Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 73: Có khách đến đảo

Còn chưa tới giờ mùi, Yến nhi đã tỉnh giấc, Chúc Vân Tuyên thấy vậy liền dẫn con trai ra cửa, bé con rảnh rỗi không chịu nổi cứ muốn ra ngoài biển chơi, lúc sau nhóc con liền ôm thùng gỗ cùng xẻng nhỏ ra cạnh biển say mê đào vỏ ốc.

Lương Trinh đi vào trong quân doanh xử lý một số chuyện, chỉ có hai cha con bọn họ, Yến nhi ngồi chồm hỗm trên mặt đất đào cát, còn Chúc Vân Tuyên thì ngồi ở một bên tắm nắng đón gió biển. Yến nhi chơi đến là hí hửng, liền cười hì hì ôm theo thùng trở về khoe khoang chiến công của mình.

“Cha người xem, phụ thân nói cái này là sao biển, con vừa nhặt được đó, tặng cho cha nè.”

Yến nhi nâng niu lên cho hắn nhìn xem, đó quả thực là một con sao biển năm cánh màu vàng rực rỡ vô cùng đẹp đẽ vẫn còn sống, thế nhưng Yến nhi hoàn toàn không sợ, còn lấy làm hưng phấn truy hỏi Chúc Vân Tuyên: “Cha cha, đẹp mắt không?”

“Đẹp lắm, cảm ơn bảo bối ngoan.” Chúc Vân Tuyên thắm thiết chỉ trỏ lên mũi Yến nhi, cầm lấy sao biển để qua một bên, sau đó lấy khăn lau khô cánh tay cho con.

Yến nhi vịn bám lên cổ Chúc Vân Tuyên, một hồi sau còn lém lỉnh ngẩng cái đầu nhỏ hôn một cái thật kêu lên mặt của cha mình, đôi mắt cũng cong thành một vòng cung.

Chúc Vân Tuyên khẽ nở nụ cười khen con trai: “Đúng là bảo bối của cha.”

Trong lúc hai cha con đùa nghịch, ở bến tàu xa xa có thuyền cặp bờ. Chúc Vân Tuyên khẽ híp mắt nhìn sang, đó là một chiếc thuyền đánh cá tầm thường, bèn lấy làm thắc mắc, bởi hiện tại trời vẫn còn sớm, không phải thời gian thuyền đánh cá trở về, cho nên không nhịn được chăm chú nhìn thêm một lúc.

Khi nhìn rõ ràng cách ăn mặc của người xuống thuyền, hai con ngươi Chúc Vân Tuyên thoáng chốc co rụt lại, song cũng đồng thời trở nên trầm ngâm lạnh lẽo.

“Cha người làm sao vậy?”

Mãi đến khi Yến nhi đẩy đẩy cánh tay, Chúc Vân Tuyên khẽ hoàn hồn, biểu hiện trên mặt cũng dần dịu xuống, lại sờ đầu con trai: “Không có gì, con cứ chơi đi.”

Trên thuyền tổng cộng có ba người, mặc dù khoảng cách khá xa, thế nhưng Chúc Vân Tuyên chỉ cần nhìn một chút liền nhận ra được, cách ăn mặc của bọn họ hoàn toàn giống hệt với những kẻ xấu còn sót lại triều đại trước được thủy sư Tuyền Châu bắt giữ ngày hôm đó, mà hắn cũng nhận ra cái người đang đón tiếp bọn họ, chính là một trong những thủ hạ thân tín của Lương Trinh, lúc ở trên đảo hắn đã từng gặp qua một lần.

Bọn họ vừa xuống thuyền liền nhanh chóng lên xe, nếu quan sát phương hướng, có vẻ như là định về quân doanh phía sau núi.

Đưa mắt nhìn đối phương đi xa, Chúc Vân Tuyên khẽ thu tầm mắt lại, sau một hồi cụp mắt chăm chú nghiền ngẫm chỉ bật cười một tiếng.

Yến nhi lôi kéo tay áo nhỏ giọng hỏi hắn: “Hôm nay sao phụ thân còn chưa chịu đến chơi cùng Yến nhi vậy ạ?”

Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng nắm lấy tay nhóc con dỗ dành: “Con ngoan, phụ thân bận rộn nhiều chuyện, chờ hắn làm xong sẽ đến chơi với Yến nhi.”

Bé con nghe vậy nhào vào người hắn hỏi: “Cha, chúng ta có thể ở đây luôn được không ạ?”

“Ở đây luôn?” Chúc Vân Tuyên cười trêu con: “Bộ con không muốn gặp lại cha lớn cùng phụ thân lớn? Không phải tối hôm qua còn ồn ào đòi gặp hai người sao?”

Bé con bĩu môi, sau một hồi suy nghĩ mới lên tiếng đề nghị: “Vậy chúng ta dẫn mọi người đến đây cùng nhau chơi đi ạ! Cả Nguyên Bảo ca ca cùng Minh nhi luôn!”

“Con mơ đẹp nhỉ.” Chúc Vân Tuyên ôm con trai vào lòng xoa xoa, lại khẽ giọng nói: “Còn mấy ngày nữa thôi, chúng ta sắp trở về rồi.”

Yến nhi chớp mắt khó hiểu: “Nhưng mà Yến nhi thích ở đây, mỗi ngày đều có thể chơi cực kỳ vui vẻ.”

Chúc Vân Tuyên cúi đầu hôn nhóc: “Yến nhi của cha phải làm thái tử, không thể chỉ lo ham chơi, khi trở về con còn phải chăm chỉ học tập nữa.”

Quân doanh.

Ba người được đưa vào lều trại, Lương Trinh gọi người dâng trà đến cho bọn họ, bên khóe miệng của hắn từ nãy đến giờ vẫn luôn đầy ý cười, còn mặt không chút biến sắc đánh giá quan sát đám người họ. Đối phương cũng là người đặc biệt kiêu căng, bộ dạng nhìn hắn hết sức đề phòng, qua một lúc sau, một tên mở miệng lên tiếng hỏi trước tiên: “Vinh Thành đâu?”

“Vinh bá mấy ngày nay không được khỏe, không tiện gặp khách, tại hạ họ Tiêu, có thể làm chủ mọi chuyện trên đảo này.”

Đối phương lạnh lùng đáp lại: “Ngươi mời chúng ta đến, chắc chắn là có mưu đồ, đừng vòng vo nữa, cứ nói thẳng đi.”

Lương Trinh nở nụ cười: “Bây giờ hoàng đế Đại Diễn mất tích, ta biết các ngươi ngồi một thuyền với những người phiên bang trên đảo Trảo Oa kia, muốn nhân cơ hội này xuất binh tấn công Đại Diễn, mưu đồ của ta cũng cực kỳ đơn giản, đó chỉ là muốn các ngươi chia chút đồ tốt cho mình mà thôi.”

Đối phương hơi nheo mắt lại cợt nhả nói: “Chia chút đồ tốt? Ngươi dựa vào cái gì?”

Lương Trinh cũng không để ý đến mấy câu châm biếm của đối phương, mà bình tĩnh nói rằng: “Lúc trước Vinh bá cùng các ngươi cũng xem như là thân thiết, các ngươi cũng biết những người trên đảo kia lúc đầu vì sao lại tới nơi này, phụ thân ta bị bức ép lưu lạc ở đây gần ba mươi năm, ta cũng bị hoàng đế Đại Diễn hãm hại mới không còn cách nào ngoài việc trốn chui trốn nhủi ở chỗ này, hoàng đế Đại Diễn bất nghĩa với chúng ta, thì không thể trách chúng ta lấy oán báo oán, các ngươi vừa mới tới cũng nhìn thấy, mặc dù quy mô đội tàu của những người trên đảo khá bình thường, nhưng sức chiến đấu không hề đơn giản, hơn nữa… hiện tại hoàng đế Đại Diễn đang ở trong tay chúng ta, chỉ bằng cái này, đã đủ chưa?”

Vừa nghe đến câu cuối cùng, sắc mặt của ba người ở đối diện rốt cuộc cũng thay đổi, sau một hồi châu đầu ghé tai nhỏ giọng thầm thì, thì người cầm đầu không thể giấu nổi sự kích động hỏi hắn: “Hoàng đế Đại Diễn đang ở trong tay các ngươi? Chỉ nói miệng không bằng không chứng, ngươi có chứng cứ gì không?”

Lương Trinh tiện tay nhặt một miếng ngọc bội đặt ở trên bàn ném qua cho bọn họ xem, đây là miếng ngọc bội Chúc Vân Tuyên đeo bên người lúc vừa mới tới đảo: “Nhìn kỹ đi, đây là ngọc bội khắc họa hoa văn rồng chỉ hoàng đế Đại Diễn có, là do chúng ta cướp từ tay hoàng đế Đại Diễn.”

Đến khi nhìn rõ ràng vật Lương Trinh ném tới xong, trong mắt bọn họ bắt đầu bừng sáng: “Chỉ cần ngươi giao hoàng đế Đại Diễn cho chúng ta, thì chuyện gì cũng đều có thể thương lượng!”

“Vậy không được, ” Lương Trinh cười từ chối, “Hoàng đế Đại Diễn là con át chủ bài duy nhất trong tay bọn ta, nay giao hắn ra, thì bọn ta còn gì chứ, những người phiên bang kia là muốn nhân cơ hội thông thương với Đại Diễn chiếm được quyền chủ động, còn thứ các ngươi muốn là một khi biên cảnh Đại Diễn nhiễu loạn, thì sẽ nhân cơ hội đó lập ra vị tân đế, người các ngươi muốn đẩy lên ngôi chính là cửu hoàng đế có quan hệ với các ngươi, ta nói vậy có đúng không?”

Đối phương còn chưa kịp cãi lại, hắn lại nói tiếp: “Thứ bọn ta muốn cũng cực kỳ đơn giản, là về tiền tài lợi ích mà thôi, chỉ cần sau khi chuyện thành công các ngươi có thể thỏa mãn bọn ta, thì ta sẽ giao nộp vị hoàng đế Đại Diễn vốn cũng không có chỗ dùng kia cho các ngươi tùy ý xử trí.”

“… Sao ngươi biết chuyện của cửu hoàng tử?” Vẻ mặt đối phương càng tỏ vẻ đề phòng, lúc nói dường như muốn nghiến răng nghiến lợi.

Lương Trinh cười khẩy:”Trên đời không có ngọn gió nào không thể vượt qua bức tường*, biết rồi chính là biết thôi.”

— Không có bí mật nào là vĩnh viễn, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.

Khi mặt trời sắp lặn, Lương Trinh mới xuất hiện ở cạnh biển, lúc này Chúc Vân Tuyên đang trong nước kiếm gì đó, nước biển dâng gần tới chỗ bắp đùi của hắn, còn Yến nhi đứng ở một bên nhìn chằm chằm, bộ dáng muốn tiến lên lại không dám, hai mắt đều sốt ruột đỏ hoen cả lên.

Ngay khi nước biển bắt đầu có dấu hiện dâng lên, Chúc Vân Tuyên vẫn đứng trong nước khom lưng tìm kiếm thứ gì đó. Mắt nhìn thấy một cơn thủy triều sắp ào mãnh liệt trào tới, tim Lương Trinh như muốn ngừng đập, bèn mau chóng thét to gọi đối phương: “A Tuyên ngươi mau vào bờ đi!”

Nói xong liền lo lắng cởi giày ra muốn đi qua, nhưng Chúc Vân Tuyên đứng thẳng người dậy phất phất tay áo nói: “Ngươi đừng qua đây, sắp tìm được rồi.”

“Ngươi nhanh lên một chút! Nước sắp dâng lên rồi!”

Chỉ chốc lát sau, Chúc Vân Tuyên bắt được một con sao biển, hắn còn ra vẻ đắc ý quơ quơ về phía một nhỏ một lớn đang lo lắng không ngớt bên bờ, nụ cười tươi kia như càng rạng rỡ trong ánh chiều tà, có khi còn chói mắt hơn cả con sao biển vàng lấp lánh trong tay.

Lương Trinh lại lên tiếng nhắc nhở hắn: “Mau về bờ đi!”

Khi Chúc Vân Tuyên trở về bờ, Yến nhi liền nhi lập tức nhào tới, ôm lấy bắp đùi của hắn, nước mắt kìm nén nãy giờ bắt đầu tuôn trào ra: “Cha! Hức…”

Chúc Vân Tuyên đưa sao biển mình vừa bắt được cho Yến nhi xem: “Đừng khóc, không phải cha đã kiếm một con cho con sao?”

“Con không cần nữa, hức…”

Chúc Vân Tuyên ngồi xổm xuống tươi cười dỗ dành con: “Được rồi, cha không sao, con đừng khóc.”

Lương Trinh cau mày hỏi: “Rốt cuộc hai người đang làm gì?”

Chúc Vân Tuyên bất đắc dĩ giải thích: “Lúc đầu chính Yến nhi đào được sao biển, thế nhưng sau đó lại bất cẩn để nó chạy mất, cho nên ta mới đáp ứng với con sẽ đào một con sao biển lại, không nghĩ nhanh như vậy thủy triều đã dâng lên rồi.”

Lương Trinh nhất thời cảm thấy nghẹn lời: “…Lần sau đừng như vậy nữa, nếu muốn sao biển thì ngày mai chúng ta đến bắt, bây giờ trở về thôi.”

Chúc Vân Tuyên lúng túng nói: “Giày ta ướt…”

Ban nãy hắn trực tiếp mang giày xuống nước, khi giày bị ướt mới nhớ đến việc phải cởi ra, thành ra bộ dạng hiện tại đi chân đất đạp trên cát, ống quần đều ướt sũng, còn ngồi chồm hổm lúng túng trên đất, thoạt nhìn không có chút nào có dáng vẻ uy nghi của bậc đế vương.

Chút tức giận vì lo lắng của Lương Trinh thoáng chốc tan thành mây khói, hắn bèn quỳ ngồi xổm xuống trước mặt Chúc Vân Tuyên giúp đối phương sắn ống quần lên, đồng thời khẽ cười nói: “Trước đây ta luôn nghe thấy người ta nói khi bệ hạ còn bé chính là… hoàng đế nghịch ngợm nhất trong cung,

vốn tưởng rằng chỉ là tin đồn, hiện tại đúng là có mấy phần tin rồi.”

Chúc Vân Tuyên chợt cảm thấy chột dạ chớp chớp mắt:

“Ta nào có.”

“Đi thôi, ta cõng ngươi.”

Chúc Vân Tuyên không lên tiếng nói gì, chỉ giương mắt nhìn Lương Trinh xoay người qua khom xuống, bèn lẳng lặng nằm sấp ôm lấy cổ hắn. Bé con nước mắt lưng tròng nhìn hai người bọn họ, Lương Trinh giơ tay nhéo nhéo gương mặt mũm mỉm của con trai buồn cười nói: “Được rồi, lại nhõng nhẽo nữa, cha không sao, chúng ta trở về.”

Lương Trinh cõng người đứng lên, Yến nhi thì cầm lấy thùng gỗ nhỏ của mình, cúi đầu nhìn sao biển Chúc Vân Tuyên vừa bỏ vào, chợt thôi không khóc nữa mà mỉm cười vui vẻ, sau đó ngoan ngoãn nắm chặt lấy vạt áo Lương Trinh bước từng bước theo sát hai người.

Vì bên cạnh có con trai, cho nên Lương Trinh bước khá chậm, lúc này ánh chiều tà đã phủ một màu đỏ hồng lên toàn bộ mặt biển, gió trên biển cũng mỗi lúc một thổi lớn, thủy tiều phía sau trào dâng cuồn cuộn lên. Chúc Vân Tuyên cúi đầu, dán vào cổ Lương Trinh nhẹ nhàng cạ cạ.

Lương Trinh nhẹ giọng nở nụ cười: “Mệt sao?”

Chúc Vân Tuyên không trả lời, qua một hồi im lặng mới do dự hỏi: “Suốt ngày hôm nay ngươi đã làm gì?”

“Chuyện lúc đầu bệ hạ chấp thuận cho người trên đảo này trở về, tất cả mọi người đã quyết định xong, bọn họ đều đồng ý về lại Đại Diễn, cho nên còn có chút chuyện cần phải xử lý.”

Giọng điệu Lương Trinh quá đỗi nhẹ nhàng, hệt như cứ đang nói chuyện phiếm trong nhà vậy. Chúc Vân Tuyên hơi mím môi, ánh mắt cũng trầm đi, lại hỏi: “Vậy khi nào chúng ta lúc nào trở lại?”

“A Tuyên muốn trở về sao?”

“Lúc trước đã nói nửa tháng…” Chúc Vân Tuyên bỗng dưng không nói nữa, bọn họ đã về lại hòn đảo này được mấy ngày, thế nhưng không ai nhắc lại chuyện quay về, có lẽ là cả hai đều biết, một khi quay về, thì rất khó có thể sống những tháng ngày an dật tự tại, không cần sầu lo như lúc này đây.

“Bệ hạ đã đồng ý phong ta làm hoàng hậu, thật ra ta cũng không quan tâm lắm chuyện khi nào trở về, hay là đợi thêm chút nữa đi, không phải Yến nhi thích nơi này sao? Cứ để con nó chơi ở đây thêm mấy ngày nữa là được, chỉ mấy ngày mà thôi, sẽ không làm lỡ gì.”

Trong thanh âm Lương Trinh tràn đầy ý cười, Chúc Vân Tuyên lẳng lặng nghe, sau một hồi im lặng cúi đầu, mới nhẹ nhàng cạ cạ thân thiết lên cổ đối phương đáp: “Được.”