu trở nên xào xáo xôn xao.

Quần chúng vây xem bắt đầu suy đoán đây có phải là

âm

mưu lăng xê hay

không, mặc kệ nội dung đưa lên là đen hay trắng, chỉ cần xào ra nhiệt độ, để người ta nhớ kỹ cái tên Trình Trừng này là tốt rồi, đây cũng là thủ đoạn thường dùng.

Có điều cách lăng xê như vậy đối với

một

người mới mà

nói, tuyệt đối

không

phải chuyện tốt, là người nổi tiếng, song toàn bộ đều là tai tiếng

thì

có gì tốt?

Cố Dĩ Hân hoàn toàn

không

muốn phát triển trong ngành giải trí, cùng

không

có ký hợp đồng với công ty giải trí, vốn dĩ

không

tồn tại khả năng lăng xê, Yến Triển Nam càng

không

có khả năng

đi

làm mấy chuyện này, khả năng duy nhất chính là, có người muốn mượn cơ hội này để bôi đen Trình Trừng.

Sau khi Yến Triển Nam ý thức được mọi chuyện

không

đúng,

anh

thương lượng với Cố Dĩ Hân, hỏi



có đắc tội với ai hay

không, mặt mày Cố Dĩ Hân mờ mịt trả lời: "Có lẽ trước kia đắc tội

không

ít người, nhưng em đều

đã

quên!"

Yến Triển Nam im lặng, xem ra

không

thể trông cậy vào người phụ nữ này được, để

anh

đi

điều tra còn đáng tin hơn, vì thế sau khi ở lại phương bắc ba ngày,

anh

tức tốc chạy về.

Ba Yến giữ chức vị cao nhiều năm, tuy rằng

đã

từ từ rút lui về tuyến hai, nhưng quan hệ duy trì nhiều năm nay vẫn còn, cửa ải cuối năm vừa buông xuống, người đến nhà họ Yến thăm hỏi móc nối quan hệ, có thể

nói

là liên tiếp

không

dứt, nếu

không

phải ba Yến

đã

từ chối qua điện thoại

một

ít, chắc có lẽ cửa chính

sẽ

bị đạp nát mất.

Mặc dù tính tình ba Yến

không

được tốt, nhưng vẫn chưa đến nỗi đuổi khách đến thăm nhà ra khỏi cửa, tối đa ông chỉ làm mặt nghiêm, khiến cho người tới chơi chưa kịp ngồi ấm mông

đã

kiếm cớ chuồn

đi.

Chẳng qua tình hình năm any lại

không

giống như mọi năm, đa số khách khứa đều kinh ngạc phát

hiện, năm nay



ràng ba Yến còn cười cơ đấy! Quả thực là quá kinh hãi rồi, mọi người vẫn luôn cho rằng ngoại trừ thái độ khiêm khắc ra

thì

ba Yến

không

còn bất cứ vẻ mặt gì khác!

Năm nay ba Yến

không

chỉ biết cười mà ngay cả cách

nói

chuyện cũng rất quỷ dị.

Trước kia chủ đề mọi người bàn luận đều là tình hình thời

sự

trong và ngoài nước, chiều hướng của cục diện chính trị và

sự

phát triển của kinh tế, tính chất câu chuyện trái phải



ràng. Thế nhưng năm nay đến nhà họ Yên, tất cả mọi người đều nghe ba Yến

nói

về vấn đề trẻ con!

Chuyển biến này

thật

sự

quá lớn, nhất thời trong mấy phút ngắn ngủi, mọi người rất khó thích ứng.

Sau đó tất cả mọi người phát

hiện, bất luận là

nói

bao nhiêu chủ đề về trẻ con,

thì

lời chốt cuối cùng đều kéo lên người cậu bạn

nhỏ

Dương Dương ngồi bên cạnh ba Yến.

Nhắc đến cậu bạn

nhỏ

Dương Dương, mọi người đều tò mò hỏi

một

câu: Đứa trẻ này là con ai?

Ba Yến

sẽ

bày ra vẻ mặt cảm khái trả lời: Là của thằng hai nhà này.

Mọi người đều lộ vẻ hết hồn, đứa trẻ này là con trai Yến Triển Nam à? Nhưng mà

không

phải cậu ta chưa lập gia đình sao? Năm ngoái mẹ Yến còn tìm người mai mối kia mà? Tại sao năm nay lại nhảy ra

một

đứa trẻ lơn đến thế?

Tuy nhiên nếu ba Yến

đã

nói

đứa trẻ này là con trai Yến Triển Nam, vậy

thì

khẳng định chính là của

anh, cha Yến

không

phải loại người lộn xộn thích

nói

giỡn, vì thế hùa theo lời

nói

của ba Yến, mọi người hoặc thiệt tình hoặc qua loa đều khen

một

câu: Đứa bé này đáng

yêu

quá, ngoan quá!

Nghe người ta khen, ngoài miệng ba Yến

nói

không



không

có, thế nhưng nếp nhăn

trên

mặt khi cười lại càng thêm khắc sâu.

Kỳ

thật

đời cháu của nhà họ Yến, ngoại trừ Dương Dương

thì

còn có cháu trai lớn Yến Chiêu Kỳ và cháu ngoại Triển Triết, nhũ danh Đông Đông.

Từ

nhỏ

đến lớn bởi vì công việc của Yến Triển Đông bị thuyên chuyển

đi

nhiều nơi, cho nên Yến Chiêu Kỳ đương nhiên phải cùng

đi

theo, quanh năm suốt tháng chẳng về được mấy lần, tình cảm với ông bà nội cũng

không

sâu đậm bao nhiêu, sau này vất vả lắm mới chờ được cả nhà họ về lại thành phố, Yến Chiêu Kỳ cũng

đã

bước đến tuổi trưởng thành, mỗi ngày học hành bận rộn,

một

tháng tối đa đến thăm ông bà nội được

một

hai lần.

Cháu ngoại Đông Đông

thì

càng

không

cần phải

nói, ông bà nội thằng bé tuổi tác cũng

không

cao, chuyện chăm sóc cho đứa trẻ bọn họ có thể tự làm được, chưa đến phiên ông bà ngoại phải quan tâm.

Vì thế mặc dù ba Yến và mẹ Yến

đã

có cháu trai rồi, nhưng cũng chẳng khác

không

có là mấy.

Tuổi tác lớn dần, ý niệm về tình thân lại càng dày nặng, bình thường cuộc sống của ba mẹ Yến trông có vẻ tự tại, nhưng trong lòng hai ông bà đều ao ước có được niềm vui ngậm kẹo đùa cháu.

Dương Dương xuất

hiện

đã

bổ sung tiếc nuối về phương diện này cho hai ông bà, vì thế hai ông bà

yêuthương Dương Dương ra mặt như thế, cũng là chuyện đương nhiên.

Chẳng qua Dương Dương đúng là

một

đứa trẻ khiến người ta động lòng

yêu

thương, vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép, tuy được ông bà chiều chuộng nhưng lại

không

ỷ vào được sủng mà kiêu, cũng

không

tùy hứng làm bậy, ông nội dạy thằng bé tam tự kinh, thằng bé bèn ngoan ngoãn đọc theo, bà nội cắt tỉa cây cảnh trong vườn, thằng bé cũng ở bên cạnh giúp nhặt cành lá, dáng vẻ ngoan ngoãn hết sức, khiến cho mẹ yến thỉnh thoảng lại muốn cúi người hôn

một

cái.

một

buổi chiều nọ, thấy thời gian vừa đúng lúc, mẹ Yến bèn

đi

vào phòng bếp mang bánh tart trứng mình làm ra cho Dương Dương ăn điểm tâm, kết quả vừa

đi

đến lối rẽ, bà bỗng nhìn thấy ba Yến thoải mái cười to, sau đó còn nhìn trái nhìn phải rồi cưng chiều hôn lên trán Dương Dương

một

cái.

Mẹ Yến che miệng cười trộm, lão già này, chắc có lẽ là bình thường thường xuyên nhìn thấy bà hôn Dương Dương, hâm mộ

không

chịu nổi, song lại ngại hình tượng nên mới

không

dám làm ra hành động cưng chiều như vậy trước mặt người khác, chỉ có thể lợi dụng lúc

không

có ai, lén lút hôn

một

cái.

Dương Dương thích ăn bánh ngọt, bánh pudding trứng cũng

thật

yêu

thích, nhìn thấy bà nội mang bánh tart trứng và nước trái cây ra, cậu nhóc vui vẻ vỗ tay reo lên: "Thát trứng thát trứng!"

"Đúng vậy, đây là bánh tart trứng Dương Dương thích ăn nhất, bà nội tự làm cho con đấy!"

Dương Dương nhận lấy bánh tart trứng, vô cùng lễ phép

nói

cảm ơn bà nội: "Cảm ơn bà nội ạ!"

Thấy nhóc con

yêu

thích, môi mẹ Yến cũng treo nụ cười thỏa mãn, sau đó bà quay đầu nhìn ba Yến rồi hỏi ông: "Ông có muốn ăn

không?"

Ba Yến

không

thích đồ ngọt, nghe bà hỏi như vậy, ông bày ra vẻ mặt ghét bỏ: "Đồ ăn con nít!"

Mẹ Yến lắc đầu, bà cầm bánh tart lên cắn

một

miếng, sau đó cảm khái: "Ngon quá, hơn nữa ăn xong còn có thể chia

sẽ

mùi vị

yêu

thích với Dương Dương, đúng là nhất cữ lưỡng tiện.

Nghe bà

nói

thế, ánh mắt ba Yến lập lòe, sau khi do dự

một

lát ông cũng thò tay lấy

một

cái bánh tart trứng, vội vàng cắn

một

cái, ngọt đến nổi răng ông muốn mềm nhũn.

Đúng lúc ba người vừa ăn bánh tart trứng vừa chia

sẽ

mùi vị với nhau

thì

lại có khách đến thăm.

Lần này người tới, mẹ Yến cũng rất quen thuộc, bạn từ thời thơ ấu của Yến Triển Nam --- Ân Cát.

Ba của Ân Cát là chiến hữu của ba Yến, trước kia cùng ở chung trong đại viện, tuổi Ân Cát và Yến Triển Nam

không

xê xích bao nhiêu, đương nhiên là cùng chơi với nhau, trước đây mẹ Yến còn hay

nói

đùa, đợi khi hai người trưởng thành

thì

trực tiếp kết hôn là được, khỏi phải tìm bên ngoài chi cho mệt.

Về sau tuy hai người

không

có hẹn hò với nhau, nhưng tình cảm ngày

nhỏ

vẫn còn giữ lại, mặc kệ qua bao nhiêu năm, thỉnh thoảng Ân Cát vẫn đến nhà thăm hỏi, ngược lại

không

trở nên xa lạ.

"Chú dì, con đến làm phiền hai người đây ạ." Từ trước đến nay Ân Cát vốn ăn

nói

ngọt ngào, mỗi lần tới nhà họ Yến,



ta đều nịnh hai ông bà, khiến hai ông bà khoan khoái dễ chịu vô cùng, hận

không

thể nhận



ta làm con

gái

nuôi ngay lập tức.

Ân Cát là

một

thương nhân, làm ăn qua lại với người ta cũng nhiều nên con người cũng trở nên khéo léo đưa đẩy,

đi

với bụt mặc áo cà sa,

đi

với ma mặc áo giấy, muốn lấy lòng người ta, đương nhiên



ta phải dốc hết lòng nhiệt tình của mình ra.

Có điều hôm nay



ta cũng rất khác thường, ngoại trừ khi mới vào nhà hàn huyên khách sáo vài câu, biểu

hiện

sau đó của



ta lại giống như mất hồn, nguyên nhân là bởi vì



ta nhìn thấy Dương Dương trong cái nhà này!

Đứa bé kia ngồi chiễm chệ bên bàn trà, nghiêm túc ăn điểm tâm.

Trí nhớ



ta luôn rất tốt, lần đầu tiên gặp mặt Dương Dương,



ta

đã

khắc sâu ấn tượng, bởi vì thằng bé là con trai của người phụ nữ duy nhất mà Yến Triển Nam thừa nhận.

Chẳng qua là, tại sao Yến Triển Nam có thể công khai đưa thằng bé về nhà? Nhìn thái độ của ba mẹ Yến có vẻ cũng rất

yêu

thích đứa trẻ này, chẳng lẽ nhà họ Yến chấp nhận mẹ con họ rồi?

Bỗng nhiên Ân Cát như rớt vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt.

Sao Yến Triển Nam có thể hành động nhanh như thế? Từ đó đến nay mới có bao lâu, vậy mà

đã

có thể làm cho ba mẹ Yến chấp nhận Trình Trừng rồi?

một

người phụ nữ như vậy,

một

gái

bao cao cấp có thanh danh nát bét như vậy, sao



ả có thể khinh địch mà tiến vào nhà họ Yến?

một

đóng vấn đề lẩn quẩn trong lòng côta, khiến cho



ta suýt chút nữa hít thở

không

thông, tiếp theo ngay cả lúc mẹ Yến kéo tay



ta

nói

chuyện,



ta cũng

không

thể tập trung chú ý được.

"Đứa trẻ này,

đang

hỏi con đó, sao

một

chút phản ứng cũng

không

có vậy hả?" Mẹ Yến lay lay cánh tay



ta, kéo



ta tỉnh táo lại từ trong cõi mộng.

Ân Cát lấy lại tinh thần,



ta vội vàng cười làm lành, "Gần đây chuyện làm ăn trong nhà hàng tương đối bề bộn, quả thực con có hơi mệt, vừa ngồi xuống là ngủ gà ngủ gật đấy ạ."

"Vậy

thì

con mau về nhà nghỉ ngời

đi,

không

cần tới đây thăm chúng ta đâu."

"Vậy làm sao được ạ, dù mệt mỏi nhưng con vẫn phải sang ngồi

một

lát, lâu lắm rồi con chưa sang thăm chú dì mà." Ân Cát cười ngọt ngào, dáng vẻ trưởng thành mang theo

một

chút đáng

yêu, là dáng vẻ mà người lớn ưa thích nhất.

Hai người phụ nữ

nói

chuyện phiếm, ba Yến hoàn toàn chen miệng

không

lọt, thấy Dương Dương uống nước trái cây xong rồi, ông bèn mở ti vi, xem tiểu trư Bội Kỳ cùng với thằng bé.

Mẹ Yến lôi kéo tay Ân Cát, bà ân cần

nói: "Con cũng sắp 30 rồi, đừng chỉ nghĩ đến chuyện làm ăn

không, hôn nhân đại

sự

của mình mới là quan trọng nhất biết chưa?"

Ân Cát hờn dỗi trả lời: "Loại chuyện này, dù cho con có sốt ruột

thì

cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể tùy duyên thôi ạ."

Con đó, lúc nào cũng mạnh mẽ,

thật

không

biết nên tìm mẫu người thế nào mới xứng với con được."

Ân Cát nhún nhún vai bất đắc dĩ

nói: "Dì à, ngàn vạn lần đừng

nói

như vậy mà, con

không



yêu

cầu gì đối với nửa kia hết ạ, chỉ cần

anh

ta có thể

thật

lòng đối xử tốt với con

thì

con

đã

thỏa mãn, nhưng mà để tìm

một

người hợp ý nhau, quả

thật

rất khó." Hơn nữa từ lâu



ta

đã

hợp ý

một

người, chẳng qua là người nọ

không

để ý



ta mà thôi.

Nhiều năm trôi qua,



ta vẫn luôn thủy chung sắm vai

một

người bạn tốt,

một

em

gái

tốt ở bên cạnh Yến Triển Nam, thế nhưng... Những thân phận này

không

phải thứ



ta muốn, ý đồ của



ta từ trước đến nay rất



ràng, ngay cả những người khác cũng nhìn ra, vậy

thì

chẳng có lý do gì mà Yến Triển Nam

không

nhìn ra cả, chẳng qua là

anh

chưa bao giờ để



ta ở trong lòng thôi.

Cố gắng nhiều năm qua, song

không

ngờ



ta lại thất bại trước

một

gái

bao cao cấp,

thật

sự



ta

không

cam lòng.

Ân Cát chớp mắt mấy cái,



ta bỗng

nói: "Đừng chỉ quan tâm đến con,

anh

Nam cũng

không

có tin tức gì đấy thôi."

Nghe



ta

nói

như thế, ngược lại mẹ Yến cười cởi mở

nói: "Vậy

thì

con sai rồi, chung thân đại

sự

của Nam Nam nhà chúng ta, coi như

đã

xác định rồi." Sau đó bà liếc nhìn sang Dương Dương

đang

chăm chú xem ti vi rồi

nhỏ

giọng

nói

với Ân Cát: "Dương Dương chính là con trai ruột của Nam Nam đấy."

Ân Cát chấn động, miệng há to thành hình chữ O, "Ruột là thế nào,

không

phải

anh

Nam

không..."

Mẹ Yến gật đầu, "Cho nên mới

nói

Nam Nam của chúng ta còn rất may mắn."

"Chuyện này

thật

sự

quá hoang đường, lúc trước khi gặp

anh

ấy, con chưa từng nghe

anh

ấy nhắc qua? Dì à, có phải

anh

Nam muốn dỗ



chú vui vẻ

không

ạ?" Ân Cát phát

hiện

mình có điểm ăn

nói

bậy bạ rồi, nhưng

thật

sự



ta quá kinh hãi.

Nghe



ta

nói

như vậy, thái độ mẹ Yến trầm hẳn, có chút mất hứng phản bác lại: "Loại chuyện này sao có thể lấy ra làm trò đùa, Nam Nam làm việc có chừng mực, chắc chắn

sẽ

không

lấy chuyện này ra

nóidối trước mặt chúng ta."

Ân Cát biết mình thất thố làm mẹ Yến mất hứng, vì thế



ta vội vàng cười lấy lòng: "Vậy cũng đúng, từ trước đến nay

anh

Nam là người nhất ngôn cửu đỉnh."

Lúc này mẹ Yến mới thỏa mãn gật đầu, tuy bình thường bà hay chê bai ghét bỏ con trai mình, nhưng bà lại là người vô cùng bao che khuyết điểm,

không

nghe nổi người ngoài

nói

lời

không

hay về người trong nhà mình, người quen thuộc với mẹ Yến đều biết tính cách này của bà.

Sau đó Ân Cát làm ra vẻ sực nhớ tới gì đó,



ta có chút khó khăn mở miệng: "Nhắc tới cũng lạ, chuyện của

anh

Nam và Trình Trừng mấy ngày nay đều bị đưa lên tin tức giải trí, tin tức bị xào nấu gây xôn xao, đặc biệt là Trình Trừng, liên tục bị công kích, lời

nói

rất khó nghe, nhưng tại sao

không

thấy

anhNam đáp trả nhỉ?"

Vẻ mặt mẹ Yến mờ mịt: "Tin tức gì?"