Em Là Ai?

Chương 43: Yến tổng nổi điên

Cố Dĩ Hân bấm tắt cuộc gọi của Trì Tuấn, sau đó



hơi hối hận, thầm nghĩ mình

không

nên

nói

địa chỉ cho

anh

ta biết, với sức ghen của Yến Triển Nam, lỡ như hai người chạm mặt,

không

biết có đánh nhau

không

nữa? May là tuy Trì Tuấn hỏi địa chỉ, nhưng mà

anh

ta

không

có tới, mà là sai trợ lý mang kịch bản tới cho

cô.



thật

sự

không

hiểu, tại sao Trì Tuấn lại đột ngột cố chấp muốn



đóng phim đến thế, trước kia Trình Trừng rất mong muốn có được vai diễn

thì

anh

ta

không

cho cơ hội, bây giờ



không

muốn diễn,

anhta lại vội vàng đưa kịch bản cho

cô.

"anh

Trì

đang

quay ngoại cảnh ở nơi khác,

anh

ấy

nói



cứ xem kịch bản trước

đi

rồi hãy quyết định có nhận hay

không, đây là chế tác lớn hiếm có, để tranh thủ được vai nữ phụ nặng ký này

thật

sự

chẳng dễ dàng gì." Trợ lý truyền đạt ý của Trì Tuấn cho



nghe.

Cố Dĩ Hân nhận lấy kịch bản rồi liếc sơ qua,



phát

hiện

đây là kịch bản phim điện ảnh, hơn nữa các nhà đầu tư đều là mấy người vô cùng nổi tiếng, trước đây Cố Dĩ Hân thường xuyên hợp tác với họ.

Song điều khiến



cảm thấy ngoài ý muốn chính là đạo diễn lại là Khương Khải, vị đạo diễn đức cao vọng trọng, ngôi sao sáng trong giới đạo diễn, quan trọng nhất chính là, ông ấy còn là ân sư của Cố Dĩ Hân!

Mấy năm gần đây, Khương Khải ngày càng già yếu, bệnh tật quấn thân, gần như là sống

ẩn

dật,

khôngngờ bây giờ ông lại xuất đạo chuẩn bị quay phim mới.



kiềm lòng

không

được hỏi trợ lý Trì Tuấn, "Chẳng phải đạo diễn Khương

đã

không

còn làm đạo diễn nữa sao?"

"Nghe

nói

đây là chấp niệm của đạo diễn Khương, ông ấy muốn dùng bộ phim này để từ biệt cuộc đời đạo diễn của mình."

Cố Dĩ Hân im lặng, con người dù tài hoa đến đâu cũng

không

thể thoát khỏi luân hồi của sinh lão bệnh tử.

Nếu như là

một

kịch bản phim tùy tiện nào đó,



sẽ

không

thèm xem, nhưng đây là bộ phim tâm huyết của ân sư

cô, cũng là bộ phim cuối cùng ông ấy làm, Cố Dĩ Hân có chút do dự.

Trong lòng



không

khỏi oán trách Trì Tuấn, nếu như

anh

ta

không

đưa kịch bản cho



thì



sẽkhông

biết chuyện này, cũng

không

cảm thấy bối rối như vậy.



nói

với trợ lý của Trì Tuấn: "Vậy

anh

cứ để kịch bản lại đây

đi, tôi

sẽ

cân nhắc thử."

Trợ lý gật đầu,

anh

ta dặn



xem kịch bản xong cứ trực tiếp gọi điện cho Trì Tuấn rồi mới

nói

lời tạm biệt.

Cố Dĩ Hân cầm kịch bản,



có cảm giác như mình

đang

cầm củ khoai lang nóng phỏng tay nên có chút hoảng sợ.

hiện

tại



đã

có tiệm hoa,



nên đặt tất cả tâm tư mình vào chuyện mua bán trong tiệm mới phải, loại chuyện như đóng phim này, hoàn toàn

không

nên suy nghĩ tới, nhưng mà Khương Khải là người



kính trọng nhất, cũng là người thầy quan trọng nhất trong cuộc đời làm diễn viên của

cô, có thể được ông chỉ dạy diễn xuất

một

lần nữa, như vậy cũng có thể coi là kết thúc hoàn mỹ nhất.

Trong lòng có tâm

sự, buổi tối khi tiến hành vận động

trên

giường với Yến Triển Nam,



có chút mất tập trung.

Yến Triển Nam đánh vài cái lên mông



xem như trừng phạt, đau đến mức suýt chút nữa



rơi nước mắt.



vô cùng oán giận quay đầu lại trừng

anh, "Đau em."

Yến Triển Nam nhíu mày,

anh

giơ tay xoa xoa giúp

cô, "Em nghĩ gì thế, vẻ mặt cứ như

đi

vào cõi thần tiên ấy."

Cố Dĩ Hân lắc đầu,



cảm thấy thời điểm

hiện

tại

không

phải là thời cơ tốt để

nói

chuyện phiếm.

Yến Triển Nam ôm



chạy nước rút, sau khi đưa cả 2 cùng lêи đỉиɦ, hai người nằm ôm nhau tận hưởng dư vị còn sót lại,



mới

nói

cho

anh

nghe chuyện xảy ra ban sáng.

"Đóng phim?" Chẳng phải em

đã

quyết định

không

diễn nữa rồi sao?" Ngược lại Yến Triển Nam cũng

không

thấy bất ngờ lắm, Trình Trừng có bao nhiêu cố chấp đối với ngành giải trí, dù

anh

thờ ơ lạnh nhạt nhưng vẫn hiểu



ít nhiều, sau này



nói

muốn rút lui khỏi vòng tròn lẩn quẩn đó,

anh

cũng hiểu chắc là



nhất thời cao hứng mà thôi, chẳng qua là tình trước mắt của hai người khiến cho

anh

rất hài lòng,

anh

thật

sự

không

muốn phá vỡ

hiện

trạng này.

Đương nhiên Cố Dĩ Hân

không

thể nào

nói

cho

anh

biết Khương khải là ân sư của

cô,



chỉ

nói

dạng đạo diễn đẳng cấp như Khương Khải, chắc

hắn

rất khó có cơ hội hợp tác

một

lần.

Yến Triển Nam biết Khương Khải là chuyện

không

thể bàn cãi, hơn nữa còn biết

không

ít nội tình, "Dạo trước đạo diễn Khương bệnh nặng, sau khi xuất viện ông ấy bỗng tuyên bố

không

quay phim nữa, tình hình sức khỏe có vẻ

không

khả quan lắm."

Hai người trầm mặc

một

hồi, Yến Triển Nam mới đột nhiên hỏi: "Em lấy đâu ra kịch bản?"

Cố Dĩ Hân lắp ba lắp bắp đáp: ".... Trì Tuấn cho người mang đến."

Vừa nghe xong, suýt chút nữa Yến Triển Nam

đã

ngồi bật dậy,

anh

mạnh mẽ trở mình đè lên người

cô, hai tay chống hai bên tai

cô, từ

trên

cao nhìn xuống chất vấn

cô, "Em và Trì Tuấn còn qua lại?"

Cố Dĩ Hân vội vàng lắc đầu, "Tuyệt đối

không

có, hôm nay lúc

anh

ta gọi điện cho em, em cũng bất ngờ lắm, nhưng mà ngoại trừ việc đưa kịch bản

thì

chẳng còn gì khác nữa."

Yến Triển Nam hừ

một

tiếng,

anh

chợt nhớ tới lần gặp mặt ở Úc Kim Cung cộng với tờ chi phiếu 50 vạn kia, trong lòng lập tức đổ ra

một

bình dấm chua.

"Trước kia em

đi

theo cậu ta chứ gì! Bằng

không

thì

cậu ta

sẽ

không

tự dưng cho em 50 vạn, đó chắc là phí chia tay cậu ta cho em chứ còn gì nữa."

Cố Dĩ Hân dang tay ôm lấy

anh,



có chút bất an: "anh

rất để ý sao? Quá khứ của em."

Cuộc sống trước đây là do Trình Trừng lựa chọn,



không

có quyền can thiệp, cũng hết sức bất lực, nhưng cuộc sống sau này chắc chắn ở trong tay

cô,



hi vọng mỗi

một

bước

đi

đều có thể nghiêm túc hoàn thành, có điều.... mấy chuyện này,



chẳng có cách nào

nói

với

anh

cả.

Yến Triển Nam cúi đầu xuống hung hăng cắn lên vai



một

cái, lưu lại hai hàm dấu răng

thật

sâu, sau đó

anh

mới thủ thỉ bên tai của

cô: "anh

rất để ý, em

nói

xem phải làm sao bây giờ?"

Cố Dĩ Hân: "..."

Nghĩ

một

lát,



cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Nợ tình trả thịt, cùng lắm em cho

anh

làm nhiều thêm mấy lần, làm đến khi nào

anh

hài lòng mới thôi."

Cố Dĩ Hân cảm thấy lời này xấu hổ

không

thể tưởng tượng nổi,

nói

xong



cũng

không

tránh khỏi thẹn thùng.

Hiếm khi Yến Triển Nam nghe được



chủ động mời gọi,

anh

cũng chẳng khách sáo với

cô,

không

thèm làm khúc dạo đầu,

anh

đẩy eo

một

cái,

một

giây sao tiểu Yến

đã

trượt vào cơ thể

cô.

Sau đó Cố Dĩ Hân gần như bị lắc lư cả đêm, khoản nợ này mới xem như được xóa sạch.

Chuyện hai người thảo luận hôm nay, cuối cùng Yến Triển Nam vẫn chưa

nói

ra ý kiến của mình,

anh

chỉ

nói



muốn diễn

thì

diễn,

không

diễn cũng

không

sao, hoàn toàn

không

có gì phải bối rối, với

anh



nói, vấn đề này

không

phải là chuyện quan trọng.

Nhưng Cố Dĩ Hân lại càng cảm thấy bối rối hơn nữa.

~

Buổi chiều hôm ấy, Yến Triển Nam vốn

đang

chơi trò xếp gỗ với Dương Dương, sau khi nhận được điện thoại,

anh

liền đứng dậy chuẩn bị

đi

ra ngoài ngay, lúc đó Cố Dĩ Hân

đang

cắt tỉa hoa hồng,



quay đầu sang hỏi

anh: "Tối

anh

có về ăn cơm

không?"

Thái độ Yến Triển Nam cực kỳ nghiêm túc,

anh

nhìn Cố Dĩ Hân rồi lắc đầu

nói

không

cần chờ

anh.

Cố Dĩ Hân lập tức ý thức được chắc hẳn

anh

đi

làm chuyện gì đó quan trọng lắm, bởi vì từ khi

anh

dọn đến lầu

nhỏ, đây là lần đầu tiên

anh

không

ở nhà ăn cơm tối.

Đúng là Yến Triển Nam

đi

gặp

một

người cực kỳ quan trọng, là người bạn làm bên ngành điều tra, lần trước

anh

đã

ủy thác cho đối phương

đi

điều tra chuyện ba năm trước ở bệnh viện.

Thời gian đó người điều trị cho

anh

là bác sĩ nam khoa giỏi nhất bệnh viện số 1,

anh

thường xuyên

điđến bệnh viện làm các loại kiểm tra, kết quả kiểm tra mười lần như

một

đều phán

anh

vô sinh, cũng

không

thể dựa vào

sự

hồi phục tính năng chuyện ấy của

anh

mà chuyển biến tốt đẹp.

Điều này khiến cho Yến Triển Nam vô cùng nghi ngờ, tại sao Trình Trừng lại có thể mang thai con của

anh

được.

Cho nên khi người bạn đó báo cho

anh

biết

đã

có kết quả điều tra,

anh

vội vàng chạy tới điểm hẹn ngay, đối phương cũng

không

vòng vo

nói

nhảm với

anh

mà trực tiếp ném bản kết quả điều tra cho

anhxem.

"Chung Phương Phương?" Trong bản điều tra, Chung Phương Phương là nhân vật mấu chốt của chuyện này.

Người bạn điều tra

nói

với

anh: "Nếu cậu muốn gặp



ta, tôi có thể hẹn



ta ra cho cậu."

Yến Triển Nam lắc đầu,

anh

vẫn vô cùng tin tưởng bạn mình.

"Chung Phương Phương là bạn của Trình Trừng?" Yến Triển Nam cẩn thận xem báo cái, bên trong ghi chép đầy đủ những chuyện Chung Phương Phương

đã

làm.

Chung Phương Phương vốn là

một

hộ sĩ, đôi khi



ta

sẽ

giúp Yến Triển Nam đưa tϊиɧ ɖϊ©h͙

đi

xét nghiệm, trong lúc vô tình



ta nghe được cuộc thảo luận của nhân viên khoa xét nghiệm, họ

nói

t*ng trùng của đối phương rất lạ, mỗi lần kiểm tra đều giảm độ sinh động, dù cho bác sĩ

đã

kê toa cho thuốc nhưng vẫn

không

có hiệu quả, giống như bị trúng độc vậy.

Chung Phương Phương vô tình nghe được mấy lời đó, trong

một

lần trò chuyện phiếm với bạn của mình,



ta

đã

nhắc đến

hiện

tượng lạ này, mà người bạn kia lại chính là Trình Trừng.

Lúc ấy công ty giải trí của Yến Triển Nam

đã

bắt đầu

đi

vào quỹ đạo, tạo được chút ít tiếng tăm, đương nhiên Trình Trừng cũng biết

anh, nghe Chung Phương Phương

nói

xong, Trình Trừng nhanh chóng nảy ra ý định

không

đàng hoàng.

Khi đó, cuộc sống của Trình Trừng cực kỳ hỏng bét,



ta liên tục cãi vã với bạn trai,



ta cảm thấy đây là

một

cơ hội tốt cho mình,



ta cho Chung Phương Phương tiền, để Chung Phương Phương giúp mình trộm t*ng trùng, chỉ cần giữ lại

một

ít đưa

đi

xét nghiệm là được rồi, tiếp theo đó Trình Trừng trốn trong phòng làm việc bí mật mà Chung Phương Phương

đã

sắp xếp cho



ta, dùng phương pháp NGUYÊN THỦY nhất, cố gắng làm mình mang thai.

Yến Triển Nam trị liệu phục hồi ở bệnh viện suốt

một

năm, bao nhiêu lần đưa tϊиɧ ɖϊ©h͙

đi

làm xét nghiệm,



ta đều trộm bấy nhiêu lần.

Kỳ

thật

Chung Phương Phương cũng cực kỳ bội phục Trình Trừng, làm chuyện xấu mà Trình Trừng vẫn có thể làm kiên trì như thế, mặc kệ thử bao nhiêu lần, mặc kệ quá trình có bao nhiêu buồn nôn, Trình Trừng đều kiên trì mặt

không

đổi sắc.

Chung Phương Phương từng khuyên Trình Trừng, tự làm khổ mình như vậy hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả, dù cho



ta

thật

sự

mang thai, đến lúc đó Yến Triển Nam truy cứu



ta về hành vi trộm t*ng trùng, trở mặt

không

nhận rồi kiện ra tòa

thì

biết làm sao?

Thế nhưng mấy lời khuyên đó chẳng chút lay chuyển được Trình Trừng,



ta chỉ

nói

với Chung Phương Phương

một

câu, "Tớ sợ nghèo."

Chẳng qua là sau nửa năm kiên trì, Trình Trừng bỗng biến mất đột ngột, cũng

không

có liên lạc với Chung Phương Phương, Chung Phương Phương

đi

tìm Trình Trừng mấy lấn nhưng đều chẳng có tin tức, sau đó Chung Phương Phương đành chôn sâu chuyện này trong lòng,



ta

không

biết Trình Trừng có mang thai hay

không, cũng

không

biết chuyện này còn có... người nào khác biết nữa hay

không,



ta sợ bị người khác biết, vậy

thì

có lẽ ngay cả công việc cũng khó giữ.

không

ngờ đến tận ba năm sau vẫn có người điều tra đến chỗ



ta.

Yến Triển Nam xem hết bản báo cáo trong tay mình, cơn giận từ từ bành trướng trong lòng

anh, tựa như quả bóng bay

đã

bơm đến cực hạn.

anh

luôn biết



Trình Trừng trăm phương ngàn kế, tìm đủ mọi cách để dụ dỗ

anh, vì bò lên giường

anhmà thủ đoạn gì



cũng dùng qua.

anh

vốn cho rằng chiêu trò của



cùng lắm là hơi

không

sạch

sẽ

một

chút thôi,

anh

hoàn toàn

khôngthể tưởng tượng nổi,



ràng khi chưa từng quen biết

anh,



đã

bắt đầu tính kế

anh

rồi, hơn nữa còn bỉ ổi

đi

trộm t*ng trùng của

anh.

Yến Triển Nam cảm thấy ánh sáng trước mắt từ từ chuyển sang màu đen,

anh

yêu

Trình Trừng dịu dàng biết săn sóc của

hiện

tại, song lại cực hận Trình Trừng lúc trộm t*ng trùng của mình.

Trước đây

anh

có thể bao dung cho sai lầm mà



từng mắc phải, còn muốn nắm tay



đi

suốt quãng đời còn lại.

Có điều sau khi xem bản báo cáo này xong,

anh

đột nhiên phát

hiện, có rất nhiều chuyện, hoàn toàn

không

giống như trong dự định của

anh, kể cả cảm xúc của

anh, tấm lòng của

anh...

Sau bữa cơm chiều, Cố Dĩ Hân

đang

chơi trò đếm số với Dương Dương, lúc vô thức ngẩng đầu lên,

cônhìn thấy Yến Triển Nam nổi giận đùng đùng

đi

vào phòng khách, sau đó

anh

ném

một

sấp giấy thẳng vào mặt

cô, lạnh lùng

nói

ra: "Em tự xem thử coi đây là cái gì?"